[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 54: Đi vào sơn cốc

Trong Tương Nguyệt thành, chờ Chu Mộ thân thể khỏe lên, đoàn người liền khởi hành đi đến Vô Ưu cốc ngoài thành Thiên Hiệp.

Dân chúng Thiên Lang đều biết, Dược tiên Vương Tuyệt tính cách táo bạo hỉ nộ vô thường, nếu như tự tiện xông vào, tám chín phần mười đều sẽ rơi xuống các cơ quan kì dị trong cốc, sau đó là bị Vương Tuyệt hành hạ nửa chết nửa sống mới thả ra, bởi vậy tuy nói Dược Tiên thanh danh vang dội, nhưng người tới cửa xin thuốc lại ít ỏi không có mấy ai. Có thể tự do xuất nhập Vô Ưu cốc, trừ bỏ Gia Cát của Vân Sát bảo ra, trong thiên hạ không có người thứ hai.

Mấy ngày sau, xe ngựa tới trước Vô Ưu cốc.

“Chính là nơi này?” Chu Mộ từ trong xe ngựa nhảy ra nhìn trái nhìn phải, chỉ là một khe núi bình thường, chung quanh cây xanh mọc rậm rạp suối nước róc rách, phong cảnh miễn cưỡng có thể xem như lịch sự tao nhã, nhưng cũng không có gì đặc thù, nếu tìm kĩ, cũng chỉ có một khối đá to bên trái sơn cốc có ghi ba chữ “Dược vương cốc”, nét chữ cứng rắn lạnh lùng, tựa như cảnh cáo ngoại nhân chớ xâm nhập.

“Tự viết nhưng thật ra không tệ nha, còn có thể phát sáng.” Chu Mộ đi lên sờ sờ tảng đá:“Hử? Không phải thuốc màu.”

“Đừng sờ!!!” Lãnh Tịch Chiếu từ phía sau y chui ra khỏi xe ngựa, thấy thế hô lên một câu, bất quá vẫn là chậm nửa nhịp.

“Hả?” Chu Mộ nghi hoặc quay đầu:“Ta đã sờ rồi…… A! Đây là có chuyện gì!”

“Tiểu Mộ!” Hứa Tư Đình nhảy xuống ngựa kéo Chu Mộ qua nhìn nhìn, nhất thời sợ hãi, chỉ thấy tay phải Chu Mộ nhanh chóng sưng lên, chỉ chốc lát sau đã to gấp ba lần tay trái.

“Chữ kia là dùng dược thủy viết.” Lãnh Tịch Chiếu bất đắc dĩ:“Sư phụ nhắc nhở ta rồi, ta lại quên……”

“…… Cái gì?!” Chu Mộ rơi lệ:“Có chết không?”

“Ai kêu ngươi sờ loạn.” Lãnh Tịch Chiếu mếu máo:“Không có biện pháp, vào cốc rồi tìm Dược tiên xin giải dược đi.”

“Ngươi không có giải dược sao? Con mẹ nó!” Chu Mộ phát điên:“Ngươi không phải thần y sao?”

“Trước chữ thần y còn có chữ tiểu nữa.” Lãnh Tịch Chiếu buông tay, nói:“Dược thủy là sư phụ chế tạo, y mới là thần y, ta giải không được, trăm ngàn lần đừng cong ngón tay nha, cong rồi sẽ không cứu được nữa.”

“Ta hận hắn.” Chu Mộ ở trong ngực Hứa Tư Đình dụi đầu.

“Ngươi kiên nhẫn một chút, gặp Dược tiên rồi ta giúp ngươi xin giải dược.” Hứa Tư Đình sợ y nhịn không được quơ tay lung tung, kéo tay y qua giữ chặt.

“Để cho ta chết đi!” Chu Mộ rống lên.quinnalaurent.wordpress.com

Lãnh Tịch Chiếu cùng Tây Đằng Lâm đồng tình nhìn y.

Dựa theo lời Gia Cát, Lãnh Úy xoay chuyển một cái mật khoá bằng đá, sau một lát, quả nhiên nhìn thấy có một tiểu dược đồng đi ra, nói là Dược tiên đang luyện dược, mời khách nhân hãy vào cốc chờ trước.

“…… Hắn khi nào thì luyện dược xong?” Chu Mộ nghe vậy muốn té xỉu.

“Sáng ngày mai là có thể luyện thành.” Tiểu đồng tử nhìn tay phải của Chu Mộ, cười trộm.

“Ngoan.” Hứa Tư Đình đem Chu Mộ suy sụp tinh thần ôm vào trong lòng:“Đi vào ngồi chờ thôi.”

“Lâm Lâm ngươi không nên sờ loạn khắp nơi.” Lãnh Tịch Chiếu kéo tay Tây Đằng Lâm qua nắm ở trong tay, nghĩ nghĩ vẫn là lo lắng, lại đi kiếm bao tay mang vào cho hắn.

“Ta đâu?” Lãnh Úy ghen.

Lãnh Tịch Chiếu chớp chớp mắt le lưỡi.

Lãnh Úy lắc đầu cười, đi lên sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu:“Đi thôi, nghe nói Dược tiên tính tình không tốt, đến lúc đó cử chỉ lời nói phải chú ý.”

Từ cửa vào đến chính sảnh, là một khoảng cách không xa, mọi người lại đi ước chừng một cái canh giờ mới đến.

“Đường này là Gia Cát tiên sinh thiết kế, lợi dụng nguyên lý vạn vật tương sinh tương khắc, ở trong chứa bảy bảy bốn mươi chín cái bát quái trận, đi sai sẽ lạc đường.” Tiểu dược đồng vừa đi vừa giải thích.

“Hắn còn có thể làm quá hơn nữa không hả.” Chu Mộ hữu khí vô lực oán giận.

“Đừng nói lung tung.” Hứa Tư Đình thừa dịp người khác không chú ý cúi đầu bịt miệng y lại:“Không phải ai cũng có thể bỏ qua cho ngươi, cẩn thận bị Dược tiên nghe được sẽ không cho ngươi giải dược.”

Chu Mộ liếm liếm môi, tự giác im lặng.

Thay mọi người an bài phòng ở xong, dược đồng cung kính cáo từ,

“Sở Vô Thiên có chắc là sẽ đến Dược Vương cốc không?” Tây Đằng Lâm ngồi ở bên cạnh bàn nói:“Vạn nhất hắn không có tới thì làm sao bây giờ?”

“Trúng Hàn nọc ong, trong ba tháng nếu không ăn giải dược, sẽ không thể giải độc được nữa, trừ phi hắn chấp nhận đời này mỗi ngày đều chịu được nỗi đau như vạn tiễn xuyên tâm.” Lãnh Tịch Chiếu ừng ực ừng ực uống nước:“Nếu không thể, hắn phải đến.”

“Tư Đình cũng nói, ám hiệu Hoa sen máu của Vô Hoan cung ở ven đường, cũng chỉ về hướng Thiên Hiệp thành này.” Lãnh Úy nói:“Hẳn là không có vấn đề, hơn nữa hắn hao tổn tâm cơ làm ra nhiều lời đồn về long mạch như vậy, nói không chừng không đợi chúng ta tìm hắn, hắn liền tự mình đưa đến cửa.”

Tây Đằng Lâm gật gật đầu, theo bản năng nhìn tay trái của mình.

“Muốn tự tay kết liễu họ Sở?” Lãnh Úy chú ý tới động tác nhỏ của hắn, hỏi.

Tây Đằng Lâm gật gật đầu, vẻ mặt lại không thoải mái.

Lãnh Úy vỗ vỗ bờ vai của hắn, tư chất Tây Đằng Lâm không tệ học rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với Hứa Tư Đình, cũng rất chịu khó, mấy ngày nay nội lực có thể dùng từ tiến triển cực nhanh để hình dung, chính là không biết vì cái gì, đến thành thứ tám lại không thể tiến lên nữa, luyện như thế nào cũng không được.

“Không thể nào.” Lãnh Tịch Chiếu ôm cánh tay buồn bực:“Dược của ta vô dụng?”

“Luyện công dựa vào ngộ tính cùng khổ công, dược của ngươi có tác dụng gì?” Lãnh Úy bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tịch Chiếu.

“Vậy Lâm Lâm khi nào thì mới có thể đánh thắng Tư Đình.” Lãnh Tịch Chiếu không thể che dấu tâm tình gấp gáp:“Luyện đến thành thứ tám cũng rất lợi hại rồi, phụ thân ngươi không phải mới luyện đến thành thứ chín thôi sao? Cũng coi như cùng Tư Đình ngang tài ngang sức.”

“Nôi lực của Tư Đình cùng ta không có quan hệ, nội lực hắn luyện là Hứa gia tổ truyền nội công tâm pháp.” Lãnh Úy nhẫn nại giải thích:“Huống hồ Khóa hầu thủ nội lực, kém một thành thì là năm lần chênh lệch.”

“Cho nên nội lực Tư Đình hiện tại là gấp năm lần Lâm Lâm?” Lãnh Tịch Chiếu buồn bực, tiến vào trong lòng Tây Đằng Lâm cọ cọ, cảm thấy chính mình vẫn là nên tìm cơ hội đem hắn ăn luôn đi, phụ thân luyện vài chục năm cũng chưa đến thành thứ mười, chính mình mới không cần chờ lâu như vậy!

Tây Đằng Lâm ôm Lãnh Tịch Chiếu, trong lòng cũng có chút buồn bực, phương pháp đúng khẩu quyết cũng đúng, nhưng mà mỗi lần vừa cảm thấy sẽ đột phá, thì sẽ cảm thấy ngực một trận đau đớn, không biết là vì cái gì.

Cách vách, trong phòng, Hứa Tư Đình thổi thổi bàn tay béo ú của Chu Mộ:“Đỡ hơn không?”“Đỡ hơn chút.” Chu Mộ vẻ mặt đau khổ.

Hứa Tư Đình vừa nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Chu Mộ ai oán tiếp một câu:“Bắt đầu đau nữa rồi.”

“Ai kêu ngươi nơi nơi sờ loạn.” Hứa Tư Đình đau lòng lại bất đắc dĩ.

Chu Mộ không nói lời nào, nước mắt lưng tròng nhìn tay phải của mình — sớm biết thế sẽ không đến đây, Dược tiên này tính tình thì cổ quái, cái này cho dù có hỏi, cũng không phải không có đáp án, nhưng không bằng không biết kết quả, dễ dàng sống, cuối cùng mặc cho số phận cũng không phải không tốt.

“Tư Đình.” Chu Mộ đột nhiên ngẩng đầu:“Chuyện long mạch giải quyết xong, ngươi sẽ quay về Thịnh Kinh sao?”

“Không phải ta, là chúng ta.” Hứa Tư Đình xoa bóp hai má y:“Chuyện ở nơi này xong, ta liền mang ngươi về Thịnh Kinh, sau đó chúng ta thành thân.”

“Vạn nhất cậu ngươi không đáp ứng thì sao?” Chu Mộ hỏi hắn.

“Ta đây liền cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho chúng ta.” Hứa Tư Đình cười cười:“Nếu không được thì ta liền mang theo ngươi bỏ trốn, chỉ cần ngươi đáp ứng cùng ta thành thân là được, sao hả?”

“Xem ra ngươi rất muốn gả cho ta.” Chu Mộ chớp chớp mắt, rốt cục nói:“Ta liền cố mà cưới ngươi vào nhà vậy.”

“Ngươi đáp ứng cùng ta thành thân?” Hứa Tư Đình mừng như điên:“Không được hối hận đó!”

“Ta có nói muốn thành thân sao?” Chu Mộ vẻ mặt vô tội.

Hứa Tư Đình dở khóc dở cười, tiểu phiến tử khi nào mới hiểu được cảm tình của mình? Thất vọng ở trong lòng không tự chủ được hiện lên ở trên mặt.

Chu Mộ thấy hắn một bộ dáng mất mát, cười, đem đầu chôn ở bên cổ hắn bên tai nhẹ giọng gọi hắn:“Tư Đình.”

“Hửm?” Hứa Tư Đình có chút giật mình, Chu Mộ rất ít chủ động ôm mình.

“Ta đáp ứng ngươi, nếu chuyện long mạch kết thúc chúng ta cũng chưa hết yêu nhau, ta liền thành thân với ngươi.” Chu Mộ cụng cụng đầu Hứa Tư Đình.

Thanh âm bên tai quá chân thật, Hứa Tư Đình ngược lại không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy mong đợi lâu như vậy hạnh phúc cứ đột nhiên tiến đến, có chút giống như đang mơ, vì thế dùng sức ôm chặt người trong lòng, nghĩ tìm một chút cảm giác kiên định.

Cảm giác được trên cổ có chất lỏng ấm áp chảy xuống, Hứa Tư Đình nhíu mày:“Sao lại khóc?”

Chu Mộ đem nước mắt kiềm trở về, đẩy ra Hứa Tư Đình khụt khịt mũi:“…… Nhớ đại ca ta.”

“Ta lúc trước đã phái người đến Thiên Hiệp thành đi tìm ca ngươi, chính là bọn họ nói ca ngươi không ở đó, bất quá nghe nói có người ở nơi phụ cận gặp qua hắn, hẳn là không khó tìm.” Hứa Tư Đình an ủi y:“Ngươi đừng sốt ruột.”

Chu Mộ gật gật đầu, muốn cười, đôi mắt lại vẫn đỏ bừng.

“…… Tay đau!” Hứa Tư Đình chưa kịp hỏi, Chu Mộ đã chủ động giải thích.

“Nếu không ta đi ra ngoài nhìn xem, hỏi Dược tiên có thể đem giải dược cho ta trước hay không.” Hứa Tư Đình chạy ra bên ngoài.

Chu Mộ nhìn bóng dáng Hứa Tư Đình, khụt khịt mũi, từ trong lòng lấy ra mảnh giấy cũ đã ố vàng nhìn nhìn, cười khổ một tiếng.

Sau nửa canh giờ, Hứa Tư Đình vẫn không có trở về, Chu Mộ nóng lòng, đẩy cửa muốn đi tìm hắn, chỉ thấy Hứa Tư Đình toàn thân ướt sũng bị dược đồng đem trở về.

“…… Phốc……” Chu Mộ thật sự là không thể nhịn cười.

” Ngươi còn cười!” Hứa Tư Đình bất đắc dĩ nhìn tên tiểu phiến tử vô tâm vô phế này, cơ quan trong cốc thật sự nhiều lắm, nhưng dưới tình thế cấp bách chính mình cũng không nghĩ tới điểm này, kết quả đầu tiên là chạy vào một mảnh rừng bị lưới bắt thú tóm lại, sau đó thật cẩn thận nhớ lại con đường lúc mới đi vào, lại như thế nào cũng tìm không thấy con đường đó, đánh bậy đánh bạ lại đụng tới một cái cơ quan không biết là cái gì, chỉ thấy một đám cóc bùn lầy hướng phía chính mình nhào đến, thật vất vả trái núp phải trốn mới tránh thoát, lại rớt xuống một vũng nước, may mắn dược đồng ở gần đó nghe được động tĩnh nên đến đem chính mình dẫn về, bằng không còn không biết phải ở đó bao lâu.

“Cơ quan xung quanh khách phòng đều là Dược tiên tự mình thiết kế để đùa giỡn khách nhân.” Dược đồng hảo tâm an ủi Hứa Tư Đình:“Cũng không có độc.”

Hứa Tư Đình dở khóc dở cười:“Cơ quan này thiết kế đã rất lâu?”

“Đúng vậy.” Dược đồng gật đầu:“Vô Ưu cốc đã lâu không có khách tới, Dược tiên vẫn buồn rầu thiết kế của chính mình vẫn chưa có người thử qua, sáng mai ta sẽ bẩm báo cho ngài, ngài ấy nhất định thật cao hứng.”

“Thời điểm Dược tiên phối dược là vạn vạn không thể đánh đoạn.” Dược đồng lại nói:“Các ngươi vẫn là đừng uổng phí khí lực, nếu như quá đau, có thể xoa bóp ấn huyệt trên cánh tay, có thể đỡ hơn.”

“Đa tạ.” Hứa Tư Đình tiễn bước dược đồng, xoay người nhìn Chu Mộ vui sướng khi người gặp họa, hắn vừa tức vừa buồn cười.

“Đi tắm rửa đi, đừng để cảm lạnh.” Chu Mộ thật vất vả ngưng cười, lương tâm trổi dậy quan tâm Hứa Tư Đình.

Hứa Tư Đình nhọn mi, chính mình đến sau bình phong đơn giản tẩy rửa một chút, đi tới vỗ vỗ Chu Mộ:“Nào, ta giúp ngươi tắm rửa.”

“Vì cái gì!” Chu Mộ nghe vậy từ ghế trên nhảy dựng lên.

“Tay ngươi không phải không tiện sao.” Hứa Tư Đình nhẫn nại giải thích.

Chu Mộ điên cuồng lắc đầu, tay trái gắt gao nắm lấy quần áo chính mình, vẻ mặt như đang đối phó với lưu manh Hứa Tư Đình.

Hứa Tư Đình không có biện pháp, chỉ có thể thay y chuẩn bị nước cùng quần áo, còn mình thì ra bên ngoài chờ y.

Buổi tối, khi đi ngủ, Chu Mộ ôm gối đầu ngồi xổm trên giường:“Ngươi qua phòng kế bên đi!”

“Phòng kế là nhà xí.” Hứa Tư Đình bất đắc dĩ:“Trong Vô Ưu cốc không có bao nhiêu khách phòng, mệt mỏi một ngày, ngươi cũng không thể để ta ngồi xổm ớ cửa chứ.”

Chu Mộ vốn muốn nói vậy ngươi ngủ trên bàn đi, sau lại cảm thấy như vậy quá nhẫn tâm, vì thế hướng phía bên trong giường cọ cọ:“Vậy ngươi không được xằng bậy.”

Hứa Tư Đình cười, nằm ở bên người y đem y ôm vào trong lòng:“Ta giúp ngươi xoa cánh tay, ngươi ngoan ngoãn ngủ.”

Chu Mộ mếu máo, nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.

Lúc Chu Mộ ngủ rất không yên vị, Hứa Tư Đình sợ y buổi tối không cẩn thận chạm tới tay, cho nên hắn liền không ngủ, nắm cổ tay y cho đến hừng đông.