Nhất Mộng Phong Lưu

Chương 5: Học trưởng khoa Văn đại học H

"Không gồng nổi cũng phải gồng. Cậu không thấy mấy anh chàng khoa Văn bên đại học H đang nhìn cậu sao~~~." Tiểu Âu nhỏ giọng thì thầm lại.

"Mấy tên sinh viên khoa Văn bên trường mình cũng đang lé mắt nhìn đó thôi. Chỉ có điều là mấy tên này có bạn gái hết rồi." Bởi vì ngoại hình không khiêm tốn, vậy nên tiểu Muội cũng bị nhiều ánh mắt đánh giá không kém, nếu là lúc trước chắc chắn cô sẽ tự ti cúi gằm mặt, nhưng Đoàn Lang đã chữa lành nỗi lòng này của cô. Mình là mình, không cần phải tự xem nhẹ bản thân, ngay cả bản thân còn khinh thường bản thân thì trách ai được. Vì bản thân và mọi người quan tâm mình, tiểu Muội đã thoát khỏi bóng ma bị trêu chọc, trở nên tự tin đối diện thẳng với mọi ánh nhìn.

Chớp nhẹ đôi mắt, Thẩm Ngọc khẽ nói:

"Có khi nào mấy anh chàng sinh viên khoa Văn bên đó cũng có bạn gái hết rồi hay không?"

Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Mạc Lệ Châu, tiểu Âu và tiểu Muội đều thay đổi.

Nếu có bạn gái hết thì chả khác nào hôm nay bọn cô tốn công đầu tư vô ích, còn lỡ như sót vài anh chàng chưa có bạn gái nhưng tiểu Ngọc không ưng thì làm sao bây giờ?

"A! Tớ nghe nói học trưởng khoa Văn bên đó chưa có bạn gái nha." Tiểu Âu vỗ tay lên tiếng.

Ánh mắt Mạc Lệ Châu lập tức sáng lên, ghé đầu qua thì thầm:

"Nguồn tin chính xác không?"

Tiểu Âu lập tức gật đầu nói:

"Chắc hơn bắp."

Tiểu Muội cũng ghé đầu nói:

"Cứ theo lệ cũ đi. Bảo tiểu Ngọc hẹn hắn ra chỗ vắng, chống tay ép hắn vào một góc, bày ra vẻ mặt trầm trọng nói: Muốn kua hay tự đổ là được!

Dễ không ấy mà."

Khóe môi Thẩm Ngọc run rẩy, bước chân hơi lảo đảo. Ông trời ơi. Xin cho thời gian quay trở năm phút trước giùm con đi mà. Chỉ cần năm phút thôi cũng đủ rồi. Chết mất.

"Ý kiến không tồi. Không phải bạn trai của tớ và tiểu Muội đều bị chiêu này hạ gục sao." Tiểu Âu tiếp tục gật đầu bắt tay với tiểu Muội.

Thẩm Ngọc chịu không nổi áp lực từ bốn phía nữa, bùng nổ quay đầu lại:

"Đó là người ta đã thích hai người các cậu nên mới gật đầu đồng ý. Còn đây là lần đầu tiên gặp mặt đấy, còn là học trưởng, chưa nói vẻ ngoài bình thường thì ra sao, chứ đẹp trai mà còn chưa có bạn gái thì chắc chắn là người ta có nguyên tắc chọn lựa bạn gái riêng. Giống như bọn mình vậy thôi. Tùy duyên chứ không phải tùy tiện. Mấy tên khoa Văn cùng trường dù sao cũng có quen biết, nháo thế nào cũng không sao, mấy người bên đó chúng ta phải giữ phong độ nữ sinh của khoa Văn trường M chứ."

Mạc Lệ Châu cười nhẹ vỗ vỗ vai cô:

"Tiểu Ngọc bình tĩnh. Đằng sau quay."

Thẩm Ngọc nhìn biểu hiện khác lạ của ba cô bạn, trong lòng có chút nghi ngờ quay người lại. Đập vào tầm mắt là một anh chàng xa lạ đang nhìn cô cười.

"Anh là...?"

"Anh tên là Trọng Sơn, học trưởng khoa Văn. Rất vui được làm quen." Trần Trọng Sơn rất phong độ đưa tay ra ngỏ lời.

"Oành!" Đầu của Thẩm Ngọc nổ tung, lập tức tua lại những chữ mình vừa mới nói, hình như là không có gì không ổn.

"Khụ! Chào anh, em tên là Thẩm Ngọc, khoa Văn. Rất vui được được làm quen với anh."

Bắt tay nhẹ một cái rồi bỏ ra, cô cười cười giới thiệu ba cô bạn đứng đằng sau.

"Đây là Mạc Lệ Châu, Lý Nhã Âu, Trương Tiểu Muội."

Mạc Lệ Châu, tiểu Âu và tiểu Muội lần lượt gật đầu bắt tay với anh ta.

Chào hỏi xong, năm người vừa đi vừa nói chuyện. Ba cô bạn cùng phòng nói được vài câu liền kiếm cớ rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người Thẩm Ngọc.

"Mấy cô bạn của em rất thú vị." Học trưởng Trần cười nói.

Thật ra lúc nảy hắn đang đi tìm thằng bạn cùng phòng, không ngờ loáng thoáng nghe được câu học trưởng khoa Văn bên đó, cho nên mới chuyển hướng đi về phía cô.

"Anh đã nghe thấy những lời bọn em nói đúng không?" Thẩm Ngọc ngồi xuống băng ghế đá, hơi ngẩng đầu lên tiếng.

Dưới ánh nắng sớm mai, gương mặt cô gái trước mắt càng trở nên ấm áp, có điều đôi mắt đen láy ấy lại rất lạnh nhạt, cười nhẹ, học trưởng Trần cũng ngồi xuống phần ghế trống sát bên.

"Em nói rất đúng. Nếu anh không có người trong lòng, không biết chừng anh sẽ thích em. Em chắc chắn gặp được một người tốt hơn anh."

Thẩm Ngọc cười cười:

"Em biết mà. Em đẹp như vậy chắc chắn sẽ kiếm được một người bạn trai tốt hơn học trưởng."

Vẻ mặt tuấn tú của Trần Trọng Sơn hơi ngẩn ra nhìn vẻ tự tin của cô, rồi nhanh chóng bật cười sảng khoái:

"Ha ha, em rất đặc biệt. Lần giao lưu lần này thật không tẻ nhạt như anh nghĩ."

Cả ngày hết ăn rồi nói chuyện, Thẩm Ngọc chỉ hận không thể trốn ra tiệm Internet cày cấp, ngóng trông mãi mới tới 17h. Cả khoa Văn trường M tập trung bắt tay đưa tiễn trường H.

Qua buổi giao lưu, bốn người Thẩm Ngọc được Trần Trọng Sơn hướng dẫn rất nhiều, tuy không thể giúp cô bạn thoát kiếp độc thân, nhưng mọi việc đều có duyên cả. Ba người không phải không biết, chỉ hơi thất vọng mà thôi.