Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 1: 1: Trường Tương Vọng

(Ba năm sau)

Đại thọ tám mươi của lão Thừa tướng ngày đó có hai chuyện vui, Thái thượng hoàng vui quá mức, muốn tổ chức xuân yến, muốn không khí vui mừng này kéo dài.

Nhưng mà, cũng trong xuân yến đó, tất cả chuyện vui đều bị hủy trong chốc lát.

Bọn họ nói, đầu sỏ là ta, Xương Bình.

Ta không phục.

Nhìn sắc trời phỏng đoán Đại hoàng huynh vừa mới bãi triều.

Ta dời băng ghế cố thủ bên ngoài điện Kim Loan, lúc này mới mài gươm chuẩn bị xuất trận, vừa đọc thuộc lòng bài trần tình vừa giơ tay chào hỏi đại thần đi ngang qua.

Ai ngờ bọn họ nhìn thấy ta, liền vội vàng tránh lui chín mươi dặm.

Có thể thấy dáng ngồi của ta phát huy tác dụng, bất quá phải một lúc lâu sau đó, Đại hoàng huynh với gương mặt thâm trầm bước ra khỏi điện Kim Loan, trầm giọng nói: "Đi theo trẫm."

Ta cùng Đại hoàng huynh đi tới hậu hoa viên, rất biết nghe lời xòe bàn tay ra.

Hoàng huynh hậm hực nhìn ta một cái, đem một quyển tấu chương nện vào lòng bàn tay ta.

Tấu chương là do đương khoa Trạng Nguyên năm nay trình lên.

Người này tên là Lưu Thế Đào, trước kia bất hạnh bị ta coi trọng, trở thành ứng cử viên cho vị trí phò mã của ta.

Nội dung tấu chương đại khái là Lưu trạng nguyên trên có mẹ già bệnh nặng, lại thêm việc thiếu nợ vạn quán, chính là một dân đen, quả thực không đáng để bổn công chúa gả cho hắn.

Ý của tấu chương này vô cùng đơn giản ----- hắn chết cũng không muốn theo ta.

Hoàng huynh lành lạnh nói: "Một mối hôn sự ngự ban tốt đẹp như vậy, lại bị muội quấy rối."

Ta cảm thấy hắn dùng cái từ "lại" này vô cùng ảo diệu, bởi vì trong nửa năm qua, đây là lần thứ tư ta nhìn thấy tấu chương kiểu như vậy, ba vị phía trước, đều là những thanh niên tài giỏi tuấn tú đảm nhiệm chức vụ trong triều.

Có thể thấy ánh mắt ta quá tốt, ba vị tài giỏi tuấn tú kia, đều không phải là người sang bắt quàng làm họ, bởi vì bọn họ vừa nghe phong thanh sắp được cùng ta thành hôn, liền rối rít dâng thư từ hôn ta.

Bọn họ nói, kẻ bất tài tuy ngưỡng mộ phong tình của ta, tiếc rằng ở quê nhà đã có người thương.

Nữ nhân kia tuy bình thường, nhưng bọn họ đã liền tâm, sông cạn đá mòn, chính là tình cảm không thể cắt đứt.

Ta là người hiểu đạo lý, thấy đám người tài tuấn đó tỉnh cảm son sắt hơn vàng, liền năn nỉ nhị hoàng huynh đang làm việc ở Lại Bộ, cho bọn họ tạm thời cách chức nửa năm, có thời gian rảnh rỗi quay về quê hương đoàn tụ sum vầy với người thương.

Tấu chương trong tay bị ta vuốt ve đến phát nóng, ta ngẩng đầu lên, có chút hưng phấn: "Vị Lưu tài tử này, ở quê nhà chắc không có người thương đâu nhỉ?"

Khóe miệng hoàng huynh giật một cái: "Muội định làm gì?"

Ta nói: "Muội từ xa có nhìn qua Lưu tài tử mấy lần, là người có chút bảo thủ, ngược lại không không phải là người tâm địa gian xảo, càng không dùng cái lý do qua loa đại khái là có người trong lòng ở quê nhà, có thể thấy hắn không phải là không nguyện ý cưới muội, mà thật sự có chuyện khó xử."

Khóe miệng hoàng huynh lại co rút lần nữa,

Buổi chiều, ta trở lại Thiên Hoa Cung sắp xếp một phen, sau đó liền mang theo Tiểu Tam Đăng xuất cung.

Tiểu Tam Đăng rất bực bội, nói với ta: "Tiểu thư nhà người ta xuất môn, đều là mang theo mấy nha hoàn, công chúa ngài sao cứ phải lôi một thái giám như tiểu nhân đi cùng chứ?"

Ta quét hắn một cái, ngữ trọng tâm thường: "Không phải là ta muốn ép ngươi, mà là mấy nha đầu cung nữ kia, nhất định là thiên địch của bổn công chúa, ta vạn bất đắc dĩ lắm mới phải lôi ngươi đi."

Lời này không sai.

Cái tên tiểu yêu nghiệt Mộ Ương kia tạm thời không nhắc tới, ba mối thông gia trước kia của ta, không một ai không bị nha đầu nghèo khổ này cho rớt đài.

Hai người chúng ta đi tới trước phủ Trạng Nguyên.

Phủ Trạng Nguyên xây ở bên ngoài cấm cung, vẫn bên trong hoàng thành.

Nhắc tới, bổn công chúa cùng tòa phủ đệ này rất có liên quan-------

Một năm trước, có một công bộ tiểu lang trung bắt chuyện làm quen với ta, nói muốn mượn danh tiếng bổn công chúa dùng, ở trong thành đặt mua mấy nhà giá thấp, dùng để cho thuê, buôn bán kinh doanh.

Lúc đó ta mới được thả ra khỏi lãnh cung, nghèo một cách thê thảm, liền lặng lẽ đáp ứng hắn.

Không nghĩ tới, công bộ tiểu lang trung này lại là một tên thổ phỉ chính cống.

Bởi vì những nhà hắn mua đều có người chết náo loạn, tăng giá bán cho những người từ vùng ngoài không biết, hốt bạc đến không biết trời đất.

Bổn công chúa tuy cũng vì vậy mà giàu, nhưng đối với hành động này của hắn, rất là phỉ nhổ.

Sau đó có một ngày, thổ phỉ quân lại tìm đến ta, nói là tân khoa Trạng nguyên năm nay là một người trung thực, hắn định lấy giá ba trăm lượng, đem phế trạch trăm năm ở thành tây kia bán cho hắn.

Đó là chuyện của tháng trước.

Lúc ấy, ta vừa đem toàn bộ gia sản cho Nhị hoàng huynh, quả thực giống như bị lột sạch không còn chút gì, nghe chủ ý của thổ phỉ quân, nhịn hồi lâu nhịn không được lang tâm cẩu phế nói: "Ta nghe nói, Lưu Thế Đào sau khi thi đỗ, hình như được năm trăm lượng tiền thưởng? Ngô, con số ta nhớ không rõ lắm, hay là ngươi đi điều tra một phen?"

Đúng vậy, lúc thổ phỉ quân giao tấm ngân phiếu tám trăm lượng vào tay bổn công chúa, ta ăn ngủ không yên mấy ngày.

Nhưng không lâu sau, ta cũng bình thường trở lại.

Ta nghĩ, tuy ta ép khô gia sản của Lưu Thế Đào, nhưng ta quyết định đem mình thưởng cho hắn, vì hắn sinh con dưỡng cái, khai chi tán diệp.

Ừ, cuộc mua bán này, hắn ngược lại đã được hời rồi.

Ta một đường thông suốt không chút trở ngại tiến vào hậu viện Lưu phủ, Tiểu Tam Đăng đứng chờ bên ngoài phủ.

Bên trong viện, một vị lão phu nhân đang hướng về phía ánh mặt trời xe chỉ luồn kim, nhìn thấy ta, chậm rãi hỏi: "Nha đầu tìm ai?"

Chắc hẳn vị này chính là bà bà đại nhân tương lai của ta.

Ta chắp tay phía trước, kính cẩn: "Xin hỏi vị phu nhân này, nơi này có phải phủ đệ của tân khoa trạng nguyên Lưu Thế Đào hay không?"

Lão phu nhân hất cằm về phía bên phải: "Con trai ở bên trong đang rất u sầu."

Lưu Thế Đào rốt cuộc u sầu việc gì, ta không biết được.

Chỉ có cảnh tượng bên dưới mái hiên bên phải kia, lại rất không may mắn ------- trên một khối đất bên ngoài hai thước, mấy đóa hoa hồng trắng giống như hoa tang vậy.

Ta cẩn thận vòng qua đám hoa đó, vén mành đi vào trong phòng.

Lúc này mới qua giờ Thân, ánh nắng mặt trời mùa xuân chiếu rọi vào trong phòng.

Trước bàn, một công tử áo xanh đang muốn bưng trà uống.

Giống như bị cảnh xuân quấy rối, hắn ngừng động tác, quay mặt sang.

Ta không khỏi ngây người, tựa như bị sét đánh.

Chưa từng nghĩ, chưa từng nghĩ Lưu Thế Đào lại có thể sinh ra với gương mặt mị hoặc chúng sinh như vậy.

Hắn nhìn ta chằm chằm hồi lâu, nhàn nhạt hỏi: "Cô nương là.."

Âm thanh lại còn dễ nghe như vậy.

Ta đem hình tượng hắn so với Lưu tài tử trong lòng mình, không khỏi lui về sau hai bước, thê lương buông mành cửa xuống.

Bởi vì e ngại thân phận công chúa này khiến người ta ghét bỏ, hôm nay ta mặc một bộ áo vải, cài trâm vụng về, bộ dạng chân chất ngoan ngoãn.

Nhưng với dung mạo xinh đẹp của Lưu Thế Đào trước mắt này, mới giật mình nhận ra bộ trang phục trên người quá mức mộc mạc, khiến người ta cảm thấy ưu phiền.

Ta ở ngoài cửa chần chừ một hồi, không nhịn được hái bông hoa hồng trắng cắm ở bên tóc mai, lại vòng đến bên cạnh giếng rửa mặt.

Ta mặt mày sáng láng lần nữa vén rèm bước vào phòng.

Lưu Thế Đào tựa hồ hơi sững sờ, sau đó, mỉm cười.

Ta bước tới phía trước nói: "Nô gia là Tiểu Lục trong phủ công chúa, nghe danh tiếng Lưu tài tử đã lâu."

Lưu tài tử rất cao thâm, chỉ uống trà, không nói lời nào.

Lúc này, chợt nghe góc tường truyền tới giọng nam nhân nhẹ nhàng: "Tiểu Lục cô nương không cần câu nệ, cứ tùy tiện ngồi."

Ta phát ngốc.

Lúc này mới phát hiện trong góc nhà phía tây có một vị nhân huynh đang nằm trên một chiếc ghế khác.

Nhân huynh gương mặt xanh xao, duy chỉ có bổ tử hình khổng tước kia là rực rỡ.

Hoa văn đám mây trên vạt áo, khổng tước xòe cánh, chính là áo của đương kim Trạng nguyên.

Ta cảm thấy có một tia khác thường.

Nhân huynh lại nói: "Lưu mỗ mang bệnh trong người, không tiện đứng lên chào hỏi, Tiểu Lục cô nương thay công chúa tới sao?"

Ta yên lặng một hồi, ngồi trước ghế nằm, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Huynh mới là Lưu Thế Đào?"

Nhân huynh nói: "Chính là tại hạ." Nhìn ra ta đã lầm đối tượng, hắn chỉ người nọ tốt bụng giới thiệu: "Vị này là hảo bằng hữu của Lưu mỗ, họ Lý, tên chỉ có một chữ Nhàn."

Ta giãy giụa nhìn Lý Nhàn lần nữa, hận không thể đem hắn cùng Lưu Thế Đào đổi cho nhau.

Lý Nhàn đưa tới một chén trà, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Tiểu Lục cô nương tựa hồ có chút uất ức?"

Cắn răng, ta cười khan một tiếng: "Hôm nay thời tiết có chút khó chịu." Quay đầu nhìn Lưu Thế Đào.

Trừ gương mặt xanh xao, người này cũng coi như ngũ quan đoan chính.

Ta ở trong lòng tính toán, bản thân mình luôn phúc mỏng, nếu hoa đào nở đẹp, sợ là sẽ tổn thọ, cho nên so với Lý Nhàn, vẫn là tướng mạo khiêm tốn của phu quân Lưu Thế Đào này sẽ giúp nàng kéo dài tuổi thọ.

Nghĩ đến đây, ta trấn an rất nhiều, quan tâm nói: "Không biết Lưu tài tử mắc bệnh gì?"

Lưu Thế Đào giống như có chút khẩn trương, quay mặt đi: "Chỉ là..

bệnh nhỏ thôi."

Ách, hắn tựa hồ có nỗi niềm khó nói?

Thấy hắn không muốn nói nhiều, ta cũng không tiện hỏi nhiều, lại ngẫm nghĩ một chút, liền đứng dậy cáo từ.

Không nghĩ tới Lý Nhàn cũng đặt chén trà xuống, cùng Lưu Thế Đào cười nói: "Thời gian không còn sớm, ta cùng Tiểu Lục cô nương đi chung đi."

Hai người đi ra khỏi Lưu phủ, nhìn bốn phía, Tiểu Tam Đăng không biết đã chạy đi đâu.

Ta rất thích một mình tự tại, nên không cảm thấy tức giận.

Lý Nhàn đi cùng đường với ta, hắn không nói nhiều, hai người một trái một phải không nói lời nào, không khỏi có chút lúng túng.

Ta rất hảo tâm tìm chuyện nói với hắn: "Không biết Lý công tử làm việc ở đâu?"

Hắn nhìn ta một cái, ngừng một chút nói: "Kỳ thi mùa xuân vừa qua, chờ đến kỳ thi đình mùa thu năm nay."

Ta cười tươi nói: "Hóa ra là tài tử tài hoa hơn người?"

Hắn cười, bổ sung: "Bình thường dựa vào nghề y để kiếm sống."

Ta lại hâm mộ: "Còn là một thầy thuốc diệu thủ nhân tâm?"

Nụ cười bên miệng Lý Nhàn càng sâu hơn, không tiếp tục đáp lời.

Ta đang khổ sở tìm chuyện khác để nói, đột nhiên hắn nói: "Không xứng được gọi là thầy thuốc, chẳng qua chỉ biết kê vài toa thuốc, xem một chút bệnh không tiện nói mà thôi."

Ta nheo mắt, nhớ tới bộ dạng khí huyết không thông, gương mặt xanh xao của Lưu Thế Đào, không khỏi bắt được điểm chính: "Bệnh không tiện nói?"

Lý Nhàn dừng chân, ý vị thâm trường: "Đúng, bệnh không tiện nói."

Ta tâm trạng ảm đạm trở về Thiên Hoa Cung, đứng dưới cây đào không muốn nhúc nhích.

Mặt trời nhô trên đỉnh đầu, Nhị hoàng huynh ôm một chồng sách đi ngang qua sân, thuận tay chỉ cây đào này nói: "Coi chừng bị quả đào rơi trúng đầu." Tiểu Tam Đăng đi sau lưng hắn, ủy khuất nhìn ta, hướng về bóng lưng nhị ca nghiến răng, nghĩ đến hắn mấy ngày này cũng quá là đau khổ.

Nhị ca vỗ cuốn sách trong tay, lại gọi: "Bích nha đầu, tới đây cùng nhị ca chép sách."

Ta nặng nề đi qua, hắn ném bút lông sói cho ta, nói: "Tối nay ta với muội sợ là không được ngủ, mỗi cuốn này phải chép lại năm lần, Đại hoàng huynh phạt sáng sớm hôm sau phải xong."

Đại hoàng huynh chính là đương kim thánh thượng Chu Huyên, là huynh trưởng của ta cùng nhị ca.

Ta buồn bực nhìn hắn một cái, đưa tay chọn sách.

Nhị ca hòa ái sờ đầu ta một cái, kiên nhẫn giải thích: "Chiều nay, ta ở cửa Lưu phủ bắt gặp Tiểu Tam Đăng trong cung muội, thuận đường mang hắn đi thanh lâu một vòng.

Ta vốn đã mười phần cẩn thận, sau khi trở về vẫn không cẩn thận bị Đại hoàng huynh tra ra.

Hắn thấy Tiểu Tam Đăng, liền vu oan muội là đồng lõa của ta, còn phạt hai người chúng ta cùng nhau chép sách, muội không thể oán ta được."

Từ nhỏ đến lớn, cái loại chuyện vô liêm sỉ này không phải mới một hai lần.

Ta vùi đầu không nói, tiếp tục chọn sách.

Bởi vì gần đâu thời vận không tốt, ta liền chọn 《 Lăng nghiêm kinh 》 cùng 《 Liên hoa kinh 》, đi ra một góc gom góc công đức.

Nhị ca buồn cười nói: "Lần nào muội cũng chọn kinh phật, cũng chả thấy vận khí của muội tốt hơn." Vừa nói, hắn chợt tò mò hỏi ta: "Hôm nay muội đến Lưu phủ thế nào?"

Trong lòng ta khẽ run: "Lúc đi cao hứng, lúc về mất hứng."

Nhị ca gật đầu nói: "Cũng đoán vậy."

Ta không nhịn được biện bạch: "Nhưng hắn đối với ta ấn tượng không tệ, còn mời ta lần sau lại tới làm khách."

"Nga? Có chuyện đó?" Nhị ca giật mình nói: "Vậy vì sao muội lại mất hứng? Ta khuyên muội hạ thấp tiêu chuẩn xuống, phải biết bên ngoài tiếng xấu của muội đồn xa, có người chịu muốn đúng là hiếm thấy."

Ta ngừng bút, nhịn hồi lâu vẫn không quản được cái miệng mình, khạc ra bốn chữ: "Hắn có bệnh không tiện nói ra."

Nhị ca sửng sốt một chút, bỗng nhiên hít một hơi, thổn thức không dứt: "Bệnh trí mạng, quá trí mạng!"

Trong lòng ta rầu rĩ không dứt.

Nhị ca lại gần: "Trước cái hôm đại thọ tám mươi của lão Thừa tướng, Như phu nhân nhà hắn cũng khám không ra bệnh.

Chi bằng muội đi tìm lão Thừa tướng, hỏi hắn có phải hay không có, ách, bài thuốc bí truyền thân thể cường tráng?"

Ta buồn bực không nói.

Nhị ca giống như đoán được tâm tư ta, lập tức nghiêm mặt nhìn ta: "Ta khuyên muội sớm quyết định hôn sự này, tránh Lưu Thế Đào cùng muội thoái hôn.

Chuyện xấu hổ muội làm đâu có ít, thêm lần này cũng không sao."

Điều này cũng đúng.

Nghĩ lại chuyện đến Lưu phủ hôm nay, ta cảm thấy Lưu Thế Đào đối với ta, thậm chí đối với danh hiệu Xương Bình công chúa này, đều không quá mức bất mãn, nói chung hắn cũng sẽ không thối lui khỏi cuộc hôn nhân này.

Nghĩa đến đây, ta giống như ăn một viên Định Tâm Hoàn, nâng cổ tay chấm mực, múa bút như bay.

Nhưng mà, khiến người ta không tưởng tượng được là, ngay ngày hôm sau, đập vào tai là tin dữ Lưu tài tử đang quỳ ở ngoài thành Cửu Càn, thà chịu đập đầu tự tử cũng không muốn cưới ta.

.