Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 30: 30: Thính Đoạn Huyền 3

Giang Lăng xưa nay, tuy ngồi thuyền mấy lần, nhưng mỗi lần vượt nước mà đi, đều là vội tới vội đi.

Lúc này dính chút phúc khí của cục thịt mập, ngồi trên thuyền hoa không lớn không nhỏ, hai đầu sàn thuyền dựng bốn góc đình thẳng đứng, mái thuyền chạm khắc.

Cục thịt mập dùng xong bữa trưa, lên thuyền hoa, cả người mệt mỏi, vừa nằm trên đầu gối Vu Nhàn Chỉ ngủ gật, vừa nhõng nhẽo ta kể chuyện cho nó.

Ta từ trong một cuốn hí văn đã đọc qua chọn một đoạn.

Chuyện kể về một nữ nhân yêu một thư sinh, sợ gia đình không cho phép, liền trốn trong hậu viện nhà thư sinh kia bảy năm, vì hắn sinh con dưỡng cái.

Nhưng chuyện này bị cha của thư sinh phá hỏng, nhục mạ nữ nhân không còn trong sạch, dâm loạn.

Nữ nhân ôm hận, không thể làm gì đành phải rời đi.

Sau đó thư sinh đậu Trạng Nguyên, mới biết nữ tử kia chính là thiên kim nhà quan.

Thư sinh cùng cha hắn hối hận không thôi, lại lần nữa đưa sính lễ đến cửa cầu hôn, ai ngờ nữ tử kia không chịu, gương vỡ khó lành.

Câu chuyện nói đến một nửa, cục thịt mập chống đỡ sự buồn ngủ, hàm hồ hỏi: "Thư sinh cùng cha hắn đã hối cải, vì sao nữ tử kia không muốn tái giá chứ?"

Ta nói: "Ban đầu thư sinh kia vất vả, nữ tử sợ gia đình không cho phép, cam nguyện trốn tránh, vì hắn sinh con dưỡng cái.

Nhưng thư sinh phát đạt, lại chê nữ tử, sau đó lại đề thân, bất quá bởi vì biết nữ tử kia vốn là thiên kim nhà quan.

Có người, ngươi có thể cùng hắn đồng cam cộng khổ, nhưng hắn lại không thể cùng ngươi hưởng thụ giàu sang.

Chắc hẳn nữ tử kia nghĩ tới điều này, mới thất vọng với thư sinh kia."

Cục thịt mập "Nga" một tiếng, cố gắng xoa mắt, suy nghĩ nửa ngày ước chừng suy nghĩ không ra, đột nhiên ngã xuống đầu gối Vu Nhàn Chỉ ngủ mất.

Vu Nhàn Chỉ cười nói: "Nó còn nhỏ như vậy, nàng nói mấy thứ này với nó.

Cũng may nó ngủ rồi, nếu không Thẩm Quỳnh sẽ nói nàng dạy xấu tiểu tử nhà hắn."

Ta ngượng ngùng nói: "Ta quen đọc mấy thứ này, thật ra thì cũng không phải hoàn toàn không hữu ích, nữ tử trong cuốn sách kia rốt cuộc so với người thường có dũng khí hơn, khiến cho người ta bội phục."

Vu Nhàn Chỉ gật đầu nói: "Ừ, gặp phải chuyện như vậy, đa số mọi người đều dừng chân không bước tiếp, chỉ có ít người có dũng khí, đúng là khiến người ta bội phục."

Hắn nói vậy, ta lại cảm thấy có chút chói tai, không biết tại sao, liền bật thốt: "Tam quận chúa Bình Tây Vương hàng năm đều gửi một phong thư đến Viễn Nam, nghe nói là cùng Đại thế tử cầu thân, nàng là người dũng khí như vậy, tại sao chàng không đáp ứng?"

Vu Nhàn Chỉ nghe lời này, ngẩn ra, gọi tỳ nữ phục vụ bên cạnh tới nhận lấy cục thịt mập đang ngủ say, sau đó liền im lặng.

Hắn không nói, trong lòng ta càng buồn bực, giống như có tảng đá lớn ép xuống.

Ta không ngồi yên nữa, đứng dậy đi ra ngoài hóng gió.

Bên ngoài gió thổi vạn dặm, sóng biếc mênh mang, ta đứng hồi lâu, sau lưng truyền tới âm thanh: "Mẫu phi ta cùng Bình Tây vương là huynh muội, Yên Nhi gọi ta một tiếng biểu ca, khi còn bé nàng từng ở Viễn Nam hai năm, ta chỉ coi nàng như muội muội mà chiếu cố, không hề biết nàng lại có tâm tư như vậy."

Ta quay người nhìn hắn, nhịn không được nói: "Các ngươi là thanh mai trúc mã?"

Vu Nhàn Chỉ ngẩn người, bật cười nói: "Bộ dạng của nàng như vậy, ta còn cho là nàng đang ăn giấm đó."

Trong lòng ta run lên một cái, nhất thời không nghĩ ra mình ăn giấm hay không, không thể làm gì khác đành nói: "Ta bất quá cảm thấy chàng cái gì cũng không nói với ta, ba bữa nửa tháng, lại có chuyện mà ta không biết."

Vu Nhàn Chỉ nói: "Không nói cho nàng, là bởi vì ta cũng không đem chuyện này để trong lòng." Lại cười nói: "Yên Nhi được nuông chiều quá, có chút tự do phóng khoáng, náo loạn hai năm, ta cũng cảm thấy khó coi."

Ta không biết phải đáp hắn thế nào, đành "ừ" một tiếng.

Vu Nhàn Chỉ nhìn ta, dần dần, thu lại nụ cười khóe miệng: "A Bích, còn một chuyện, ta quả thật có giấu nàng."

Hắn xoay người nhìn mặt sông mênh mông, chậm rãi nói: "Tối nay ta đưa nàng đi phủ Tướng quân."

Ta sửng sốt một chút: "Vì sao?"

Vu Nhàn Chỉ nói: "Nhị ca nàng đã lên đường, sẽ ở Hoài An đón nàng cùng nhị tẩu nàng, Nhiếp gia ba vạn tinh binh đã giao cho Thẩm Vũ, vài ngày nữa hắn cũng sẽ hồi kinh phục mệnh."

Hắn vừa nói, con ngươi rủ xuống: "Viễn Nam có chuyện quan trọng, ta không thể không trở về."

Ta không khỏi ngơ ngẩn.

Cũng đúng, mùa đông năm ngoái, hắn phải chạy về Viễn Nam, cũng bởi vì ta, trì hoãn rồi lại trì hoãn, lại mất một năm rưỡi.

Ta cố gắng cười nói: "Nhị, nhị ca cũng thật là, ta tự mình cũng có thể hồi kinh, lại nói còn có nhị tẩu đi cùng, nên muốn đặc biệt tới đón."

Vu Nhàn Chỉ trầm mặc, ôn nhu nói: "Công chúa xuất hành không phải là chuyện nhỏ, nhị ca nàng không biết nhị tẩu cùng nàng đồng hành, lúc đến Hoài An, có rất nhiều chuyện nàng sẽ phải ứng phó.

Nếu hai người hắn thật sự huyên náo không thể tách rời, nàng hãy đi Đông Đường trấn phía tây Hoài An tìm Mộ Ương."

Ta sửng sốt một chút: "Mộ Ương cũng ở Hoài An?"

Vu Nhàn Chỉ "Ừ" một tiếng, nói tiếp: "Lăng mộ Hoài Vương ở Đông Đường Hoài An, tháng bảy hàng năm hắn đều đi Đông Đường một tháng, vì Hoài Vương trấn lăng."

Lúc thuyền hoa cập bến đã là hoàng hôn, cục thịt mập vừa tỉnh ngủ, được Vu Nhàn Chỉ ôm trong ngực, giơ đôi tay mập mạp, gạt bỏ mấy dây tơ hồng ở cổ hắn.

Ở đầu dây tơ hồng buộc một khối ngọc Bồ Tát.

Đây là truyền thống Đại Tùy, phàm gia đình có nam đinh, lúc đầy tháng đều phải xin một khối ngọc Bồ Tát, như vậy mới có thể một đời bình an.

Ngọc Bồ Tát như vậy, đại ta nhị ca ta đều có.

Cục thịt mập táy máy ngọc Bồ Tát của Vu Nhàn Chỉ, nghiêm trang nói: "Thế thúc có một cái, A Thanh cũng có một cái.

Cái của thế thúc so với A Thanh đẹp mắt hơn."

Vu Nhàn Chỉ cười một tiếng, đem hắn đặt xuống dưới đất: "Đi, trước đưa thế thẩm ngươi về nhà đã."

Cục thịt mập hoan hô một tiếng, lảo đảo chạy tới dắt tay ta.

Phủ tướng quân của nhị tẩu cách đó không xa, tựa hồ chỉ có mấy bước liền đi tới.

Vu Nhàn Chỉ dắt tay cục thịt mập đứng ở ngoài cửa, cùng nhị tẩu nói: "Bên phía Thẩm Vũ ta đã giúp ngươi đút lót rồi, ngày mai ngươi chỉ cần mang A Bích hồi kinh."

Nhị tẩu cười ha ha: "Ngươi cứ yên tâm giao Tiểu A Lục cho bổn tướng quân là được."

Vu Nhàn Chỉ gật đầu một cái, nhìn về phía ta: "Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên đường."

Ta trầm mặc nửa ngày, chung quy vẫn không nhịn được nói: "Vậy chàng.."

Hắn tựa hồ biết ta muốn nói gì, hòa nhã nói: "Sáng mai ta tới tiễn nàng."

Nhìn Vu Nhàn Chỉ đi xa, âm thanh trêu ghẹo của nhị tẩu từ phía sang bay tới: "Tỉnh lại đi, muốn khóc thì khóc đi."

Ta vốn định phản bác nàng, nhưng há miệng nửa ngày, ngay cả một chữ cũng không thốt ra được.

Đêm này ta ngủ rất sớm, mơ toàn chuyện vụn vặt, tất cả đều là chuyện mấy năm gần đây.

Lúc hắn nhập cung cầu hôn ta, lại giả Lý Nhàn gạt ta.

Ta đụng chạm với Phượng cô là thị tỳ của hắn, sau đó vào thời điểm quyết định hôn sự thì hắn lại nói phải đi.

Từ núi Nha Lưu trở về, Phượng cô nói cho ta chân tướng năm đó, ta đuổi theo tìm Mộ Ương, hắn đứng không xa không gần chờ ta.

Hắn đúng là người ít nói, cho dù ta luôn cự tuyệt, cho tới bây giờ đều không nói thêm một câu.

Dù là thời điểm ta không có biện pháp, cầu xin hắn mang ta đi.

Hắn cũng không nói một lời liền mang ta đi.

Mấy tháng trời cứ mơ hồ trôi qua như vậy, mặc dù có chút nhanh, nhưng nhớ lại mùa đông rét buốt năm đó, một trận bất hòa trong thâm cung, đã như một giấc mộng của đời trước, ngay cả nhớ lại, cũng đã lờ mờ.

Bỗng nhiên hiểu ra vì sao đại ca nhị ca tuy giấu diếm trong ngoài thâm cung, cũng phải khiến ta cùng Vu Nhàn Chỉ gặp nhau một lần.

Đại khái bọn họ chưa bao giờ mong đợi ta đối với đoạn quá khứ cắm rễ trong lòng nhẹ nắm nhẹ buông, chỉ hy vọng ta có thể, từ từ, kiên định, đi về phía trước.

Sáng sớm ngày hôm sau, trên đường phố quang đãng gió mát.

Xe ngựa đã dừng trước phủ tướng quân, đầu xe đuôi xe đều có hai hàng thị vệ.

Vu Nhàn Chỉ mang cục thịt mập đến, cục thịt mập biết ta phải đi, một tay dắt Vu Nhàn Chỉ, một tay kéo ống quần ta, mắt lệ nói: "Thế thẩm sau này phải thường xuyên tới thăm A Thanh nhé, A Thanh rất nhớ thế thẩm!"

Nhị tẩu sớm lên xe ngựa chờ ta, Vu Nhàn Chỉ xoa đầu cục thịt mập, ôn nhu nói: "Được rồi, thế thẩm phải đi, ngươi cáo từ thế thẩm đi."

Ta lên xe ngựa, ngoài xe kèn hiệu kéo dài.

Ta bỗng nhiên nhớ lại thời điểm dời cung vào mùa xuân đó, ta cũng tùy tiên lên xe ngựa của Vu Nhàn Chỉ, sau đó bất tri bất giác theo hắn xuống Giang Lăng, buồn cười là hôm nay trở về cung, lại theo nghi thức công chúa.

Xe ngựa càng lúc càng xa, cục thịt mập cuối cùng bĩu môi, dáng vẻ muốn khóc mà phải nhịn không ngừng hiện ra trước mắt, nhưng mi mắt Vu Nhàn Chỉ đã trở nên mơ hồ, ta nghĩ thế nào cũng không rõ.

Ta bỗng dưng vén rèm xe lên, hô to: "Chờ, chờ đã---"

Không để ý đến ánh mắt hài hước của nhị tẩu, ta nhảy xuống khỏi xe ngựa, chạy vòng về.

Vu Nhàn Chỉ dắt A Thanh trở về, tựa hồ nghe được tiếng bước chân phía sau, hắn ngạc nhiên xoay người lại, nhìn ta chằm chằm.

Thật ra thì ta cũng không biết vì sao mình lại quay trở lại, giờ phút này, ta đứng trước mặt hắn, vẫn không nói được câu nào, há miệng cũng chỉ nói: "Ta.."

Bỗng nhiên cánh tay bị kéo về phía trước một cái, một khắc sau, ta liền ngã vào trong ngực hắn.

Vu Nhàn Chỉ ôm lấy ta, rất lâu không lên tiếng, đầu đường cuối hẻm tiếng gió bên người gào thét, ánh mặt trời như ánh trăng tỏa ra sự ôn nhu.

Thật lâu, hắn mới khàn giọng: "Sau khi trở về cung, phải tự chiếu cố bản thân thật tốt, chuyện đã qua không cần suy nghĩ nữa."

Chuyện đã qua thì không cần suy nghĩ nữa.

Mùa đông giá rét năm ngoái hắn cũng nói với ta những lời này, khi đó ta còn chưa bỏ được, cố ý muốn truy cứu kết quả.

Mặc dù sau đó ta chưa bao giờ hối hận về mùa đông năm ngoái, đoạn tuyệt của bản thân, nhưng cho đến hôm nay, ta mới hiểu được sự để ý quan tâm khổ sở của hắn trong mấy câu ngắn ngủi đó.

Ta ở trong ngực hắn gật đầu một cái, trong lòng khổ sở không nói ra lời.

Vu Nhàn Chỉ khẽ cười, sau đó buông ta ra, tháo ngọc Bồ Tát phù hộ bình an trên cổ hắn xuống đeo lên cổ ta, sau đó cười nói: "Đi đi, ta ở chỗ này nhìn nàng."

Ta cúi mặt vuốt ve ngọc Bồ Tát trước ngực, trong cổ họng chua xót không thôi, khàn giọng nói: "Nhớ phải đến gặp ta, chúng ta..

Làm lại từ đầu."

Hắn sửng sốt một chớp mắt liền cười, đáp lại ta: "Được.".