Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 42: 42: Túy Vọng Ngôn 7

Sắc trời chuyển tối, sau khi Nhan quý nhân đi, ta kêu Tiểu Tam Đăng cầm danh sách tuyển phi tới.

Gương mặt hắn có chút lúng túng, làm theo lệnh ta, sau đó lại đứng bên người ta ngẩn ngơ.

Trong các tú nữ tham gia tuyển chọn năm nay, có mấy người khiến ta khá là hài lòng, nhưng đại hoàng huynh đã nói rõ không muốn lập nữ tử có gia thế quá tốt làm hậu, cho nên sau khi lọc bớt, chỉ còn lại Ninh Tư con gái lão thái thú Nhạn Quan và Thịnh Nghiên con gái hàn lâm thị giảng.

Ta cầm bút khoanh vòng tròn trên hai cái tên này, nói: "Ngươi thấy sao?"

Đầu kia nửa ngày không lên tiếng.

Ta quay lại nhìn hắn, sắc mặt Tiểu Tam Đăng có chút trắng, bộ dạng khó mở miệng.

Ta nói: "Nếu ngươi có lời, cứ nói thẳng.

"

Hắn nghe lời này, tựa như lại do dự một phen, sau đó bước tới quỳ xuống, hơi cắn môi nói: "Công chúa, nô tài có một yêu cầu quá đáng.

"

Năm năm qua, đây là lần đầu tiên hắn hành đại lễ như vậy.

Ta gác lại danh sách trong tay, run sợ nói: "Là việc của Xa Anh?"

Tiểu Tam Đăng lắc đầu: "Người như Xa Anh, nô tài không để trong lòng.

" Hắn ngừng một lát, lại nói: "Công chúa, nô tài biết ngài thích thanh tịnh, Thiên Hoa Cung hôm nay, cung nhân đã nhiều, nhưng nô tài vẫn muốn nhận một người vào đây.

"

Ta sửng sốt một chút, Tiểu Tam Đăng lại có giao tình trong cung?

Nhưng Thiên Hoa Cung của ta trước giờ hẻo lánh vắng vẻ, cũng không thấy hắn có gần gũi người nào.

Ta nói: "Vậy cứ cho hắn tới đi.

"

Tiểu Tam Đăng sững sờ hỏi: "Nhưng, nhưng công chúa không hỏi nàng là ai sao?"

Ta nghĩ một chút, nói: "Ta tin ngươi, không cần hỏi.

"

Một ngày sau, Thiên Hoa Cung quả thật có thêm một người mới.

Người mới là Hoàn Thúy, ngày ta hồi cung, cung nữ này dẫn đường cho ta.

Lan Gia nói, trước đây Hoàn Thúy bị điều đi Phương Từ Cung phục vụ tú nữ năm nay, không biết vì chuyện gì, đắc tội với sư cô chủ sự Phương Từ Cung, bị đánh mười lăm bản, lại bị đuổi tới Hoán Y Phường.

Tiểu Tam Đăng có vẻ thương xót nàng bơ vơ, lúc này mới xin ta đem nàng thu vào Thiên Hoa Cung.

Ta nhớ tới cái miệng nhỏ của nàng, tuy cơ trí, nhưng bụng dạ quá mức thẳng thắn, Lan Gia nói, "Hoàn Thúy đã ngây người trong cung ba năm, không biết làm sao, vẫn không học được quy củ.

"

Ngày hôm đó vừa vặn mười lăm, theo quy củ, tú nữ phi tần sẽ qua Thiên Hoa Cung thỉnh an ta.

Ta dậy từ sớm, tú nữ còn chưa tới, nhị ca đã đến.

Hắn nghe lệnh đại hoàng huynh, tới nhìn trộm tú nữ, giúp ta quan sát, nhưng đại ca âm thầm nói với ta, nếu như nhị ca nhìn trúng ai, liền đem người nọ ban cho hắn.

Nhị ca hôm nay ngược lại ăn mặc chỉnh tề, một thân triều phục đỏ tím, mi vũ hiên ngang, nhưng mờ hồ có vẻ tức giận.

Có vẻ lại vì chuyện của nhị tẩu không hợp ý hắn, hắn nhấp một ngụm trà, liền cùng ta quở trách nhị tẩu, nhiều vô kể, từ chuyện vụn vặn hàng ngày, cho đến chuyện Binh bộ.

Không lâu sao, Nhan quý nhân cùng Tĩnh tần dẫn tú nữ mới đến.

Thiên Hoa Cung vốn là phụ hoàng ta xây cho mẫu hậu, cung sâu mà xa, hôm nay trăm tú nữ với cung nội hướng ta vấn an, lại không thấy chật chội.

Ta theo phẩm cấp nói đôi ba câu với Nhan quý nhân cùng Tĩnh tần trước, sau đó mới tới hai ba tú nữ.

Tú nữ cùng ta nói chuyện, không ai không thụ sủng nhược kinh, trong mắt đều là vui mừng, có vẻ đã nhìn thấy được vinh quang vô lượng một ngày thành phi.

Đáng tiếc trong danh sách trên tay ta, hai cái tên vẽ vòng tròn đỏ, lại không có các nàng.

Thịnh Nghiên rủ mắt, toàn thân áo tơ trắng đứng bên trái sau đám người, phía dưới có thêu ba đóa tử vi vô cùng khéo léo, ôn nhu nhàn nhã.

Ninh Tư là con gái lão thái thú Nhạn Quan, vùng đất Nhạn Quan chiến loạn, lão thái thú trước giờ là một tên hổ tướng, nhưng sinh con gái lại có chút văn tĩnh yểu điệu, trang điểm cùng xiêm áo của nàng so với Thịnh Nghiên càng trắng hơn mấy phần, có vẻ là bị bệnh, thần sắc hoảng hốt, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Trước mắt đều là quốc sắc thiên hương, nhưng nhị ca cũng chẳng chọn vương phi lần nữa, ra vẻ công việc, cầm danh sách tuyển chọn lật vài cái, lại quan sát Thịnh Nghiên và Ninh Tư nhiều hơn một chút, đợi tú nữ đi hết, hắn ném xuống một câu: "Ta thấy hai người đó không tệ, không nói nhiều, tính tình thu liễm, đại hoàng huynh chính là thích kiểu người vậy.

" Xong liền rời đi.

Hôm nay Thiên Hoa Cung hiếm khi đông khách.

Tú nữ cùng nhị ca vừa đi không lâu, Vu Nhàn Chỉ liền tới.

Hắn đã mấy ngày không tới, ta bởi vì bận bịu việc tuyển phi, cũng không thể phân thân đi tìm hắn.

Vu Nhàn Chỉ đi vào, thuận tiện nhận lấy chén trà nóng Hoàn Thúy dâng lên.

Ta đang sửa lại danh sách chọn phi, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Chờ một chút, ta tới ngay đây.

"

Hắn tựa hồ ngẩn người, mới nhàn nhạt đáp lại: "Được.

"

Ta đem chuyện sáng nay từng cái ghi chép lại, lúc này mới gấp lại danh sách, nói: "Ta xong rồi.

"

Vu Nhàn Chỉ "Ừ" một tiếng, hồi lâu mới hỏi: "Sao rồi?"

Ta biết hắn hỏi chính là việc tuyển phi, liền nói: "Dao động trăm người, mỗi người tính cách cùng gia thế khác nhau, ta đã tận lực từ trong danh sách chọn lựa, có hai người khiến ta vô cùng hài lòng, nhưng cũng không có mười phần chắc chắn.

"

Hắn như có suy nghĩ, không có trả lời ta.

Ta lại nói: "Chàng chờ một chút, ta đi đổi xiêm áo, rồi theo chàng đi.

"

Vu Nhàn Chỉ nói: "Theo ta đi?"

Ta nói: "Lần trước không phải chàng nói muốn dẫn ta tới chỗ Thẩm Vũ thăm A Thanh sao?"

Ta thấy hắn hôm nay không mang công văn tới, còn tưởng hắn định đi hôm nay.

Vu Nhàn Chỉ nhíu mày một cái, chốc lát nói: "Không cần, Thẩm Vũ ở bên ngoài cung, đi thăm A Thanh, lại mất một ngày đường xe vất vả.

"

Ngừng một chút, lại nói: "Thật ra thì nàng hết lòng cũng tốt, trong thâm cung, cho dù cuồng phong biến hóa, hay là yên tĩnh bình lặng, chung quy là thích giả lưu tồn, hiện tại nàng bận tâm quá mức, ngược lại khiến bản thân mệt mỏi.

"

Ta nói: "Ta biết, nhưng dù sao cũng là việc chung thân đại sự của đại hoàng huynh.

"

Hắn thở dài một tiếng, không nói nữa.

Thời tiết đầu đông, mặt trời giữa trưa không hề chói mắt, màu hạnh nhàn nhạt bao trùm toàn bộ cung lầu.

Đám cung nhân thấy Vu Nhàn Chỉ tới, đều tự ý lui ra ngoài.

Trên người hắn mang theo sương mù đầu đông nhàn nhạt, lúc đem ta ôm vào trong ngực, ta lại nghe hắn thở dài: "Trước kia ta luôn mong nàng có chút tâm tư, hiện tại thấy nàng bắt đầu để tâm, ta lại mong nàng vẫn cứ vô tâm vô phế như trước.

"

Ngày hôm đó Tiểu Tam Đăng đi Lễ bộ đưa văn thư, Lan Gia đi tới phủ Nội Vụ, Vu Nhàn Chỉ lưu lại dùng bữa, ta chỉ để Hoàn Thúy lại bên cạnh phục vụ.

Lúc đang dùng bữa, ta cùng Vu Nhàn Chỉ nói linh tinh chuyện tuyển tú, nói tới Ninh Tư cùng Thịnh Nghiên, liền nói: "Hai người này ta cảm thấy không tệ, cũng đã hỏi qua ý đại hoàng huynh và Hoài vương phi, nếu không có vấn đề gì, ba ngày sau đại tuyển, vị trí hoàng hậu liền chọn một trong hai nàng.

"

Vu Nhàn Chỉ nói: "Đại hoàng huynh nàng ngược lại suy nghĩ chu toàn, không những sai nàng tới chọn hậu, còn nói không muốn gia thế quá tốt.

"

Ta biết ý của hắn.

Đại hoàng huynh không muốn gia thế quá tốt, bất quá là sợ con gái người nào một khi làm hoàng hậu, liền một tay che trời.

Ta nói: "Đại ca chính là như vậy, chưa từng không suy nghĩ chu toàn, nhưng ta từ nhỏ liền mong hắn có thể không chu toàn một lần.

"

Nói tới đây, ta chợt thấy buồn cười, không khỏi nói: "Ngay cả lúc chọn phi, hắn cũng muốn từ trong đám tú nữ, chọn cho nhị ca một vương phi.

Đáng tiếc tâm tư nhị ca không đặt ở đây, huống chi trong đám tú nữ đó, vương phi không bằng hoàng hậu, đại ca ta chính là cái gì cũng nghĩ tới, nhưng lại không hiểu tâm tư tú nữ này.

"

Vu Nhàn Chỉ nghe xong cũng cười.

Ai ngờ lúc này, Hoàn Thúy bỗng nhiên chen miệng nói: "Trưởng công chúa, lời đó không đúng rồi, hoàng hậu tất nhiên là tốt nhất, nhưng vương phi cũng làm cho người ta mong muốn, lúc nô tỳ ở Phượng Từ Cung phục vụ tiểu chủ, Ninh tiểu chủ chỉ mong làm vương phi đó.

".