Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 5: 5: Trường Tương Vọng 5

Lý Nhàn nói: "Gần đây có một cô nương ở nhờ ở trong phủ của ta, nghe nói công chúa tới, liền ao ước muốn gặp."

Ta nghe rõ lời hắn, hỏi lại: "Nga, cô nương ở nhờ kia, không phải là hoa đào huynh chọc phải đó chứ?"

Lý Nhàn tà tà liếc ta, khó hiểu cười: "Cô hy vọng như thế sao."

Cô nương ở nhờ này là một mỹ nhân.

Nàng cùng ta và Lý tài tử ngồi cùng một bàn dùng bữa, đầu tiên là khổ sở nhìn Lý Nhàn, sau đó lại khổ sở nhìn ta.

Cái bộ dáng này của nàng, quả nhiên là hoa đào Lý Nhàn gây ra.

Nếu như đổi là ta trước đây, nhất định sẽ đem hoa đào này hỏi rõ.

Đáng tiếc hai năm ngồi trong lãnh cung, đã sớm triệt để hối cải, không làm chuyện thất đức nữa.

Nên ta không thể làm gì khác đành phải nén bát quái trong lòng, buông đũa xuống, tránh hiềm nghi nói: "Các ngươi cứ từ từ dùng bữa, ta ăn no rồi, muốn đi ra ngoài tiêu thực."

Chân ta vừa bước ra khỏi cửa, giai nhân đàng sau đã đứng phắt lên, đuổi theo.

Ta mờ mịt nhìn nàng, nàng phốc một tiếng quỳ sụp xuống đất, ôm lấy đầu gối ta khóc rống lên.

Nhị ca Chu Hoán của ta là một tên ăn chơi đàn đúm, năm xưa cũng kéo theo không ít nợ đào hoa như vậy.

Mỗi lần gặp cục diện này, sẽ luôn kéo ta xuất cung vì hắn ngăn cản hoa đào.

Cái trò đuổi hoa đào này, chỉ có mấy loại như vậy, ta tu luyện đã lâu, ngược lại rất có kinh nghiệm.

Thấy tình huống này, ta giả bộ ưu sầu nói: "Nhìn ngươi, bổn công chúa không khỏi hồi tưởng lại một chuyện cũ hết sức bi thảm-------"

Giai nhân quả nhiên ngẩng đầu lên, khóc thút thít nhìn ta.

"Nhân quả chuyện cũ không cần nói tới, nữ tử đó tên là Tiểu Thúy, gả cho phú thương làm tiểu thiếp.

Nàng nhận hết mọi nhục nhã, thật không dễ dàng mới có thai, nhưng lại không may mắn bị đuổi ra khỏi cửa, lưu lạc đầu đường xin miếng ăn." Ta thở dài một tiếng, lại vô cùng vui mừng nói với nàng, "Tuy Lý tài tử trêu trọc cô, nhưng dù gì hắn cũng nguyện ý thu nhận cô, cho ăn, cho ở.

So với Tiểu Thúy kia, cô rõ ràng có phúc hơn."

Giai nhân ngẩn ngơ, hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn ta buông lỏng đầu gối ta, lại mờ mịt quay đầu nhìn Lý Nhàn.

Ta vỗ vai nàng, đi đến trước bàn, còn chưa kịp uống một ngụm nước, giai nhân bỗng nhiên lại khóc rống lên.

Ta hết sức nghi hoặc.

Một người, dù là hắn ngàn lần không vừa ý, chỉ cần nói cho hắn biết có người so với hắn còn thê thảm hơn, hắn liền có thể lập tức vực dậy.

Đây chính là tín ngưỡng ta dùng hai mươi năm tổng kết ra.

Cớ gì tín ngưỡng của ta đặt trên người giai nhân này lại không có hiệu lực?

Ta hơi suy tư, chỉ nghĩ đến một khả năng, không nhịn được hỏi thăm nàng: "Bộ dạng ngươi như vậy, không phải cũng giống như Tiểu Thúy kia, trong bụng đã mang cốt nhục của Lý tài tử chứ?"

"Ôi" một tiếng, bên cạnh có người cười.

Đôi mắt linh lợi của Lý Nhàn nhìn ta chằm chằm, bên trong đều là sự thán phục.

Giai nhân khóc đến mức không thở được.

Thở hổn hển một lúc lâu, nàng rốt cuộc bực bội phun ra một câu: "Hồi bẩm công chúa, cái thai trong bụng ta, cái thai trong bụng ta, không phải của Lý tài tử.."

Ta đang uống trà liền bị sặc một cái.

Giai nhân đúng là có thai.

Nhưng không phải của Lý Nhàn, mà là lão thừa tướng.

Hóa ra giai nhân chính là Như phu nhân của lão thừa tướng, cái người mà mới đợt trước mới được chẩn đoán là mang thai.

Lão thừa tướng tám mươi mới có con, vốn nên là chuyện vui.

Ai ngờ ngay đêm xuân yến đó, Như phu nhân lại quỷ thần xui khiến đụng phải trúc mã của mình.

Hai người chưa nói được mấy câu, nàng liền tự cho là tình xưa bùng cháy, lửa tình hừng hực đem bản thân đốt thành tro.

Vì vậy quay đầu liền cùng lão thừa tướng ồn ào, nói nàng đã quá mệt mỏi với hồng trần, muốn xuất gia làm ni cô.

"Ta biết có thai, thì vừa vui vừa buồn.

Hôm đó ta chỉ bi thương một chút, cũng không có ý càn quấy.

Ta ở am ni cô ngây người mấy ngày, đã suy nghĩ minh bạch.

Phu quân còn tức ta ở sau lưng ngài hẹn hò với A Lương, không chấp nhận ta hồi phủ.

Phu quân là người trung thành, rất nghe lời Hoàng thượng.

Làm phiền công chúa mời Hoán vương gia, hoặc là, hoặc là đương kim Thánh thượng giúp ta khuyên ngài một lời."

Ta suy nghĩ sâu xa nửa ngày, thành khẩn nói: "Biện pháp này của cô, rốt cuộc không trị được tận gốc.

Ta thấy chi bằng cô an phận đợi thêm mấy ngày, đợi lão thừa tướng hết giận, tất sẽ đón cô về."

Nói xong, ta nuốt nước miếng một cái, đưa tay sờ chén trà.

Lý Nhàn đem chén trà đẩy tới tay ta, hướng ta cười một tiếng.

Ta cúi đầu uống trà.

"Ta cũng biết biện pháp này không trị được tận gốc, nhưng chuyện đã đến mức này, ta không còn cách nào." Giai nhân thở dài, buồn bã bổ sung, "Thật ra thì đêm đó có một tỳ nữ dẫn đường cho A Lương, chỉ có nàng có thể chứng minh hai người ta đúng là vô tình gặp gỡ, cũng không phải hẹn hò.

Ta đã âm thầm nhờ người đi tìm tỳ nữ kia, đáng tiếc nàng hình như không phải người của phủ thừa tướng, sau khi xảy ra chuyện, liền biến mất không thấy bóng dáng."

Tay ta run một cái, nước trà bắn hết lên vạt áo.

Giai nhân khóc lóc nửa ngày, thấy sắc trời đã tối, liền thút thít rời đi.

Lý Nhàn mời ta tới thư phòng ngồi.

Nhưng ta có chút không yên lòng, trong chốc lát, liền đứng dậy cáo từ.

Lý Nhàn tiễn ta tới cửa, phân phó quản sự chuẩn bị xe ngựa.

Ánh nắng chiều thiêu cháy một góc trời, hắn quay đầu liếc ta, chợt cười nói: "Nhìn thần sắc công chúa, chẳng lẽ đang lo lắng thay Như phu nhân?"

Ta thành khẩn nhìn hắn: "Ngươi hiểu lầm rồi, bổn công chúa chính là lo lắng cho huynh."

Ánh mắt Lý Nhàn khẽ nhúc nhích, "Hử?" một tiếng.

Ta hạ thấp giọng: "Vì kia dù gì cũng là phu nhân thừa tướng, huynh cứ như vậy cùng nàng ta ở một chỗ, sợ là ảnh hưởng không tốt?"

Lý Nhàn bình tĩnh nhìn ta: "Nàng ghét đồ chay ở am ni cô, ban ngày liền tới ở nhà chỗ ta, ban đêm sẽ tự tìm nơi khác để ngủ." Ngừng một lát, hắn cười nói, "Bất quá nàng nói, ta cùng nàng ta cô nam quả nữ quả thật không ổn.

Uhm, hay là nàng cũng tới đi?"

Ta chỉ coi như hắn đang nói đùa, vừa vặn quản sự chạy xe ngựa tới, ta vịn vào càng xe leo lên, hắn ở phía sau nói: "Trước kia nàng ngồi ở thư phòng, ta đọc sách cảm thấy có chút hứng thú.

Nếu nàng rảnh rỗi, ngày nào cũng tới phủ ta một chuyến đi."

Ta trầm mặc.

Hồi tưởng lại bộ dạng Đại hoàng huynh cao giọng giáo huấn người, ta quay đầu lại, nghiêm túc chất vấn: "Là ai cho huynh mượn gan hùm, dám đối với Bổn công chúa ta vênh mặt hất hàm sai khiến?" Nhưng hắn nghe lời này, lại không có phản ứng.

Ta chờ một lúc, không nhịn được bổ sung: "Hơn nữa, huynh đọc sách có hứng thú hơn, có liên quan gì đến ta.

Nếu huynh ngại thư phòng không có hơi người, khi nào ta sẽ làm mấy người giấy tặng cho huynh."

Ta vừa chui và trong xe, Lý Nhàn lại thờ ơ mở miệng: "Xuân yến hôm đó, cái vị tỳ nữ dẫn đường cho Triệu Lương, hình như cũng mặc xiêm áo xanh biếc?"

Ta ngồi không vững, từ băng ghế té xuống.

"Cô nương thích mặc bích y ta biết một người." Hắn cười một tiếng, "Tiểu Lục trong phủ công chúa."

Ta vén rèm thò đầu ra, cười khan một tiếng: "Ta không thích trà nóng, ngày mai có thể uống trà lạnh không?"

Tiểu Tam Đăng đứng dưới cây đào trong viện xới đất.

Thấy ta hồi cung, hắn đi đến nghênh đón, nói: "Vừa rồi Lưu công công ở điện Kim Loan có tới, thay Hoàng thượng hỏi thăm động tĩnh của công chúa."

Ta "Nga" một tiếng, dừng bước: "Xuân yến hôm đó, ta ở trong hậu viện tướng phủ đụng phải một người.

Ngươi còn nhớ dáng dấp hắn ra sao không?"

Tiểu Tam Đăng cười khổ: "Công chúa quên sao? Hôm đó Hoàng thượng mời triều thần, không mời nữ quyến.

Hoán vương gia muốn giúp công chúa thăm dò Phò mã, để cho công chúa giả trang thành cung nữ đi theo hắn.

Công chúa cùng Vương gia ăn uống cùng một chỗ, căn bản không có mang theo tiểu nhân."

Ta lại "Nga" một tiếng, nói: "Vậy ngươi cẩn thận nhớ lại giúp ta."

Gương mặt Tiểu Tam Đăng vặn vẹo một đoàn.

Ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng.

Không nói đến chuyện bổn công chúa dẫn đường cho Triệu Lương, chính là có chút vô tâm, thời điểm dẫn đường, ta đúng là có đụng phải một người.

Nếu người này là Lý Nhàn, như vậy hôm nay hắn đoán ra ta là điều có thể hiểu được.

Nhưng là bộ dạng của Lý Nhàn, bổn công chúa đã nhìn là nhất định không thể quên được, nhưng sau này gặp nhau, lại không có nhận ra hắn, thật là khó hiểu.

Trước kia ta tuổi trẻ ngông cuồng, việc gì cũng tra ra tận gốc rễ, sau đó phải trải qua một vài trắc trở, mới hiểu sự huyền diệu của hồ đồ.

Ta tất nhiên không ngu mà đi hỏi Lý Nhàn, vì việc này, ta cứ suy nghĩ mãi, một đêm không ngủ.

.