Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 57: 57: Khán Chu Thành Bích

Bên trong lập tức chỉ còn lại ta cùng tiểu cung nữ này.

Nàng đúng là còn rất trẻ, cẩn trọng đứng một lúc, mới nhớ ra phải rót trà cho ta, nắp trà suýt nữa rơi xuống đất.

Ta hỏi: "Ngươi tên gì?"

Nàng thấp giọng nói: "Bẩm trưởng công chúa, nô tỳ họ Lâm, tên Hàm Yên."

Ta gật đầu một cái, lại hỏi: "Ngươi vào cung lúc nào?"

"Hồi bẩm trưởng công chúa, nô tỳ trúng tuyển mùa thu năm nay, mùa đông vào cung."

Ta ngẩn người, cung nữ Lễ bộ đều vào đầu mùa xuân, nàng trúng tuyển mùa thu, nói như vậy, chính là xuất thân tú nữ, chẳng qua không được đại hoàng huynh vừa ý, ban hoa.

"Vậy cha ngươi có chức quan gì." Ta hỏi, "Hắn đang làm nhiệm vụ gì?"

Lâm Hàm Yên đáp: "Hồi bẩm trưởng công chúa, phụ thân nô tỳ chỉ giữ chức quan nhỏ, hiện nay chỉ là--------"

Lời còn chưa dứt, bên trong tựa như có người đang rên rỉ.

Lâm Hàm Yên nói: "Công chúa điện hạ, hình như thất thế tử tỉnh."

Lại có âm thanh đứt quãng cách bình phong truyền tới, tựa như nghẹn ngào, lại không hẳn vậy, hàm hồ không rõ, càng giống như kêu la dưới nước, nhưng giọng này đúng là của Lý Hiền.

Ta suy nghĩ một chút, không nhúc nhích, hướng Lâm Hàm Yên nói: "Bổn công chúa bị lạnh, có chút khó chịu, ngươi đi qua nhìn một chút."

Nàng đáp ứng, đi được mấy bước, bước chân có chút loạng choạng, không thể làm gì đành vịn tường lắc đầu.

Ta thấy bộ dạng này của nàng, nhìn chằm chằm bốn phía một cái, lúc này mới giật mình phát hiện mọi vật bắt đầu có chút mơ hồ.

Đồ ăn ở buổi tiệc hôm nay nhất định không có vấn đề, sau khi ta đến Ngự Hoa Viên, lại chưa dùng qua cái gì, nếu không phải do đồ ăn, thì chính là ngửi thấy cái gì không sạch sẽ.

Đoạn đường tới đây đều trống trải, vấn đề chỉ có thể nằm trong Đào Hoa Các!

Nghĩ tới đây, ta nhanh chóng nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào chậu than bốn góc, lúc này ta nhấc bình trà lên, tưới lên chậu than.

Dập tắt lửa, ta lại đẩy cửa ra.

Không ngoài tính toán, cửa đã bị khóa từ trước.

Trong lòng ta bỗng thắt lại, từ trên tóc rút một cây trâm ra giữ trong lòng bàn tay, sau đó đứng sau tấm bình phong, im lặng nhìn Lâm Hàm Yên cùng Lý Hiền.

Mành giường buông xuống, ánh nến mờ ảo, chiếu lên rèm, mơ hồ có thể thấy Lý Hiền vừa giãy giụa vén rèm lên, vừa rên rỉ, giống như vô cùng khó chịu.

Lâm Hàm Yên ở bên ngoài gọi hắn mấy tiếng, thấy hắn không phản ứng, không thể làm gì khác là đưa tay vén rèm lên.

Ai ngờ vừa vén rèm lên, Lý Hiền nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy.

Vạt áo hắn mở rộng, gò má, cổ, còn có trước ngực một mảnh đỏ thẫm, trong mắt phủ đầy tia máu, thấy trước mắt có người, trong miệng nỉ non mấy câu, mãnh liệt nhào tới, đem Lâm Hàm Yên đè trên giường, xé y phục nàng.

Ta bị một màn trước mắt làm cho không phản ứng kịp, cho đến khi nghe thấy tiếng Lâm Hàm Yên gào khóc, mới vội vã cầm bình hoa, bước nhanh tới, trong lòng lấy tinh thần, ở gáy Lý Hiền nện xuống.

Bình hoa vỡ vụn, gáy Lý Hiền bị rách, một dòng máu đỏ chảy dọc xuống cổ, một giọt một giọt chảy xuống.

Nhưng ta không dùng toàn lực, hắn như vậy chính là bị người ta hạ thuốc, thực tế vô tội.

Vì vậy hắn cũng không bất tỉnh ngất đi, cảm giác đau khiến hắn thanh tỉnh một chút, xoay người lại nhìn ta, kêu: "Công chúa tỷ tỷ, công chúa tỷ tỷ.."

Hắn tựa hồ nhận ra ta, trong ánh mắt mang ba phần sợ hãi, ba phần bi thương.

Ta thử gọi một tiếng: "A Hiền." Sau đó thận trọng nói, "A Hiền, ngươi đem nàng buông ra được không?"

Máu tươi chảy từ cổ xuống, ướt một mảng ở ngực, nhỏ xuống giường, rơi trên người Lâm Hàm Yên, Lâm Hàm Yên sợ hãi đến run rẩy, nhưng không dám lên tiếng.

Y phục nàng đã bị tuột hơn nửa, lộ ra đầu vai trắng như tuyết, Lý Hiền một tay tóm chặt hai cổ tay nàng, đang muốn kéo yếm nàng.

Nghe lời ta, gương mặt Lý Hiền bỗng mờ mịt.

Hắn quay đầu về, nhìn Lâm Hàm Yên, một giọt máu tươi bỗng lướt qua cằm hắn, rơi xuống đầu vai nàng, giống như hắn ở trên người nàng máu bắn tung tóe, hắn nhìn chằm chằm máu này, cả người run rẩy, há miệng lẩm bẩm: "Không, A Hiền, không thể.."

Sau đó vung tay xô ta ra, xoay người kéo vạt áo nàng dùng lực, chỉ nghe xoẹt một trận.

Khí lực hắn rất lớn, ta lui lại sau mấy bước, cho đến khi đụng vào bình phong mới đứng vững.

Ta nhìn Lý Hiền cơ hồ nổi điên, trong lòng càng lạnh.

Vết thương sau gáy hắn không nhẹ, nhưng hắn không thèm để ý.

Đây là thuốc kích tình gì vậy, có thể làm người ta không chết không được.

"

Ta cũng không dám tiến lên ngăn cản, Lý Hiền là nam nhân gần hai mươi tuổi, ta cùng Lâm Hàm Yên hợp sức cũng chưa chắc địch nổi hắn, huống chi hai người ta không biết ngửi phải hương gì, không còn sức đánh trả.

Nếu ta ngăn cản, chắc chắn ta cùng Lâm Hàm Yên cùng nhau gặp họa.

Ta cầm chắc trâm cài tóc trong tay, ngay cả lòng bàn tay cũng xuất mồ hôi, liều mạng khiến cho bản thân tỉnh táo.

Kêu cứu là không được, cửa đã khóa, thái y cùng nội thị đều không phải người tốt lành gì, huống chi Lâm Hàm Yên gào lớn như vậy, cũng không thấy ai phá cửa mà vào.

Thời điểm ta dời khỏi tiệc rượu, nhị tẩu lại đau bụng, tuy nàng không muốn cho người ngoài biết, nhưng nhị ca ta luôn không dời nhị tẩu, nhất định sẽ phát hiện đầu tiên.

Nhị ca giỏi nhất là đem chuyện của nhị tẩu bé xé ra to, nếu hắn biết nhị tẩu khó chịu, đại ca ta cùng Vu Nhàn Chỉ nhất định cũng sẽ biết được, nhị tẩu cùng ta ngồi cùng bàn, bằng bản lãnh nhìn rõ mồn một của đại hoàng huynh cùng Vu Nhàn Chỉ, thấy nhị tẩu đau bụng, ta lại không chăm sóc, nhất định sẽ phát giác có điểm kỳ quái, nhất định sẽ phái người lục soát Ngự Hoa Viên, phái người đến tìm ta.

Chỉ cần chống đỡ một lúc nữa, chống đỡ một lúc nữa..

Lý Hiền tuột y phục Lâm Hàm Yên còn chưa đủ, lại dò tay xuống dưới, muốn cởi quần nàng.

Trong lòng ta thầm đếm, nhìn Lâm Hàm Yên có thể chống đỡ được bao lâu.

Ta cảm thấy bản thân ích kỷ, ích kỷ đến đáng ghét, nhưng ta không còn cách nào, nếu hôm nay không vượt qua được, không đem mấy người hại ta nhổ cỏ nhổ tận gốc, sau này bị làm nhục như vậy, sớm muộn sẽ là ta.

" Xoẹt "một tiếng.

Lý Hiện dùng chân đè Lâm Hàm Yên, ngồi dậy muốn cởi tiết khố mình.

Không thể đợi thêm được nữa.

Ta nắm chặt trâm cài, tiến lên mấy bước, giơ trâm lên nhắm vào gáy Lý Hiền.

Ba người chúng ta không có tội, nếu nhất định phải có người phải trả giá, chỉ có thể trách người nhà ngươi bạc đãi ngươi, coi ngươi như một quân cờ, không để ý đến an nguy của ngươi.

Nhưng trâm cài của ta còn chưa đâm xuống, chỉ nghe" Đùng "một tiếng, cửa Đào Hoa Các bị phá.

Ta quay đầu nhìn, cũng không biết đầu kia Lý Hiền đã phát hiện ta đứng trước giường lúc nào, một tay túm lấy cổ tay ta, muốn đem ta áp dưới người hắn.

Một khắc sau, Vu Nhàn Chỉ đi vào, bước nhanh tới cầm cổ tay còn lại của ta, kéo ta vào trong ngực hắn, giọng nói lạnh lùng gầm lên:" Đem toàn bộ người khả nghi trong Ngự Hoa Viên mang hết tới cho bổn vương!".