Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 48: Gậy ông đập lưng ông

“Để bản thiếu cho các ngươi nếm thử tư vị gậy ông đập lưng ông xem sao!.” Lạc Thiên nhìn hai người bình tĩnh khẽ nói. Nhất niệm trào ra, hai Lĩnh Vực thôi động, Kim Nhân lấy khí thế bá đạo lao tới Kim Nhân đối diện, mỗi một bước chân như có ức vạn quân lực lượng, một bước dưới có thể dẫm nát tinh hà, nhẫn chìm cửu nhật.

Còn Vương Triều rung động một cái, Đế Vương chi uy tần phá bừa bãi, một cỗ liên hệ nối liền với Lạc Thiên, tại cỗ liên hệ này Lạc Thiên có thể trực tiếp điều khiển được Vương Triều sức mạnh, tựa hồ bây giờ Lạc Thiên chỉ dựa vào một quyền tùy ý của nhục thân là có thể oánh sát Thánh Tôn.

“Giết.” Tằng Vân Sơn hai người thấy vậy trực tiếp thôi động Lĩnh Vực giết tới, mỗi nơi đi qua không gian bị trấn thành bột, thời gian đều bị đảo loạn. “Leng keng.” Kim Nhân trực tiếp lấy một chiến hai đánh tới, hai Kim Nhân đều dùng man lực cùng tốc độ tuyệt luân vô bị oanh sát lên nhau,

“ Ngâm ~.” Nhất niệm một chiêu kiếm như từ viễn cổ thần triều vang lên, kiếm uy như muốn vắt ngang thiên địa, mỗi nơi đi qua đều có Tiên Thần quỳ bái, thiên địa cộng hưởng.

“Đế Long Diệt Kiếm.” Tằng Vân Sơn trên đầu tám cái Chân Ngã Thần Hỏa trực tiếp gia trì chiến lực cùng cung cấp khí huyết, Lĩnh Vực trực tiếp gia tăng sức mạnh. Nhất kiếm chém ra, Đế Vương Long uy gào thét, vạn linh triều bái, thiên hạ Yêu Thần cùng Ma Thần đều phải quỳ lạy mà tới.

“Oành.” Từng âm thanh như thiên âm vang lên, hai người đánh cho thiên ngoại như muốn phá toái, tinh thạch từng viên nổ vang như tận thế hàng lâm, Thập Thiên luân hãm.

“Run—run.” Bỗng nhiên Lạc Thiên như cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình lao tới, nguồn sức mạnh này bắt không tới, sờ không tới, nó như u hồn luẩn quẩn trong tâm.

Hai mắt Lạc Thiên bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, tại đôi mắt này phía dưới vạn vật đều bị luyện hóa, Thập Thiên Vũ Trụ tại đôi mắt này đều phải bị mặc tan. Tại đôi mắt nóng bỏng này phía dưới nguộc sức mạnh kia vậy mà trực tiếp bị mặc tan như chưa từng xuất hiện.

“Choeng.” Đột nhiên trước mặt Lạc Thiên xuất hiện một người cầm kiếm chém tới yết hầu Lạc Thiên, người này xuất hiện là như vậy vô căn cứ, lại là như vậy tự nhiên, tựa hồ hắn vốn dĩ đã ở tại trong không gian này một dạng.

“Muốn đem Nguyên Thần chiến đấu sao.” Nhìn người tới nhất kiếm Lạc Thiên không thèm để ý nói. Hiển nhiên hắn nhận ra đây là Nguyên Thần của Tằng Vân Sơn, muốn xuất bất kỳ ý đánh lén mình, nhưng Lạc Thiên làm sao có thể để chuyện đó xảy ra.

“Oanh.” Nhất niệm hiện, Lạc Thiên khí thế lại đổi, vốn chỉ sử dụng Thời Không chi lực cùng tầm thường nguyên lực bây giờ lại thêm một cỗ Hủy Diệt chi lực tản mát mà ra.

Một cỗ Vô Thiên Vô Pháp khí thế từ Lạc Thiên oanh sát không gian, tại giờ khắc này Lạc Thiên là như vậy hờ hững, lại là như vậy giết chóc, tại trạng thai này phía dưới đạo tâm hắn trực tiếp chuyển sang trạng thái giết chóc. Nhưng mặc dù là trạng thái giết chóc nhưng tâm trí Lạc Thiên giờ khắc này lại rất thanh minh, hiển nhiên hắn sử dụng Hư Vô Thiên Kinh diễn hóa ra Hủy Diệt chi lực nên không bị ảnh hưởng tâm trí.

“Vù vù.” Nhất niệm một chỉ, một chỉ hoành không mang theo diệt tẫn vạn linh chi thế mà tới Nguyên Thần Tằng Vân Sơn. Tại chỉ phong này phía dưới có ba màu đại diện cho ba loại sức mạnh tương dung lại với nhau, thời gian, không gian cùng hủy diệt.

Tại một chỉ này dưới không gian như bị giam cầm, thời gian chậm lại, hủy diệt chi lực như hủy thiên diệt địa lao tới Nguyên Thần kia.

Tại ba loại sức mạnh thôi diễn tới mức tận cùng này Nguyên Thần không kịp làm gì đã bị đánh trúng .”Aaa.” Một tiếng kêu thảm thiết, Nguyên Thần bị đánh trúng lúc bị hủy diệt chi lực hủy hoại, thời gian xói mòn, không gian cắt xé mà tan thành mây khói.

“Phốc.” Tằng Vân Sơn cảm nhận Nguyên Thần bị hủy diệt lập tức phun ra một ngụm máu, hiển nhiên Nguyên Thần bị diệt lúc hắn đã bị trọng thương, chiến lực trực tiếp giảm xuống còn bốn thành. Lần này Nguyên Thần bị hủy thì hắn xem như đã phế, bởi vì Nguyên Thần bị hủy mà muốn khôi phục là rất khó, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó có thể nói là không thể.

“Oành oành.” Bên kia đang chiến đấu cùng Kim Nhân Thác Bàng thấy nguyên thần Tằng Vân Sơn bị hủy lúc lập tức một bước phá không bỏ chạy, hắn biết lần này nếu chiến tiếp vậy thì mình sẽ chết nên không do dự rời đi.

Tôn Chủ tuy có tôn nghiêm không sợ chiến mà chết trận, nhưng nếu như biết đối thủ mạnh hơn mình quá nhiều lúc thì bọn họ sẽ không ngu ngốc cứ vậy mà chiến.

Bên dưới mọi người xem trận chiến thấy Lạc Thiên nhất chỉ oanh sát Nguyên Thần Tôn, còn lại một cái chưa đánh đã chạy lúc không khỏi trợn mắt há mồm. Tôn Chủ không phải vô địch sao?, Tôn Chủ không phải là không thể địch sao?, hôm nay bọn họ vậy mà gặp một Nhân Tôn tiểu tu sĩ đánh trọng thương cùng đánh chạy hai vị Tôn Chủ, cái này trong lúc nhất thời bọn họ không kịp phản ứng, đều choáng váng nghĩ mình nhìn nhầm.

“Chạy được sao?.” Nhìn Thác Bàng chạy trốn Lạc Thiên bình tĩnh trên mặt mang theo khinh thường khẽ lắc đầu nói.

“Vèo.” Một La Bàn được Lạc Thiên phá không ném tới chắn trước mặt của Thác Bàng. “Oanh oanh.” La Bàn rung động một cái rồi phát sáng tản mát ra phù văn cổ xưa, tiếp theo ba con Xuyên Thanh Giáp hoành không mà tới đánh ra tam quyền vào Thác Bàng.

“Aaa.” Tại ba quyền hợp nhất của Xuyên Thanh Giáp dưới Thác Bàng trực tiếp bị oanh bay về không gian chỗ trước. Quản chi Tôn Chủ tại ba con Xuyên Thanh Giáp đều là như vậy nhỏ yếu, đều là như vậy không đáng nhắc tới.

Xuyên Thanh Giáp một con có thể đánh ngang với Tôn Chủ nhị trọng trở xuống, ba con hợp lực thì dì là Tôn Chủ tứ trọng cũng nhượng bộ lui binh, chứ chưa nói tới chúng còn có thể dung hợp lại với nhau.

“Được rồi, chơi đùa vậy đã đủ, các ngươi đã không có thủ đoạn gì để chơi vậy thì có thể chết được rồi.” Lạc Thiên nhìn hai vị Tôn Chủ bị đánh trọng thương không khỏi nhàm chán khẽ nói.

Mọi người dùng thiên nhãn xem trận chiến nghe Lạc Thiên nói không khỏi ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ, đây quả thật là xem Tôn Chủ như tay đấm, lúc hứng thú thì đánh, lúc chơi chán thì giết, cái này quả thật là Vô Địch, ngoại trừ cái từ này ra bọn họ không cách nào để hình dung được Lạc Thiên được nữa.

“Đạo hữu, lần này là bọn ta lỗ mãng, nếu đạo hữu bỏ qua chuyện cũ bọn ta nguyện ý bồi thường cho đạo hữu, chỉ mong đạo hữu không để bụng lần này.” Tằng Vân Sơn thấy Thác Bàng muốn trốn vậy mà không trốn được thì không khỏi thở dài một hơi rồi nói, thần thái đã không có cao cao tại thượng nữa, hiển nhiên lần này hắn biết đối thủ vô địch chi thế là như thế nào nên chuẩn bị dùng mềm.

Kỳ thực hắn cũng muốn chạy nhưng hắn còn Ngạo Thiên Thánh Quốc nên không thể, nếu lần này hắn chạy trốn bỏ đi Ngạo Thiên Thánh Quốc vậy sau này dù hắn có gia nhập vào thế lực nào cũng sẽ bị nghi kỵ. Một cái ngay cả tôn tử của mình cũng bỏ mặc chạy thì còn ai dám cho hắn gia nhập chứ.

Hơn nữa hắn muốn chạy cũng không phải dễ dàng như vậy, ở bốn hướng đều bị ba con Xuyên Thanh Giáp và Kim Nhân cùng Lạc Thiên trấn giữ, muốn phá vây điều đó là không có khả năng, vừa rồi hắn cũng không phải là không thấy Xuyên Thanh Giáp xuất thủ qua.

“Đúng vậy, chỉ cần đạo hữu ra giá, bọn ta đều sẽ dốc sức trả, chỉ mong đạo hữu lần này bỏ qua cho chúng ta.” Thác Bàng cũng lấy lại tinh thần không để ý thương thế khẽ nói. Hắn cũng biết đại cục đã định, bây giờ mà còn muốn đánh hiển nhiên là muốn chết không khác gì nhau, như vậy còn không bằng cầu hòa.

“Từ lúc đầu là tôn tử các ngươi đắc tội với đồ đệ của ta, không để ý đồ đệ ta sống chết mà chạy trốn nên bị ta giết. Vốn là ta không muốn tính toán tới thế lực sau lưng các ngươi, nhưng bọn họ và các ngươi một lần lại một lần muốn giết ta, như vậy từ lúc đó mọi thứ đã không có giảng hòa cơ hội, chỉ có ngươi không chết thì ta vong mà thôi.” Lạc Thiên đối với hai người nghoảnh mặt làm ngờ nói.

Hiển nhiên ngay từ đầu đánh nhỏ rồi tới lớn, sau lại tới lớn nữa, hắn đã không muốn so đo nhưng bọn này lại cứ quấn không buông, đã như vậy thì không có gì tốt nói. Tu sĩ vốn mạnh hiếp yếu, nếu hôm nay Lạc Thiên chỉ là một Nhân Tôn bình thường thì e rằng đã bị những thế lực kia cắt từng miếng thịt để hạ giận rồi, còn đâu tới giảng hòa như bây giờ.

Phía dưới tu sĩ mọi người không khỏi trầm mặc, trong lần này không nói ai đúng ai sai, chỉ cần đã muốn giết lẫn nhau vậy thì có nghĩa là không chết không thôi, như vậy thì dù Lạc Thiên có giết bọn họ cũng sẽ không ai nói cái gì, thế giới vốn là cá lớn nuốt cá bé.

“Được rồi, các ngươi nếu như không có thủ đoạn khác vậy thì mọi thứ kết thúc ở đây.” Lạc Thiên nhìn hai người lạnh nhạt nói, hiển nhiên hắn đã mất đi kiên nhẫn.

Hai người nhìn nhau một cái như trao đổi, hiển hai người biết một trận tử chiến là tránh không khỏi nên lập tức cuồng hống “Oanh” một tiếng, hai đầu đại đạo nổi lên, một đầu tràn ngập Đế Diễm, một đầu tràn ngập Kim Diễm, chúng quấn lấy nhau như tự nhiên mà thành.

Đây là đại đạo tương dung, khi đại đạo tương dung lúc chúng sẽ mạnh lên rất nhiều. Lần này bọn họ biết mình khó thoát khỏi cái chết nên không do dự hợp lực cùng nhau, đối với bọn họ mà nói không có gì quan trọng bằng có thể trấn giết Lạc Thiên,

Khi hai đầu đại đạo tương dung lúc, chúng dần dần hình thành một đầu đại đạo hoàn toàn mới, nó tản mát ra khí thế sắc bén mà lại trần ngập Đế Vương Uy, tựa hồ tại đầu này đại đạo trước mọi thứ đều có thể trảm đứt, vạn linh đều phải quỳ bái.

“Oành.” Lại một tiếng nữa vang lên, hai người mỗi người tám cái Chân Ngã Thần Hỏa dung hợp vào trong đầu đại đạo kia, hiển nhiên bọn họ muốn dùng đại đạo cùng Chân Ngã Thần Hỏa làm ra đòn mạnh nhất.

Nếu là bình thường không ai nguyện ý làm như vậy cả, bởi vì đại đạo khó vỡ, nhưng Chân Ngã Thần Hỏa lại rất dễ bị đánh nát, bình thường tu sĩ dù có Thần Thạch gia trì lúc bọn họ cũng sẽ không nguyện ý sử dụng nó, bởi vì bọn họ không muốn mạo hiểm. Một khi mất đi nó thì như vậy ngươi sẽ mất đi chiến lực cùng khí huyết gia tăng, như vậy ngươi sẽ yếu đi rất nhiều.

Phải biết một khi Chân Ngã Thần Hỏa bị đánh vỡ lúc muốn xây dựng lại là cực kỳ khó khăn, nó không chỉ mất nhiều công sức cùng thời gian mà còn muốn Tôn Chủ mới có thể xây dựng lại được, chính vì thế tu sĩ không tới Tôn Chủ lúc không ai nguyện ý dùng Chân Ngã Thần Hỏa để công kích đối thủ.

“Đại đạo Thần Hỏa tương dung, có chút ý tứ, mặc dù đạo pháp tương dung còn có chút tỳ vét, nhưng chỉ mới Tôn Chủ nhất trọng cùng nhị trọng như các ngươi mà lại có thể vận dụng được như vậy đích thật là khó có.” Lạc Thiên nhìn được tương dung đầu kia đại đạo cùng Thần Hỏa lúc không khỏi khẽ nói một tiếng. Hiển nhiên nếu bình thường hai người sẽ không tương dung được đến mức này, nhưng vì bảo vệ mạng sống nên cả hai đều buông tay đánh cược.

Mặc dù là khen nhưng người nào cũng nghe được khinh thường trong lời nói của hắn, tựa hồ hai đầu đại đạo trong mắt hắn cũng chỉ có một chút có ý tứ mà thôi, không đáng để hắn đem nó vào mắt, cái này không khỏi khiến mọi người ngoại trừ cười khổ vẫn là in lặng, vạn cổ đến nay có Nhân Tôn tiểu tu sĩ nào dám bình luận Tôn Chủ như vậy, hiển nhiên cũng chỉ có Lạc Thiên mà thôi.

“Vèo .” Đầu này đại đạo khẽ rung động một cái, không gian vỡ toái thành bột mịn, xung quanh bụi mù bay khắp nơi, thiên địa ban ngày bỗng nhiên trở thành buổi tối như nó có thể thâu thiên hoán nhật.

“Phốc.” Toàn bộ Kim Ngọc Vực tại đầu đại đạo này rung động như gặp trùng kích phun máu. Trong lúc nhất thời tất cả mọi người không khỏi sởn cả gai óc, chỉ rung động thôi đã là kinh thế như vậy, nếu trực tiếp vận dụng thì e rằng Kim Ngọc Vực trong sở hữu nhân đều phải thành huyết vụ.

“Nếu đạo hữu đã không nguyện ý bỏ qua chuyện cũ vậy bọn ta đành phải cùng một trận chiến tới cùng vậy.” Tằng Vân Sơn hai người ngưng mắt nhìn Lạc Thiên chậm rãi nói.

“Tranh.” Một tiếng, từ đầu đại đạo trong đánh ra vô địch nhất kích, một kích này mỗi nơi đi qua đều khiến không gian băng diệt, bị vỡ toái về nguyên hình, một kích này như từ thiên cổ lao tới hiện tại, nó có thể đánh võ mọi thứ trở về bản chất nhất.

Khí thế xông thẳng toàn bộ Trường Minh đại lục, tất cả mọi người đều thân bất do kỷ phục bái tại một kích này, không có mảy may sức chống cự.

“Quy Nguyên.” Nhìn nhất kích kia Lạc Thiên vẫn ung dung không vội, bởi vì nó đích thật vẫn chưa đủ Lạc Thiên để vào mắt. Phải biết từ khi hắn Hư Vô Thiên Kinh tăng lên bảy phần chín lúc đã mạnh đến khó tưởng tượng, từ đầu tới giờ hắn còn chưa vận toàn lực.

Nếu nói Phá Diệt là biểu tượng của nhất tới tam trọng Tôn Chủ như vậy Quy Nguyên là biểu tượng của tứ trọng tới lục trọng của Tôn Chủ, Nhưng nếu Tôn Chủ nhất trọng, thậm chí là Thánh Tôn có khí huyết mạnh cùng chiến lực cao đều có thể đánh ra. Nhưng bọn họ chỉ có thể đánh ra đủ uy hiếp tới tứ trọng mà thôi. Bởi vì Tôn Chủ trong khoảng cách nhất trọng là một cái thiên, rất khó vượt qua.

Tất nhiên cũng có một số thiên tài dị loại, bọn họ không thể theo lẽ thường để phỏng đoán được.

(Hôm qua mới viết, bây giờ đăng nhưng mình lại thấy có truyện đăng một chương y hệt chương này nên nếu là trùng hợp chỉ là ngoài ý muốn, ae không ném đá)