Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 52: Trường minh vực

Từ biệt trung niên rồi nghỉ ngơi xong Lạc Thiên chậm rãi lên đường, lần này mục tiêu của hắn là Trường Minh Vực.

Trường Minh Vực, là một Vực mạnh nhất của Trường Minh Đại lục, tại đây có thể nói là Thánh Địa võ đạo của đại lục này, ở trong các truyền thừa mạnh của Trường Minh Vực hầu như tất cả đều có Tôn Chủ tọa trấn, bọn họ đều là bễ nghễ nhất ngôn cửu đỉnh tại đây.

Đông Ngôn Thành, là một trong những tòa đại thành của Trường Minh Vực, nói là thành nhưng diện tích của nó thậm chí còn rộng lơn hơn cả một Tiên Quốc, ở trong có rất nhiều gia tộc chiếm giữ.

Từ bên ngoài nhìn tòa thành này này sẽ khiến người có một loại cảm giác kính nể từ nội tâm mà ra, bởi vì tại tòa thành này ngoài được bày ra một trận pháp cực kỳ khổng lồ, xung quanh còn tản mát ra nhàn nhạt Tôn Chủ khí thế, nó dù không phải dùng để uy áp mọi người nhưng vẫn sẽ khiến nội tâm người nhìn vào kính nể cùng áp lực.

Bây giờ tuy rằng sắp có một cuộc đấu giá đủ kinh động Thập Thiên, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng tới nơi đây, hiển nhiên Vô Cực vũ trụ cao tầng không có thông báo cho người nơi đây nên họ vẫn chưa biết chuyện lần này, hẳn là lúc nào sắp đấu giá mới đem tu sĩ cùng dân thường rời đi.

Lạc Thiên bước vào cổng thành lúc không khỏi nhìn về một phía, ở đó có một người mặc áo choàng trùm kín cả người đang tiến đến, người khác nhìn không ra là nam nữ nhưng Lạc Thiên vừa nhìn đã nhận ra người đến là nữ.

“Tiểu nữ Mai Ngọc, ra mắt công tử!.” Nữ tử tháo xuống áo choàng che đầu lộ ra một dung nhan khuynh thành rồi cúi bái Lạc Thiên. Hiển nhiên lần này nàng được đặc chế tới chờ Lạc Thiên.

Nàng khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, mặc dù mặc áo choàng dáng người hoàn mỹ vẫn không thể che đậy được. Nàng lông mi Như Nguyệt, môi soi đỏ thẫm khiến người mơ màng, khí chất như một đóa hoa sắp nở rộ càng tôn thêm vẻ thục nữ rồi lại thiếu nữ ngây thơ, mặc dù không bằng Lạc Tuyết mấy nữ nhưng cũng là một nữ khuynh quốc khuynh thành.

“Xem ra trận chiến trước đó các ngươi cũng đã nhìn thấy, như vậy phía sau ngươi người phái ngươi tới đây hẳn là muốn lôi kéo ta đi.” Lạc Thiên nhìn nữ từ bình tĩnh mà lạnh nhạt nói. Còn đối với mấy người kia làm sao biết hắn sẽ tới đây thì Lạc Thiên cũng không thèm để ý.

“Lôi kéo thì không dám, chỉ cầu công tử cần gì trợ giúp xin cứ nói một câu, phía trên đã bàn giao bọn ta đều phải theo ý công tử vô điều kiện.” Mai Ngọc nghe Lạc Thiên nói vậy thì giải thích, thần thái ở giữa vẫn là thành thục mà ngây thơ như vậy. Từ lần nàng tới đây lão tổ đã nói chỉ cần người kia muốn đều phải đáp ứng, không được thất lễ nên nàng lần này mới nói như vậy.

“Yêu cầu gì cũng được thật sao?.” Lạc Thiên đôi mắt trở nên thâm thúy mà mê ly nhìn nữ tử lạnh nhạt nói một câu chỉ hai người nghe được.

Tại ánh mắt thâm thúy kia Mai Ngọc cảm thấy mình như bị hút hồn vào, cuối cùng nàng lấy lại tinh thần đè xuống sợ hãi chậm rãi nói :”Lão tổ đích thật nói như vậy, chỉ cần công tử có yêu cầu gì bọn ta đều sẽ đáp ứng.”

“Xem ra các ngươi mấy lão già phía sau trước đó đã gặp ta.”Lạc Thiên như có điều suy nghĩ chậm rãi nói, năm đó mặc dù hắn ít xuất hiện nhưng không phải là không có người gặp qua, mặc dù lúc đó bọn họ không biết hắn là Thiên Tinh Cung truyền nhân nhưng sau trận chiến năm đó e rằng bọn họ đều đã biết.

Mà những người phía sau Minh Ngọc hẳn là một số người đó, thậm chí rất có thể mấy người là chi nhánh của một truyền thừa nào đó tại Vô Cực đại lục.

“Mai Ngọc không biết, Mai Ngọc chỉ biết lão tổ sai sử tiểu nữ tới tùy tùng công tử một thời gian.” Mai Ngọc đối với vấn đề này không biết mà cũng không dám nói nhiều, nàng dừng một lát rồi nói :”Công tử hẳn là lần đầu tới Trường Minh Vực, vậy xin mời để Mai Ngọc dẫn công tử làm quen với hoàn cảnh xung quanh.”

Nàng trước được lão tổ triệu kiến xong lúc chuẩn bị rời đi thì lão tổ có nói một câu nàng có thể được người kia ban tặng tạo hóa hay không còn phải xem chính ngươi. Cho nên lần này nàng đã chuẩn bị rất nhiều.

Đối với nữ tử này nói Lạc Thiên từ chối cho ý kiến chậm rãi nói :”Ngươi gọi ta là Thiếu Chủ là được rồi.Đi thôi.”

Hiển nhiên Lạc Thiên chấp nhận nàng tùy tùng, có một cái tùy tùng bên người mọi thứ xem như đều dễ dàng hơn.

Mai Ngọc gật đầu dẫn đường, đi trên Đông Ngôn Thành lúc nàng chậm rãi nói những thế lực liên quan tới nơi này, cái gì truyền thừa, cái gì Tiên Quốc đều được nàng nói tới tỉ mỉ như vậy. Có nàng giới thiệu Lạc Thiên xem như cũng bớt một chút thời gian.

“Thạch Đà lúc nào mở ra?.” Nghe xong cuối cùng nữ tử giới thiệu Lạc Thiên chậm rãi hỏi một câu, lần này mục đích chính của hắn là Thạch Đà, còn những thứ khác hắn không quá quan tâm, chỉ cần không ai tới chọc hắn thì hắn lười đi gây sự, bây giờ hắn đã tìm hiểu được bảy phần chín của Hư Vô Thiên Kinh, ở Trường Minh đại lục hầu như không có người có thể yêu hiếp được hắn.

Còn về vụ kia đấu giá còn lâu mới tới, hắn bây giờ không phải là lúc lo nghĩ chuyện này, mà dù có lo nghĩ cũng không thể làm được gì, như vậy thà không nghĩ còn hơn.

“Nghe nói là còn năm mươi năm nữa sẽ mở, nhưng nếu thiếu chủ muốn vào ngay bây giờ cũng không phải là không thể.” Mai Ngọc nghe hắn hỏi lập tức trả lời, hiển nhiên theo nàng nghĩ một người có thể trấn giết Tôn Chủ muốn vào Thạch Đà cũng không cần phải chờ ai cho phép mới vào.

Thạch Đà nghe nói là một trong Cấm Địa của Trường Minh đại lục, nơi đó kỳ thật bất cứ lúc nào bất cứ ai bất cứ lúc nào cũng có thể vào. Bất quá trong đó có một thủ hộ giả, hắn từng mở lời thời gian cách vạn năm trong mới cho phép có người đi vào, nếu như trong thời gian vạn năm mà có người bước vào thì sẽ bị hắn đích thân giết. Tới nay còn không ai dám làm càn tại đó, bở vì nghe nói người kia rất mạnh, mạnh tới nối có thể sánh ngang với đệ nhất cường giả Huyền Dương Tôn Chủ.

Nhưng theo nàng nếu Lạc Thiên đi vào thì vị thủ hộ giả kia dù không cho người khác vào nhưng cũng phải để Lạc Thiên vào, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn có thể trấn giết Tôn Chủ. Mặc dù là thủ hộ giả có thể không phải Tôn Chủ bình thường nhưng từ thái độ của mấy vị lão tổ cho thấy thì nàng đoán được Lạc Thiên không cần phải kiêng kỵ thủ hộ giả Lạch Đà kia.

Đối với vấn đề này Lạc Thiên cười nhạt không nói. Có đôi lúc mặc dù ngươi mạnh hơn người khác, có thể dùng sức mạnh để áp chế đối thủ thỏa hiệp, nhưng tu đạo có lúc cần phải khiêm tốn, không thể cứ mình mạnh hơn là hung hăng càn quấy phá hủy quy luật, làm như vậy quá ngông cuồng, tới sau này dần dần bản tính của ngươi sẽ dần ngông cuồng lên, như vậy sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm.

Hơn nữa nếu quá ngông cuồng không xem quy luật ra gì vậy sẽ bị rất nhiều người bài xích, rồi nói không chừng bị cường giả vây quét cũng nói không chừng.

Năm đó từng có một vị Tôn Chủ cực hạn, hắn cậy tài khinh luật, đi khắp nơi đều không để ý luật lệ của các truyền thừa, mới đầu những truyền thừa kia không để ý, nhưng càng về sau bọn họ bắt đầu để ý rồi mất kiên nhẫn. Mặc dù các truyền thừa kia không làm gì được hắn, nhưng sau này vì hắn ngông cuồng không đem quy củ của rất nhiều truyền thừa vào mắt nên đã bị rất nhiều người nắm lấy cơ hội vây quét trấn giết.

Mà Lạc Thiên mặc dù không sợ phá vỡ luật lệ, nhưng nếu là bình thường không có gì bắt buộc thì hắn cũng sẽ không làm như vậy, dù sao hắn cũng phải là cái người chuyên đi gây chuyện thị phi để người khác ghét, ở đâu thì theo phong tục ở đấy. Tất nhiên nếu Lạc Thiên thành công trở thành Thiên Chủ thì mọi thứ đều không đáng chú ý, tới lúc đó luật lệ là hắn đặt ra mà không phải ai khác.

Hai người đi tới một phường thị tràn ngập ổn ào, tại đây bán rất nhiều thứ hỗn tạp, Lạc Thiên cùng Mai Ngọc đi một vòng thưởng thức xung quanh. Mỗi lần đi tới một nơi xa lạ Lạc Thiên thưởng có sở thích đi dạo, bởi vì như vậy có thể tăng thêm kiến thức, thậm chí có lúc vận khí tốt tìm được bảo bối tốt cũng nói không chừng.

“Thiếu chủ, nếu ngươi muốn mua đồ vậy có thể tới Phượng Thanh Các, nơi đó có thể xem là sàn giao dịch tốt nhất ở Đông Ngôn Thành, hơn nữa lần này vừa khéo là nó sắp có một buổi đấu giá xảy ra.” Mai Ngọc thấy Lạc Thiên nhìn xung quanh như muốn mua đồ lập tức giới thiệu nói.

“Mua đồ thì không cần, ta chỉ muốn gia tăng kiến thức mà thôi, các vị tiền nhân có câu chỉ học qua sách vở không bao giờ bằng thực tiễn, mặc dù là những món đồ này không vào mắt của ta nhưng có rất nhiều thứ không vào mắt ta này lại là những thứ ta chưa từng thấy, thấy một lần cũng không có gì mất thời gian.” Lạc Thiên bình tĩnh nói.

Có những thứ mặc dù ngươi đã nghe, thấy qua trên cổ sách, nhưng không có nghĩa là ngươi từng tận mắt thấy nó, chính vì thế Lạc Thiên mới chậm rãi thưởng thức, dù sao thực hành và học qua sách vở là hai khái niệm khác nhau.

“Thiếu chủ chi ngôn, Mai Nguyệt thụ giáo.” Nghe Lạc Thiên nói nàng không khỏi ngẫm lại, cảm thấy lời này là như vậy có đạo lý, không khỏi cúi bái Lạc Thiên một cái.

Đối với nàng cúi bãi Lạc Thiên cười nhạt rồi nói :”Phượng Thanh Các, nếu ở đây cũng có vậy chúng ta đi xem một lần đi.”

Mặc dù không phải là cuộc đấu giá kia nhưng đi xem trước địa điểm cũng không sao.

Phượng Thanh Các là một phòng đấu giá cùng chuyên làm các loại giao dịch, ở Trường Minh đại lục trong Phượng Thanh Các cực kỳ bí ẩn, không ai biết bọn họ bắt nguồn từ thế lực nào. Mặc dù là vậy không có ai dám khiêu khích Phượng Thanh Các, bởi vì đã từng có một vị Tôn Chủ muốn làm càn nhưng rồi bị một chưởng đánh bay, cái này có thể nghĩ Phượng Thanh Các ở Trường Minh Vực là một thế lực rất ghê gớm.

“Xin chào Mai Ngọc tiểu thư, Xin chào công tử.” Lạc Thiên hai người vừa tới Phượng Thanh Các đã có một thị nữ tới tiếp đón, nhìn Mai Ngọc rồi kinh diễm nhìn Lạc Thiên một cái chào hỏi rồi nàng nói tiếp :”Xin hỏi lần này các vị muốn tới đấu giá hay là mua đồ?.”

Đối với vấn đề này Mai Ngọc nhìn Lạc Thiên, hiển nhiên là muốn hỏi ý kiến của hắn.

“Đấu giá trước đi.” Lạc Thiên trực tiếp trả lời nói, dù sao đấu giá xong xem có vật gì hợp nhãn hay không rồi đi mua đồ cũng không muộn.

“Vậy đấu giá trước đi.” Mai Ngọc cũng làm theo ý Lạc Thiên rồi nàng lấy ra một tấm lệnh bài có ngũ màu, nó tản mát ra ngũ thải, chất liệu vậy mà được làm bằng năm mươi vạn năm Khoáng Thiết, trên đó tản mát ra nhàn nhạt trận pháp cùng một hàm súc thú vị khí tức, hiển nhiên là đặc chế riêng của phòng đấu giá.

Đây là Sắc Lệnh thường dùng của các phòng đấu giá, mỗi một phòng đấu thưởng có cửu cái lệnh bài, thấp nhất là nhất thải, cao nhất là cửu thải, tùy theo cấp bậc để giảm giá hoặc ưu tiên cho khách hàng.

“Mai Ngọc tiểu thư, đã lâu không gặp.” Đang Mai Ngọc định đưa lệnh bài cho thị nữ thì một thanh âm vang lên. Nghe thanh âm này Mai Ngọc không khỏi ngoài ý muốn quay đầu.

Đầu nguồn âm thanh là một nam tử khuôn mặt bình phàm, bình phàm tới mức dù đặt trong đám đông cũng không ai để ý. Mà để người khác đáng chú ý chính là dáng người hắn cao to, dù là cao như Lạc Thiên nhưng cũng chỉ đến vai của hắn.

“Thì ra là Triệu Cao công tử.” Mai Ngọc cũng có chút mỉm cười nhìn nam tử, hiển nhiên khá là quen thuộc.

“Ha ha, tại hạ phụ mệnh tới tham gia đấu giá, nhưng không ngờ Mai tiểu thư cũng tới, nếu đã tới vậy thì cùng đi được chứ.” Triệu Cao cũng mỉm cười nhìn Mai tiểu thử rồi nhìn Lạc Thiên một cái, con mắt tản ra nhàn nhạt kinh diễm rồi gật đầu xem như chào hỏi, thầm thái là như vậy bình thường, không kiêu không vội, mặc dù chấn động trước khuôn mặt của Lạc Thiên nhưng không lộ bất kỳ vẻ mặt gì.

“Cái này.” Nghe Triệu Cao đề nghị nàng không khỏi nhìn Lạc Thiên một cái, dù sao lần này là nàng tùy tùng Lạc Thiên mà tới, không thể không nghe theo Lạc Thiên.

Nhìn Mai Ngọc cử động Triệu Cao không khỏi ngoài ý muốn nhìn nhiều Lạc Thiên một cái, hắn và Mai Ngọc cũng xem như là nửa cái đồng môn nên cũng khá quen thuộc, đây là lần đầu hắn thấy Mai Ngọc để ý một người nam tử như vậy, thậm chí Triệu Cao còn thấy trong mắt nàng là xin ý kiến, đúng, là xin ý kiến mà không phải là trưng cầu.

“Mai tiểu thư, Cao huynh, nếu đã các vị cũng ở đây không bằng cùng nhau ngồi một chỗ đi.” Chỉ là Lạc Thiên còn chưa trả lời đã có một thanh âm khác vang lên, nghe giọng nói là biết một vị nam tử, chỉ là giọng nói của hắn ở giữa mang theo nhàn nhạt nhận định mà không phải là trưng cầu ý kiến.

“Huyền Viêm.” Nghe thanh âm này Mai Ngọc cùng Triệu Cao lâu mi khẽ nhíu nhìn lại, đập vào mắt là một nam tử mặc áo đỏ, hắn khuôn mặt anh tuấn, phong thần như ngọc, chỉ là ánh mắt bá đạo mà cao cao tại thượng, tựa hồ trong mắt hắn thiên hạ đều lấy hắn làm trung tâm, tất cả đều phải vô điều kiện nghe hắn, hắn đứng đấy như là duy ngã độc tôn, bát hoang lục hợp đều phải lấy hắn làm đầu.

Phía sau hắn là hai Thánh Tôn đi theo, hiển nhiên là đi theo hộ pháp.