Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 53: Gốc cây kỳ lạ (1)

“Thiếu chủ?.” Mai Ngọc nhìn Lạc Thiên khẽ hỏi, hiển nhiên lần này nàng là lấy thân phận tùy tùng Lạc Thiên mà tới, không thể tự quyết định được.

“Ta muốn yên tĩnh.” Lạc Thiên lời ít mà ý nhiều bình tĩnh nói.

“Đã vậy hai vị xin lỗi, thiếu chủ tiểu nữ muốn được yên tĩnh.” Mai Ngọc nghe Lạc Thiên rồi quay đầu nhìn hai người dùng nhãn thần áy náy khẽ nói, rồi nàng đưa thẻ bài cho thị nữ rồi dẫn Lạc Thiên đi.

Nhìn hai người rời đi Huyền Viêm cùng Triệu Cao hơi kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ Mai Ngọc vậy mà gọi người kia là thiếu chủ, phải biết nàng thế nhưng mà là một trong những truyền thừa mạnh nhất của Trường Minh đại lục, cái này càng khiến họ tò mò hơn.

“Cao huynh, ngươi biết người kia sao?.” Huyền Viêm nhìn Triệu Cao rồi khẽ hỏi, mặc dù là hỏi nhưng thần thái ở giữa như hỏi thuộc hạ, là như vậy cao cao tại thượng, lại là như vậy duy ngã độc tôn.

“Việc này sợ Viêm huynh thất vọng, người kia ta cũng là lần đầu thấy.” Triệu Cao không để ý thái độ của Huyền Viêm khẽ nói. Dừng lại hắn nói tiếp :”Đã muộn, ta cũng phải đi.”

Nói xong không nhìn hai người rời đi, hiển nhiên hắn cũng không phải rất thích thái độ của Huyền Viêm.

“Công tử, nếu ngài cảm thấy tên tiểu tử kia cản trở quan hệ giữa ngài và Mai tiểu thư vậy bọn thuộc hạ tự mình ra tay là được rồi.” Phía sau hai tên Thánh Tôn hộ vệ nhìn Triệu Cao rời đi thấp giọng bên tai khẽ hỏi ý kiến của Huyền Viêm nói. Hiển nhiên lúc Lạc Thiên hai người rời đi hắn thấy công tử nhà mình lông mi khẽ nhíu nên nói.

“Không cần, ta chẳng qua là có thú vị với thế lực của nàng ta mà thôi, nếu đã không có kết quả vậy cũng không cần phải để ý. Hơn nữa con đường của ta là võ đạo mà không phải là tửu sắc.” Huyền Viêm nghe tên hộ vệ hỏi thì khẽ nói, mục tiêu của hắn là đi lên đỉnh phong mà không phải mà mỹ nhân như ngọc. Hắn bất mãn chẳng qua là vì có người từ chối hắn mà thôi. Phải biết hắn thế nhưng là con trai độc nhất của đệ nhất cường giả của Trường Minh đại lục, đi đâu ai cũng phải cho hắn bảy phần mặt mũi, bây giờ lại bị người từ chối nên trong lúc nhất thời khó tiếp thu.

Nhưng hắn cũng chỉ là bất mãn trong nhất thời, hắn còn không rảnh rỗi tới mức ai không nể mặt hắn là hắn phải giết, như vậy tốn thời gian còn không bằng ở nhà tu luyện.

“Công tử nói phải, chỉ cần công tử sau này bước vào Tôn Chủ, như vậy có nữ nhân loại gì mà không thể.” Một tên hộ vệ khác cũng tán thành khẽ nói. Hiển nhiên bọn họ đồng ý làm hộ về cho Huyền Viêm một phần là vì hắn thiên phú cùng lý tưởng, nếu Huyền Viêm suốt ngày chỉ ham mê nữ sắc như vậy bọn họ sẽ không đồng ý làm hộ vệ cho hắn. Dù sao bọn họ cũng là Thánh Tôn, không phải ai cũng có thể sai khiến bọn họ.

“Được rồi, đi xem lần này đấu giá có cái gì ngoài ý muốn hay không.” Huyền Viêm không muốn nói tới đề tài này nữa, dẫn đầu đi trước. Hai tên hộ vệ cũng lập tức đi theo.

Lạc Thiên hai người tiến vào một phòng trong, căn phòng này thiết kế xem như là xa hoa, xung quanh đều dùng tơ liệu quý hiếm để trang trí, ở giữa có một cái bàn cùng bốn cái ghế, mà trên bàn có một bình hoa cùng ấm trà, cả hai thứ trong đều tản mát ra nhàn nhạt hương thơm, lúc hít thờ vào khiến tâm linh đề thăng. Hiển nhiên với tấm lệnh bài ngũ sắc của Mai Ngọc khá được chú trọng nên được sắp xếp căn phòng này.

Mà từ trong phòng có thể có thể nhìn ra ngoài, xung quanh thậm chí còn có một cái trận pháp cách ly, hiển nhiên là dùng để tránh lộ ra thân phận, phía trên con treo lên một số 5.

“Hai vị mời ngồi.” Thị nữ làm một cái thủ thế mời rồi lấy ra hai trang sách cười nói :”Đây là danh sách buổi đấu giá lần này, hi vọng hai vị đấu giá được thứ mình muốn, còn nếu cần gì xin cứ gọi.”

“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Lạc Thiên cầm trang sách không quay đầu khẽ nói với thị nữ.

Chờ thị nữ đi xong Lạc Thiên khẽ lật xem, trong trang sách viết đều là linh dược, vũ kỹ, pháp vảo… . Hắn nhìn lướt qua rồi xem một trang khác, dù sao đối với những thứ này hắn đều không hứng thú. Lần này tới đây hắn chỉ muốn xem địa hình của phòng đấu giá rồi xem trong mấy buổi đấu giá có món đồ gì mà phòng đấu giá không thể xác nhận không.

Dù sao nói không chừng trong những món đồ đó sẽ có cái gì ngoài ý kinh hỉ cũng không chừng,

“Thiếu chủ, đây là một cái giới chỉ của lão tổ chuẩn bị, nếu ngài cần xin cứ dùng.” Mai Ngọc nhìn Lạc Thiên xem xong giới thiệu về đợt đấu giá lần này thì đưa ra một cái giới chỉ cho Lạc Thiên nói. Hiển nhiên trước lúc tới các nàng cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

“Không cần, ta có rất nhiều.” Lạc Thiên nhìn giới chỉ rồi khẽ lắc đầu nói. Nguyên thạch hay thần thạch với hắn mà nói không có quá nhiều ý nghĩa, không nói được kiếp trước tích lũy hắn cũng mang theo, kiếp này hắn được truyền thừa của Lạc Chiến lúc ngoài trừ hai món đồ kia còn có rất nhiều Thần Thạch, mặc dù đó chỉ là tài nguyên của riêng Lạc Chiến mà không phải Lạc Tộc nhưng cũng đã đủ hắn dùng, nên không cần phải lấy đồ của người khác.

“Lần này đấu giá nếu ngươi cần vậy thì cứ ra giá, ta sẽ chống đỡ cho ngươi.” Không chờ nàng nói Lạc Thiên nhìn nàng rồi nói tiếp. Nếu nàng đã đồng ý tùy tùng mình trong khoảng thời gian này vậy ban thưởng nàng một ít đồ cũng không phải là không thể, dù sao trước giờ hắn vẫn luôn rất phóng khoáng với người theo mình.

“Vậy Mai Ngọc đa tạ công tử.” Mai Ngọc nghe Lạc Thiên nói cũng không từ chối, vì nàng biết mấy thứ kia đối với hắn có thể chỉ là đồ bỏ đi, nhưng đối với nàng mà nói trong đó cũng có vài thứ nàng cần.

“Các vị, chúng ta lại gặp lại.” Đang ngồi chờ tất cả mọi người bỗng nhiên nghe được một âm thanh, quay đầu lại đang thấy một lão giả tuổi tầm năm mươi đang đứng trên sàn đấu giá, hiển nhiên là người chủ trì lần này.

“Nếu các vị đã tới đông đủ vậy ta cũng không cần giới thiệu gì thêm, tại hạ tuyên bố đuổi đấu giá bắt đầu.” Lão giả chủ trì cũng không giới thiệu chính mình mà nhàn nhạt liếc qua tất cả người trong đấu giá phòng rồi chậm rãi nói.

Hắn vừa nói xong thì từ phía dưới có một thị nữ bưng lên một cái giá được trùm bằng lụa đỏ.

“Thập tam phẩm Lôi Phong Đao, được làm bằng Tiên Thiết Lôi Phong Thiết tám mươi vạn năm, đao này chuyên dùng cho người có Phong Lôi hai loại thuộc tính, nếu các vị nào hoặc hậu bối nào cần thì có thể ra giá.” Lão giả chủ trì đem khăn trùm vén lên rồi chậm rãi giới thiệu nói.

“Một Trăm vạn thượng phậm nguyên thạch.” Trong đó có một người lập tức ra giá.

“Một trăm mười vạn…”

Tiếp theo là từng lần từng lần đấu giá các món đồ khác nhau, buổi đấu giá đang bắt đầu bước lên từng bước cao trào.

Nhìn từng người ra giá kia lão giả chủ trì khẽ nhếch miệng mỉm cười, hiển nhiên lần này chủ trì hắn cũng được một phần nên tâm tình rất tốt.

“Các vị, tiếp theo là một trong những món đồ chính mà buổi đấu giá ngày hôm nay tổ chức, hi vọng các vị chuẩn bị sẵn sàng.” Lão giả nhìn qua mọi ngươi sau khi đấu giá hết những món đồ làm tăng nhiệt kia cười nói.

Lão giả vừa nói xong thì lại có một thị nữ bưng trên một cái giá, trên giá để lấy một cuốn sách, hiển nhiên là lần tiếp theo đấu giá.

“Các vị, đây là một môn vũ kỹ đẳng cấp Thánh Giai thượng phẩm, là từng do một vị Tôn Chủ sáng tạo, tên của nó là Thất Sát Yên, cũng như tên của nó vậy, nó có bảy thức, nếu có thể tu luyện tới viên mãn vậy các vị ở trong cùng giai xem như là vô địch, đã như vậy còn chần chờ gì nữa?.” Lão giả khẽ giới thiệu môn vũ kỹ này rồi cười lớn một tiếng nói, hiển nhiên muốn tăng lên bầu náo nhiệt của đấu giá hội.

“Lại là Thánh Giai thượng phẩm vũ kỹ.”

“Hơn nữa còn là do Tôn Chủ sáng tạo”

Từng tiếng nghị luận khẽ kêu, phải biết Thánh Giai thưởng phẩm vũ kỹ ở Trường Minh đại lục có thể xem như là trấn phái vũ kỹ, nó không những uy lực cực lớn, càng quan trọng hơn là do Tôn Chủ sáng tạo, cái này có nghĩa môn vũ kỹ này rất có thể là loại tốt nhất trong cùng đẳng cấp.

Phải biết Tôn Chủ thế nhưng đã lĩnh ngộ ra đại đạo của mình, bọn họ sáng tại ra vũ kỹ không phải là Thánh Tôn có thể sánh bằng, như vậy nếu bọn họ nếu có được nó cùng với tu luyện tới viên mãn vậy đích thật là trong cùng cảnh giới vô địch.

“Năm trăm vạn nguyên thạch cực phẩm.” Một vị đại giáo trong đó cũng không chờ được nữa lên giá, với bọn họ những trung lưu truyền thừa mà nói nếu có một Thánh Giai thượng phẩm làm trấn giáo vũ kỹ như vậy thực lực của họ rất có thể sẽ mạnh hơn.

“Sáu trăm vạn nguyên thạch cực phẩm.” Cũng có một vị trung lưu truyền thừa lên giá, đối với những cái kia truyền thừa mạnh trong Trường Minh đại lục, bọn họ đều có Tôn Chủ tọa trấn nên Vũ kỹ không cần lo lắng, nhưng với trung lưu môn phái mà nói thì đây là một việc đáng được liều lĩnh có được.

“Ngươi muốn sao?.” Trong phòng đấu giá Lạc Thiên nhìn Mai Ngọc bình tĩnh khẽ hỏi.

“Vũ kỹ tuy tốt nhưng ta cũng không phải không có.” Mai Ngọc nghe vậy khẽ lắc đầu nói. Với địa vị của nàng trong môn phái mà nói vũ kỹ đã không phải là việc nàng cần phải lo lắng.

“Vậy lúc nào cần gì thì cứ ra giá, ta chưa bao giờ keo kiệt với người bên cạnh mình.” Lạc Thiên nghe nàng nói cũng không ngoài ý muốn khẽ nói. Nói xong hắn nhắm mắt điều dưỡng.

“Vậy Mai Ngọc đa tạ công tử.” Mai Ngọc cũng không từ chối cười nói, nàng cười là như vậy khuynh quốc, là như vậy ngây thơ thành thục.

Cuối cùng buổi đấu giá kết thúc với chín trăm vạn cực phẩm nguyên thạch.

Tiếp theo đấu giá là một vài món đồ như thập tứ phẩm đan dược, thậm chí cả khôi lỗi cũng được mang ra.

“Tiếp theo lần đấu giá chính là một vật mà phòng đấu giá bọn ta không thể xác định.” Lão giả nhìn đã dấu giá xong mấy món đồ cuối rồi cười nhìn mọi người nói. Hắn nói tiếp :” Đầy là một gốc cây, gốc cây này xung quanh tản mát ra một lượng năng lượng rất kỳ lạ, mặc dù bọn ta đã tra rất nhiều cổ thư nhưng vẫn không thể xác nhận được đây là cái gì cây, nên bọn ta quyết định lấy ra đấu giá, nếu vị nào nhận biết vậy xin hãy lên tiếng để định giá, nếu không biết vậy chỉ có thể đấu giá xem ai có duyên đạt được.”

Hắn vừa dứt lời đã có hai thị nữ bưng lên một cái bình. Trong bình có một gốc cây, cái này gốc cây nhìn bề ngoài đã héo rũ, nhưng vẫn tản mát ra một loại khí tức rất kỳ lạ, cảm nhận được cái khí tức này tất cả mọi người rất khó đoán đây là loại nào nguyên lực.

Bởi vì khi nhìn vào sẽ khiến người ta dâng lên một loại khó tả hàm súc, bọn họ không các nào diễn tả loại này hàm súc, tựa hồ khi nhìn vào cái cây này bọn họ rất muốn chẻ nó ra để xem là thứ gì. Tựa hồ tâm trí không muốn biết nó là cái gì nhưng cơ thể lại có xung động muốn bổ nó ra, cái này khiến bọn họ rất khó chịu.

“Phòng đấu giá sẽ không phải lấy một món đồ giả nào đó ra để lừa gạt mọi người đấy chứ?.” Nhìn cái gốc cây này trong một căn phòng số 8 Triệu Cao không khỏi lên tiếng nói một câu. Từ lúc cái cây này xuất hiện hắn không hiểu sao trong lòng có ý muốn lao lên đánh vỡ cái cây này xúc động, điều này làm hắn kỳ quái không khỏi nhìn lão giả trên sàn đấu giá hỏi một câu.

“Đúng vậy, các ngươi sẽ không làm một món đồ giả lừa mọi người đấy chứ?.” Cũng có một ít tu sĩ khó chịu khi nhìn vào cái cây này nên cũng phụ họa nói.

“Các vị, cách làm ăn của phòng đấu giá bọn ta các vị hắn đã hiểu, bọn ta không bao giờ lừa gạt, chỉ là lần này đích thật không thể xác nhận đây là vật gì nên mới đem ra đấu giá, hi vọng các vị hiểu cho, nếu qua thời gian ra giá không ai muốn vậy phòng đấu giá sẽ thu hổi.” Lão giả nhìn mấy người phản ứng cũng không ngoài ý muốn, hiển nhiên chính hắn cũng có cảm giác khó chịu.

Vốn bọn họ cũng đã để cho một vị Tôn Chủ tọa trấn trong xác nhận, nhưng mà vị kia Tôn Chủ cũng không xác nhận được đây là cái gì nên đành phải đem ra đấu giá.

Đang nhắm mắt dưỡng thần Lạc Thiên nghe mọi người bàn tán không khỏi tò mò mở mắt, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã không hiểu sao một cỗ khó chịu tản mát vào trong người, cái này không khỏi khiến hắn nhìn kỹ vào. Phải biết năm đó sau khi luân hồi lúc, đạo tâm của hắn đã đột phá tới viên mãn, mà với đạo tâm viên mãn như hắn rất ít món đồ có thể ảnh hưởng đến cảm xúc, vậy mà bây giờ cái cây này lại có thể ảnh hưởng tới đạo tâm của hắn, cái này làm sao không khiến hắn tò được.

Tròng mắt của Lạc Thiên từ màu đen trực tiếp chuyển thành thập thải màu sắc, mỗi loại màu sắc như đại diện cho Thập Thiên, tại đôi mắt này dưới cái gì là Mộng Dạ Chư Thiên đều không thể che dấu, thiên địa đều là như vậy trong suốt, thập thải màu sắc liên tục xoay quanh như cánh quạt, tròng mắt của Lạc Thiên càng ngày càng co rút vào.

Cũng không bao lâu Lạc Thiên vẫn không thể nhìn ra được đây là cái gì, mà ánh mắt của hắn vậy mà bắt đầu chảy ra từng giọt huyết, tựa hồ bị cái gì đâm vào vậy.

“Thiếu chủ, ngài không sao chứ.” Mai Ngọc ngồi một bên nhìn Lạc Thiên ánh mắt bỗng nhiên chảy ra huyết thì hoa dung thất sắc hỏi. Nàng chỉ vừa mới tùy tùng không tới một ngày, nên cũng không muốn hắn có cái gì ngoài ý muốn.