Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 84: Hoặc Thiên ra tay

Nhìn Lạc Thiên xuất hiện mọi người chiến ý cuồn cuộn, bọn họ đều là thiên kiêu, từ lâu đã gần như vô địch ở vũ trụ bọn họ, mà cái này càng khiến bọn họ cảm thấy tịch mịch, bây giờ đi ra vũ trụ lúc lại gặp được một thiêu kiêu không kém gì họ, thậm chí còn mạnh hơn, cái này làm bọn họ đều nóng lòng muốn đánh một trận.

Yêu Khả Vân nhìn qua mọi người không thấy ai nói chuyện lúc thì đứng ra nhìn Lạc Thiên ung dung noi: “Tiểu nữ Yêu Khả Vân, không biết công tử quý danh như thế nào?”

Đang định đem hai người rời đi Lạc Thiên nghe vậy không khỏi nhìn Yêu Khả Vân một cái rồi chậm rãi nói: “Thiên Chiến vũ trụ, Lạc Thiên.”

“Thì ra là thiếu chủ của Thiên Tinh Cung.” Nghe Lạc Thiên nói ra vũ trụ của mình lúc Yêu Khả Nhi có chút ngoài ý muốn lại ngưng trọng hẳn lên. Mà những người khác cũng là vậy, bởi vì Thiên Tinh Cung ở Thập Thiên trong nhưng đủ yêu hiếp bất kỳ cái nào thế lực, bọn họ mỗi đời Cung Chủ thế nhưng đều trấn áp một thế hệ, cho nên rất nhiều người đều kiêng kỵ bọn họ.

Đối với cái này Lạc Thiên không nói nhiều, hắn nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên hắn nhìn thấy ở không xa nơi có một một nữ tử, nàng mặc lục y, anh khí bừng bừng, vừa nhìn thấy lúc Lạc Thiên đã nhận ra, hắn chậm rãi nói: “Nha, San tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”

Nữ tử trước mặt này chính là lần trước ở Kim Quy không gian lạc thiên gặp qua, đã hơn ba nghàn năm trôi qua nàng bây giờ vậy mà đột phá tới Phong Giả bát trọng, tốc độ tu luyện như vậy quả thật nhanh tới chóng mặt, chỉ là đối với cái này Lạc Thiên cũng không ngoài ý muốn, dù sao thế giới sắp tiến hóa, vỗ đạo đang càng ngày càng thịnh thế, tu sĩ tu luyện nhanh hơn cũng là bình thường.

Mà lần trước nhìn thấy nàng lúc hắn vì ở xa hắn cũng không tiện chào hỏi, bây giờ nếu đã ở khoảng cách gần nhau nên cũng đành phải chào hỏi.

“Thiên huynh, hơn ba ngàn năm không gặp, biệt lai vô dạng.” San San đứng một mình đầu kia cũng khẽ mỉm cười đi tới rồi chào hỏi.

“Đích thật đã rất lâu, ta cũng không ngờ ngươi lại mạnh lên rất nhiều.” Lạc Thiên cũng gật đầu rồi không kiêng kỵ nhìn khắp người nàng một vòng chậm rãi nói.

Mà đối với Lạc Thiên ánh mắt San San cũng không nói gì, vẫn bình tĩnh đứng đáy. Mà chờ hắn nhìn xong nàng lại nhìn về Hoặc Thiên cùng Vô Tâm khẽ hỏi: “Hai vị này là?”

“Ta là nữ nhân của Lạc Thiên, còn vị này là huynh đệ của hắn.” Hoặc Thiên cũng mỉm cười gật đầu nói một câu. Chỉ là nàng không biết khi nàng nói như vậy lúc không biết bao nhiêu con tim vì đó mà tan nát cõi lòng.

“Tiểu nữ San San, gặp qua hai vị.” San San có chút ngoài ý muốn nhìn Hoặc Thiên rồi gật đầu xem như chào hỏi, xong đó nàng nhìn Lạc Thiên nói: “Không ngờ Hoặc Thiên tiểu thư lại là nữ nhân của ngươi.”Nói tới đây nàng không khỏi ngẩn ra, năm đó nàng từng hỏi qua Lạc Thiên có biết hay không Hoặc Thiên, chỉ là lúc đó Lạc Thiên nói không biết, vậy mà bây giờ…

“Ta cùng nàng lúc nhỏ lớn lên cùng nhau.” Lạc Thiên đối với cái này cũng không dấu diễm gật đầu, rồi hắn nói: “Lần này ngươi vẫn đi một mình sao?.”

“Đúng vậy, ta vẫn luôn độc hành.”San San cũng chậm rãi trả lời, thanh phong phấp phới thôi qua khiến nàng tà áo tung bay, nhìn càng thêm nữ nhân vị.

“Vậy cùng đi đi, lần trước ngươi theo ta lúc ta vẫn không có cái gì tặng cho ngươi, lần này xem như đền bù đi.” Lạc Thiên cũng gật đầu rồi đề nghị nói, lần trước Kim Quy Không gian lúc Phượng Duyên cùng Quân Thiếu Lâm đều được tạo hóa của chính mình, mà San San thì vẫn chưa được, cho nên hắn cũng muốn cho nàng một lần tạo hóa, mà lần này La Bàn vừa vặn phát sáng, hiển nhiên xung quanh có đồ quý cho nên hắn cũng đề nghị.

“Vậy thì da tạ Lạc Huynh.” San San cũng không từ chối chậm rãi đồng ý.

Mà một bên Hoặc Thiên không nói gì, đối với nàng mà nói Lạc Thiên có quen bao nhiêu nữ tử cũng không sao, bởi vì nàng biết hắn sẽ không xằng bậy, còn Vô Tâm thì càng không nói, từ đầu tới cuối vẫn là như người câm đứng một bên.

Thấy San San đồng ý Lạc Thiên cũng gật đầu rồi nhìn mấy người xung quanh chậm rãi nói: “Các vị, gặp lại sau.” Nói xong hắn dẫn đầu mọi người rời đi, nếu là bình thường thì hắn sẽ không chào hỏi, nhưng mà những người ở đây đều là thiên kiêu một thời đại, hắn cũng không thể không nể mặt.

Nhìn Lạc Thiên rời đi mọi người có chút thất vọng, hiển nhiên bọn họ cũng muốn cùng Lạc Thiên chiến một trận nhưng biết bây giờ vẫn chưa thời cơ nên cũng chia nhau rời đi.

………

Đi tới trên đường lúc, Hoặc Thiên nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Lần này huynh muốn đi đâu?.” Nàng nhìn ra được mấy người đều đang đi tới một phương hướng khác đã định trước.

“Đi lấy một món đồ.” Lạc Thiên chậm rãi nói, hắn cũng không biết lần này là món đồ gì nhưng mà cứ đi vậy thôi.

Một ngày sau, Lạc Thiên bốn người đi tới một vùng phế tích, xung quanh đây khắp nơi có âm u khí tức vờn quanh, tựa như oan hồn tung ba, theo đó là vô số tiếng kêu rên, thập phần quỷ dị cùng khiến người sởn gai ốc.

Mà ở giữa trung tâm vùng phế tích tích tụ lấy vô số xương khô, chúng trồng lên nhau như thành một ngọn núi, xung quanh còn tản mát ra tử khí, chúng tựa như được ức vạn sinh mạng tụ tập mà thành vậy, nhìn vào khiến lòng người phát lạnh.

“Thật nhiều người xương khô, rốt cuộc nơi đây tụ tập bao nhiêu sinh linh vậy?.” Nhìn đống xương được chất thành núi kia Hoặc Thiên mọi người không khỏi hít một hơi thật sâu, mặc dù ở đây bốn người đã từng giết không ít người, nhưng mà chưa hẳn đã được một phần vạn nơi đây.

“Ai biết được!” Lạc Thiên chậm rãi lắc đầu rồi nói tiếp: “Nhưng ít nhất cũng trăm ức vạn sinh linh đi.”

“Vậy chúng ta tới nơi đây là vì cái gì?.” Hoặc Thiên nhìn xung quanh một lát rồi hỏi.

Lạc Thiên không trả lời mà hai mắt thâm thúy nhìn về đống xương khô xếp thành núi kia, ánh mắt của hắn hiện lên bạch quang, hắn cứ lặng lặng nhìn về trước, tại ánh mắt này phía dưới trực tiếp nhìn xuyên qua đống xương khô kia, theo đó hắn thấy được tại trung tâm đống xương khô kia có một đầm huyết, mà tại trong đầm huyết kia hắn vậy mà thấy một viên ngọc mười phần bắt mắt.

“Tất nhiên là lấy bảo vật.” Thu hồi ánh mắt Lạc Thiên chậm rãi nói, dừng lại hắn nói tiếp: “Nhưng trước hết phải giải quyết một số kẻ không có mắt đã.”

Nói tới đây hắn hai mắt tách ra quang mang bay về một phía,”Ầm” một tiếng, quang mang kia trực tiếp đánh xuyên thời không, xông thẳng vào một tọa độ.

Theo đó tọa độ không gian kia lộ ra mười cái thân ảnh, họ, không, phải nói là chúng mới đúng, chỉ thấy chúng thân hình toàn thần màu đen, bề ngoài thân hình giống nhân loại, nhưng mà khuôn mặt lại giống như đầu trâu vậy, trong miệng còn lộ ra hai cái răng như muốn cày bằng đại địa, sau lưng có hai cái cánh, mỗi cánh đều là ma diễm ngập trời.

“Nha, thì ra là Hồn Trâu Tộc.” Nhìn mười thân hình kia Lạc Thiên chậm rãi nói, cái này bộ tộc cũng là do sinh linh thất tình lục dục diễn sinh ra, mỗi một kẻ đều là khát máu mười phần.

“Hoặc Thiên lên xem sao.” Nhìn mười đầu chỉ sánh bằng Đạo Thánh Chí Tôn kia Lạc Thiên chậm rãi phân phó nói, hắn cũng muốn biết Hoặc Thiên bây giờ rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

“Tốt.” Hoặc Thiên cũng gật đầu rồi xong lên. “Vù” một tiếng, nàng một chưởng đánh ra, một chưởng này mỗi nơi đi qua lúc pháp tắc mục nát, không gian bắt đầu đông lại, một chưởng này mang theo tuế nguyệt ăn mòn chậm rãi mà tới.

“Gào.” Nhìn một chưởng kia mười tên Hồn Trâu Tộc gào lên rồi tách ra mỗi hướng, chúng hai cánh khẽ vẫy, “vù vù” từng tiếng giống như gió cắt vang lên, theo đó vô số phong nhận bắt đầu công kích lên cự chưởng. “Ầm” một tiếng, vô số băng nhận đánh xuyên qua cự chưởng rồi lao tới Hoặc Thiên.

Nhìn một chưởng bị phá Hoặc Thiên cũng không ngoài ý muốn, hai mắt thời gian chi lực cuồn cuộn không dứt phun ra nuốt vào, nàng khẽ liến những phong nhận kia một lát.

Tại cái liếc này của nàng thời gian bắt đầu nhanh chóng trôi qua, một cái liếc mắt này như vạn năm lâu, tại vạn năm này phía dưới một công kích đều tan biến theo thời gian trường hà.

“Grừ.” Một tiếng, mười tên Hồn Trâu Tộc trong miệng phát ra từng âm thành quỷ dị, khi những thanh âm này vang lên lúc Hoặc Thiên bỗng nhiên đứng im tại chỗ, thần sắc an tường đứng im tại thiên không trong, tựa như bị những này ma âm ảnh hưởng vậy.

Mà nhìn thấy Hoặc Thiên đứng im Lạc Thiên cũng không có nhúng tay ý tứ, hiển nhiên muốn xem nàng đánh với những Hác Ám chủng tộc này như thế nào.

Thấy đối thủ đứng im lúc mười kẻ Huyến Trâu tộc miệng mở ra khẽ hút một hơi thật sâu, khi nó mở miệng lúc như có thể hút đi linh hồn cùng ý thức của sinh linh vậy, mười phần đáng sợ.

Chỉ tiếc chúng có hút như thế nào cũng không thể hút đi được Hoặc Thiên linh hồn cùng ý thức, chỉ thấy xung quanh nàng vạn dặm, lấy nàng làm trung tâm không biết lúc nào bị một luồng thời gian chi lực vây quanh. Theo đó nàng đột nhiên biến mất tại chỗ, nhanh tới mọi người không thể nhìn thấy, tựa như nàng nhảy ra thời gian vậy.

Theo đó “Phốc” một tiếng, mười đầu Hồn Trâu Tộc còn chưa phản ứng đã bị chém bay đầu, máu tươi chảy róc rách, khiến không gian đã quỷ dị càng thêm âm u khiến lòng người phát lạnh.

Làm xong hết thảy Hoặc Thiên trở lại chỗ cũ, nhìn Lạc Thiên mấy người rồi cười khẽ hỏi: “Thé nào?.”

“Không tồi, có thể điều khiển thời gian tới mức này đã xem như là tồn tại rất mạnh trong cùng thế hệ.” Lạc Thiên cũng gật đầu tán thán nói. Vừa rồi hắn cảm nhận được Hoặc Thiên vậy mà nhảy ra thời gian, cái này không khỏi để hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Dù sao lúc nàng nhảy ra thời gian lúc mọi thứ đều ở hiện thực đều đứng im theo thời gian lúc nàng bắt đầu nhảy ra, từ đó theo một ý nghĩa nào đó nàng tốc độ đã vượt qua thời gian, mà đối thủ thì vẫn bị thời gian vây lấy ở mốc thời gian vốn có, như vậy thì đối thủ cũng chỉ có bị chém phần.

Mà một bên Vô Tâm cùng San San cũng giật mình nhìn nàng một cái, nhảy ra thời gian, như vậy dù tốc độ của nàng không nhanh nhưng cũng đã vượt qua thời gian trôi qua rất nhiều, như vậy dù là bọn họ có đối mặt với nàng lúc nói không chừng cũng bị chém phần.

“Cái gì mà cùng thế hệ, người ta đã vượt qua cùng thế hệ rồi có được hay không.” Đối với Lạc Thiến tán thưởng nàng rát vui nhưng vẫn ngạo kiều khẽ hừ một tiếng không phục nói.

Đối với nàng ngạo kiều Lạc Thiên cười khẽ không nói, kỳ thật hắn đánh giá nàng như vậy là thật tâm, nàng bây giờ cùng thế hệ kỳ thật đã rất mạnh, cho dù đối mặt với Đông Thắng, Thanh Khôi… mấy người cũng không phải là không có cơ hội thắng.

“Được rồi, chúng ta đi thu lấy chỗ tốt thôi.” Lạc Thiên chậm rãi nói rồi dẫn mấy người đi trước, rào cản đã bị giải quyết, cũng là lúc nên thu hồi vật phẩm lúc.

Mà nghe hắn nói mấy người cũng đi theo, bọn họ cũng muốn biết rốt cuộc là món đồ gì mà được mười vị Đạo Thánh Thánh Tôn canh giữ như vậy. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo