Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 16: Gió Phủ Rêu Phong (thượng)

Hai mươi tư tháng chạp, đêm đêm tiếng pháo dội vang ngõ nhỏ. Trên đường lớn kinh thành, đèn lồng đỏ treo cao trước mỗi cao lâu. Gió tuyết vẫn rơi kín thiên địa, từng đợt trắng xóa che ngang đất trời.

Niệm Tư Huyền một đêm khó ngủ, Lưu quản gia tuy đã bị giam ở thán phòng, nhưng cũng không thể chứng minh được chuyện sổ sách nàng là do Kỷ thị ám hại. Niệm Tư Huyền từ mờ sớm đã đổi y phục dày ấm, lấy cớ muốn thăm Kỷ Vân Hương mà ra khỏi phủ. Nàng cân nhắc mấy lần, quyết định để Tố Đan ở lại trông chừng viện tử, bản thân đem theo Châu Ẩn cùng đi.

Niệm Tư Huyền chọn một nhã gian kín đáo ở tửu lâu ngoại thành, giữa trưa nàng mới đến nơi. Người trong nhã gian đã đợi sẵn. Niệm Tư Huyền kéo kín áo choàng, che đi một nửa gương mặt.

- Đại ca!

Niệm Kinh Hồng y phục sẫm màu, bên ngoài choàng áo vải, cổ áo lót bông có chút sờn bạc. Vừa thấy bóng nàng hắn liền đứng dậy, ánh mắt chấp chứa ấm áp:

- Muội muội ngồi đi, lạnh thế này chỉ cần để Châu Ẩn đến là được!

Châu Ẩn thi lễ mỉm cười, khéo léo chuyên trà còn trên lò than:

- Là tiểu thư nhất quyết phải đi, nô tì không khuyên nổi!

Niệm Kinh Hồng xoa xoa đôi tay vào nhau, lại nói:

- Ca ca rất khỏe, muội đừng quá lo lắng! Mẫu thân cũng đã đến Nam Chu quốc, bên đó nhũ mẫu sẽ giúp người!

Niệm Tư Huyền vành mắt thoáng đỏ, nhũ mẫu nàng trước vốn là thiếp thân tì nữ của mẫu thân, cũng là người dạy y thuật cơ bản cho nàng. Khi nàng lên mười hai, nhũ mẫu gả cho một thương gia buôn thuốc họ Hà về Nam Chu quốc, biền biệt nhiều năm, nhũ mẫu mỗi năm đều đặn viết thư thăm hỏi. Hiện tại mẫu thân nàng, cũng chỉ có thể nhờ vả người này.

Niệm Tư Huyền khăn lụa thấm lệ, sống mũi cay sè khó nói nên lời:

- Mẫu thân người...xa ca ca có lẽ đau lòng lắm...

Niệm Kinh Hồng thở dài, một lúc lâu mới đáp:

- Cũng không còn cách nào khác, đến khi chưa cứu được phụ thân, ta cũng đành phải ở lại kinh thành này!

Niệm Tư Huyền trong lòng dâng lên bất lực, nàng cau mày:

- Hạ Lan Lăng Quân hắn quá sức cẩn thận, trong lời gian thụ lý án, cái gì cũng không làm, lễ nạp trắc thất cũng hoãn lại!

Niệm Kinh Hồng nhấp ngụm trà mạn, nuốt xuống vị đắng chát chúa:

- Muội đừng nghĩ nhiều, ta ngày trước có quen biết một số cai ngục đại lao Hình bộ, ta sẽ tìm cách liên lạc họ sau!

Niệm Tư Huyền ngờ vực ánh mắt, hiện tại đừng nói giúp đỡ, người ngoài nếu biết tung tích ca ca nàng, còn không nhanh chân trình Hạ Lan Lăng Quân để được ban thưởng. Niệm Tư Huyền lắc đầu, ngăn cản:

- Đừng làm liều, vẫn là suy tính kỹ vẫn hơn! Ít nhất không bắt được ca, Hạ Lan Lăng Quân sẽ không nhanh chóng...đưa người ra...pháp trường!

Mấy chữ cuối, Niệm Tư Huyền nhỏ giọng dần. Niệm Kinh Hồng não nề nhìn than cháy đỏ trong lò. Châu Ẩn lặng lẽ rót thêm trà, hơi nước ấm áp lan tỏa không khí. Niệm Kinh Hồng nói sang chuyện khác:

- Về việc quản gia Trịnh phủ ta có điều tra giúp muội, người trong nhà hắn đều đã bỏ đi mấy ngày, đồ đạc quý giá cũng thu dọn sạch sẽ! Xem ra người hãm hại muội chuẩn bị mọi thứ rất tốt!

Niệm Tư Huyền gật đầu, xoa xoa vòng ngọc trên cổ tay:

- Chỉ cần bắt được người nhà Lưu quản gia, mọi chuyện đều dễ dàng!

Thêm mấy khắc trò chuyện, Niệm Tư Huyền dúi vào tay Niệm Kinh Hồng mấy tờ ngân phiếu:

- Ca ca giữ cái này!

Niệm Kinh Hồng hơi ngần ngại, hắn là nam tử hán phải nhờ vào muội muội chu cấp, cảm giác khó có thể diễn tả. Niệm Tư Huyền môi đỏ hé cười, siết lấy bàn tay nam tử cứng rắn:

- Ca là người thân của muội, chúng ta giờ này chỉ có thể dựa vào nhau!

Niệm Tư Huyền đi rồi, Niệm Kinh Hồng thấy sắc trời cũng không còn sớm, hắn choàng áo đứng dậy, rời khỏi tửu lâu, phi ngựa một mạch đến Lưu gia thôn, muốn tìm kiếm lần nữa bằng chứng trong mớ đồ đạc còn sót lại của gia quyến họ Lưu. Niệm Kinh Hồng thả ngựa kín đáo nơi bờ sông, tự mình vào trong nhà họ Lưu.

Niệm Kinh Hồng mở từng ngăn kéo tủ gỗ, lật vỏ chăn đệm lên, tuy rằng không mấy hi vọng, nhưng hắn vẫn cố gắng, dẫu sao, Niệm Tư Huyền ở Trịnh gia chắc chắn không mấy tốt, là ca ca, hắn luôn muốn bảo vệ nàng. Niệm Kinh Hồng chăm chú suy nghĩ, trong một thoáng mất tập trung, hắn đột ngột cảm thấy lạnh buốt lưỡi kiếm kề lên cổ.

Niệm Kinh Hồng thất kinh:

- Là ai?

Giọng nói lãnh đạm không chút cảm xúc vang vang, lưỡi kiếm càng cứa sâu hơn vào da thịt:

- Niệm công tử! Điện hạ có lời mời ngươi!

Niệm Kinh Hồng tay nắm thành quyền, tập trung sức mạnh, dùng toàn lực vận công. Người đứng sau uy hiếp hắn có lẽ là Tạ Phong, thủ vệ thân cận nhất của Lăng Vương. Niệm Kinh Hồng ngày trước đã cùng người này mấy lần tỉ thí, kết quả đều không thể thắng.

Niệm Kinh Hồng đổi chân xoay người, thân mình ngả ra sau nhanh nhẹn tránh đi lưỡi kiếm. Hắn thoáng nhìn cửa sổ, lao đến muốn thoát khỏi. Chỉ là thân thủ của Tạ Phong cũng không tầm thường, bàn tay mang thiết sáo* giữ chặt lấy vai hắn. Niệm Kinh Hồng buộc phải dùng quyền, Tạ Phong lùi lại né tránh, lạnh lùng một câu:

- Đắc tội!

Niệm Kinh Hồng chỉ thoáng thấy mờ mịt khói trắng, cả người vô lực ngã xuống. Tạ Phong che mặt xốc người lên vai bước ra khỏi Lưu gia thôn, trên đường hồi kinh thuận tiện dắt luôn bảo mã Niệm gia đang lang thang ăn cỏ ở vệ sông về Lăng Vương phủ.

Đuốc lờ mờ chiếu sáng một vùng trên nền đất đầy rơm rạ, tỏa ra mù mịt khói đen. Niệm Kinh Hồng cuối cùng cũng hồi tỉnh, hắn sờ lên phần cổ, vết cắt đã đọng máu khô, phần vai ê ẩm. Niệm Kinh Hồng lảo đảo đứng dậy, phát hiện tay chân đều bị còng sắt. Niệm Kinh Hồng nghiến răng, hét lên trong u ám:

- Hạ Lan Lăng Quân! Ra đây! Ngươi ra ngay đây!

Niệm Kinh Hồng tuyệt vọng đập cửa, trên người đã là y phục phạm nhân, nghĩ đến Niệm Tư Huyền. Niệm Kinh Hồng không cầm lòng được, hốc mắt cứ đỏ dần lên.

Tuyết theo cửa sổ thư phòng Lăng Vương phủ thổi vào ướt đi tờ giấy Tuyên Thành trắng lóa mắt. Hạ Lan Lăng Quân nhìn bông tuyết chầm chậm hóa thành giọt nước trong suốt, hắn dừng luyện chữ, gác bút lông sang một bên.

- Có chuyện gì?

Tạ Phong liếc mắt để hạ nhân lui xuống, trình lên một tệp ngân phiếu:

- Cái này thuộc hạ tìm thấy trong người Niệm Kinh Hồng, tất cả đều có ấn triện của Chiêu Quốc công phủ!

Hạ Lan Lăng Quân nhặt một tờ, nhếch môi cười:

- Ngươi nói trước khi đến Lưu gia thôn hắn đã gặp qua Thuần Hi Quận chúa?

Tạ Phong gật đầu, Hạ Lan Lăng Quân nhìn mấy đóa bích đào trong bình đang rung rinh nở, không rõ vì sao tâm trạng lại mơ hồ xấu đi, một cỗ nóng rát cuồn cuộn dâng lên:

- Trịnh Thế Ninh cuối cùng là muốn làm gì?

Tạ Phong nghiêng đầu một bên, dò xét biểu tình chủ nhân:

- Có thể...quận chúa có ý với Niệm công tử!

Hạ Lan Lăng Quân không ngần ngại bẻ gãy nhành bích đào:

- Hắn có gì để so sánh với bản Vương?

Tạ Phong đáy mắt mang theo ý cười, hắng giọng:

- Điện hạ...Thuần Hi Quận chúa dù sao cũng không phải...vị hôn thê của người...

Hạ Lan Lăng Quân khựng người lại, hình dung về nàng, hắn chỉ nhớ đến Niệm Tư Huyền, dáng dấp ấy, điệu bộ ấy, cùng với Niệm Tư Huyền thật không sai biệt. Chỉ là, nếu Trịnh Thế Ninh thật sự vì án sự Niệm gia mà hi sinh như thế, không những khiến hắn chán ghét, mà còn là cực kỳ bất kính với Niệm Tư Huyền.

Hạ Lan Lăng Quân cuộn mảnh giấy luyện chữ lại, phân phó:

- Dù sao Niệm gia cũng vô tội, không cần khắt khe với Niệm Kinh Hồng! Sắp xếp một ngày để hắn cùng Viên Hầu gặp nhau!

Tạ Phong chấp tay nhận mệnh, lặng lẽ lui ra, hắn thuận tay châm thêm nến thư phòng, nhìn bóng dáng đơn độc của chủ nhân, thầm thương cảm. Chấp niệm của Lăng Vương dành cho tiên Vương phi quá sâu. Khi người còn tại thế, Lăng Vương cái gì cũng không làm, đến khi người mất đi, nỗi hối hận ngày đêm lại giằng xé lấy Lăng Vương.

Hạ Lan Lăng Quân trầm ngâm nâng nhành bích đào đã gãy trong tay, ngọn đèn không sáng soi rời rạc chiếc bóng ảm đạm trên vách tường rung động. Nửa đêm, hắn một mình cất bước đến mật lao.

Ba mươi Tết, kinh thành chìm trong tiếng pháo, từng đàn quạ đen mang theo điềm xấu đều bị ồn ào dọa dẫm hoảng loạn bay đi mất. Xác pháo đỏ tô thắm đường đá xanh, len lỏi bay vào phủ đệ, nổi bần bật trên nền tuyết trắng.

Chiêu Quốc công phủ từ mờ sáng đã lạo xạo tiếng hạ nhân dọn dẹp. Niệm Tư Huyền không ngủ được, nàng dậy sớm chỉnh trang qua loa, chuyện của Lưu quản gia vốn dĩ không nên kéo qua năm mới, nhưng Kỷ thị sau mấy ngày cũng không tìm ra bằng chứng gì buộc tội nàng, cứ thế không nhắc đến.

Niệm Tư Huyền ngồi trước gương đồng trang điểm, để mặc Tố Đan chải một kiểu tóc mới thịnh hành kinh thành. Niệm Tư Huyền thong thả dùng yến chưng hạt sen, xông thân thể bằng hương phấn hoa quen thuộc.

Tố Đan cài trâm ngọc lên tóc chủ nhân, mỉm cười hài lòng thành quả, lại nói:

- Đêm nay Lăng Vương điện hạ và Trắc phi sẽ đến dự bữa cơm đoàn viên!

Niệm Tư Huyền thâm tâm lạnh lẽo, đeo thêm vào tay một đôi vòng tơ vàng:

- Lăng Vương yêu chiều nàng ta như vậy, có gì không thể!

Cung yến không đến, lại cùng sủng thiếp về nhà mẹ đẻ dùng cơm, Lăng Vương này đúng là được Thiên Thụy Đế sủng đến hoang đường. Niệm Tư Huyền dợm bước đứng dậy, chọn một đôi hài hoàng kim may mắn, nàng chưa kịp ra ngoài, thì đã thấy Châu Ẩn xộc vào:

- Tiểu thư không ổn rồi! Lưu quản gia...

Niệm Tư Huyền cau mày, cũng đã đoán được:

- Mất mạng rồi sao?

Châu Ẩn gật đầu, vội đỡ lấy cánh tay chủ nhân:

- Là tự vẫn!

Niệm Tư Huyền khẽ cười, chuyện còn chưa rõ ràng kết tội, hắn ta cam tâm chết hay sao, huống hồ, Kỷ thị vẫn là chủ mẫu, thêm mấy ngày liền đại khái phạt qua loa, ém nhẹm hai vạn lạng bạc kia đi, cũng không nỡ chặt mất cánh tay phải mình. Lưu quản gia không có lý do tự sát, cơ bản chính là bị người khác mưu sát. Nếu không phải Kỷ thị, thì cũng chỉ còn có nhị phòng.

Niệm Tư Huyền ngồi xuống bàn lớn, nhàn nhạt:

- Mua thật nhiều các loại lá thơm về xông viện trừ tà tránh xui xẻo vậy! Dù sao cũng sắp sang năm mới!

Niệm Tư Huyền tựa tiếu phi tiếu, nhìn mười đầu móng tay tô hồng, họ Lưu chết bất đắc kỳ tử, người nhà hắn có thể nào không làm loạn. Niệm Tư Huyền nhấp môi ngụm trà, kẻ thù của kẻ thù, coi như cũng là nửa phần bằng hữu. Lần này, nàng vẫn nên bán cho Ly thị một chút nhân tình.

____________________

(*) Thiết sáo: găng sắt