Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 32: Phúc Họa Vô Lượng (hạ)

Nàng nào đọc qua truyện của ta rồi thì chắc quen với câu hỏi này rồi, bộ nào đến tầm hơn 30 chương ta cũng sẽ hỏi câu này.

Các nàng muốn ngược nam chính, nữ chính hay nam phụ?

***

Niệm Tư Huyền ở điền trang vừa tròn mười ngày, việc gì cần làm cũng đã làm xong. Bởi vì Trịnh Thương Diễm bất ngờ rời Trịnh gia quân, cho nên lời hứa giúp nàng học bơi cũng không thể thực hiện được. Niệm Tư Huyền trong lòng có chút tiếc hận.

Vốn dĩ nàng định sắp xếp hồi phủ sớm hơn, nào ngờ cuối tháng giêng, Trịnh Thần đột ngột đến thăm, không chỉ có hắn mà còn có cả Trịnh Như Bình. Niệm Tư Huyền đoán chừng trong phủ đã xảy ra chuyện hệ trọng.

Tuy rằng Trịnh Thần đã hồi kinh nửa năm, lại chung một nhà, nhưng Niệm Tư Huyền kỳ thực còn chưa cùng hắn trò chuyện lần nào. Một phần nam nữ bất tiện, phần còn lại bởi vì Trịnh Thần là loại hoàn khố chính hiệu, nếu không phải thanh lâu liền đến sòng bạc. Hắn ra vào Chiêu Quốc công phủ tựa như bóng ma, chỉ nghe tiếng không thấy hình.

Trang viên nằm giữa lưng chừng dốc núi, xe ngựa thường giữa trưa mới đến nơi, Niệm Tư Huyền phân phó người chuẩn bị thiện hoàn tất vẫn không thấy Trịnh Thần cùng Trịnh Như Bình đâu. Niệm Tư Huyền nghĩ nghĩ mới hạ lệnh xa phu đưa nàng xuống núi.

Đúng thật như Niệm Tư Huyền dự đoán, mưa xuân kéo dài gần đây khiến một vài đoạn đường trở nên lầy lội. Xe ngựa của Trịnh Thần sa vào bùn nhão không thể tiếp tục đi.

Từ xa Trịnh Như Bình nhìn thấy xe ngựa Chiêu Quốc công phủ liền vui mừng vẫy khăn tay:

- Đại tỉ! Đại tỉ!

Nắng trưa tỏa gay gắt trên mặt đất hòa cùng hơi nước bốc lên vô cùng bức bối khó chịu, Niệm Tư Huyền nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của Trịnh Như Bình, không rõ lý do vì sao vất vả xa xôi như vậy nàng ta lại có thể phí tâm sức đến trang viên này.

Xe ngựa Niệm Tư Huyền có chút chật hẹp, Trịnh Thần chỉ để một mình Trịnh Như Bình lên, bản thân tháo cương ngựa kéo xe đang sa lầy theo sau các nàng. Trịnh Như Bình quạt lụa phe phẩy ngang gò má ửng đỏ, không nhịn được than vãn mấy câu.

Niệm Tư Huyền mỉm cười rót nước mát:

- Đang yên đang lành muội lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?

Trịnh Như Bình bĩu môi, nâng cốc trà uống cạn, lại vén rèm nhìn về phía sau:

- Là huynh ấy có việc phải đến Hành cung, muội tiện đường nên thăm tỉ!

Niệm Tư Huyền ồ một tiếng, tuy rằng thời điểm xuân tuần công vụ bận rộn nhưng mà Trịnh Thần cũng không đảm nhiệm tước quan nào, Niệm Tư Huyền tò mò dò hỏi:

- Hành cung sao? Nhị ca tìm ai ở đó?

Trịnh Như Bình cũng không giấu giếm, khăn tay thấm mồ hôi trên vầng trán trơn bóng, còn cố tình trêu đùa:

- Tỉ phu tương lai a!

Niệm Tư Huyền mím môi với Trịnh Như Bình, vờ như hờn dỗi liếc mắt ra cửa sổ:

- Muội còn chưa đính ước đã bạo mồm bạo miệng!

Trịnh Như Bình thoải mái cười, xua xua tay:

- Tỉ tỉ với Thái tử điện hạ là một đôi giai nhân tài tử thiên địa tác hợp...

Niệm Tư Huyền không đáp, Trịnh Thần xuất thân cao môn đại hộ, việc lớn tuy không nổi, nhưng những chuyện chạy công văn sổ sách coi như có thể làm. Hạ Lan Yến Minh đối tốt với Trịnh Thần, có lẽ là vì muốn lôi kéo Ly gia tướng.

- Nghe huynh ấy nói đại ca cũng đã được Thái tử điện hạ thu nhận!

Niệm Tư Huyền cười cười, Trịnh Thương Diễm tính toán rất hợp lý, nhị phòng hồi kinh khiến Kỷ thị không còn rảnh rỗi đối phó một thứ tử như hắn, đây đúng là thời điểm thích hợp nhất để xuất hiện.

- Đại ca một thân võ nghệ cao cường, sao có thể mãi chôn chân ở Trịnh gia quân được!

Trịnh Như Bình phất phất tay áo mắt hạnh một thoáng ánh lên miệt thị:

- Về sau người kia sinh hạ hài tử, được nâng lên ngang hàng thì một thứ tử có nương sinh không nương dưỡng như đại ca...tìm đường lui như vậy cũng tốt...

Niệm Tư Huyền mày liễu cau hẹp, ngược lại đáy lòng dâng lên ít nhiều dễ chịu:

- Người kia? Ý muội là Lưu nương tử?

Trịnh Như Bình gật đầu, nàng che miệng cười hạ giọng thì thầm:

- Tỉ tỉ đi mấy ngày Lưu thị đã kịp bò lên giường đại bá, nhưng mà...

Niệm Tư Huyền chú tâm lắng nghe, không khỏi bội phục Lưu Nhậm Thi. Tuy rằng Lưu Nhậm Thi đã từng bị hưu, lại có hài nữ, nhưng Chiêu Quốc công cũng không thể thoát khỏi, còn là chủ động bắt ép nàng ta. Lưu Nhậm Thi ngược lại luôn bày một bộ dáng ủy khuất không muốn làm thiếp. Chiêu Quốc công không thể đền bù được danh phận, càng thấy áy náy khó chịu, đối đãi với Lưu Nhậm Thi vô cùng ưu ái. Mà Lưu Nhậm Thi lạc mềm buộc chặt, ngày ngày nghiêm cẩn hầu hạ thư phòng nhưng tuyệt đối không để Chiêu Quốc công chạm vào.

Niệm Tư Huyền ngẫm nghĩ một hồi, nếu ngày trước nàng biết những cách thức này, công cuộc làm Vương phi đã khá khẩm hơn. Hiện tại có thể thêm một lần nữa xuất giá, nàng chắc chắc sẽ bỏ công sức thỉnh giáo Lưu Nhậm Thi.

Bởi vì buổi sáng trễ nãi, Trịnh Thần không cùng về trang viên mà trực tiếp đến Hành cung. Hắn phóng ngựa phi nước đại, áo lụa vương một tầng bụi đỏ. Trịnh Thần quanh quẩn giữa sơn lâm thúc ngựa vào con đường mòn nhỏ dẫn đến một hồ nước trong văn vắt.

Mùa xuân mặt nước phảng phất hương hoa cỏ, Trịnh Thần hơi mỉm cười tiến đến bên cạnh người đang ngâm mình trong hồ:

- Kiến Xương Hầu!

Hạ Lan Tu Kiệt ngụp lặn dưới hồ sâu bơi về phía Trịnh Thần, chậm rãi rút lấy áo choàng trên tảng đá, nhàn nhạt:

- Bình nhi không đến?

Trịnh Thần nghiến răng, không hiện nửa phần ý cười:

- Gọi ta một tiếng lão tổ tông biết đâu ta sẽ vui lòng mà gả muội muội cho ngươi!

Hạ Lan Tu Kiệt không đáp lời, thản nhiên dùng lực hạ cước đá thẳng Trịnh Thần xuống hồ:

- Bản Hầu muốn ai còn cần ngươi quản sao?

Trịnh Thần khó khăn lắm mới lấy lại được thăng bằng, trong bụng tuy đang nguyền rủa nhưng ngoài mặt vẫn vô cảm:

- Hầu gia nếu không cần tin tức thì ta về trước dùng cơm cùng muội muội vậy!

Hạ Lan Tu Kiệt kéo tay giúp Trịnh Thần lên bờ, Trịnh Thần cũng không chấp nhất, hắn vừa thoát y phục sũng nước vừa nói:

- Đông cung bí mật để Trịnh Thương Diễm xuất quân về phía Nam, cũng không nhiều, chỉ hơn trăm người!

Hạ Lan Tu Kiệt mi gian cau hẹp:

- Số lượng như vậy thì có thể gây nên chuyện gì!

- Ta đã kiểm tra rồi, là truy theo một đoàn thương nhân Nam Chu mấy ngày trước vừa rời kinh!

Hạ Lan Tu Kiệt tiếp nhận thông tin, nhưng cũng không có phản ứng gì đặc biệt:

- Bản Hầu sẽ cho người theo dõi!

Trịnh Thần nghe gió lạnh thổi qua y phục đẫm nước, phiền chán:

- Nếu không còn gì thì ta đến Hành cung đây, quá trễ liền khiến Thái tử nghi ngờ!

Hạ Lan Tu Kiệt gật đầu, lại nói:

- Chuyện của Tâm Kỳ...thời điểm thích hợp nhất chính là trong lễ nạp Trắc phi Lăng Vương phủ!

Tâm Kỳ là khuê danh tam Công chúa đương triều Hạ Lan Tâm Kỳ. Thái tử Nam Chu quốc lần này đến đây vốn dĩ chính là vì muốn liên hôn cùng nàng ta, tuy vậy tam Công chúa nhất quyết không đồng ý. Thiên Thụy Đế về cơ bản cũng không đành lòng gả sủng nữ đi, cho nên vẫn dây dưa chưa quyết. Ngược lại Hạ Lan Tu Kiệt cùng Nam Chu Thái tử giao hảo rất tốt, nên lập kế để tam Công chúa chấp nhận hòa thân.

Trịnh Thần ném viên sỏi nhỏ xuống mặt hồ, nhìn đáy mắt lạnh lùng của Hạ Lan Tu Kiệt:

- Tam Công chúa dù sao cũng là muội muội ngươi, ngươi cuối cùng là nhẫn tâm đến độ nào?

Hạ Lan Tu Kiệt rũ đôi sợi tóc còn nhỏ từng giọt trong suốt ngang tầm mắt, bình thản:

- Nữ nhân chỉ có thanh danh không có sinh mệnh!

Trịnh Thần lặng thinh không đáp, chỉ còn thanh âm gió núi thổi qua khe đá rít lên từng cơn. Hồi lâu, hắn mới khẽ trả lời:

- Không sai!

___________________