Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 Chương 46: Giả nhân giả nghĩa, chào ngươi

Edit: Tư Đồ Song Kỳ

Beta: Khốc

Nguyệt như hoa, sương đầy trời, gió phấp phới, tiếng ngâm du dương trên sông.

Trường bào nguyệt sắc bị tấm bình phong che đi, ánh đèn lay động, một thân ảnh nam tử in hằn trên bình phong, chậm rãi cởi quần áo, nam tử ngồi vào mộc dũng (thùng tắm bằng gỗ) đựng đầy nước ấm.

Vục nước trong tay hất lên mặt, bọt nước mang theo ánh sáng dần dần chạy xuống dưới, cuối cùng rơi lại trên mặt nước tạo nên lớp lớp sóng gợn, Bộ Phong Trần người tựa vào mộc dũng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nước dâng đến ngực, thấy không rõ những thứ ở phía sau mặt nước, nhè nhẹ từng đợt tóc bạc chìm nổi trên mặt nước, tạo thành một loại mỹ cảm triền miên.

[ Ha ha…… Đây là nơi mà ngươi muốn ở khi đến nhân gian sao? Tên Sầu Thiên Ca kia, thực hấp dẫn được lực chú ý của ngươi nhỉ.]

“Hắn là một tên nam nhân thú vị” Trong căn phòng trống rỗng, Bộ Phong Trần tự lầm bầm một mình, khóe miệng bất chợt hơi hơi giương lên.

[ Ngô…… Thật sự là hiếm gặp a, từ trước đến nay chưa kẻ nào hấp dẫn được ánh mắt lạnh lùng của ngươi.]

“Cũng như ngươi thôi.” Bộ Phong Trần nói chuyện cùng kẻ đang tồn tại bên trong cơ thể mình, giống như loại phương thức trao đổi này đã luyện tập thành quen.

[ Vẫn chưa tìm được cách phân tách linh hồn sao? Nếu ngươi không thể làm như đã nói, thì đừng khống chế thân thể này nữa, cũng đỡ phải tiêu hao tinh thần của ngươi.] Ngữ khí của kẻ bên trong thân thể không hề tốt chút nào

“Thả ngươi đi ra để gây rối sao?” Bộ Phong Trần hơi hơi nhíu mày, “Chúng ta chỉ là từ trên người Sầu Thiên Ca mà tìm kiếm phương pháp tách linh hồn, ngươi đừng dây dưa với hắn nữa.”

[ Ha ha a…… Đã quên rồi sao? Ngươi là ta, ta cũng là ngươi, ta đối với nam nhân làm việc đó, chẳng phải là chuyện mà trong lòng ngươi hằng mơ tưởng sao? Ngày thường ở Thánh môn, duy trì thái độ trang nghiêm cũng không nói, ngay cả lúc này cũng muốn nghiêm túc như vậy, ngươi thật sự là dối trá đến mức làm ta cảm thấy ghê tởm.]

Đối kháng với kẻ dùng chung thân thể với mình nhiều năm, Bộ Phong Trần sớm đã quen với những lời nói của đối phương, không nóng, không vội trả lời: “ Sự dối trá của ta, cũng như sự dối trá của ngươi, đúng như lời nói của ngươi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, nếu tới ngày tìm ra được phương pháp chia tách linh hồn, cũng là lúc ngươi và ta nhất quyết sinh tử.”

[Thế gian này, chỉ có thể có một Bộ Phong Trần, ta không ngại giết ngươi để làm chính mình.]

Đang lúc nói chuyện, Bộ Phong Trần bỗng nhiên mở mắt đầy cảnh giác, thất thần trong nháy mắt, chính là cơ hội hiếm thấy, linh hồn kia liền tự động chui ra ……

[ Ngươi đã khống chế thân thể nhiều ngày như vậy, cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi ……]

Lại hai mắt mở ra một lần nữa, thiếu đi vài phần ôn nhuận, hơn thêm mấy phần âm lãnh giấu kín ở đáy mắt.

……

……

Trong phòng còn sáng đèn, hiển nhiên nam nhân còn chưa nghỉ ngơi.

Rón ra rón rén đến ngoài cửa phòng, đã nín thở rồi mà vẫn bị đối phương phát hiện, ta không khỏi âm thầm cắn chặt răng. Thật sự là đáng chết! Vừa mới nghe tiếng Bộ Phong Trần ở bên trong rất rõ ràng, nhưng chưa kịp nghe được đối phương đang nói gì, thì Bộ Phong Trần lại đột nhiên dừng lại.

Bộ Phong Trần rõ ràng chính là biết ta ở bên ngoài mới đột nhiên dừng lại, nhưng hắn vừa rồi là nói chuyện cùng ai? Chắc chắn phải có người khác trong phòng, người này là ai?

Nếu đối phương đã biết đến sự tồn tại của ta, thì không cần che giấu nữa.

“Thùng thùng đông –” Gõ gõ cửa, không chờ đối phương trả lời liền tự tiện đẩy cửa mà vào, quét mắt quanh phòng một vòng vẫn không tìm thấy người nào khác ngài Bộ Phong Trần, vậy mới nãy là Bộ Phong Trần tự lầm bầm một mình, hoặc là vừa nãy trong phòng này có người, tên hỗn đản này nhất định có chuyện gạt ta.

“Ở, tắm rửa sao?” Ta chậm rãi hướng tới tấm bình phong rồi đi qua, có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh một nam tử đang ngồi trong dục dũng, đối phương vẫn chưa trả lời, ta liền đi tới trước tấm bình phong.

Liếc mắt đến lớp quần áo treo trên bình phong, ta liền lấy quần áo xuống, nói với nam nhân ở sau bình phong: “Quần áo này hơi bẩn, ta giúp ngươi giặt nhé.”

Vừa nói, ta vừa dùng tay vói vào trong quần áo Bộ Phong Trần sờ soạng, lướt tay qua lớp vải một chút, một lát sau ta liền sờ thấy một vật gì đó, giống như một cái túi gấm, sờ thử, bên trong hình như có một ít đồ vật nhỏ vụn.

Ha ha, hẳn là thứ này đi!

Khi ta chuẩn bị đem túi gấm nhét vào trong lòng mình, bỗng nhiên một bàn tay tóm chặt lấy tay ta, vô thanh vô tức, xuất quỷ nhập thần.

Ta hoảng sợ, vừa ngẩng đầu chợt nghe âm thanh nam tử ở phía sau tai, trầm thấp, còn dẫn theo một chút ý cười trêu chọc.

“Ngô, quả nhiên là hảo thê tử của ta, hiền lương thục đức, còn có thể giặt quần áo giúp ta.”

Giọng nói này, ngữ khí này, ta đột nhiên có một loại dự cảm xấu, trong lòng âm thầm mắng một trận, ngụy thánh a ngụy thánh, ngươi như thế nào lại không hề báo trước mà để cho tên giả nhân giả nghĩa này chạy đến đây, ít nhất cũng phải nói cho ta biết đã chứ?

Hiện tại tên Bộ Phong Trần này không thể khi dễ như với tên ngụy thánh kia.

Bộ Phong Trần phun nhiệt khí sau lưng ta, hắn lấy bộ quần áo sạch sẽ bên cạnh phủ lên, không hề quay đầu, chỉ nghe đến Bộ Phong Trần mặc quần áo “Tất tất tốt tốt”, thanh âm mang theo tiếng nước nhỏ giọt, nam nhân này hiển nhiên là trực tiếp đi từ dục dũng đến sau lưng ta.

Mặc quần áo so với không mặc quần áo thì tốt hơn.

“Ha ha, ta đem quần áo đi giặt, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Cái tên Bộ Phong Trần giả nhân giả nghĩa cũng không muốn cho ta chạy, hắn liền ôm thắt lưng của ta, thấp giọng cười nói: “Cùng hắn ở chung một chỗ nhiều ngày như vậy, vì sao ta vừa xuất hiện ngươi liền vội vã rời đi?”

Không khách khí hất tay Bộ Phong Trần, ta đem quần áo bẩn đi vòng ra phía sau Bộ Phong Trần, chuẩn bị xoay người chạy, còn chưa chạy được hai bước liền bị tên hỗn đản này kéo lại.

“Đi đâu thế, đêm đã khuya, không bằng chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi.” Một tay ôm thắt lưng của ta, một tay chế trụ mạch môn của ta, Bộ Phong Trần liền ôm ta lên trên giường.

Vừa bị hắn đặt lên giường, Bộ Phong Trần liền đè ép xuống dưới, ta liền muốn vùng dậy, đang muốn mắng to cùng giãy giụa, Bộ Phong Trần còn nói thêm: “Tối nay không áp bách ngươi là được, cho ta ôm một cái.”

Đèn đuốc trong phòng đột nhiên tắt, trước mắt bỗng một mảng tối om.

“Muốn ôm thì đi tìm kẻ khác mà ôm.” Ta dùng khuỷu tay hung hăng đánh lên ngực hắn, Bộ Phong Trần ngay cả rên cũng không kêu lấy một tiếng.

“Nếu ngươi không để ta ôm ngươi ngủ, ta liền cởi quần áo ngươi ra đấy.” Thanh âm tuy ôn nhu, nhưng lời nói ra lại bá đạo đến không biết phải trái.

Tên Bộ Phong Trần giả nhân giả nghĩa này, nói được làm được.

Nếu trốn không thoát, thì cứ để cho hắn ôm vậy, tốt hơn so với việc bị cưỡng ép ……