Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 Chương 56: Kiếp người

Edit: Tình

Beta: Jungjenny

Mới ở trong phòng vội vàng chạy trốn ra, thế cho nên vừa ngó qua đại sảnh khách điếm, thấy được một nam tử nho nhã thanh thoát mới đột nhiên hồi tưởng lại, hạ nhân vừa nói chính là “Ngoài cửa có vị Bạch công tử.”

Ta không khỏi nhíu mày, chỉ tại ta vừa rồi không cẩn thận nghe rõ, liền đi ra, ở tình huống không hề chuẩn bị gặp Bạch Hà, khó tránh khỏi trong lòng có chút tư vị kỳ quái.

Đã đến rồi, không thể trở về bảo Bộ Phong Trần ra, âm thầm hít sâu một hơi, ta khập khiễng hướng vào trong đại sảnh, Bạch Hà cùng Bạch Tiểu Song nhìn thấy ta liền bước đến vài bước, Bạch Tiểu Song liếc chân què của ta, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, trong mắt lộ ra vài phần khinh thường.

“Công tử, chúng ta lại gặp, không biết nhị vị đích thân tới đây là có chuyện gì?” Ta sớm đã nhìn thấy trên tay Bạch Tiểu Song đang cầm chiếc hộp lớn tinh mỹ.

Vô sự không đến điện Tam Bảo (Tam bảo (zh. sānbăo 三寶, ja. sanbō, sa. triratna, pi. tiratana) là “Ba ngôi báu”, ba cơ sở chính của Phật giáo: Phật, Pháp, Tăng, tức là bậc giác ngộ, giáo pháp của bậc giác ngộ và những người bạn đồng học. Người có niềm tin kiên cố nơi Tam bảo được gọi là bậc Dự lưu (vào dòng). Người Phật tử biểu lộ sự tin tưởng bằng cách quy y Tam bảo (Tam quy y). Trong mười phép quán Tuỳ niệm (pi. anussati), ba đối tượng đầu tiên là Tam bảo), huống chi là mang theo “lễ vật” mà đến, chỉ là một khách điếm như Nhất song nhân làm thế nào để đường đường vua một nước đích thân tới chứ.

Có thể nào Bạch Hà đã tra được cứu đi Yến Vô Song là ta cùng Bộ Phong Trần? Nếu là như thế, Bạch Hà cũng không cần tự mình đến Nhất song nhân một chuyến, nam tử này trong lòng rốt cục có chủ ý gì đây.

“Tại hạ Bạch Hà, vị này là ngu đệ Bạch Tiểu Song, ngày đó sau khi từ biệt ở Yên Hoa lâu, tại hạ được biết chuyện hôm đó là hiểu lầm nhị vị, thật khéo mấy ngày trước ở hội đấu giá ta cùng với Tiểu Song cũng ở đó, đáng tiếc lại xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn chưa kịp gặp nhị vị, Bạch Hà hôm nay đặc biệt mang theo ngu đệ đến khách điếm Nhất song nhân thành tâm giải thích, mong rằng nhị vị có thể nhận lấy thành ý của Bạch Hà.” Không kiêu ngạo không siểm nịnh, cách nói năng ôn hòa, thái độ thành khẩn, hơn nữa ngoại hình làm cho người ta nhìn liền thích, lời nói của Bạch Hà làm cho người nghe thư thái hưởng thụ.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Hà xoay người nhìn về phía Bạch Tiểu Song bên cạnh.

Mặc dù có chút không vui, Bạch Tiểu Song vẫn tiến lên với bộ mặt nhăn nhó, đưa hộp lớn tới trước mặt ta.

Ta cúi đầu nhìn hộp lớn trên tay tiểu tử, phòng chừng hộp lớn này cũng không nhẹ, không vội mà tiếp nhận, ta hướng tới Bạch Hà mỉm cười thiện ý: “Bạch công tử quá khách khí, lễ trọng như thế, Thu mỗ làm sao dám nhận?”

“Thu công tử nói quá lời, đối với Thu công tử và Bộ tiên sinh mà nói, phần lễ vật này của Bạch mỗ chỉ có thể xem là lễ mọn, còn thỉnh Thu công tử nhận lấy, nếu không Bạch Hà trong lòng cảm thấy thẹn với Thu công tử cùng Bộ tiên sinh.” Bạch Hà thành khẩn nói.

Hộp lớn nặng, Bạch Tiểu Song tuy rằng cảm thấy vui chơi mà học một chút võ công, nhưng chung quy vẫn là một đứa trẻ non nớt thích phá phách, nâng một hộp lớn nặng cũng sẽ mệt, ta cơ hồ nhìn thấy hai tay Bạch Tiểu Song đã có chút run run nhè nhẹ, nhưng không có ý chỉ của Bạch Hà, Bạch Tiểu Song cũng không dám lộn xộn, một đôi mắt xinh đẹp to tròn chứa đầy bất mãn cùng uất giận.

Nâng đi, cho ngươi nâng đủ.

Không phải áy náy trong lòng sao? Vậy cần đưa ra chút thành ý cho ta xem.

Không hề liếc Tiểu Song, ta ngẩng đầu đối Bạch Hà nói: “Ai— Tâm ý của Bạch công tử ta đây xin nhận, còn lễ vật này, Bạch công tử vẫn nên giữ lại đi thôi, Thu mỗ tâm lĩnh.”

Liền như vậy ngươi đưa ta đẩy mấy lần cũng không có tống được lễ vật đi hoặc thu hồi, Bạch Tiểu Song vẫn đang cầm hộp lớn đứng trước mặt trừng mắt nhìn ta, trong mắt giống như có lửa lớn, run rẩy cũng càng ngày càng lợi hại.

“Chúng ta là thành tâm giải thích, ngươi nhận lấy là được, lằng nhằng giống như kẻ…” Bạch Tiểu Song vẫn nhịn không được than thở, tuy rằng lập tức bị Bạch Hà lạnh mắt nhìn.

“Thu công tử, ngu đệ………” Bạch Hà vội vàng giải thích.

Ta xua tay ngăn hắn, tay tiếp nhận hộp lớn từ Bạch Tiểu Song, nói: “Bạch công tử không cần nhiều lời, lễ vật ta nhận, đa tạ.”

Hòm này thật nặng, không biết bên trong là cái gì, ta đưa hòm cho hạ nhân, Bạch Hà và Bạch Tiểu Song vẫn đứng không hề động, như thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta mời bọn họ ngồi xuống uống chén trà sao? Nếu hai người này biết thức thời nên lập tức rời Nhất song nhân.

“Thu công tử, nghe nói Nhất song nhân sắp khai trương, hôm nay tại hạ trước tiến vào xem thử, khách điếm quả nhiên giống như lời đồn là bồng lai tiên cảnh.” Bạch Hà vẫn duy trì điệu cười mê người, chỉ là trong ánh mắt có vài phần xấu hổ cùng hàn ý.

Có lẽ, nam tử từ trước đến nay được người ta yêu thích đại khái không thể ngờ hắn tự thân đến đây lại đụng phải một cây đinh nhuyễn (không hiểu).

Đối với người từng phản bộ ta, ôn nhu đều không còn.

“Ân, đa tạ.” Nói xong lời khách sáo, ta liền tính đẩy Bạch Hà vào một hoàn cảnh xấu hổ, muốn nhìn vị vua của một nước làm thế nào hóa giải cục diện xấu hổ, làm thế nào tiếp tục tìm chuyện để nói.

Cho dù một bên miệng lưỡi đầy hoa sen, nếu ta không muốn cùng y nói chuyện, kia cũng không thể vui vẻ được.

Không xong chính là, phía sau có người đi ra quấy rối, ta không còn biện pháp.

“Ân —- Nguyên lai là Bạch công tử, nếu đã đến đây rồi, sao không ở lại? —” Thanh âm của Bộ Phong Trần thật đáng ghét.

Ta vừa mới chống đối nam nhân này, nói vậy Bộ Phong Trần đi ra lúc này không có hảo tâm gì, ngụy thánh biết ta cùng Bạch Hà từng quen biết, nhưng không có nghĩa là giả nhân giả nghĩa cũng biết, tốt nhất là hắn không biết, nếu như hắn biết nhất định gây chuyện.

“Bộ tiên sinh, quấy rầy.” Bạch Hà nhìn ánh mắt Bộ Phong Trần nhất thời sáng lên, chẳng lẽ Bạch Hà vì Bộ Phong Trần mà tới?

“Người tới chính là khách, huống chi khách điếm Nhất song nhân vốn là vì khách vãn lai bốn phương tám hướng mà mở, mặc kệ là khai trương hay chưa, nếu khách tự phương xa mà đến, dĩ nhiên phải mở cửa đón chào.” Bộ Phong Trần chậm rãi đi vào, đến phía sau ta.

“Thiên Ca vừa mới cùng ta lời qua tiếng lại, nên tâm tình không tốt, mới gây khó dễ, mong rằng Bạch công tử thứ lỗi cho.” Bộ Phong Trần nói xong, tay thuận tiện đặt lên lưng ta.

Ta nghiêng người tránh tay hắn, nam nhân này có thể nào là nghiện rồi không.

“Nhìn xem, vẫn còn cáu này.” Bộ Phong Trần nói câu này làm cho người ta khó có thể giải thích, sợ càng giải thích, lại càng loạn, chi bằng không giải thích.

“Thiên Ca?” Bạch Tiểu Song ở phía sau Bạch Hà nhỏ giọng than thở một câu, tò mò nhìn ta liếc mắt một cái, bị ta trừng, tiểu tử này bật người rụt trở về.

Không nghĩ sẽ tiếp tục cùng Bộ Phong Trần làm rối lên, ta liền xoay người rời đi, để Bộ Phong Trần cùng Bạch Hà nói chuyện phiếm.

———-

———–

Rời khỏi sảnh đường, xuyên qua đình viện hướng vào hậu viện, ta vừa đi vừa tự hỏi cuộc sống này rốt cục làm sao mới có thể hoàn toàn cắt đứt dây dưa với Bộ Phong Trần?

“Lão gia, lão gia, cô nương kia đã tỉnh lại, nhưng còn rất cảnh giác, nếu không phải Bộ tiên sinh đoán được đã sớm hạ dược trên người cô ấy, có thể cô ấy sẽ đánh người.” Xa xa truyền đến giọng của Tô Tô, tiểu cô nương nhấc váy hướng ta chạy tới, giống chú chim hoàng oanh.

Yến Vô Song tỉnh?

“Tô Tô, canh chừng cho tốt, đừng để bất luận kẻ nào tiến vào trừ Bộ tiên sinh.” Lưu lại một câu, ta hướng tới phòng Yến Vô Song đang dưỡng thương đi đến.

Trải qua sửa sang, khách điếm Nhất song nhân đã lớn hơn so với trước không ít, ở phía ngoài nhìn vào là tòa lâu có 5 tầng, 3 tầng dưới để cho khách dùng cơm, hai tầng trên là cho khách dừng chân.

Hướng vào trong mà đi, chính là đi qua đình viện mà Bộ Phong Trần thiết kế, cầu đá bắc ngang, nước chảy róc rách, dạ minh châu dưới mặt nước lung linh đầy màu, bốn phía trăm hoa khoe sắc, có đình, có hành lang dài uốn khúc, cũng có điêu khắc tinh mỹ, cảnh vật mỗi khối một màu, giống như tiên cảnh, thường xuyên có nữ tử giống như tiên nữ ở trong đình tấu khúc, để cho khách nhân chậm rãi du lãm thư giãn.

Hai bên trái – phải là đình viện để khách nhân dừng chân ở hai sân khác nhau, mà đi hướng sâu vào phía giữa là chỗ để ta cùng Bộ Phong Trần nghỉ ngơi, ngoại nhân không được tiến vào, đồng thời cũng là nơi thuận lợi nhất để giấu Yến Vô Song.

Vừa đi đến cửa phòng, liền thấy Yến Vô Song nằm trên giường vừa mới tỉnh lại có vẻ yếu đuối vô lực, khi nhìn thấy ta liền cảnh giác, đang ở thế yếu hơn người nhưng vẫn như cũ có một đôi mắt sáng ngời lợi hại.

“Ngươi là ai, vì sao phải cứu ta?” Thanh âm Yến Vô Song lạnh lùng mà tràn ngập phòng bị.

Ta không khỏi mị hí mắt nhìn, bước vào phòng tìm ghế ngồi xuống, Yến Vô Song một mực nhìn chằm chằm ta, thỉnh thoảng chú ý đến chân què của ta.

Ta cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ chân què của chính mình hỏi “Biết….chân này của ta vì sao mà què không?”

Yến Vô Song chỉ cau mày, như cũ duy trì cảnh giác, giống như muốn nhìn ra sơ hở cùng bẫy rập trong lời nói của ta.

“Vì rơi xuống mà què.” Cái gọi là sống lại cùng xuyên qua, nói ra khó làm cho người khác tin tưởng, người khác tin tưởng hay không cũng không sao, chỉ là giải thích rõ ràng thì có vẻ phiền.

Ta nhìn Yến Vô Song trên giường, thanh âm càng phát lạnh vài phần: “Vô Song, ngay cả bổn vương cũng không nhận ra sao? Ngươi như vậy, xứng đảm đương cái bóng của ta sao?”

Trên mặt Yến Vô Song, cảnh giác nhất thời biến mất không còn một mảnh, ngược lại tràn đầy vẻ kinh ngạc, trong mắt sau khi khiếp sợ qua đi còn lại là vui sướng nồng đậm.

“Vương….Vương gia…….Ngài còn sống!”