Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 Chương 57: Bồi thường

Edit: Tình

Beta: Jungjenny

Rốt cuộc….. Làm sao bây giờ?

Rốt cuộc là ta bị làm sao vậy, không hiểu sao lại nói cho Yến Vô Song thân phận của mình, cho dù hiện tại bộ dáng đã hoàn toàn thay đổi, Yến Vô Song vẫn tin ta chính là Sầu Thiên Ca, tín nhiệm này của Vô Song là vì đâu?

Có lẽ, là bởi vì nhiều năm qua đảm đương bóng dáng của ta, nên nàng sớm đã đem con người trong bóng tối của ta ghi tạc trong lòng.

Có lẽ, là bởi vì khi một lần nữa trở lại nhân gian, về tới Giang thành, thấy được một thủ hạ từng bị ta xem như công cụ mà sử dụng, lại phấn đấu quên mình, mù quáng vì ta nhảy vào bẫy rập, từng là ma vương, lãnh khốc vô tình Sầu Thiên Ca, sau khi nhảy xuống vách núi so với Sầu Thiên Ca bây giờ, cũng đã có chút thay đổi.

Chiếm được giang sơn, mất đi giang sơn, chiếm được mỹ nhân, mất đi mỹ nhân.

Hiện giờ, ngoài một đám thủ hạ như cũ đi theo phía sau khối bia mộ khắc “Sầu Thiên Ca chi mộ”, ta còn lại cái gì đâu? Cũng chỉ là một đám ngốc mà thôi.

Ta thật sâu hiểu được, hiện giờ quốc gia này ta đã không thể đụng vào, ta cũng không muốn là Sầu Thiên Ca truy đuổi quyền lợi cùng danh vọng như trước.

Nhưng, ta không thể trơ mắt nhìn một đám ngốc bước theo vết xe đổ của ta mà nhảy vào bên trong tận cùng sâu thẳm vách núi đen, mặc kệ là Yến Vô Song hay là lão Tam, lão Tứ, nếu ta không có cách nào thực hiện hứa hẹn với bọn họ năm đó, đem họ lên tới đỉnh cao của quốc gia, ít nhất cũng muốn bảo vệ tính mạng của họ, vì bọn họ lưu lại đường lui.

Coi như là… bồi thường đi.

Không nghĩ thiếu nợ bất kỳ một ai, nhưng mà luôn luôn có một người ngoại trừ, bằng vào năng lực của một mình ta không có cách nào cứu thoát mọi người từ chỗ Bạch Hà.

Bộ Phong Trần, ta xem như nợ ngươi.

“Vương gia, ngài đã trở lại, Vô Song biết, biết ngài nhất định sẽ trở về, ngài đã trở về, đã trở về….” Yến Vô Song lập tức liền quỳ gối trên mặt đất, khóc không thành tiếng.

Đã trở về thì sao? Nhìn đi nhìn lại, cái thế giới mà ta từng truy đuổi sớm đã không còn lực hấp dẫn.

“Vô Song, chuyện ta còn sống không được nói cho mọi người, hiểu chưa?” Cho dù là nói cho Vô Song, ta cũng không muốn nói cho người khác chuyện ta còn sống.

“Vô Song hiểu được.” Yến Vô Song liền lau khô nước mắt, trên mặt giấu không được vẻ vui sướng.

Vô Song làm cho ta thích chính là mặc kệ ta nói cái gì, nàng đều sẽ nghe theo, mà cho tới bây giờ cũng không hề nói nhiều, hỏi nhiều hay tỏ ý nghi ngờ. Làm một “công cụ”, một thủ hạ, vĩnh viễn đều tuân thủ mệnh lệnh như Yến Vô Song, không thể nghi ngờ là rất hoàn hảo.

Nói đến buồn cười, lúc nàng hôn mê ta mới phát hiện, đây là lần đầu tiên thực sự nhìn nàng, từng ấy năm qua, Vô Song một mực ở bên ta như hình với bóng.

Vô Song vẫn là một cô nương, kỳ thực mới hai mươi, trên mặt tuy rằng đã không còn vẻ non nớt, vẫn còn vài phần ngây ngô, chất phác, đây là lớp ngụy trang thiện lương của một sát thủ máu lạnh, sao lại không phải là bản sắc của một cô nương bình thường?

“Vương….Vương gia.” Yến Vô Song đột nhiên trở nên sợ hãi.

“Vô Song, về sau không cần gọi ta Vương gia, kêu lão gia đi.” Ta lắc lắc đầu không nhìn nữ tử, Yến Vô Song hiển nhiên bị cái nhìn chăm chú của ta dọa cho sợ.

“Vâng.” Vẫn như cũ là trả lời quyết đoán.

“Vô Song, ngươi không muốn biết vì sao ta còn sống trở về?” Ta đột nhiên rất muốn biết nữ tử này đang suy nghĩ cái gì, lúc ở trước mặt ta, Vô Song luôn giống như con rối rất nghe lời, mà ta vừa rồi không cẩn thận thấy được một mặt khác của nữ tử này.

Nghe xong câu hỏi của ta, Vô Song hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó cúi đầu nói: “Lão gia trở về có lý do của lão gia, Vô Song không dám hỏi đến.”

Câu trả lời thập phần tiêu chuẩn, từng làm cho ta cảm thấy vừa lòng hiện giờ làm cho ta cảm thấy có chút mất mát cùng với áy náy, Vô Song biến thành cái dạng như ngày nay, không phải là do một tay ta huấn luyện ra sao?

“Vô Song, tuy rằng chúng ta từng ngày ngày đêm đêm cùng một chỗ, lại chưa từng tán gẫu quá một câu…” Ta nhìn nữ tử đang quỳ trên mặt đất nói “Ngươi trước ở lại đây, nếu có chuyện gì liền nói với ta, muốn cùng ta tán gẫu cũng có thể.”

“….Vâng.” Một lát sau, Yến Vô Song mới phản ứng, cúi đầu đáp lại, trong thanh âm lộ ra vài phần thụ sủng nhược kinh (được yêu quý mà sợ hãi).

Biết rằng trong chốc lát không có biện pháp làm cho Vô Song thay đổi thái độ đối với ta, ta cũng không trông mong Vô Song thật sự chạy tới tìm ta nói chuyện phiếm, mặc dù ta thật sự rất nhàm chán.

Trước đó vừa mắng Bộ Phong Trần là cô độc, tịch mịch, nói đi nói lại, ta làm sao lại không phải?

Đều là cô độc, tịch mịch, duy nhất không giống chính là, hắn so với ta càng có thể chịu được cô độc cùng tịch mịch.

Dặn dò Vô Song mấy ngày nay cũng không nên chạy loạn, ta rời khỏi phòng Yến Vô Song, tuy rằng muốn ở lại lâu một chút, đáng tiếc ta vẫn là Sầu Thiên Ca, Vô Song vẫn nơm nớp lo sợ, ta ngẫu nhiên thân cận ngược lại càng làm nàng thêm thấp thỏm, lo âu.

Thôi, từ từ rồi cũng thay đổi được, nếu ta có thể huấn luyện Vô Song thành bộ dáng như hiện tại thì cũng có thể làm Vô Song trở lại bộ dáng lúc xưa, bộ dáng của một người bình thường nên có.

Đi vào trong hậu viện, định đi con đường xuyên qua đình viện, lại nghĩ đến Bạch Hà cùng Bạch Tiểu Song hiện tại ở khách điếm, liền quay trở về, không muốn gặp Bạch Hà.

Hậu viện được Bộ Phong Trần thiết kế trở nên rất đẹp, nhưng lúc này ta không có lòng dạ nào thưởng thức, vì thế sau khi đi bộ vài vòng, ta cảm thấy chân què có chút không thoải mái muốn trở về phòng để ngâm chân trong nước nóng.

Dọc theo đường đi đều không có nhìn thấy Bộ Phong Trần, cũng không biết nam nhân kia có phải hay không chạy tới nói chuyện phiếm cùng Bạch Hà, Bạch Hà so với ta đẹp hơn, tính cũng ôn nhu, nếu Bộ Phong Trần có thể dời tầm mắt khỏi ta thì rất tốt, nhưng sao ta lại cảm thấy tựa hồ không tốt, rốt cuộc là chỗ nào không tốt chứ?

Nghĩ đến Bộ Phong Trần ở bên cạnh Bạch Hà, khiến cho ta cảm thấy có chút không thoải mái, có chút kì quái.

Là còn yêu Bạch Hà nên ăn giấm chua với Bộ Phong Trần, hay là sợ Bộ Phong Trần đứng về phía Bạch Hà không còn giúp ta nữa?

Bước cứ bước, rồi cũng tới ngoài cửa phòng, ta theo bản năng đẩy cửa ra rồi đi vào, vừa mới đi vào liền thấy được một cái bóng trắng mơ hồ, lúc trong đầu còn chưa định hình được, bóng trắng kia lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt.

“Bộ Phong Trần?” Người này sao lại ở trong phòng ta?

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bộ Phong Trần ngay trước mặt, kết quả còn chưa biết người này tới có chuyện gì, Bộ Phong Trần đột nhiên kéo tay ta đi vào, động tác có chút thô lỗ.

Bước đi không vững, lảo đảo vài cái mới có thể miễn cưỡng đứng vững, đang muốn nổi nóng thì Bộ Phong Trần đột nhiên ôm thắt lưng ta hôn xuống môi, nam nhân này lại thô lỗ như thế, muốn cắn đứt môi ta.

“Ngươi làm cái gì!” Bên khoé miệng chảy ra một chút ít chất lỏng ấm áp, Bộ Phong Trần lại cắn môi ta, nam nhân này là đang phát điên cái gì?!

“Xác nhận một sự tình.” Nói xong một câu không đầu không đuôi, Bộ Phong Trần duỗi tay đè lại ta, áp thân liền hôn xuống.

Mặc dù bộ dáng Bộ Phong Trần rất được, ta cũng không thập phần bài xích hôn hắn, nhưng ta không thích cảm giác bị áp bách cùng khống chế, Bộ Phong Trần áp ta không thở nổi.