Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 2 Chương 12: Chịu trách nhiệm a chịu trách nhiệm

Quả nhiên, đây không phải là một giấc mộng.

” Bộ —— Phong —— Trần ——! Ngươi… Ngươi đang làm cái gì, ngụy thánh ngươi, đồ bại hoại, sắc ma, đại du côn, nếu tâm còn cảm thấy thẹn như lời nói thì lập tức mặc quần áo lăn khỏi giường ta!”

“Ngươi nói cái gì, bảo ta nhỏ giọng một chút đừng ồn đến người khác? Ngươi đồ thánh nhân dối trá cũng hiểu được phải giữ thể diện sao, bỏ tay của ngươi khỏi lưng ta!”

“Cái gì ngươi bị bức bất đắc dĩ, ta bức ngươi thượng ta sao, ta cầm dao kề cổ ngươi bức ngươi thượng ta à! Cho dù ta cởi áo xé quần ngươi thì thế nào, không quần cũng cút khỏi người ta đi!”

“Cho dù ta xé quần áo ngươi, cho dù ta chủ động hôn ngươi, cho dù ta chủ động đến thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng không thể đẩy ta ra à! Ngươi không thể bài trừ thuốc trong người ta ra ngoài hay sao?!”

“Cái… Cái gì…. Ngươi giải không được thuốc này?” Ta nhất thời hít sâu một hơi “Ngươi không phải là Thánh môn môn chủ sao, ngay cả thuốc này cũng giải không được.”

Nếu ngay cả Bộ Phong Trần cũng không giải được dược tính của thuốc này, ta phải làm sao bây giờ, nếu dựa theo cách nói của Thanh Thư, dược tính của Phong Trần Ngọc Lộ sẽ kéo dài liên tục suốt một tháng, ta đây suốt một tháng mỗi ngày đều phải….

“Dược tính đã bài trừ một ít, thời điểm phát tác kế tiếp sẽ không giống lần đầu tiên không thể khống chế hành động của mình, nếu ý chí của ngươi kiên định cũng có thể nhẫn nại mà qua.” Cách nói của Bộ Phong Trần có hơi chút làm cho ta thư thái, hoàn hào, cuối cùng không cần mỗi đêm đều phải hóa thân thành sói, hơn nữa còn thật sự là một con sói đều ngứa ngáy cả mông lẫn cổ.

Sầu Thiên Ca ta đến tột cùng là làm sao lại suy bại cho tới mức như ngày hôm nay, thê thảm như vậy…

“Ngươi còn muốn nằm trên người ta bao lâu?” Lạnh lùng liếc mắt nhìn Bộ Phong Trần đang ở khoảng cách quá gần, sau khi tỉnh lại đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Ta cuối cùng cũng nhớ hết những gì đã phát sinh ngày hôm qua, cũng chính là chuyện xảy ra sau khi rơi xuống suối nước được Bộ Phong Trần vớt lên, tỷ như ta mãnh liệt yêu cầu Bộ Phong Trần ôm ta, sau đó Bộ Phong Trần liền thật sự phối hợp.

“Tóc quấn lại với nhau rồi.”

Tóc trắng cùng tóc đen quấn quít lấy nhau, khó phân, Bộ Phong Trần cho dù muốn đứng lên thì trước tiên phải gỡ mớ tóc của ta và hắn đang dây dưa với nhau ra.

Cứ dây dưa như vậy quả thật giống như vận mệnh, mặc kệ có rủ bỏ như thế nào thì bất tri bất giác cùng lại dây dưa cùng nhau.

“Gỡ ra là được.”

Có thể gỡ mớ tóc quấn vào nhau nhưng không có cách dùng hai tay cởi bỏ liên hệ với nhau trong lúc đó.

“Ngươi tức giận vì cùng ta làm chuyện đó sao?” Bộ Phong Trần cùng ta ngồi dậy, bả vai dựa vào bả vai, dùng tay gỡ mớ tóc đan xen cũng một chỗ.

Ta cúi đầu tiếp tục tháo gỡ tóc ta cùng Bộ Phong Trần, ngẫu nhiên dùng sức kéo tóc trắng của Bộ Phong Trần, nhưng nam nhân này không tỏ vẻ bất mãn.

Nghe xong câu hỏi của hắn, ta để tay lên ngực tự hỏi, đối với việc ta cùng Bộ Phong Trần làm chuyện như vậy kỳ thật cũng không có tức giận, mặc kệ thế nào, ở dưới tác dụng của dược tính đều phải cùng người khác phát sinh quan hệ, nếu so ra thì Bộ Phong Trần là đối tượng ta có thể chấp nhận được.

Sỡ dĩ ta tức giận như vậy, kỳ thật là còn nguyên nhân khác.

“Đã đi rồi… vì cái gì còn trở về?” Nếu thật sự để ý đến ta, lúc trước như thế nào có thể quyết tâm rời đi, đây mới là lý do chính khiến cho ta tức giận, cho dù hiện tại nhớ tới, vẫn như cũ không thể tiêu tan. Tiêu phí một khoảng thời gian dài như vậy mới xây dựng tốt khách điếm, đối với Bộ Phong Trần mà nói, cũng bất quá là một chỗ có thể tùy thời vứt bỏ không hề lưu luyến.

Có lẽ đối với Bộ Phong Trần, trên thế gian này sẽ không có điều gì có thể làm cho hắn phải dừng chân.

“Thư, ngươi không có xem sao?” Bộ Phong Trần lại kéo tay của ta, trên khuôn mặt luôn bình thản như nước lộ ra ý cười bất đắc dĩ “Ngươi còn kéo nữa thì tóc ta sẽ rụng hết mất.”

Thư… Đúng rồi, trước khi hắn rời đi có viết cho ta một phong thư, nhưng thư đã bị Vô Song lấy mất, kết quả là Bạch Hà đọc được thư của Bộ Phong Trần viết cho ta, mà ta một chữ cũng không nhìn đến.

“Không có xem được, bị người ta hủy, có cái gì không thể trực tiếp nói cho ta biết, còn học người ta viết thư làm gì.” Kéo vài sợi tóc bị rơi xuống, ta buông tay ra để Bộ Phong Trần thay ta gỡ tóc.

Bộ Phong Trần cúi đầu kiên nhẫn gỡ mớ tóc đang quấn vào nhau, tuy rằng chỉ là một chuyện nhỏ nhưng vẻ mặt thoạt nhìn cũng rất chuyên chú, dáng vẻ hơi nhượng bộ một chút này của Bộ Phong Trần trước đây mùi vị này ta chưa từng chú ý tới.

Trên giường chỉ có một cái chăn, đang đắp trên mình ta và Bộ Phong Trần, chỉ có điều phần lớn đều bị ta kéo hết lên người mình.

Thân thể của Bộ Phong Trần phần lớn đều lõa lồ, nam nhân này dáng người quả nhiên so với khi mặc quần áo xem ra rất đẹp, mặc dù cũng là trắng nhưng không có cảm giác của son phấn hoặc là trắng bệch.

Nhìn kỹ, làn da Bộ Phong Trần còn có một vài dấu vết màu đỏ loang lổ cùng vết cào, giống như bị người ta gặm cắn mà ra. Ta dời đi tầm mắt, khó tránh khỏi có chút bất đắc dĩ nhíu mày, sự tình phát triển tới bước này rồi, sau này chỉ sợ rất khó phân rõ quan hệ với Bộ Phong Trần.

“Khi đó không phải ngươi không muốn gặp ta sao, sợ ngươi không muốn nghe ta nói, liền viết thư, nhưng… không xem qua cũng không sao, ta đã trở lại.” Bộ Phong Trần nói, lập tức liền rời khỏi ta.

Ta quay đầu nhìn qua, mớ tóc rối đã được gỡ ra, Bộ Phong Trần xuống giường đưa lưng về phía ta, phía sau của nam nhân ta đều nhìn rõ không sót một điểm nào.

két két – dáng người thật sự là không tồi, cho dù là chỗ nào trên người, nhiều một tấc ít một tấc đều có vẻ dư thừa, bất quá ta giống như không thấy bề ngoài của hắn, ý tứ của ta chính là… cái địa phương nào đó.

Bộ Phong Trần đã mặc xong quần áo, thuận tay đem quần áo mới đến bên giường, ta cầm lấy quần áo nhìn nhìn, ngoại trừ màu trắng thì cũng là màu trắng, quả nhiên là gu của Bộ Phong Trần.

“Ngươi tính chịu trách nhiệm với ta như thế nào đây?” Ta cầm lấy quần áo mặc vào, so với không mặc thì có mặc tốt hơn nhiều, quần áo ngày hôm qua của ta cùng Bộ Phong Trần không còn mặc được nữa, nhìn xuống mặt đất sẽ biết, thật là thảm thương, nát vụn cả, từng mảnh rơi trên mặt đất bảy mảnh ngang tám mảnh dọc miễn cưỡng còn có thể gọi là ‘quần áo’.

Thật sự là gay go, kéo chăn ra mới thấy chân trái của ta giờ đây thảm thương đến cực điểm, ngày hôm qua lúc băng vải trên đùi rơi xuống, miệng vết thương trong lúc chạy trốn gặp phải nước, còn bị kéo căng ra, hiện tại vết thương ở chân trái do bị trúng tên rất khó coi.

Bộ Phong Trần vừa thắt đai lưng, vừa đi tới bên cửa sổ đang khép hờ đẩy ra, ngoài cửa sổ là vài ngôi nhà đơn sơ, xa xa ẩn bên trong sương mù là những ngọn núi lớn, chúng ta hình như đang ở một thị trấn nhỏ gần biên giới.

“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ không để ta chịu trách nhiệm.” Sau khi đẩy cửa sổ ra, Bộ Phong Trần cúi đầu ở trong bao quần áo tìm kiếm cái gì đó.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, còn nổi giận nữa thì cũng không thay đổi được điều gì, ta nhìn ngọn núi xa xa giấu mình trong sương mù dày đặc, lúc bị Bạch Hà bắt lấy ta vẫn luôn nghĩ một vấn đề, trên thế gian này có cái gì là đáng giá để ta vướng bận, cũng hoặc là có cái gì có thể làm cho ta lưu luyến hay không?

Kết quả luôn làm cho người ta phải sầu não, mặc kệ là người thân hay bằng hữu, ta đều không có, ta ở lại thế gian này giống như trôi nổi theo con sóng, không biết đi đến nơi nào.

Mà trước mắt nam nhân khi thì làm cho người ta thích, khi thì làm cho người ta chán ghét, Bộ Phong Trần thế nhưng trở thành người duy nhất mà ta có thể tin tưởng.

Mặc dầu quan hệ của chúng ta vừa không phải người thân cũng không phải bằng hữu, nhưng bình tĩnh mà xem xét, ta tựa hồ đã có thói quen bên cạnh có một người tên gọi ‘Bộ Phong Trần’.

Đột nhiên rời khỏi, vẫn sẽ có một chút không quen, một chút cô độc, một chút tịch mịch.

Ta hiếm khi thấy tốt hơn, không biết Bộ Phong Trần có cảm giác giống ta hay không, nam nhân này kỳ thật cũng là một người cô độc tịch mịch.

“Ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm sao?” Mặc quần áo, ta dựa vào một bên giường, nhìn Bộ Phong Trần cầm băng vải trắng và bình dược đi tới, ta thực tự giác đem chân trái đưa qua.

Bộ Phong Trần tựa hồ nhẹ nhàng nở nụ cười, ngồi ở bên giường, nam nhân đem chân trái của ta gác lên đùi của hắn, dùng một ít rượu thuốc bôi lên vết máu đã khô cứng trên đùi, xoa một chút thuốc mỡ mát lạnh sau đó dùng băng vải băng lại, việc này làm cho chân trái của ta có chút buồn cười, giống một cái bánh chưng to màu trắng.

“Sầu Thiên Ca.” Bộ Phong Trần gọi tên của ta.

“Cái gì?”

Nhanh chóng xử lý tốt miệng vết thương sau đó Bộ Phong Trần ngẩng đầu lên, liền không nói một lời dùng đôi mắt phượng nhìn ta chằm chằm, nhìn chăm chú đến nỗi làm ta có chút sợ hãi ở trong lòng.

“Ngươi nhìn ta làm cái gì?” Ta nhíu nhíu mày, nhẫn nại xoay người tránh đi dục vọng trong tầm mắt của Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần khóe miệng cong lên, thản nhiên cười nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy ngươi xem ra cũng đang rất cố gắng nhịn.”

Trước lúc ta muốn phát hỏa vì câu nói của hắn, Bộ Phong Trần đột nhiên thay đổi sắc mặt, dùng thái độ nghiêm túc nhìn ta, nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm đến cùng.”