Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 Chương 11: Xảo ngộ

Lưng, thật ấm.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ đâm vào ánh mắt vừa mới mở có chút đau đớn, không thoải mái nheo mắt lại, ngay sau đó, một cái bóng che ánh sáng chói mắt, một đầu tóc trắng bạc, không phải là tóc mình cọ chóp mũi ngứa ngứa.

“Tỉnh lại lúc nào vậy?” Xoa xoa chóp mũi có chút ngứa, thuận tay vén tóc lòa xòa trên trán, ta động thân thể tựa vào đầu giường.

“Cũng không phải sớm lắm.” Bộ Phong Trần mặc độc một bộ y phục màu ánh trắng ngồi ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là đã tỉnh lại rất lâu.

Ngay lúc không biết như thế nào liền mơ hồ cùng Bộ Phong Trần đồng giường cộng chẩm, bất quá, còn hơn một mình lạnh lẽo vào ban đêm, có thể có người ở bên cạnh cũng là một loại thoải mái, ấm áp mà kiên định, nếu cùng với Bộ Phong Trần cùng giường cũng không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Cho dù Bộ Phong Trần là người có thói quen dậy sớm vào buổi sáng, nam nhân này cũng sẽ không phá giấc ngủ của ta.

“Vừa kịp lúc, hôm nay là ngày đầu tiên của võ tuyển đại hội” sau khi ta tỉnh lại Bộ Phong Trần đã xuống giường, một bên cầm lấy quần áo mặc, một bên nói “Mặc quần áo vào rồi đi ăn vài thứ, những chuyện khác ta đều đã an bài xong xuôi.”

“Thánh môn của các ngươi có người ở thế gian sao?” Ta cúi đầu mang giày vào, hỏi.

“Cảm thấy hứng thú?”

“Không thể nói cho ta biết?”

Bộ Phong Trần cười cười, đẩy cửa sổ ra nói “Dĩ nhiên là không phải.”

Không ngăn trở ánh mặt trời cùng gió mát nhất thời tựa như trút xuống mà vào, cả phòng đều trở nên sáng ngời mà ấm áp lên, Bộ Phong Trần đứng ở bên trong một mảnh phản quang, nói “Sầu Thiên Ca, biết tài phú của thiên hạ từ đâu mà tới không?”

“Dân gian.” Ta trả lời.

Thiên hạ to lớn, cho dù hoàng tộc có giàu có đến cỡ nào cũng chỉ là ngàn vạn con dân của quốc gia đó, tài phú của thiên hạ ở trong thiên hạ, còn gọi là dân gian.

“Vậy ngươi cũng biết chỗ làm ra tiền đồng đặt ở đâu chứ?” Bộ Phong Trần tựa hồ cố ý dẫn dắt vấn đề làm cho ta phải nghĩ ngợi, liên tưởng đến đêm qua Bộ Phong Trần để lộ ra chuyện quá khứ của hắn, trong đầu ta dần hiện ra một cái đáp án mơ hồ không xác định.

“Thông Hải ngân hàng.” Nếu đáp án đúng như ta nghĩ, như vậy ta cũng hiểu được vì sao lúc Bộ Phong Trần tiêu tiền cũng không hề chớp mắt một cái.

Ngân hàng Thông Hải, tồn tại mấy trăm năm rồi, mặc kệ thế gian này phát sinh chiến loạn hay chính loạn, Ngân hàng Thông Hải này đều có thể đem tiền của ngươi gửi vào đó bảo quản thật tốt, cũng bởi vì kinh doanh đã trăm năm, hiện giờ trên đại lục cơ hồ không có một ngân hàng nào có thể địch nổi, chỉ là lão bản của ngân hàng Thông Hải kia không phải đến từ Phong Nguyệt quốc Lý gia sao? Chẳng lẽ cùng với Thánh môn môn chủ Bộ Phong Trần có quan hệ?

“Ngươi không sợ Lý gia không nghe Thánh môn các ngươi nữa, có một ngày nuốt luôn ngân hàng kia?” Cùng với trực tiếp hỏi Bộ Phong Trần ngân hàng Thông Hải kia có phải của Thánh môn không, chẳng bằng giả thuyết ngân hàng kia chính là của Thánh môn, lại nhìn phản ứng của Bộ Phong Trần là biết đáp án là gì.

Hoàn hảo, một ít kỹ xảo hỏi chuyện ta vẫn còn chưa quên mất.

Bộ Phong Trần lắc lắc đầu, nói: “Nếu Lý gia thực sự có dã tâm như vậy, Lý gia kia cũng sẽ không tiếp tục quản lý ngân hàng Thông Hải” nói đến đây, Bộ Phong Trần híp mắt nhìn ta liếc mắt một cái, cười nói “Sầu Thiên Ca, ta hiện tại đã biết rõ vì sao trước đây có nhiều người muốn ngươi chết, nếu có một ngày ngươi thật sự trở thành hoàng đế của một quốc gia, những người khác liền thảm.”

“Nếu đây là lời khích lệ, ta liền cảm ơn.”

Sau khi rửa mặt xong ta tùy tiện ở khách điếm ăn một chút lót dạ, Thanh Thành võ tuyển đại hội hẳn là đã bắt đầu hồi lâu, dù sao cũng là đi xem náo nhiệt, ta cùng Bộ Phong Trần cũng không vội vã đến, chậm chạp ăn xong điểm tâm sau đó lên xe ngựa lại chậm chạp đi qua.

“Trừ bỏ Thông Hải ngân hàng, Thánh môn các ngươi còn có người khác ở thế gian không?” Ngồi trên xe ngựa, ta tiếp tục nói với Bộ Phong Trần.

Chỉ một Thông Hải ngân hàng hấp thu hơn phân nửa tài phú của thiên hạ có thể đem thiên hạ làm cho đại loạn, nhưng Thánh môn hẳn là không chỉ đặt ở thế gian một kim khố, chỗ khác hẳn phải có người, bằng không Thánh môn làm sao tìm ra người có tư chất tu hành từ nhân gian?

Thánh môn này, thoạt nhìn như là hoàn toàn không hỏi thế sự, nhưng thực tế rõ ràng đã âm thầm khống chế nhiều lực lượng ở thế gian, nếu Thánh môn nguyện ý, nếu Bộ Phong Trần có ý niệm thống trị thiên hạ, phàm nhân tranh đoạt quyền lợi như chúng ta đều phải đứng sang một bên cả thôi.

Giống như ta hiện tại, cho dù trong đầu có lắm mưu mô, đến bây giờ còn không phải bị Bộ Phong Trần ăn đến không còn chút xương. Ưu thế của Bộ Phong Trần kỳ thật cũng chính là trong cơ thể hắn có hai linh hồn bất đồng, một Bộ Phong Trần đã đủ đáng sợ, nhưng còn có tới hai tên Bộ Phong Trần.

Đang sống một mình ở trên núi cao làm một cường giả thiên hạ vô địch thủ, hắn sẽ không giống như người khác mà dần dần mất đi ý chí chiến đấu, đánh mất động lực để vươn lên, Bộ Phong Trần lại không giống như vậy, nguyên nhân chính là vì có hai Bộ Phong Trần, ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa đều không ngừng tu luyện, vì chính mình không thể thua kém người kia.

Kết quả là hai Bộ Phong Trần đáng sợ kia mỗi một ngày đều không dừng tu luyện, mà sức mạnh của bọn họ lúc hợp lại thường làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Khó có thể tưởng tượng, ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa cư nhiên qua cuộc sống không thuộc về chính mình nhiều năm như vậy.

Như thế, bọn họ sớm muộn cũng có ngày sẽ phát điên?

“Vẫn là câu nói kia, chờ đến một ngày ngươi yêu thương ta, ta liền nói cho ngươi.” Bộ Phong Trần khẽ cười một tiếng.

Ta nhìn qua, khuôn mặt Bộ Phong Trần dưới ánh nắng mặt trời có vẻ không thật, có lẽ là ta hoa mắt, ta giống như thấy được hai tên Bộ Phong Trần vậy.

Ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa còn có thể chịu được sự tồn tại của nhau bao lâu nữa đây, với sự thông minh tài trí của Bộ Phong Trần, bọn họ sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ chia thể xác này ra làm hai, đến lúc đó bọn họ có thể mặt đối mặt đi? Nghĩ đến vấn đề này, ngực của ta thế nhưng có chút khó chịu.

Trực giác trong lòng cảm thấy rằng nếu thật sự có một ngày như vậy, hai người kia cũng tới thời điểm được giải thoát, cái gọi là giải thoát, cũng không phải chính là một loại tự tử sao?

…………………

…………………

Miền Nam võ tuyển đại hội, hấp dẫn hàng trăm ngàn người từ khắp các nơi, võ lâm nhân sĩ thuộc ngũ hồ tứ hải, một thân tài nghệ lại có mấy người không nghĩ đến kiến công lập nghiệp, không muốn đạt được sự thưởng thức của ‘Bá Nhạc’, nhưng võ lâm nhân sĩ cũng là người, cũng phải ăn cơm, phải ở, phải mặc, cũng muốn có cuộc sống tôn quý được người hầu hạ.

Trong võ lâm này, trừ bỏ một bộ phận là con cháu thế gia hiển hách, những người khác đều có gia cảnh không tốt, bình thường lại có một bộ phận võ lâm nhân sĩ không thể tự tiến cử, hiện giờ gặp được một cơ hội ngàn năm có một, dĩ nhiên là đại bộ phận đều chạy đến.

Dù sao bọn họ là để tham gia võ tuyển, là cùng với võ lâm đồng đạo luận bàn, cũng không phải là vì miền Nam thái tử lựa chọn mới đến, nói như vậy, cũng còn có mặt mũi.

Thật đúng là lừa mình dối người… Ta âm thầm cười khẽ một tiếng.

Sau khi xuống xe ngựa, liền nhìn thấy bên ngoài nội thành Thanh Thành vây kính hết ba tầng người, võ tuyển đại hội lần này, miền Nam thái tử Triệu Thành tổ chức ở trên một cái hồ ở giữa Thanh Thành, ở giữa hồ dựng mấy lôi đài, người luận võ rơi vào trong hồ tính là bại.

“Lão Đại, lão Đại, đi bên này.” Xuyên Sơn Giáp ở phía trước dẫn đường cho chúng ta đi tới một tửu lâu bên cạnh hồ, tửu lâu có ba tầng, ngồi ở tầng cao nhất tầm nhìn cũng không tồi, cơ bản có thể đem tất cả lôi đài trên hồ đều thu vào mắt, bất quá lúc đi đến tửu lâu liền gặp không ít võ lâm nhân sĩ vây quanh phía trước tửu lâu.

“Mau mở cửa ra! Chúng ta muốn đi vào!” Một đám người ầm ầm kêu.

“Không dược, tửu lâu này đã có người bao trọn! Các ngươi… Các ngươi đừng náo loạn, bao tửu lâu này chính là đại nhân vật, không thể cho các ngươi vào!” Lão bản của tửu lâu tránh ở trên lầu, cửa sổ mở hé, từ bên trong hô lên.

“Ngươi bao?” Chúng ta ở xa xa nhìn.

“Ân, phải để bọn họ đi vào?” Bộ Phong Trần thản nhiên nói một câu.

“Không.” Ta nói.

Khóe miệng Bộ Phong Trần thoáng giơ lên, đưa tay vẫy vẫy con Xuyên Sơn Giáp, nói “Để ý chỗ này một chút.”

“Dạ!” Được lệnh, trước một khắc còn đối mặt với chúng ta, Xuyên Sơn Giáp vừa chuyển thân liền ngẩng đầu, đi nhanh hướng tới đám người nháo sự.

“Một đám người nhỏ bé chán sống, nếu không muốn chết còn không mau tránh ra, dám chắn đường của chủ nhân nhà ta, không phải ngại mệnh dài muốn sớm cùng Diêm vương gia uống rượu hay sao!” Con Xuyên Sơn Giáp vừa đi qua vừa hô, thanh âm của hắn không lớn nhưng lại giống như kim châm đâm vào lỗ tai của người ta.

Giống như lúc trước ở trong sơn động, con Xuyên Sơn Giáp này liền lộ ra một thân công phu.

Quả nhiên, bị ‘ma âm’ của con Xuyên Sơn Giáp tàn phá một trận, những người nháo sự đều bịt chặt lỗ tai ngồi xổm xuống mặt đất, Xuyên Sơn Giáp vừa thấy như vậy liền thu công, xoay người cúi đầu xuống, một bộ dáng nịnh nọt: “Hắc hắc, chủ nhân, có thể đi vào.”

“Ai nha, đây là cái thanh âm gì vậy, lỗ tai ta đau quá sư huynh!” Một thanh âm quen thuộc trong đám người vang lên.

Đi đến nửa đường, ta hướng tới thanh âm nhìn qua, hắc, chính là khéo như vậy, hai người kia không phải là tiểu chất nữ cùng sư huynh của tiểu chất nữ lần trước gặp ở Nga Sơn Trấn sao?

“Tiểu Mật Nhi!” Ta hướng qua hô một tiếng.