Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 Chương 13: Xóm Cô Đầu Phong Lưu cư

Chạng vạng từ tửu lâu về tới khách điếm, trong lòng rất khó mà không nghĩ đến lời nói của Bộ Phong Trần hôm nay, nếu lão Tứ cùng lão Cửu thật sự cũng tham gia miền Nam võ tuyển, như vậy hai người kia rốt cuộc muốn làm cái gì?

Chẳng lẽ lão Tứ cùng lão Cửu không cam lòng qua cuộc sống bình thản của người thường, kết quả lại nghe thấy tin tức về võ tuyển lần này liền tính lựa chọn chủ nhân một lần nữa, ở miền Nam tiếp tục cuộc sống?

Không, này không giống.

Với hiểu biết của ta về lão Tứ và lão Cửu, lão Tứ thích đồ cổ, lão Cửu thích uống rượu, hai người này càng thích cuộc sống tiêu diêu tự tại, trước kia ta thường xuyên có thể nghe thấy nguyện vọng của hai người này ở tương lai sau khi về hưu sẽ đi du ngoạn thiên hạ, tìm đủ loại đồ cổ, uống hết rượu ngon của các nơi.

Nếu như làm cho bọn họ buông tha giấc mộng lúc ban đầu một lần nữa trở lại triều đình ngươi lừa ta gạt, cũng không phải là dễ dàng.

Hai người kia đến tột cùng muốn làm cái gì? Vì cái gì cố tình đến tham gia miền Nam võ tuyển chứ?

Trong đầu ta không khỏi hiện ra hình ảnh đêm ấy, nhìn lão Tứ cùng lão Cửu ở ngã tư đường đi hướng tới nơi trăng hoa của Thanh Thành, bọn họ tựa hồ là đi theo một cỗ kiệu, chẳng lẽ là đang tìm người nào hay sao?

“Đã muốn chạng vạng rồi.” Đang một mình suy nghĩ sâu xa, cửa phòng đã bị người ta đẩy ra, quần áo trắng hơn tuyết, từng lọn tóc trắng bạc tùy ý rối tung ở sau người, Bộ Phong Trần hiển nhiên là vừa mới tắm xong.

Tại loại thời điểm này lại đến đẩy cửa phòng ta, Bộ Phong Trần người này cũng không phải là người tốt gì… (không phải dạng vừa đâu ^_^)

Ta nhíu mi, trực giác cảm thấy Bộ Phong Trần có ý tứ gì đó.

“Ngươi vào đây làm gì?” Ta nói, nhìn thấy Bộ Phong Trần đóng cửa lại.

Bộ Phong Trần để ý lọn tóc trắng bạc xõa trước ngực, ngón tay thon dài hơi xanh xao nhẹ nhàng lướt qua lọn tóc cuối cùng đem lọn tóc hất ra phía sau lưng, từng bước tiêu sái lại gần ta, mang theo ý cười khiến người ta chán ghét.

Vài tia cười yếu ớt tràn ngập trên khuôn mặt thần thánh, chân mày Bộ Phong Trần đều hàm chứa ý cười, rõ ràng lúc trưa vẫn là bộ dáng nhàm chán như sắp bị mặt trời chiếu tới khô, như thế nào vừa tới chạng vạng lại cao hứng lên, ha hả, nam nhân này, sẽ không muốn cái loại sự tình đó đi?

“Dĩ nhiên là vì ngươi mà đến.” Bộ Phong Trần cười nói.

“Ngươi không biết là như vậy thực vô sỉ sao?” Quả nhiên, Bộ Phong Trần này siêu cấp lớn mật sắc ma, này là cái gì thánh nhân chứ, rõ ràng chính là tên hỗn đản bởi vì cấm dục nhiều năm mà quá mức cơ khát.

Bất quá nếu Bộ Phong Trần đều không có biện pháp hoàn toàn bài trừ dược tính, có phải cũng có nghĩa là Bộ Phong Trần nếu trúng loại thuốc này cũng rất khó có thể giải được?

Bộ Phong Trần lắc lắc đầu, lại làm ra bộ dáng thánh khiết như là ngụy thánh, một bộ hiên ngang lẫm liệt nói: “Xin chỉ giáo cho, ta không phải vì lo cho ngươi phải chịu thống khổ hay sao? Sầu Thiên Ca, ngươi cũng không thể như vậy nha, ngươi phải biết, cho đến hôm nay có mấy người đáng giá cho Bộ Phong Trần ta xin cởi áo tháo thắt lưng chứ.”

Bộ Phong Trần nói một câu cực kỳ vô sỉ với ta: “Với diện mạo cùng tính cách của ngươi, có thể ở bên cạnh ta còn không phải là vinh hạnh lớn lao hay sao?”

Vinh hạnh? Vinh hạnh cái đầu ngươi — nói cứ như là hắn chịu thiệt dữ lắm, lại bị ta chiếm tiện nghi nhiều dữ lắm vậy.”

Ta hung hăng trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Đúng vậy, đường đường là Thánh môn môn chủ, ân huệ lớn lao như vậy làm sao ta nhận nổi, còn thỉnh môn chủ nhanh rời đi, chớ để phế nhân phàm tục như ta làm ô uế thân thể người.”

Dứt lời, ta xoay người, trộm hít sâu một hơi vì áp lực thân thể bắt đầu nổi lên phản ứng, lạnh giọng nói: “Còn không mau ra ngoài.”

Vừa mới nói xong, Bộ Phong Trần liền lập tức từ phía sau ôm lấy ta, thân thể ta mãnh liệt run lên, một cỗ tê dại không rõ nháy mắt xuyên thấu tứ chi, giống như mỗi lỗ chân lông đều run rẩy.

“Bộ Phong Trần… Buông tay!” Rõ ràng nói đến mức này, người lại không biết sao liền đã ở trên giường, chiếc giường mềm mại kia chứa đựng hơi thở của ta cùng hắn, liền giống như hôm qua, ngày hôm trước nữa… Dưới trời chiều thật sâu tê dại cùng khó nhịn, lại một lần nữa thiêu đốt toàn thân cao thấp.

Kết quả là, lại một lần nữa bất tri bất giác trầm luân vào đó, con người a, quả nhiên quả cũng không phải là cái gì trinh tiết liệt sĩ, hơn nửa đối với người đã chết qua một lần, còn là nam nhân bị áp qua nhiều lần mà nói.

Hưởng thụ đến từ ** của người phía trên, rồi lại thường xuyên buông lơi hối hận của bản thân.

“Bộ Phong Trần, đứng lên!”

“Còn muốn một lần nữa sao?”

“Cút ngay — đứng lên, mau giúp ta đi đến một chỗ!” Một cước đạp lên người Bộ Phong Trần, ta từ trong chăn chui ra, giấc ngủ này có vẻ lâu, thiếu chút nữa đã quên buổi tối hẳn là nên tới nơi trăng hoa của Thanh Thành nhìn xem có phải hay không gặp được người nào, có thể thu thập được chút tin tức nào đó không.

“Nơi nào?”

“Xóm Cô Đầu.”

“Ngô — đi chỗ dơ bẩn đó sao, chẳng lẽ là cảm thấy không thỏa mãn?”

“Bộ Phong Trần, ngươi có đi hay không?”

“Đi, nghe lời ngươi là được chứ gì.”

………………

………………

Lúc này sắc trời không tính là quá muộn, người trên đường cũng vẫn còn nhiều, bởi vì gần đây người đến Thanh Thành nhiều lên, cũng hỗn tạp hơn, bởi vậy mấy ngày nay ở Thanh Thành đều cấm đi lại ban đêm, sau canh hai sẽ không có người đi lại, hiện tại cho đến canh hai còn rất lâu.

Xe ngựa dần dần chạy tới Xóm Cô Đầu của Thanh Thành, Xóm Cô Đầu cũng không phải là nhỏ, đi vào liền giống như đi vào một thế giới khác vậy, phóng tầm mắt nhìn lại, mọi người đi trên đường đều là nam nhân cùng với nữ tử phong lưu muôn hình muôn vẻ.

Chỗ này, là không cho phép nữ nhân bình thường đi vào; chỗ này nếu nử tử bình thường đi vào liền khó có thể đi ra.

Trừ phi được chuộc thân, nếu không một yên hoa nử tử không thể rời khỏi Xóm Cô Đầu.

Ở cửa vào Xóm Cô Đầu là hai cây cột thật to, phía trên là một bảng hiệu – Phong Lưu cư.

Phong Lưu Cư cũng chỉ có một cái trên đường, hai bên ngã tư đường đều là tửu lâu hồng viện, mặt sau tửu lâu hồng viện đều là sông lớn, trên sông cũng có vài thuyền hoa, với vị trí như vậy, nữ tử bên trong muốn thoát ra không dễ dàng gì, thoát ra bên ngoài được rồi cuộc sống lại càng thêm gian nan.

Các nàng, đã muốn rời khỏi thế giới này quá xa.

Bất quá đều là cá chậu chim lồng mà thôi.

Lại nói, mấy năm nay bởi vì nam phong thịnh hành, một vài tiểu viện bên trong Xóm Cô Đầu cũng có vài tiểu quan xuất hiện, tuy rằng đại bộ phận tiểu quan đều có địa vị không bằng nữ tử, nhưng nếu có tiểu quan đặc biệt xuất sắc cũng có thể so sánh với nữ hoa khôi.

Xe ngựa đi vào Phong Lưu cư, nhìn thấy nhiều tòa nhà cũng không biết phải đi làm sao, xuống khỏi xe ngựa, đi sâu vào trong Xóm Cô Đầu, liền cảm thấy bên trong tràn ngập mùi son phấn.

Vừa mới cùng Bộ Phong Trần bước xuống khỏi xe ngựa, vài nữ tử đã vội tiếp đón.

“Khách quan nhìn thật lạ, là lần đầu đến Phong Lưu cư phải không, muốn hay không đến Xuân Huy các chúng ta xem một chút, các cô nương của chúng ta đều là mĩ miều đáng yêu nha!”

“Khách quan thật sự là anh tuấn a, cô nương của Thu Hương lâu chúng ta là đẹp nhất ở Phong Lưu cư nha, tối thích hợp để khách quý như các ngài đây ghé qua! Quan to quý nhân của Thanh Thành đều từng tới chỗ chúng tôi nha!”

Miệng của bọn họ cái sau so với cái trước còn muốn ngọt hơn, chỉ là một đám náo loạn ở bên tai nghe thật phiền.

Ta tùy tiện chỉ vào người của Thu Hương lâu, người nọ lập tức chạy lại, một bộ đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn những người khác, người khác thấy vậy liền tiếp tục đi chèo kéo khách khác.

“Thu Hương lâu là chỗ nào?” Ta đối người kia hỏi “Ngươi nói quan to quý nhân của Thanh Thành đều đến Thu Hương lâu, ta đây hỏi một chút, nếu có người ngươi từng gặp qua, ngươi phải thành thật trả lời.”

Từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, mắt người nọ nhất thời sáng lên, bàn tay lặng lẽ cầm lấy, cung kính nhỏ giọng nói “Không dối gạt ngài, quý nhân của Thanh Thành đều hướng về hai đại hoa khôi của Thu Hương lâu chúng ta mà tới, có Vệ Phong Vệ đại tướng quân, còn có… Còn có một vị so với đại tướng quân còn tôn quý hơn.”

Ta đưa bàn tay vào trong ngực, người kéo khách của Thu Hương lâu kia càng cười tươi, chỉ là lúc này ta đưa ra không phải bạc mà là lệnh bài mà lúc trước Triệu Thiệu cho ta để ra vào phủ thành chủ.

Người nọ trợn trừng mắt, nhất thời đem bạc trả lại cho ta: “Nguyên lai… Nguyên lai là khách của Thái tử điện hạ, ngài thỉnh, thỉnh mau vào trong.”

Nga, nguyên lai là Thái tử điện hạ từng tới đây, xem ra lệnh bài Triệu Thiệu cho ta vẫn còn có chỗ dùng.

“Bạc này ngươi cứ cầm lấy, coi như ta thưởng cho người, ta hỏi ngươi một chút chuyện của nơi này.” Ta nói.

“Đại nhân có việc gì cứ hỏi, tiểu nhân biết thì sẽ thành thật nói!”

“Hôm trước, Phong Lưu Cư có xảy ra chuyện gì không?” Ta hỏi.