Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 Chương 5: Tình loạn

Một bồn nước lạnh có thể làm cho người ta cảm thấy đỡ khô nóng, chạng vạng tối, nhiệt khí đã dần dần tan đi, cửa sổ đóng kín không để một hơi gió lọt vào.

“Ha —-” Hít thật sâu một hơi, ta chôn đầu vào bồn nước lạnh, cả người đều trầm trong nước, điều này làm cho ta dễ chịu hơn.

Thể nghiệm nhẫn nại sự tra tấn của dược tính, cái loại khát vọng không được thõa mãn có đôi khi giống như một đầm hắc thủy dùng lực kéo người ta xuống, có khi muốn mau chóng quên đi, có đôi khí cảm thấy được thế gian này chính là dài lâu như thế, cho nên nhẫn nại đến khi dược tính biến mất còn không có chấm dứt.

Dược tính đã qua đi, vừa vặn thân thể vẫn cảm thấy không được ổn, thân thể dính dấp tràn đầy mồ hôi, mặc dù có thể dùng nước lạnh lau rửa, nhưng cái loại cảm giác hư không từ đầu đến giờ vẫn quấn quanh cơ thể, cảm giác kia, giống như cả thế gian chỉ còn lại có một mình ngươi một người.

Không biết ngày mai phải tiếp tục thế nào, không biết ngày mốt phải trải qua như thế nào, không biết cả đời này nên làm thế nào để một mình trải qua.

Đáng sợ không chỉ có cảm giác hư không mà dược tính mang đến trong thân thể mà chính là cô độc cùng tịch mịch ở thật sâu trong tim, này cũng là vì sao có vài lần ta cuối cùng vẫn thích ôm Bộ Phong Trần để chống cự dược tính, ít nhất là sẽ làm cho ta cảm thấy không có cô độc cùng tịch mịch như vậy.

“Hô —”

Từ bồn tắm lạnh như băng đi ra, dược tính đã lui, thân thể bắt đầu cảm thấy lạnh, rõ ràng biết u ám cùng lạnh lẽo trong tim lúc này là do dược tính dẫn phát, cũng rất khó khăn để chống lại.

Biện pháp tốt nhất, chính là ngủ, vừa cảm giác ngủ thẳng đến ngày mai sẽ tốt lắm, mặc dù ngày mai, ngày mốt, ngày kia ta còn phải gặp tra tấn như vậy, tính thử ngày, thế nhưng còn gần mười ngày nữa thì dược tính mới hoàn toàn biến mất.

Ta vùi đầu vào chăn, thầm nghĩ nhanh ngủ.

….

….

Đại tướng quân phủ, đình viện

Bộ Phong Trần ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này sắc trời dần tối, mặt trời đã xuống dưới, mặt trăng sáng ngời từ phía chân trời ngoi lên, Sầu Thiên Ca cũng đã trở về gần một canh giờ rồi đi?

“Bộ tiên sinh?” Vệ Phong nhẹ hô một tiếng, từ lúc nãy đến bây giờ, Bộ Phong Trần tựa hồ còn đang xuất thần, rất ít nói chuyện cùng bọn họ.

Bộ Phong Trần phục hồi tinh thần lại, thản nhiên nhìn Vệ Phong, đứng lên: “Trước cáo từ.” Dứt lời nam nhân liền đứng dậy rời khỏi.

Để lại Vệ Phong còn đang uống rượu cùng Tiêu Chính Nam hai mặt nhìn nhau, nói chung là biết Bộ Phong Trần chính là người như vậy, hai người vẫn không ngăn trở, dù sao từ lúc Sầu Thiên Ca rời đi, Bộ Phong Trần liền cơ hồ không cùng bọn họ nói qua một câu, chỉ là một mình uống rượu.

Vệ Phong rót một chén rượu uống cạn, nện thật mạnh cái chén lên bàn phát ra tiếng vang dọa người.

Thấy tâm tình Vệ Phong không tốt, Tiêu Chính Nam ngượng ngùng cười nói: “Tướng quân, Bộ tiên sinh chính là người lãnh đạm như vậy, ngài không cần quá mức để ý.”

Vệ Phong chỉ lắc lắc đầu, thở dài: “Ta… cũng không phải vì Bộ tiên sinh lãnh đạm mà tức giận, mà ta giận chính mình si tâm vọng tưởng.”

Nhìn phương hướng Bộ Phong Trần rời đi, Vệ Phong xuất thần thì thào nói: “Một nam tử xuất chúng như vậy cả cuộc đời này ta có lẽ cũng không gặp được lần thứ hai, hôm nay trên đường lần đầu tiên gặp được Bộ tiên sinh, ta chỉ biết chính mình đã hết thuốc chữa, chỉ là Bộ tiên sinh chẳng những võ công cao cường, còn như ngươi nói là phú khả địch quốc, ha hả… Ta lấy gì để làm Bộ tiên sinh chú ý tới chứ?”

Vệ Phong nhịn không được lắc đầu thở dài: “Ta chính là giận mình vô năng!”

“Vệ đại tướng quân làm thế khác nào tự coi nhẹ mình, ngài chính là đại tướng quân đứng đầu miền Nam, tuổi trẻ lại anh tuấn, trên đời này không biết có bao nhiêu người ái mộ ngài” Tiêu Chính Nam thấp giọng nói “Bộ tiên sinh tuy rằng tính cách lạnh lùng, nhưng vẫn là một người nam nhân, một người phàm, đương nhiên cũng có một chỗ làm tim dao động, cũng có người hắn yêu.”

“Có lẽ người hắn yêu chính là nam tử họ Thu kia?” Vệ Phong hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên phi thường không vui nhìn thấy Bộ Phong Trần để ý Sầu Thiên Ca, nhất là nam nhân họ Thu kia không anh tuấn, trong cơ thể không hề có chân khí thì thôi, còn là một người què nữa chứ! Dọc theo đường đi cũng hoàn toàn không để ý tới Bộ Phong Trần!

Nếu là bên cạnh hắn có một nam tử tuấn mỹ bực này, Vệ Phong nhất định hảo hảo quý trọng.

Từ lúc nghe Tiêu Chính Nam nói Bộ Phong Trần cùng Sầu Thiên Ca hợp tác mở một khách điếm tên là “Nhất song nhâ”, Bộ Phong Trần còn vung tiền như rác tặng lễ vật cho Sầu Thiên Ca xong, Vệ Phong càng ngày càng thấy Sầu Thiên Ca không vừa mắt, không phải chỉ là một tên què xấu xa sao, có tư cách gì được một nam nhân vĩ đại như vậy sủng ái?

Nếu có cơ hội, hắn sớm muộn gì cũng phải đem tên họ Thu kia giải quyết, vĩnh viễn biến mất.

Vệ Phong âm thầm mưu tính ở trong lòng, việc này không thể nóng vội, cũng không thể để Bộ Phong Trần cảm thấy được cái gì, tốt nhất là làm cho Sầu Thiên Ca tự mình phạm sai lần dẫn đến hiểu lầm.

……….

……….

Ngủ không được… Như thế nào cũng ngủ không được.

Mất ngủ như vậy đã nhiều ngày, hoặc là nói, một người nằm trên giường cảm giác trống rỗng giống như đem cái dùi đâm vào cột sống của ta, cứng rắn làm người ta không thể đi vào giấc ngủ.

“Ai đó…” Chân mày nhíu lại, ta nhất thời ngồi dậy, trong phòng có chút không thích hợp, vừa mới có người vào?

Không có cái gì đáp lại, cửa phòng cùng cửa sổ vẫn như cũ gắt gao đóng chặt, không có một hơi gió lọt vào, hết thảy thoạt nhìn thực bình thường, có lẽ ta quá mức mẫn cảm? Vẫn cảm giác có một người ở trong phòng, một người làm cho ta cảm thấy rất quen thuộc.

“Bộ Phong Trần, ta biết là ngươi ở trong phòng.” Xốc chăn lên, ta xuống giường, hướng tới bên bàn có ánh nến đã tắt, muốn làm cho căn phòng trở nên sáng hơn, bên cạnh lại đột nhiên nhiều hơn một người, Bộ Phong Trần ngăn cản ta.

“Ta đã che dấu rất tốt” thanh âm của Bộ Phong Trần vang lên bên tai ta, rất nhẹ, rất nhạt, lại lộ ra một cỗ hương vị không rõ, nam nhân như thể đã uống rượu, nhưng không phải là ít “rõ ràng không có võ công, vì sao có thể cảm nhân được sự tồn tại của ta?”

“Ha hả, ta cũng rất muốn biết vì cái gì ngươi lại vào phòng ta.” Nếu Bộ Phong Trần không tính châm đèn, ta xoay người quay về giường ngồi xuống, trong phòng rất đen tối, nhưng ta còn có thể nhìn thấy mái tóc dài màu ngân bạch của Bộ Phong Trần trong bóng đêm lộ ra sáng bóng.

Ta còn nghĩ Bộ Phong Trần cứ như vậy tiếp tục giận dỗi, sẽ không lại nói chuyện cùng ta.

Bộ Phong Trần chậm rãi đi tới, trong lời nói mang theo vài tia ý cười: “Như thế nào, không muốn gặp ta sao? Ta nghĩ ngươi một mình trong phòng chống lại dược tính, hẳn là khó chịu lắm, hẳn là phải có người đến cùng ngươi.”

Ta nhịn không được âm thầm hừ nhẹ một tiếng, dược tính đều qua, Bộ Phong Trần còn chạy lại đây nói mắt, ta đã mệt gần chết, không muốn cùng Bộ Phong Trần có chút say tiếp tục dây dưa.

“Không muốn, không có việc gì ngươi có thể đi ra ngoài.” Ta buồn bực nói, một lần nữa nằm trở lại trên giường.

Không khí bốn phía tựa hồ hơi lạnh một chút, chẳng lẽ là cửa sổ mở có gió thổi vào? Ta rúc đầu vào chăn, bàn tay đem quăn chấn chặt vào người.

“Sầu Thiên Ca, đây là thái độ của ngươi đối với ta sao?” Bộ Phong Trần tựa hồ đứng bên giường ta, trong thanh âm càng ngày càng tỏ ra tức giận.

“Bộ Phong Trần, ngươi muốn ta đối với ngươi bằng thái độ gì?” Ta không cam lòng yếu thế đối chọi gay gắt, mặc kệ là ngụy thánh hay giả nhân giả nghĩa, ta đã có chút không chịu nổi mối quan hệ không rõ ràng giữa chúng ta, rốt cuộc là làm sao vậy, rốt cuộc là như thế nào phát triển cho tới bước đường như ngày hôm nay.

Ta tức giận Bộ Phong Trần, làm sao không phải là ta tự tức giận bản thân mình?

Nhân sinh lần đầu không khống chế được, là do từ trong nội tâm có một loại tình cảm không thể không chế, ngay từ đầu thất thân còn chưa tính, hiện tại thế nhưng bắt đầu không khống chế được tình cảm của chính mình, không khống chế được còn chưa tính, hai người kia rõ ràng là hai người, hai người không giống nhau, lại nên làm thế nào đây?

Vũng nước đục này, ta ngay cả xem cũng không muốn liếc mắt một cái, hiện tại lại ẩm ướt hết nửa người.

Giả nhân giả nghĩa là ngươi, ngụy thánh cũng là ngươi, ngươi rốt cuộc là Bộ Phong Trần hay là ai? Đều đã thành bộ dáng này, Bộ Phong Trần ngươi còn muốn trêu chọc ta đến khi nào mới cam tâm?

“Ngươi hỏi ta… Ta phải đi hỏi ai đây?” Bộ Phong Trần thản nhiên nói một câu.

Ngay lúc ta nghĩ Bộ Phong Trần sẽ rời đi, nam nhân này đột nhiên liền nhào tới.

“Sầu Thiên Ca, nói cho ta biết, vì sao ta lại khó chịu như thế, vì sao trong lòng lại lo lắng, ngươi rốt cuộc là ai ” nói xong những lời làm cho người ta nghe không hiểu, nam nhân thế nhân hôn lên.

“Bộ Phong Trần, buông ra… Ngươi làm cái gì!”

“Dừng tay – ta bảo ngươi dừng tay, ngươi có nghe hay không! Đừng… Đừng chạm nơi đó…”

“Ngô ân – Aha – hỗn – hỗn đản – ”

Thanh âm dần dần trở nên nhỏ dần đến không nghe thấy, cho đến cuối cùng bao phủ ở tại bóng đêm mờ mịt.