Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 48: Diễm và Dạ Mị liên thủ ức hiếp người.

Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Ngươi thật sự có phẩm chất công chính mà một tư pháp giả nên có!"

Mọi người: "..." Hai người các ngươi có thể đừng nói hươu nói vượn nghiêm trang như vậy không?

Bắt nạt chúng ta là đồ ngốc à?

Ngọc Vĩ liếc mắt nhìn Dạ Mị một cái, cuối cùng cũng hiểu vì sao điện hạ lai đối xử khác biệt với vị cô mương này, hắn đã phát hiện, hai người kia căn bản là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

Ngọc Vĩ không nói thêm gì, trực tiếp đi ra ngoài, xử lý những người gọi là nhân chứng đó...

—————

Tri phủ lập tức cảm thấy trời đất như tối sầm lại, cũng coi như cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của những người bị lão bức hiếp những năm qua, báo ứng này thật không dễ chịu, lão nằm mơ cũng không ngờ nó sẽ ứng trên người mình.

Tiếp theo, Bắc Thần Tà Diễm nhìn về phía tri phủ, chậm rãi vấn tội: "Tri phủ, ngươi bóc lột bá tánh nhiều năm nay rồi, đã biết tội chưa?"

Dạ Mị cũng lạnh giọng bồi thêm: "Ngươi có cần ta mời phụ huynh của những đứa trẻ bị con trai ngươi hại, còn cả những bá tánh bị oan khuất vì những hành vi phi pháp của ngươi đến đây chỉ ra tội của ngươi không?"

Lâm thành chủ lúc này không nhịn được liếc mắt nhìn Bắc Thần Tà Diễm và Dạ Mị một cái, hắn chỉ cảm thấy hai người kia tổ đội ở bên nhau đúng là đòi mạng! Mỗi người một câu, dù là kẻ kiên cường nhất cũng khó lòng chịu nổi.

Tri phủ khóc không ra nước mắt, hết đường chối cãi, đây hiển nhiên chính là một chiến cuộc đơn phương bị nghiền ép.

Bắc Thần Tà Diễm và Dạ Mị, hai người kia căn bản là công khai bắt nạt lão. Tri phủ rưng rưng nhìn về phía vị giám quân không biết bây giờ là họ Trần hay họ Lý, khóc lóc nói: "Trần đại nhân, ngài thật sự mặc kệ sao? Bên hông ngài chính là Thượng Phương Bảo Kiếm do Hoàng Thượng ngự tứ!"

Trần đại nhân vừa nghe lời này lập tức muốn vứt Thượng Phương Bảo Kiếm như vứt giày thối vào trán tri phủ! Vất vả lắm Tứ hoàng tử mới quên mất sự tồn tại của ông, lão tri phủ đáng chết này lại dẫn ánh mắt của Tứ hoàng tử lên người ông.

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy lại nhìn về phía Trần đại nhân, chậm rãi nói: "Trần đại nhân, có thể đưa bảo kiếm cho bản điện hạ mượn đánh giá không?"

Trần đại nhân nào dám nói không, lập tức ném bảo kiếm đi như vứt một củ khoai lang nóng bỏng tay.

Bảo kiếm rơi vào trong tay Bắc Thần Tà Diễm, hắn đánh giá từ trên xuống dưới một lát, ung dung nói: "Một thanh kiếm nát, vì mang hàm nghĩa ngự tứ, có chứa cái gọi là quyền uy. Chỉ là quyền uy này, Trần đại nhân, ngươi dám dùng trên người bản điện hạ sao?"

Trần đại nhân tức khắc khóc: "Điện hạ, ngài mới là quyền uy của Bắc Thần hoàng triều!"

Bắc Thần Tường vừa nghe vậy thì lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Trần đại nhân nói: "Trần đại nhân, ông nói như vậy là đặt phụ hoàng ở đâu?"

Hắn vừa dứt lời, Bắc Thần Tà Diễm ngoái đầu lại nhìn về phía hắn, ôn nhu hỏi: "Đại hoàng huynh nói vậy là muốn thử độ sắc bén của thanh kiếm này sao?"

Dạ Mị nhìn đến đây, mặt không biểu cảm tiếp một câu: "Có lẽ hắn thấy thanh kiếm chưa khai phong cho nên mới dám xen mồm!"

Trong chốc lát, thế cục ở đây nàng đã rõ ràng.

Không ai dám trêu chọc Bắc Thần Tà Diễm, như vậy nàng muốn nói cái gì thì nói cái đó, không sợ gây phiền phức cho Bắc Thần Tà Diễm, dù sao trước đó người này cũng coi như là cứu nàng trong vạn quân, hơn nữa hắn nói thích nàng, nàng luôn rất quý trọng những người tinh mắt, cho nên vì tránh gây phiền phức cho hắn, nàng vẫn luôn giữ im lặng, có điều bây giờ hiển nhiên không cần sợ.

Bắc Thần Tường lập tức giận đến xanh mặt, hung hăng trừng mắt lườm Dạ Mị, hắn không ngờ lần này gặp lại nàng lại ở bên Bắc Thần Tà Diễm cấu kết với nhau hạ nhục mình.

Bắc Thần Tà Diễm vì lời Dạ Mị nói, trong mắt nhiễm ý cười suиɠ sướиɠ, hiển nhiên rất thích hai người hắn và Dạ Mị hợp tác tạo tiết tấu, đôi mắt tà ma nhìn về phía Bắc Thần Tường: "Đại hoàng huynh thích thế nào? Diễm và Dạ Mị cô nương hiểu về huynh như vậy không chuẩn sao?"

"Các ngươi..." Bắc Thần Tường tức giận đến đến không được.

Hạ Hầu Kham lập tức kéo Bắc Thần Tường, thấp giọng nói: "Đại hoàng tử, chúng ta vì chiến cuộc mà đến, không cần phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà đối cứng với hắn."

Có thực lực của Bắc Thần Tà Diễm tại đó, lấy trứng chọi đá không phải hành động khôn ngoan.

"Hừ!" Bắc Thần Tường lại nhẫn nhục, không ho he gì.

Tiếp theo, Bắc Thần Tà Diễm nhìn về phía Lâm thành chủ, dò hỏi: "Lâm thành chủ, tri phủ nhiều năm bóc lột bá tánh, làm việc thiên vị trái pháp luật, bao che con cái..."

"Quá đáng nhất là lão ta còn dám bôi nhọ người chính nghĩa ưu tú thiện lương hoàn mỹ như ta, nói ta gϊếŧ người vô cớ, coi hành động anh dũng can đảm của ta như hành vi của bệnh nhân tâm thần nổi điên, đây là đúng là tội lỗi không thể tha thứ!" Dạ Mị ở bên cạnh không chút biểu cảm nói tiếp.

Mọi người: "..." Ưu tú lương thiện hoàn mỹ? Khụ khụ... Được rồi!

Bắc Thần Tà Diễm lại có vẻ rất đồng ý với lời Dạ Mị nói, chậm rãi gật đầu, cũng nhìn về phía Lâm thành chủ: "Ngươi nghe thấy rồi đấy, hành vi của tri phủ quả thực quá điên cuồng, dù là người lương thiện như Diễm cũng không muốn tha thứ cho lão!"

Mọi người: "..." Kẻ điên phải là ngài cùng vị cô nương kia chứ?

Lâm thành chủ ho khan một tiếng, ôm cảm giác sợ hãi với Bắc Thần Tà Diễm, mở miệng nói: "Tứ hoàng tử điện hạ, tội lỗi như thế không đáng làm tri phủ, hạ quan cho rằng nên cắt chức, cho bá tánh chịu oan khuất và Dạ Mị cô nương một công đạo."

Lâm thành chủ lúc này đã vì tính mạng tiền đồ của bản thân quyết đoán đứng về phe Bắc Thần Tà Diễm và Dạ Mị.

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy gật đầu, ánh mắt quét về phía tri phủ: "Ngươi nghe thấy rồi đấy, Lâm thành chủ là lãnh đạo trực tiếp của ngươi, ông ta cho rằng nên cắt chức, bản điện hạ cũng nghĩ nên như vậy! Nhiều năm qua ngươi bóc lột bá tánh, tiền của trong nhà sung công để tránh ngươi cầm tiền tham ô tiêu sài, làm gương xấu cho quan phụ mẫu trong thiên hạ!"

Tri phủ tức giận có khổ nói không nên lời, nhìn Bắc Thần Tà Diễm một bên nói chuyện, còn một bên cầm Thượng Phương Bảo Kiếm đùa nghịch, lo đối phương dùng kiếm chém mình làm đôi, vì vậy mà không dám nói gì.

Dạ Mị thoáng nhìn Bắc Thần Tà Diễm, lại nhìn về phía tri phủ, lạnh lùng nói: "Tri phủ và tri phủ phu nhân vì không biết dạy con mới dẫn đến những chuyện không đáng có này. Ta cho rằng nên cắt chức, tài sản sung công, tìm vài vị tiên sinh dạy học dạy bọn họ mỗi ngày đọc thuộc tứ thư ngũ kinh một trăm lần, sao chép hai trăm lần Tam Tự Kinh, làm gương tốt cho cha mẹ khắp thiên hạ!"

Hai người bọn họ một người nhắc làm gương xấu, một người nói làm gương tốt, tóm lại cứ chỉnh chết người là được.

Người xem đều thương hại.

Bắc Thần Tà Diễm liếc mắt nhìn tri phủ một cái, chậm rãi hỏi: "Diễm và Dạ Mị cô nương phán quyết như vậy, các ngươi có phục không?"

Tri phủ run run không dám nói lời nào, tri phủ phu nhân từ đầu đến giờ không hé răng lúc này lại không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu trừng mắt lườm Dạ Mị, nhưng vì lúc trước bị Dạ Mị rút đầu lưỡi, không nói được gì.

Bắc Thần Tà Diễm dẫn đầu rút ra Thượng Phương Bảo Kiếm, vân đạm phong khinh nói: "Nếu không phục, không bằng dùng thanh kiếm này cắt đứt tay chân, cắt lấy đầu treo ở ngoài cửa thị chúng, để cho mọi người hiểu rõ làm việc nhân nghĩa mới là đúng đắn!"

Dạ Mị lạnh lùng theo sau: "Còn có thể mổ não ra ngâm với rau đem cho chó ăn, răn đe cảnh cáo!"

Tri phủ phu nhân lập tức không dám nói gì, cúi đầu không dám tiếp tục trừng mắt, suýt chút nữa bị dọa khóc.

Dạ Mị lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, lạnh giọng hỏi: "Cho nên phu thê các ngươi có phục không?"

"Phục... phục!" Tri phủ khóc lóc nói ra những lời này.

Dạ Mị vừa lòng gật đầu, nhìn lướt qua đại điện một vòng, lại nhìn về phía tri phủ: "Vậy thì tốt, mong rằng các vị đại nhân ở đây coi chuyện này là tấm gương, về nhà dạy dỗ con cái thật tốt để tránh đi theo vết xe đổ!"

Nàng vừa nói dứt lời, không ít đại nhân đều run lên một chút, hơn nữa trong lòng nhắc nhở bản thân về nhà nhất định phải dạy dỗ con cái lại một phen, không thể tiếp tục để bọn chúng ức hiếp bá tánh, cô gái này thật là đáng sợ.

Thấy các đại nhân đều là dáng vẻ đã tiếp thu, Dạ Mị vừa lòng thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm tri phủ, lạnh lùng nói: "Được rồi, bây giờ bắt đầu đọc: Nuôi mà không dạy là lỗi của cha! Đọc nghe tại đây cho các vị đại nhân nghe, đọc một trăm lần!"

Tri phủ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dạ Mị, cắn răng không nói gì.

Dạ Mị nhìn lão chằm chằm, hỏi: "Không muốn đọc?"

Tri phủ lập tức khóc lóc đọc: "Nuôi... Nuôi mà không dạy là lỗi của cha! Nuôi mà không dạy là lỗi của cha! Nuôi mà không dạy là lỗi của cha a, ...