Nhất Thân Nhất Cố

Chương 22: Thêm người

Trong khi Trần Dật đến Trấn Đông, Nghiêm Gia Niên bị kẹt ở Trấn Bắc, thì tại Miếu Thần Tài ở Trấn Nam, bọn người Trương Tuyết lại đang nhàn nhã thăm thú.

Nói đến chùa miếu trong Sài Kinh, người phụ nữ của gia đình là Trương Phu Nhân rất thường xuyên lui tới, cho nên hai đứa trẻ ăn không ngồi rồi rảnh rỗi nhất trong nhà là Trương Tuyết và Trương Đàm cũng thường xuyên bị lôi kéo. Vì thế, Trương Đàm cái tên nhóc chỉ nhận tiền không nhận người kia đối với khoản chùa chiền miếu mão cũng coi như là có chút thành kính.

Hơn nữa, từ sau việc linh hồn của nàng không rõ nguyên do mà sống trong hai thể xác độc lập vẫn luôn nhắc nhở Trương Tuyết: trên đời này cái mà ta biết rõ thì rất ít, cái mà ta không biết lại rất nhiều, vẫn nên thành kính một chút thì hơn.

Miếu Thần Tài ở Trấn Nam không có giống như cái miếu Thổ Địa bị tên lang băm nào đó dở mất ở Trấn Đông, nơi này hương khói rất thịnh, đa phần người làm ăn nếu có đi ngang qua thì đều sẽ ghé vào thắp nhén nhang, cầu cho mua may bán đắt. Trương Đàm hiển nhiên sẽ không bỏ qua việc này. Như Ý và Cát Tường đều là các cô gái mới lớn, việc thắp hương cầu khẩn cái này cái kia là đương nhiên.

Trương Tuyết nghe loáng thoáng mặt bánh bao kia lẩm nhẩm cái gì mà, “Bánh bao thịt… ăn hoài không hết…” lập tức khóe miệng co rút không thôi.

Điều khiến Trương Tuyết ngạc nhiên là Phùng Tuyệt thế nhưng cũng biết quỳ lạy dâng hương. Nàng thắp nhang xong bèn đứng một bên nhìn quanh, nhận thấy ánh mắt của rất nhiều người cũng đang đổ về phía bên này. Hèm, đặc biệt là các cô nương gia, thiếu phụ và mẹ chồng. Chậc, chậc, xem kìa, xem kìa…

Nàng lại nhìn dáng quỳ lạy của Phùng Tuyệt, sóng lưng thẳng tắp, cúi đầu chạm đất, lòng bàn tay ngửa ra như cánh sen. Tư thế vô cùng quen thuộc, khiến Trương Tuyết ngẩn người.

Mỗi một người, khi đến dâng hương bái thần đều có cách quỳ lạy riêng. Do ảnh hưởng của tín ngưỡng, hoặc có thể do thói quen, nhưng tư thế thẳng tắp, nét mặt bình lặng thanh tĩnh như thế, trước đây Trương Tuyết chỉ từng thấy qua ở một người…

Trong khi Trương Tuyết còn đang ngơ ngác, Phùng Tuyệt đã dâng hương xong. Anh ngoái đầu, bắt gặp ánh nhìn ngây ngẩn của Trương Tuyết, trong lòng khẽ động. Nếu là cô trước kia, chắc chắn sẽ hỏi anh vừa cầu xin điều gì. Nhưng cô của bây giờ, hiển nhiên sẽ không hỏi, mà anh thì, chưa bao giờ muốn giấu cô ước nguyện của mình.

Trương Tuyết chớp mắt nhìn Phùng Tuyệt đã đứng trước mặt mình, hỏi, “Xong rồi?”

Phùng Tuyệt khẽ gật đầu.

“Tứ đệ ra hậu viện tìm quản miếu trò chuyện rồi, chúng ta cũng đi loanh quanh xem xét một chút. Để hai cô nàng kia ở đó niệm kinh đi.” Trương Tuyết nháy mắt cười.

Hậu viện vắng vẻ thanh tịnh. Một gốc bồ đề không biết đã bao nhiêu năm, thân to đầy những bó rễ ngoằn nghoèo. Tán rộng che khuất một mảng trời xanh. Rễ con thả xuống như tóc đong đưa. Dưới gốc bồ đề có một hồ cá nho nhỏ, đáy nước trong veo đầy những cá.

Trương Tuyết chọn một băng đá bên cạnh gốc cây ngồi nghỉ. Phùng Tuyệt cũng tự nhiên ngồi cạnh. Trời nắng, trong bóng râm mát có tiếng gió rì rào qua tán lá, cho người ta một cảm giác thư thả dễ chịu. Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài tán lá, cười nói, “Nên bảo bọn họ trồng một cây như vậy bên ao cạn, ngươi thấy sao?”

Phùng Tuyệt nghĩ, cũng đúng, một gốc bồ đề vẫn hơn một rừng cỏ rác um tùm loạn xà ngầu. Nhưng muốn một gốc bồ đề lớn như vậy, chí ít cũng phải đợi trăm năm, chỉ sợ lúc cây xanh trăm tuổi, đầu người đã bạc, biết có còn tâm tình thưởng gió ngắm mây như hôm nay?

Đến khi ấy, e rằng cây xanh cõi trời cô đơn…

Phùng Tuyệt nhẹ giọng nói, “Nên trồng hai cây.”

Trương Tuyết nhíu mi, “Hai cây, được đấy, nhưng bồ đề gốc lớn, nếu muốn trồng hai cây, thì phải cách nhau một quãng rộng. Ta thấy, cái ao cạn đó cũng đủ lớn, vậy trồng hai cây ở hai bên hồ đi, thế nào?”

Phùng Tuyệt còn đang nghĩ, ao cá nên nuôi những gì, để sau này có rảnh, anh sẽ vác cần ra dưới gốc cây ngồi câu. Nếu kiếp này có thể bên nhau đến già, ngày ngày chèo thuyền hái sen, giăng câu bắt cá, lên núi xuống biển, có em cùng qua một kiếp bình yên như thế thật tốt…

Chợt thấy người bên cạnh nghiêng nghiêng, nhìn sang đã thấy Trương Tuyết mắt nhắm mắt mở, tựa lưng vào thân cây gật gù muốn ngủ rồi.

Trương Tuyết mơ màng thấy có người nhéo mũi mình, cười khẽ, “Em là heo à?” giọng cười trầm thấp, mang theo vô vàn yêu thương trìu mến. Nàng nhíu mày mở mắt, thấy mình đang gối đầu trên chân Phùng Tuyệt. Anh vẫn như ngày nào, anh tuấn phóng khoáng, ánh mắt ấm áp nhu tình, nụ cười dịu dàng thân quen.

Trương Tuyết mơ màng hé nụ cười, hai mắt ươn ướt, khẽ gọi một tiếng, “Anh…”

Mãi về sau này, khi ngồi một mình dưới gốc bồ đề bên hồ, nhìn cá cắn câu, nàng vẫn mãi thở dài. Giận mình khi ấy vì sao quá ngốc, không nhận ra anh vẫn luôn ở bên?

Nhưng đó là chuyện về sau, còn hiện tại, Trương Tuyết sau khi giật mình nhận ra mình đã ngủ mớ gọi nhầm, phản ứng đầu tiên là nhảy dựng khỏi Phùng Tuyệt. Tiếp theo là nhìn quanh xem có ai khác, may mắn, chỗ này khuất, chẳng có ai trông thấy một màn vừa rồi. Sau đó, sắc mặt nàng từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, một cơn lạnh lẽo tê buốt chạy vào trong tim.

Sai lầm, một sai lầm không thể chấp nhận được!

Cho dù là ngủ mơ, nhưng Trương Tuyết quyết không cho phép bản thân nhìn nhầm người khác thành anh. Vị trí của Phùng Tuyệt trong lòng của nàng không bao giờ lung lay, không thể nào thay đổi. Cho dù kẻ đó có là ai đi chăng nữa.

Phùng Tuyệt nhíu mày. Qủa thật có đôi lúc, anh cũng phát bực khoản cứng đầu cứng cổ của Trương Tuyết, thế nhưng, anh yêu nàng, có lẽ cũng vì nguyên nhân này. Đối với điều bản thân đã nhìn nhận, nàng sẽ không thay đổi. Nhiều khi anh muốn ôm cô gái cứng đầu này vào lòng, đánh cho tỉnh ra. Nhưng chỉ có thể cười xòa, anh nỡ xuống tay được sao?

May mà, giọng sang sảng của Trương Đàm vang lên phá vỡ không khí trầm mặc của hai người, “Tam ca! Ca ở đây làm bọn đệ tìm mãi!”

Có người đến, vẻ lạnh lùng của Trương Tuyết mới giảm bớt, cảm giác bối rối vừa rồi cũng lắng xuống. Nàng giãn mi cười nhìn Trương Đàm đi tới, phía sau là Như Ý, Cát Tường và Viễn Tu.

Trương Đàm chỉ vào Viễn Tu nói, “Mới vừa rồi đệ và Tu huynh đến chào thầy thủ miếu, ông ấy sống ở đây từ bé, biết rất nhiều chuyện hay. Nói huyên thuyên một hồi lại quên mất thời gian!”

Trương Tuyết cười, “Không sao, ta và Như Ngọc ngồi ở đây nghỉ một chút. Cây bồ đề này rất tốt, mát mẻ lắm.”

Như Ý nghe vậy bèn nói, “Nếu thiếu gia thích, vậy thì chúng ta cũng xin một cây con về trồng trong vườn đi?”

Trương Đàm nhìn cây cao bóng cả, vẻ gật gù tán thưởng, “Nghe nói cây này đã hơn trăm năm rồi. Thật là ý hay! Vậy thì xin một cây về trồng làm kỷ niệm. Đợi mấy trăm năm sau… ha ha, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy hưng phấn rồi!”

Viễn Tu chắp tay, “Mô Phật, vậy để bần tăng quay lại nói vài lời với thủ miếu, sau đó lại nhờ người tới chở cây con về…”

Trương Tuyết chợt thốt lên, “Nếu có thể thì xin hai cây giúp ta.”

Phùng Tuyệt đưa mắt liếc qua hai lỗ tai đỏ bừng của Trương Tuyết, khóe môi khẽ nhếch.

Một cơn gió lành thổi qua, tán cây xào xạc như thể những người xưa cũ đang xôn xao cười, làm rộn lòng những mái đầu xanh.

Vốn mọi người cùng đứng trước cổng miếu chờ Viễn Tu và Trương Đàm xin cây xong sẽ tiếp tục dạo phố sắm đồ, nhưng chỉ có mấy phút đứng chờ ngắn ngủi, cả bọn lại gặp phải chuyện chẳng thể ngờ tới.

Trước cổng chùa miếu thường thấy nhất là người bán nhang đèn, đồ cúng. Nhưng nhiều nhất lại chính là ăn mày. Ngôi miếu càng thịnh, ăn mày càng nhiều, điển hình là Miếu Thần Tài này đây.

Thoạt đầu, Như Ý chỉ là có lòng tốt bụng, đem tiền lẻ chia cho bọn họ, nhưng chẳng ngờ một lại kéo thêm mười. Chẳng mấy chốc đã có cả tá ăn mày vây lấy Như Ý chờ được chia vài xu lẻ. Cát Tường đứng một bên nhìn không nổi nữa, bèn hô, “Ai muốn xin, xếp hàng!!!” dẫn đến hiện tượng một đám ăn mày lũ lượt xếp hàng chen lấn chờ được chia tiền.

Như Ý mếu máo nhìn sang Trương Tuyết cầu cứu. Ai ngờ, Phùng Tuyệt đã kéo Trương Tuyết tránh xa ‘phạm vi nguy hiểm’ từ sớm. Trương Tuyết nhìn vẻ mặt ‘kiên quyết không nhượng bộ’ của Phùng Tuyệt, chỉ đành hướng Như Ý, Cát Tường lắc đầu cười khổ.

Ai chà, nhìn đi nhìn đi, chưa gì lại nuôi ra thêm một cái nô tài thích lấn át chủ nhân rồi đây này!

Trong khi Trương Tuyết còn đang tự kiểm điểm xem mình đã làm sai ở bước nào, mà cứ mỗi cái nô tài do nàng huấn luyện ra đều tai to mặt lớn như vậy, thì Phùng Tuyệt lại chú ý đến một người khác. Trong số những tên ăn mày kia, có một người rất lạ, hắn rõ ràng là ăn mày, thế nhưng khi nghe có người bố thí phát tiền thì lại chẳng bận tâm, vẫn nằm co ro trong một góc thềm.

Phùng Tuyệt nghĩ, có khi nào người này không nghe thấy? Hoặc là nghe thấy nhưng không thể chạy tới? Anh nhìn đám ăn mày đang xô đẩy tranh giành, lại nhìn tới gã ăn mày kia, có cảm giác, cái người này là lực bất tòng tâm đây mà.

Trương Tuyết theo tầm mắt của Phùng Tuyệt, cũng nhìn thấy gã ăn mày nọ. Vừa đúng lúc, người này cọ cựa trở mình, mắt nhắm mắt mở thì thấy Trương Tuyết đang nhìn mình. Trương Tuyết nhìn gương mặt dơ bẩn dưới mái tóc bù xù của người nọ, trong lòng giật thốt một cái, vừa định tiến lên xem kĩ một chút, ai ngờ người nọ bỗng dưng bật dậy, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Trương Tuyết lập tức đuổi theo, quát lớn, “ĐỨNG LẠI!!”

Phùng Tuyệt cũng giật mình, vội vã đuổi theo Trương Tuyết.

Đúng lúc này, Trương Đàm và Viễn Tu từ cổng hông bước ra, vừa lúc bị gã ăn mày nọ xô dạt ra một bên. Trương Tuyết lập tức thét lên, “MAU BẮT HẮN LẠI!!”

Viễn Tu còn đang ngơ ngác chưa hiểu đầu đuôi, nhưng Trương Đàm từ nhỏ đã quen việc ‘tiếp tay làm bậy’ với Trương Tuyết, vừa nghe liền lập tức điểm gót chân dùng khinh công bắt người. Vốn dĩ gã ăn mày này cũng không có sức để chạy, nên Trương Đàm rõ ràng đã làm điều thừa, chẳng những bắt được người, mà còn đem người ta đạp ngã trên đường. Tội cho tên ăn mày xấu số, bị đá cho lăn quay mấy vòng trên đường, khi Trương Tuyết đuổi tới thì đã xây xẩm mặt mày.

Trương Đàm một chân đạp lên ngực người ta, quay sang hỏi Trương Tuyết, “Nó cướp tiền ca hả?”

Trương Tuyết lắc đầu, còn chưa kịp trả lời thì gã ăn mày nọ đã nhè ngay cẳng chân Trương Đàm phập một phát. Trương Đàm ôm chân rụt lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm gã như nhìn thú lạ, run giọng thốt lên, “Ngươi… Tô Mặc?? Ngươi… làm sao lại ở đây? Làm, làm sao lại, lại ra nông nỗi?”

Gã ăn mày nọ run lên, vội co mình muốn trốn, nhưng vừa xoay mình mới phát hiện bốn phía đã bị bao vây. Trương Tuyết, Trương Đàm, Phùng Tuyệt, Viễn Tu đều nhìn chằm chằm xuống hắn. Khuôn mặt dính đầy bùn đất co dúm lại, chỉ chốc lát sau liền bật ra một tràng tru tréo khó nghe vô cùng. Phản ứng của Tô Mặc khiến mọi người bối rối, lại còn bị hắn dùng ma âm tra tấn, thực sự không biết nên khóc hay nên cười.

Trương Tuyết bịt lỗ tai, thở dài một hơi khom người muốn đỡ Tô Mặc dậy, nhưng không đợi nàng chạm vào Tô Mặc, Tuyệt đại gia đã chấp nhận hy sinh anh dũng, đem Tô Mặc kéo dậy.

“Câm miệng.” Phùng Tuyệt lạnh lùng quát khẽ.

Tô Mặc đang khóc bù lu bù loa như chết cha chết mẹ, bỗng dưng bị gương mặt lạnh như băng của Phùng Tuyệt dọa cho cứng họng. Đôi mắt phượng hẹp dài, đen láy sắc bén tựa như lưỡi đao mũi kiếm, không giận mà uy, khiến Tô Mặc run rẩy từ trong ra ngoài. Với bản tính ỷ mạnh hiếp yếu, mềm nắn rắn buông, Tô Mặc thừa biết người ‘có thể chọc’ và người ‘không thể chọc’.

Người ‘có thể chọc phá’, ví như Đỗ Tuyên, Trương Đàm, mặc dù đa phần đều thua, nhưng vẫn có thể chơi đùa. Người ‘không thể chọc’, ví như Trương Tĩnh, Trương Duệ, bây giờ lại thêm loại người ‘chớ dây vào’ điển hình là kẻ trước mắt.

Ầy, các bạn nhỏ đáng mến, đây không phải là nhút nhát, đây là bản năng của ‘bị thịt’ khi nhìn thấy nguy hiểm. Cho nên, Tô Mặc nhà chúng ta không phải là chết nhát đâu nhá, mà là nhát chết, là sợ chết đó mờ hờ hờ hờ…

Sau này, khi có người hỏi qua lần đầu tiên nhìn thấy cấp trên của mình, bạn có cảm tưởng gì?

Tô Mặc đã không ngần ngại đáp, “Ta còn yêu đời lắm!”

Thao Châu là nơi anh tài tụ hội. Mà người ta thường nói, có tài có tật, cho nên, Thao Châu cũng là nơi quái nhân quần tụ. Vì thế, chuyện lạ ở đây xảy ra như cơm bữa, đến nỗi cũng chẳng còn ai hơi đâu để mắt đến. Ví như hiện tại, một nhóm người nam thanh nữ tú, xinh đẹp cao quý ngút trời, cùng nhau tụ trong cái ổ ăn mày ở cổng Miếu Thần Tài người qua kẻ lại đông như cơm nếp, đã chả phải là chuyện chi lạ lùng.

Trương Tuyết sau khi nghe hết lời kể không đầu không đuôi của Tô Mặc, bèn tổng kết như sau, “Ngươi nói, ngươi vì trốn hôn nên mới bỏ nhà đi, muốn đến Đông Gia lánh nạn. Chẳng ngờ giữa đường gặp cướp, hết tiền lại gặp phải ăn mày, bị trấn đến chiếc dép cũng không còn. Đành phải ăn mày ở trước cổng miếu này kiếm cơm?”

Tô Mặc vừa ngồm ngoàm bánh bao, vừa gật đầu lia lịa.

Như Ý bèn hỏi, “Vậy Mặc thiếu gia, sao người không đến Đông Gia tìm chú bác, lại ở chỗ này làm ăn mày?”

Tô Mặc đang nhai bỗng khựng lại, hai mắt ảm đạm lắc đầu, “Không thể được.”

“Vì sao? Chả phải Tô gia ở Đông Gia là Thành Thủ ư?” Trương Tuyết đặt câu hỏi rất trọng tâm.

Tô Mặc càng lắc đầu, nước mắt lại lã chã rơi, làm cho mớ bùn đất trên mặt nhòe nhoẹt cả ra. Trương Tuyết nhìn nước bùn thấm vào mấy đầu ngón tay bê bết của hắn, dính bẩn vào bánh bao trắng mà Tô Mặc cũng chẳng ngần ngại nhét vào miệng, cảm thấy thật là thế sự khó lường. Qủa trứng ngỗng ngày ngày ăn ngon mặc ấm lại có thể cùng đường đến thế này, Tô Quốc Công, Tô Thái Sư mà nhìn thấy, chắc sẽ khóc đến bật mắt ra.

Viễn Tu lúc này mới lên tiếng, “Đông Gia bây giờ hỗn loạn lắm. Vị tiểu thí chủ đây không đến đó có lẽ là lựa chọn sáng suốt.”

Trương Tuyết ù ù cạc cạc hỏi, “Vì sao lại tốt?”

Trương Đàm đưa ánh mắt đầy hàm ý nhìn Trương Tuyết, nhỏ giọng nói, “Tam ca, từ dạo trước khi chúng ta đến đây, bên Đông Gia đã có lệnh trên đưa xuống, tịch thu ấn soái của Tô Thành Thủ, đem toàn bộ quan viên bên đó tống giam chờ thẩm (chém) hết rồi.”

Trương Tuyết kinh ngạc.

Ngay cả Phùng Tuyệt vốn chả hiểu mô tê gì cũng cảm thấy đây là chuyện lớn. Thành Thủ, tức là quản lý cả một tòa thành bao gồm đất đai, dân chúng, binh lực và lương thực. Thành Đông Gia cũng giống Thành Thao Châu, nói vậy diện tích không nhỏ, hơn nữa, ấn soái đại biểu cho binh lực, nói vậy làm Thành Thủ cũng tựa như làm vua một cõi. Nhưng ấn soái bị tịch thu, nếu không có người khác được đưa đến chấp chưởng kịp thời, sẽ có bạo loạn.

Trương Tuyết có cảm giác ngờ ngợ, bèn hỏi, “Vậy hiện tại…”

“Là Kim Cương Đại Tướng Quân nhà chúng ta đấy, tam ca.” Trương Đàm thở dài một hơi, nhún vai vẻ ‘còn ai trồng khoai đất này’.

Dù rằng Trương Thừa Tướng cha nàng và hai ông anh kia đều đứng về phe trung lập, không bon chen tranh giành giữa các phe phái trong triều, nhưng tình hình bây giờ thì khó mà nói bản thân Trương gia ‘không vướng bụi trần’.

Chuyện quan trường, nàng không hiểu, gia hỏa Trương Đàm cũng chẳng có vẻ gì quan tâm cho lắm, nhưng đối với thảm trạng của gia hỏa Tô Mặc này, trong lòng Trương Tuyết không khỏi chút áy náy.

Hơn nữa, gia hỏa này lần trước bị Trương Tĩnh đánh cho nằm liệt giường suốt mười ngày nửa tháng, chưa vào đến Đông Gia lại nghe nói người chờ mình ở trong thành là Trương Tĩnh, không chạy mất dạng mới là lạ.

Nghĩ vậy, Trương Tuyết nhìn Trương Đàm hội ý. Trương Đàm cười cười, quay sang hỏi Tô Mặc, “Ta nói này, nếu không thì ngươi theo bọn ta về căn cứ đi, thế nào?”

Cát Tường nghi ngờ nhìn sang Như Ý, “Căn cứ? Căn cứ gì?”

Như Ý chú thích, “Là chỗ chúng ta đang ở, ngốc ạ.”

Tô Mặc nghe thế liền ngẩng mắt nhìn cả bọn với vẻ hoài nghi, “Theo các ngươi? Định mang đại gia giao nộp cho Trương Tĩnh? Vậy thì cứ một đao chém chết gia đi! Cái đám họ Trương các ngươi…”

Trương Tuyết vung quạt đánh một phát lên cái đầu bù xù của hắn, nghiến răng, “Còn nói nhảm thêm một chữ, ông đây liền lột sạch ngươi bán cho quân kỹ!!”

Tô Mặc ôm đầu trợn mắt, “Ngươi, ngươi…”

Trương Đàm nói, “Bọn họ không biết chúng ta đang ở Thao Châu. Mượn lời ngươi nói thì gọi là ‘trốn nhà đi bụi’ đấy. Có điều, chúng ta may mắn hơn, không bị cướp sạch thành cái dạng xúi quẩy như ngươi.” nói tới đây bèn nhìn Tô Mặc từ trên xuống dưới với vẻ mờ ám, “Tam ca, đệ thấy ăn mày cũng không gì là không tốt. Nhìn xem mấy cục mỡ thừa trên người hắn đều bị rán sạch hết rồi kìa, cái đám thổ phỉ kia thật thiếu kinh nghiệm, không những cướp tiền hắn, mà còn phải cướp sắc, sau đó đem bán cho kỹ viện làm tiểu quan, sau lại cướp thêm vài lần nữa. Há há! Tô Mặc, ngươi nói xem, nếu chẳng may bọn chúng lại bắt được ngươi, có đổi ý như lời ta nói không?”

Trương Đàm vừa dứt lời, thì có âm thanh vật nặng rớt xuống đằng sau bức tường. Âm thanh kia giữa chốn người đông đúc ồn ào như vậy quả thật khó mà nhận biết, nhưng sắc mặt Trương Đàm, Trương Tuyết và Viễn Tu lập tức biến đổi. Viễn Tu bật dậy, phi người qua bức tường cao.

Tô Mặc nhìn mà há hốc mồm, “Cái, cái gì vậy?”

Phùng Tuyệt lạnh giọng, “Có người nghe lén.”

Trương Đàm nhíu mày nhìn Tô Mặc, hỏi, “Tô Mặc, thời gian ngươi ở đây có ai biết không?”

Tô Mặc sợ sệt lắc đầu, “Không nha…”

Viễn Tu nhanh chóng trở lại, hướng Trương Đàm lắc đầu, “Hắn lủi vào đám đông, nơi này quá đông người, không thể truy được.”

Trương Tuyết nghe vậy bèn nở nụ cười, đứng dậy phủi bụi trên vạt áo, “Đi thôi. Ta còn phải mua sắm vài thứ. Nếu không đi nhanh thì chiều mất.”

Tô Mặc hiển nhiên đã không còn ý định từ chối bọn Trương Tuyết, vội vã tất tả chạy theo sau. Dù gì thì, so với đám quan binh của Trương Tĩnh, thì hai người Đỗ Tuyên và Trương Đàm vẫn ‘thân thiết’ hơn, dễ nói chuyện hơn. Chỉ là, Tô Mặc lại không ngờ, đường đường là thiếu gia nhà Tô Quốc Công, thế mà lại bị Đỗ Tuyên biến thành gia nô khuân vác hàng hóa.

Không chỉ Tô Mặc, mà cả Như Ý lẫn Cát Tường, cả Viễn Tu lẫn Trương Đàm đều không thể thoát khỏi ma trảo của Trương Tuyết. Trương Đàm bất mãn nhìn người nào đó thong thả đi tay không bên cạnh Trương Tuyết, uất ức kêu lên, “Tam ca, đệ mỏi tay quá! Bảo Như Ngọc vác thay đệ đi!”

Phùng Tuyệt đang đứng nhìn thợ vẽ tranh trên ô giấy, ánh mắt trong vắt lặng lẽ lướt qua vẻ mặt bất mãn ganh tị của Trương Tứ Gia, khóe môi khẽ nhếch lên một độ cong thật nhỏ. Trương Tứ Gia vừa hay bắt gặp một cái liếc mắt nhếch môi này, lửa giận trong lòng không hiểu sao bị thổi đông mất một nửa, nửa còn lại yếu ớt đến nỗi không đủ làm ấm người.

Đệt, đây là ý giề??

Trương Tuyết đang chọn ô, nghe vậy bèn quay sang hỏi, “Mệt rồi?”

Cả bọn đồng thanh rên lên, “Mệt chết được!”

Nàng chỉ vào một trà lâu bên đường, “Vậy thì vào đó nghỉ một chút.”

Trương Đàm vừa đặt mông xuống ghế, liền thiết tha gọi trà gọi bánh. Đến khi Trương Tuyết cùng Phùng Tuyệt đi vào, thì bồi bàn cũng vừa lúc dọn điểm tâm lên. Trương Đàm vừa uống xong ly trà mát, ngẩng đầu nhìn hai người ngược nắng đi vào, ánh mắt không khỏi ngây ra một chút.

Trong cái nắng ngược sáng, người đi trước dáng nhỏ nhắn ung dung, người đi sau trầm ổn lạnh nhạt, trên tay cầm một chiếc ô tử họa kiều. Cảnh cầu bên nguyệt hà được họa trên cánh ô giấy vừa khéo đang khép lại, tựa như khép lại một mảnh chuyện xưa. Chợt nhớ lại chuyện buổi trưa bên gốc bồ đề, Trương Đàm nhã hứng thốt lên,

“Bồ đề tưởng thạch,

Bồ đề tưởng nhân.

Bách niên nhân họa thạch,

Thiên niên thạch khả thành nhân?”

Viễn Tu vừa rót trà, vừa cười, “Lấy bồ đề tưởng đá, lại tưởng người. Người họa phiến đá suốt trăm năm, ngàn năm sau, ai biết đá lại thành người? Đàm gia, công phu không tồi.”

Trương Đàm cười híp mắt, nâng tách hướng Trương Tuyết nhướn mày, “Chơi chữ chút chút thôi. Dù gì tứ gia ta đây cũng đã mài nát đít quần vì đống giấy độn kia, không được chút chữ thì buôn bán lỗ vốn rồi!”

“Chảnh cờ!” Tô Mặc bĩu môi làm bộ muốn nôn.

Trương Tuyết vén tà áo ngồi xuống, bật cười đáp,

“Bách niên thạch hóa đoạn kiều,

Nhân quá đoạn kiều, đoạn kiều tưởng nhân.

Thiên niên thạch vãn thành nhân,

Nhân vọng vãn nguyệt, vãn nguyệt vọng kiều.”

Cát Tường vừa ăn vừa ngước mắt hỏi, “Tuyên gia, Đàm gia, nếu nói vậy, thì người là đá, đá lại thành người, thành người lại thành cầu, vậy cuối cùng là, mặt trăng nhìn người hay nhìn đá vậy?”

Trương Tuyết cười tủm tỉm, “Hửm? Là đá hay người, chẳng phải đều giống nhau sao?”

Cát Tường lắc đầu, “Không giống, không giống! Đá không biết đi, không biết khóc cũng không biết cười, càng không biết ăn nha!”

Trương Tuyết lại hỏi, “Vậy, một người ngồi yên bất động, không nói không cười, không ăn không uống, nên gọi là đá hay là người?”

Cát Tường rất bình tĩnh nuốt hết bánh trong miệng, mở to mắt nói, “Thiếu gia, vậy đó là người chết rồi.”

Trương Tuyết lại cười, “Vậy nên ta mới nói, người là đá, đá là người.” chậc, dĩ nhiên không dựa trên khoa học chứng minh gì gì đó rồi, he he he...

“Không đúng. Người chết làm sao là đá được?”

Trương đàm bật cười, “Nên mới dùng ngàn năm để hỏi. Ngàn năm sau, người thành đá, hay đá thành người, lúc đó đâu có ai biết được?”

Cát Tường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau cùng mới liếc mắt nhìn Trương Đàm, “Đàm gia, người làm thơ mà cũng chơi ăn gian được sao?”

Mọi người lại bật cười. Ngay cả Tô Mặc cả người đang cứng ngắc cũng cười sặc sụa.