Nhất Thân Nhất Cố

Chương 25: Trương nhị gia bắt thỏ

Trương Tĩnh quay phắt lại, nhìn thấy tên Đầu Ưng Nhân còn lại đã tranh thủ lúc mọi người mải vây quanh đồng bọn của hắn mà vồ tới Trình Can. Thấy tên ngốc kia đã bị bóp cổ đè xuống đất, trong tay là thanh chủy thủ cầm chặt nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn Đầu Ưng Nhân vung loan đao xả xuống, Trương Tĩnh như nhận ra điều gì, mắt sắc nheo lại. Nhác thấy bên chân vẫn còn thanh loan đao của kẻ vừa chết, liền ‘thuận chân’ đá một phát.

Loan đao lấy vận tốc xé gió xoay tít một đường. Ngay lúc Trình Can hai mắt trợn trừng nhìn Đầu Ưng Nhân chuẩn bị cắt cổ mình, thì ánh sáng kim loại chợt lóe lên. Một dòng chất lỏng nóng bỏng bắn đầy mặt, đầy áo Trình Can, mùi máu tanh lòm mặn chát tràn vào khoang miệng. Tiếp theo đó, Đầu Ưng Nhân trở thành cái xác không đầu, đổ ập xuống người Trình Can.

Nghiêm Gia Niên cùng binh lính thủ vệ lập tức tiến tới lôi cái xác lẫn cái đầu kia khỏi hiện trường, thế nhưng một thân Trình Can đã toàn là máu. Hắn mở to hai mắt, miệng há rộng muốn thét lớn nhưng lại không thốt nên lời. Sau đó lại nhìn thấy Trương Tĩnh ngồi xổm xuống kéo hắn ngồi dậy, mặt than không cảm xúc hỏi, “Sao rồi?”

“Ụa!!” Trình Can không hề khách sáo, đem toàn bộ bữa ăn tối nhè sạch vào chân Trương Tĩnh.

Trương Tĩnh quả thực rất muốn ‘tặng’ gia hỏa này một cước tiễn vong cho rảnh nợ, nhưng ngặt nỗi, gia hỏa này vừa nôn vừa níu chặt ống quần hắn không buông. Thực là mất mặt! Phiền chết đi được!

Chung quanh vang tiếng ‘chuột’ khúc khích. Trương Tĩnh lạnh lùng đảo mắt trừng quanh một vòng, lập tức đám người rỗi hơi kia tự giác dọn dẹp thật nhanh rồi biến khỏi tầm mắt Trương Nhị Gia. Chỉ còn lại con chuột bự họ Nghiêm, chẳng những không đi mà còn mặt dày mày dạn bưng trà nóng đến cho Trình Can súc miệng.

Gia hỏa Trình Can sau khi nôn sạch rồi, súc miệng sạch sẽ rồi, lúc bấy giờ mới òa ra khóc. Tiếng khóc kinh thiên địa, khiếp quỷ thần vang lên, đem toàn bộ Phủ Thành Thủ đánh thức không còn một mống. Mọi người nhìn trời, thôi thì dậy sớm một bữa vậy.

Nghiêm Gia Niên vươn vai đánh ngáp, sau đó vô cùng ‘thấu tình đạt lý’ đem ‘hậu sự’ bàn giao sạch sẽ cho Trương Tĩnh, một mình thong dong về phòng ngủ lấy sức. Ầy, các bạn nhỏ xin chớ hiểu lầm, không phải quân sư tôi làm ăn lười nhác, mà là đương sự người ta cứ nắm quần ông chủ nhà tôi không buông thì tôi còn biết làm thế lào???

Trương Nhị Gia nhìn Trình Can ôm ống quần mình lấy nước mắt rửa mặt, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn đem người xốc dậy, vác đi.

Vác đi đâu?

Dĩ nhiên là vác đi tắm rồi!

Này, này, này!! Chứ các người đang nghĩ là vác đi đâu?

Nghĩ mà xem, nghĩ mà xem!

Trương Đại Tướng Quân người ta, ở quân doanh thao trường ngày ngày mồ hôi ra như suối, đất bám đầy như nặn bùn, vừa về đến cửa còn chưa kịp ăn miếng cơm, uống miếng nước, đã bị cái tên quân sư vô tích sự và tên Phó Tướng thích chạy rông kia quấn lấy, rồi lại bị gia hỏa này dùng ma âm tra tấn đến thiên hôn địa ám! Người ta còn chưa có tắm rửa đó! Không cho ăn thì cũng phải cho ngủ một tí chứ mà lại…

Mãi cho đến lúc bị tống lên giường nằm, Trình Can vẫn chưa dám tin rằng vào cái ngày hè năm hắn mười chín tuổi lại xảy ra chuyện không thể tưởng tượng như vậy! Nào là theo dõi này, rồi lại bị ám sát này, sau đó là bị một lão già đem lột sạch bách như bác vỏ cua, nhận qua ba lần nước, rồi ném lên giường!

(MC: Xùy xùy, não bổ, đến giờ não bổ rồi!)

Nhớ tới cái đầu ưng bị chém bay khỏi cổ, máu me bắn ra tứ phía, Trình Can lại hoảng hồn bò dậy. Hắn cuộn chăn thu mình vào một góc giường, run lẩy bẩy.

Trương Tĩnh vừa lau tóc vừa vào phòng, vừa lúc nhìn thấy hình ảnh như vầy: một con thỏ béo, đào cái hang, chui đầu xuống, đào chẳng được bao sâu, cứ tưởng rằng đúc đầu xuống hang thì sẽ không ai thấy mình.

Nhưng mà thực tế thì… khụ!

Trương Nhị Gia nhìn chằm chằm cặp mông run lẩy bà lẩy bẩy của con thỏ béo kia, tự dưng cảm thấy nhồn nhột trong bụng. Trương Nhị Gia xoa bụng, chợt nhớ tối nay mình vẫn chưa ăn gì. Lại nhìn cái mông thỏ kia…

Chậc, thôi bỏ đi. Nhị Gia ta không ăn đồ sống, cũng không có thói bụng đói ăn quàng.

(MC: phù, may mắn cho thỏ con… Trương Nhị Gia, đức tính tốt, được đấy!)

Trương Tĩnh leo lên giường, giơ tay đánh cái chát lên mông Trình Can.

“ÁI!!” Trình Can ôm mông bật dậy, lăn tuốt vào trong, nhìn thấy bản mặt than của Trương Tĩnh, tức thì lửa giận tràn về, quát, “Ngươi lại dám vô lễ!!”

Trương Tĩnh dựa vào đầu giường, cầm một quyển sách bắt đầu giở ra đọc, hoàn toàn cho Trình Can ăn bơ béo. (Ô hô, tuyệt chiêu quăng bơ của anh em nhà họ Trương, phiên bản Trương Nhị Gia: hoàn toàn xem người ta là khi khống!)

Trình Can thấy thế, càng bị chọc cho tức xì khói, làm gì còn đầu óc nghĩ xem nếu là hắn của mọi khi sẽ xử sự nho nhã như thế nào, lịch lãm ra làm sao? Chỉ biết, cái họ Trương này nhất định hôm nay phải cho hắn biết mặt! Lập tức nhào tới, giật lấy quyển sách trong tay Trương Tĩnh ném xuống sàn.

“Ngươi như vầy là ý gì?”

Trương Tĩnh nhướn mày nhìn gương mặt tức giận đến đỏ bừng của Trình Can, lại nhìn một chút đầu tóc vẫn còn ướt của hắn. Gia hỏa này xem ra được người ta hầu hạ đã thành thói quen rồi, áo thì nút trên cài xuống nút dưới, cổ áo xốc xếch cũng không biết vuốt lại. Chậc, đúng là điển hình cua con chỉ biết đi ngang rồi chui xuống hang chờ chết!

“Ngươi trả lời ta! Ngươi là đang coi thường ta, có phải không? Ngươi trả lời!” Trình Can chọc chọc ngón tay trắng nõn vào ngực Trương Tĩnh, tức giận đến hơi thở phập phồng.

Trương Tĩnh híp mắt nhìn hai hạt hồng như ẩn như hiện phập phồng dưới lớp áo ngủ của Trình Can. Ừm, áo mặc mùa hè, chất liệu vừa mỏng vừa mềm, trơn mát thông thoáng, quả nhiên là hàng thượng đẳng. (Tầm nhìn cũng thông thoáng nữa đó Nhị Gia!)

“Ta có sao?” Trương Tĩnh khàn giọng hỏi.

“Ngươi có! Thái độ! Ta là đang nói tới thái độ của ngươi! Không dùng kính ngữ! Không bảo vệ ta! Nhất là luôn phớt lờ ta!!” Trình Can phùng má liệt kê tội danh của Trương Tĩnh.

“Kính ngữ? Ta đối với Thái Tử cũng chưa dùng kính ngữ bao giờ, ngươi có chắc muốn ta dùng kính ngữ với ngươi?” Trương Tĩnh bất ngờ ngồi thẳng dậy.

Đột nhiên tầm nhìn thay đổi, mặt đối mặt khiến Trình Can giật mình. Hắn thật muốn cắn lưỡi mình, vì sao lại quên mất cái bộ dạng mèo lười trước mặt hắn không phải ai khác, mà vẫn là Trương Tĩnh, cái tên nổi tiếng là hung thần của Đại Triều. Cứng đối cứng với hắn, đây rõ ràng là ngươi tự tìm thiệt thòi!

Ôi ngu, ôi ngu, ngu, ngu!!

Trương Tĩnh từng chút một áp sát, đem Trình Can dán vào tường, mặt than vạn năm nghiêm túc hỏi, “Lục Hoàng Tử, vừa rồi nếu không có bổn tướng quân ở đó, ngài nói xem, kẻ mất đầu là ngài, hay là tên sát thủ kia?”

Nhắc tới đó, sắc mặt Trình Can liền trắng bệch. Cái cảnh máu me kinh người đó, hắn chỉ cần nghĩ tới liền hoa mắt chóng mặt, buồn nôn muốn bệnh! Cái tên hung thần mặt than này, rõ ràng là muốn hù chết ta!

“Ngươi cút cho ta!!” Trình Can vung tay muốn đánh lại bị Trương Tĩnh bắt được.

“A!!” một hồi sao trời lấp lánh, thỏ béo bị Trương Nhị Gia đè xuống đệm, cả tay cả chân đều không thể cử động.

“Ngươi! Vô lễ! Mau buông!” thỏ chết còn cứng miệng.

“Lục Hoàng Tử, người chẳng đã nói ta nên quan tâm người một chút còn gì?” Trương Tĩnh dùng bộ mặt than vạn năm mà thốt ra lời ngả ngớn, vì thế, câu nói ngả ngớn kia lại trở nên nghiêm túc lạ thường.

“Ta, ta, ta, ta không có! Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy! Buông, buông, buông, buông!!!” thỏ béo lại bắt đầu nói lắp.

Trình Can ra sức vùng vẫy, mái tóc nâu vương đầy trên đệm. Sắc mặt đỏ bừng, mí mắt còn vương chút nước, chóp mũi đỏ ửng, cằm nhọn cổ cao, một bên bả vai lộ ra dưới tầm mắt Trương Tĩnh. Làn da mịn màng khỏe mạnh. Trên vai có một vết sẹo.

Trương Tĩnh nheo mắt nhìn, chợt hỏi, “Vết sẹo này, là từ đâu mà có?”

“Đó là mẫu phi...?!! Ngươi…” Trình Can không kịp suy nghĩ mà đáp, nhưng lập tức sửng sốt, trợn to mắt nhìn Trương Tĩnh. Vừa rồi, vừa rồi có phải hắn đã nhắc tới mẫu phi? Thôi chết, tại sao lại sơ ý như vậy?

Trương Tĩnh cau mày nhìn vết sẹo trên vai Trình Can, lại nhìn ánh mắt cảnh giác cao độ của hắn đối với mình. Trước khi Trình Can kịp lên tiếng lần nữa, Trương Tĩnh đã nhổm dậy, trở về vị trí cũ. Hắn lấy một quyển sách khác trên đầu giường ra đọc, chỉ nói, “Ngủ đi, có chuyện gì sáng mai lại nói.”

Trình Can nằm ngơ ngác ngửa đầu nhìn Trương Tĩnh. Không biết nhìn qua bao lâu, dưới ánh đèn vàng, dáng người vẫn ngồi vững như sơn không mảy may xoay chuyển. Cổ mỏi rồi, nhưng ánh mắt vẫn không dám dời đi nơi khác, nhất là bóng tối bên ngoài phòng kia. Chỉ sợ trong bóng tối ấy sẽ nhìn thấy một Đầu Ưng Nhân đuổi theo truy sát.

Một bàn tay che kín mắt, ấn đầu hắn xuống gối. Trình Can đưa tay muốn gỡ bàn tay to gan lớn mật kia xuống, nhưng giọng Trương Tĩnh lại vang lên trong không gian yên ắng:

“Yên tâm ngủ đi, lần này có ta ở đây.”

Bàn tay thô ráp, những ngón tay chai sần không hề giống với tay của Phụ Hoàng, càng không thể so sánh với đôi tay mềm mại của Thái Tử ca, nhưng bàn tay này đã cứu mạng Trình Can hắn. Người này, rõ ràng là phiền muốn chết, nhưng lại là người duy nhất chịu chùi mũi cho hắn, kéo hắn dậy, để cho hắn khóc, đem hắn một thân tanh lòm rửa sạch, cũng là người duy nhất… chịu lưu lại…

Vì sao không phải mẫu phi? Không phải Phụ Hoàng? Không phải Thái Tử ca? Vì sao lại là tên hung thần mặt than giết người không chớp mắt này?

Lòng bàn tay ươn ướt khiến Trương Tĩnh nhíu mày. Gia hỏa này, không lẽ là làm bằng nước thật đấy à? Hoàng Thượng, ngài có được hai đứa con thật ‘đặc biệt’ đấy, thật khiến người ta bất ngờ!

Ánh đèn le lói yếu dần, trời gần sáng se lạnh. Trương Tĩnh lắng nghe hơi thở đều đều của Trình Can, biết chắc gia hỏa này đã ngủ say, mới chầm chậm giở tay ra. Định chuồn êm, nhưng không ngờ gia hỏa này một tay ôm chăn, một tay lại níu chặt lưng quần hắn, khiến Trương Nhị Gia nếu muốn xuống giường thì phải lưu lại cái quần!

Chậc, lúc đầu là ống quần, giờ là lưng quần, quả nhiên là quỷ kế đa đoan!

Trương Tĩnh hết cách, nín thở nhìn Trình Can trở mình, một tay nắm chặt lưng quần hắn, một chân gác qua đùi hắn. Lần đầu tiên, đối với kẻ thứ ba ngoài hai ôn thần kia, Trương Nhị Gia hắn phải che mặt thở dài. Hay lắm, nếu thuộc hạ của hắn mà trông thấy một màn này, không cười đến rơi rụng mới là lạ!

Trình Can sau một tối mệt mỏi cực độ giờ đã ngủ rất say. Trương Tĩnh nhìn gò má cao cao, hàng mi dài ướt nước và hơi thở phập phồng của hắn mà bực bội nằm xuống.

Kể cũng lạ, hai đứa em của Trương Nhị Gia, dường như chưa từng có màn khóc nhè như thế này thì phải. Giờ nghĩ lại, ngoại trừ Trương Đàm lên ba tuổi hết khóc nhè thì Trương Tuyết dường như chưa từng khóc lóc ỉ ôi bao giờ… Chỗ này, hình như có cái gì đó sai sai, thế nhưng Trương Nhị Gia nghĩ mãi cũng không biết sai ở chỗ nào, vì thế, quyết định cho qua.

“Híc!” bên cạnh, Trình Can đột ngột thít một cái.

“Đồ mít ướt!” Trương nhị gia chửi thầm một tiếng, đem chăn đắp kín cho cả hai rồi nhắm mắt ngủ.

Dưới hang, thỏ nâu ngủ không ngoan, cái mông dịch qua dịch lại, tứ chi bám chặt lấy không buông, mơ thấy mình đang ôm củ cà rốt khổng lồ. Trương Nhị Gia nghiến răng lại mắng thầm hai ba tiếng, rốt cuộc xoay người ôm lấy con thỏ béo.

“Ngủ ngoan xem nào!” Trương Nhị Gia cắn một ngụm lên bả vai trần trắng trẻo kia, quát khẽ.

Trong mơ, thỏ béo bị củ cà rốt khổng lồ đè cho cứng ngắc!

Một giấc này, Trương Nhị Gia ôm thỏ nâu thơm ngon ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh. Mọi người trong phủ đều ngẩng đầu nhìn trời. Trương Nhị Gia ngủ đến trưa, chết rồi, có phải đại hồng thủy sắp tới không vậy????