Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 65: Đưa sính lễ thất bại

Hắc Miêu cười mà như không cười vuốt ve chòm râu của mình, tỏ vẻ ý tứ sâu xa nói: “Không, những thứ này là danh mục sính lễ.”, nó vừa dứt lời, ngay cả những trưởng lão từng thấy qua những chuyện lạ thường trên đời cũng không khỏi cả kinh.

Đào Chân để cho Liễu Tân Chi đỡ lấy Căng Uyển còn mình thì bước về phía hơn một trăm cái rương đỏ thẫm trước mặt, tùy ý mở ra một cái. Trong chiếc rương lớn như vậy, quả nhiên có những tập danh mục sính lễ màu đỏ chót được xếp chồng lên nhau rất ngay ngắn. Đào Chân tùy ý cầm lên một tập trên cùng của chồng danh mục, liền thấy trên tay có cảm giác hơi nặng, chiếc bìa màu đỏ bên ngoài vừa dày vừa nặng, sờ vào có cảm giác rất kỳ lạ. Nàng vừa mở ra, tầng giấy xếp nếp bên trong mỏng như cánh ve liền theo gió mà tung ra.

Đào Chân kinh ngạc vô cùng, rõ ràng tập danh mục nàng cầm lên chỉ dày có một chút, nhưng khi mở ra thì dài phải đến mười thước. Trên tờ danh mục màu hồng phấn là những chữ viết ngay thẳng nắn nót thoạt nhìn làm người ta vô cùng thoải mái. Hai mắt Đào Chân không khỏi sáng lên, nàng vốn thích các loại thư pháp, mà chữ viết trên danh mục này cho thấy người viết đã tốn không ít công lực khiến cho Đào Chân cảm thấy như nhặt được chí bảo.

Tất cả hơn một trăm rương…, những ý niệm không muốn để cho người khác biết bắt đầu xoay chuyển trong đầu Đào Chân. Nàng nhìn kỹ tờ danh mục sính lễ mấy lần, sau đó cầm lấy nó không buông, tỏ vẻ tự nhiên đi tới bên cạnh Căng Uyển, ghé vào tai sư tỷ, thấp giọng trêu ghẹo: “Danh mục sính lễ này được viết cũng thật là có ý tứ, không chỉ giới thiệu rõ ràng về số lượng và lai lịch các loại vàng bạc châu báu, càng buồn cười hơn là, những thứ châu báu kia có điển cố(1) gì cũng được ghi lại đầy đủ. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy danh mục sính lễ như vậy, xem ra yêu quái viết cái này cũng rất dụng tâm.”.

(1) Điển cố: những tích truyện xưa (còn gọi là “điển tích”) thường được dùng trong lời nói hoặc văn viết để chỉ những việc tương tự, đặc điểm của việc dùng điển cố là có thể diễn tả một cách ngắn gọn, hàm xúc và thâm sâu. Ở đây nên hiểu “điển cố” là những truyện cổ, truyền thuyết liên quan đến những thứ châu báu này.

Căng Uyển nhếch môi nói: “Cho dù là như vậy, ta cũng không đồng ý!”.

Đào Chân tự biết mình lỡ lời, giả bộ như không có việc gì nhét tập danh mục vào trong ngực, nói: “Muội chẳng qua chỉ là nói đến danh mục sính lễ, cũng không nói Triêu Hoa nhất định phải gả cho yêu vương kia.”.

Hắc Miếu nhìn thấy Đào Chân lấy một tập danh mục, khóe mắt nó liến lóe lên một tia sáng sắc bén, nó đứng ở trên đụn mây cười nói: “Thông gia từ từ kiểm tra, trước tiên chúng ta sẽ đặt sính lễ xuống.”

Một tiếng vỗ tay của Hắc Miêu vang lên, hơn một trăm con yêu quái đáp một tiếng rồi tản ra, trên cổ mỗi con đều đeo vài cái túi nhỏ. Đám yêu quái bay đến dưới chân núi của Thiên Nguyên tông, sau đó đồng loạt mở túi ra, trong chớp mắt, mọi người ở Thiên Nguyên tông đã hoàn toàn bị khiếp sợ một lần lúc nãy, giờ đây lại bị làm cho kinh sợ lần nữa.

Một núi châu báu sáng loáng,

Một núi châu báu sáng loáng so với Thiên Nguyên tông còn cao hơn một đỉnh núi,

Một núi châu báu sáng loáng so với Thiên Nguyên tông còn cao hơn một đỉnh núi, hơn nữa lại đang không ngừng cao lên với tốc độ nhanh chóng mặt!

“Này, này, này…” Liễu Tân Chi nhìn lên núi châu báu đang phủ bóng râm xuống Thiên Nguyên tông, liền cả giận nói: “Đám tiểu yêu các ngươi lại dám mang những tục vật như thế này đến vũ nhục Thiên Nguyên tông của ta! Mau mang những thứ này về, trả lại nữ nhi cho ta!”.

Liễu Tân Chi vừa nói vừa muốn xông lên, lại bị Liễu Triêu Dương và Căng Uyển lao ra gắt gao kéo lại: “Huynh cần phải nghĩ cho Triêu Hoa! Triêu Hoa còn nằm trong tay người ta đấy!”

Hắc Miêu nheo mắt lại: “Thông gia quá kích động rồi, điện hạ nhà ta đối với vương phi kính ở trong mắt, yêu ở trong lòng, nếu không phải là vương phi nói cần phải thành thân mới có thể giao phối, điện hạ của chúng ta đã sớm áp người dưới thân mà XXOO lại OOXX không biết bao nhiêu lần rồi.”.

Nguyệt Mãn vội vàng kéo Hắc Miêu vào trong ngực để ngăn chặn cái miệng của nó, hắn cười làm lành nhìn Liễu Tân Chi lúc này đã bị chọc giận đến mức sắc mặt hết tái xanh lại trắng bệch: “Điện hạ của chúng ta chỉ hi vọng dựa theo quy củ của nhân loại mà đưa sính lễ, nếu thông gia không hài lòng với sính lễ này, chúng ta có thể chuẩn bị thêm, chỉ là trước mắt, vì thể diện của điện hạ mà tuyệt đối không có chuyện thu hồi những thứ này.”

Một đám trưởng lão đã sớm bị chấn kinh ngay tại chỗ, tin tức ngày hôm nay thật sự là vừa quá kinh hãi vừa quá hoang đường.

Một bên là yêu vương, một bên là nữ nhi của chưởng môn một đại phái tu tiên, hai người này vốn nên đứng ở hai phía đối lập, giữa bọn họ phải là không đấu đến ngươi chết ta sống thì không thể ngừng. Chính là hai người như vậy rốt cuộc kỳ diệu thế nào lại có thể ở cùng một chỗ? Đừng nói các trưởng lão vô cùng hiếu kỳ mà ngay cả các đệ tử của Thiên Nguyên tông từ trên xuống dưới đều cảm thấy tò mò.

Hắc Miêu tức giận trừng mắt nhìn Nguyệt Mãn, Nguyệt Mãn thấp giọng nói bên tai của nó: “Đừng làm hỏng chuyện đưa sính lễ!”

Hắc Miêu liền tưởng tượng đến khuôn mặt không được thỏa mãn dục vọng của điện hạ nhà mình mà trầm mặc.

Nguyệt Mãn thấy Hắc Miêu đã an tĩnh lại mới buông nó ra, chắp tay nói với Liễu Tân Chi và Căng Uyển: “Liễu Triêu Hoa sống ở chỗ chúng ta rất tốt, nếu chưởng môn thông gia bất mãn với sính lễ thì ngày khác chúng ta lại đưa đến là được rồi.”, vừa dứt lời hắn bảo lũ yêu quái vứt tất cả túi nhỏ xuống trước mặt mọi người ở Thiên Nguyên tông. Hơn một trăm con đại yêu quái tạo thành đội ngũ đưa sính lễ lại tỏ vẻ không thèm để ý đến chưởng môn Thiên Nguyên tông và một đám trưởng lão mà nghênh ngang hùng hổ rời đi.

Cùng đi theo còn có Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên bị nàng len lén đưa đi.

Chuyện yêu vương điện hạ đưa sính lễ bị thất bại.

Người sắp trở thành nhạc phụ, nhạc mẫu của yêu vương điện hạ là chưởng môn Thiên Nguyên tông Liễu Tân Chi và chưởng môn phu nhân Căng Uyển rất tức giận.

Biết được điều này khiến cho khuôn mặt vốn không mấy thân thiện của yêu vương điện hạ càng tỏ vẻ không vui. Hắn nhìn mấy trăm thuộc hạ đang đừng trước mặt mà trầm mặc không nói lời nào.

Hắc Miêu và Nguyệt Mãn đứng ở đầu hàng không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, bọn chúng thậm chí có thể cảm giác được thời gian từng chút, từng chút, vô cùng chậm chạp trôi qua, mỗi một giây tựa như một thanh đao chậm rãi cắt vào thần kinh đang căng thẳng đến cực hạn của chúng.

Không khí trong thư phòng rất ngột ngạt, những con yêu quái ở bên ngoài vô cùng ngang ngược hung hăng giờ đây đều đang ủ rũ cúi đầu, ngay cả thở mạnh một chút bọn chúng cũng không dám.

Mãi một lúc sau, đám yêu quái mới nghe thấy giọng nói trầm thấp uy nghiêm của Sa La chậm rãi vang lên: “Không phải là lỗi của các ngươi.”.

Đám yêu quái đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà”, một tiếng này của Sa La lại khiến tim của lũ yêu quái nhất thời vọt lên đến cổ họng, chúng khẩn trương nhìn điện hạ của mình.

Sa La chậm rãi nói: “Nếu vàng bạc châu báu theo truyền thống cũng không thể làm bọn họ lung lay, vậy thì phải nghĩ cách kê đơn đúng bệnh, tìm một chút đồ hữu ích đối với việc tu tiên đi.”.

Lũ yêu quái gật đầu, những thứ đó bọn chúng đều có cất giấu, mặc dù số lượng ít nhưng yêu quái ở đây nhiều nên cũng đáng kể.

Sa La bảo lũ yêu quái tiếp tục bàn bạc, còn mình bước những bước dài ra khỏi thư phòng, không nhanh không chậm đi về phía gian phòng của Liễu Triêu Hoa.

Ánh mặt trời vào giữa trưa một ngày đông thật là tốt, vừa đủ ấm áp chiếu vào trên thân người. Liễu Triêu Hoa cương quyết yêu cầu Viên Viên phải đem một cái kiệu nhỏ tới đưa nàng ra ngoài phơi nắng, nếu không trong vòng một tháng tới, nàng nhất định sẽ trở thành hạt thóc mốc meo.

Ở trong gian phòng nhỏ u ám đã lâu, Liễu Triêu Hoa cũng cảm giác được cả người mình có chút ẩm ướt, lúc này được phơi nắng, nàng cảm thấy hết sức thoải mái.

Sa La dừng lại ở khúc quanh, nhìn bộ dạng Liễu Triêu Hoa khoan khoái nằm ở trên ghế dựa, híp mắt phơi nắng, trong lòng hắn lúc này chợt có một thứ cảm xúc nhàn nhạt, ấm áp dâng lên.

Cho dù chỉ là nhìn nàng như vậy, cũng cảm thấy một chút thỏa mãn.

Cho dù kiếp trước nàng là người phụ lòng mình.

Nhưng mà kiếp này, cái gì nàng cũng không nhớ rõ.

Đây chẳng phải là trong lúc mờ mịt, ông trời cho hai người bọn họ một cơ hội hay sao?

Liễu Triêu Hoa cảm thấy có người đang nhìn mình nên mới nghiêng đầu, liền nhìn thấy Sa La vẻ mặt không rõ ý tứ đang đi tới.

Một lọn tóc đen bóng phất ngang gương mặt nàng, Sa La liền nhẹ nhàng vén nó lên, ngón tay ấm áp của hắn lướt qua da mặt làm xuất hiện một dòng điện đánh thẳng vào trái tim của Liễu Triêu Hoa, khiến cho tim nàng đập nhanh một nhịp.

Sa La cúi người, dán trán mình vào trán Liễu Triêu Hoa, đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy của hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, tiếng nói trầm thấp nồng nàn chậm rãi vang lên: “Đưa sính lễ bị thất bại. Phụ mẫu nàng không vừa ý những thứ ta đưa đến.”

Ngữ điệu của hắn rất dịu dàng, nếu như tinh tế nghiền ngẫm vài lần, thậm chí còn có thể nghe ra trong lời nói của hắn có chút ủy khuất khiến người ta đau lòng.

Tựa như một con sư tử hiếm khi ngoan ngoãn, đột nhiên hạ thấp cái đầu cao ngạo của nó, không hề phòng bị mà để cho ngươi nhìn thấy sau gáy – nơi yếu ớt nhất trên cơ thể nó, hơn nữa còn vẫy vẫy đuôi, dùng cái đầu sư tử lông xù thật to mà cọ vào ngươi.

Lòng Liễu Triêu Hoa bỗng nhiên trở nên thật mềm mại, nàng từ từ đưa tay quấn lên cổ Sa La rồi nói: “Sa La, thật ra ta vẫn là có thích ngươi một chút.”.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Sa La nhanh chóng lóe lên một tia sáng, rực rỡ tựa như sao băng vụt qua giữa bầu trời đêm mùa hạ. Hắn nhích sát về phía Liễu Triêu Hoa hơn một chút, hơi thở ấm áp của hắn phả vào làn da nhạy cảm trên cổ nàng, khiến Liễu Triêu Hoa cảm thấy từng trận sởn gai ốc sau lưng, hắn nói: “Vậy, có thể bỏ qua chuyện đưa sính lễ mà trực tiếp thành thân hay không? Mùa đông sắp qua rồi.”, mùa xuân cũng sắp tới…

“Sa La.”, Liễu Triêu Hoa dịu dàng gọi hắn một tiếng, trong lời nói của nàng còn mang theo sự nghiêm túc lạ thường: “Nhưng mà ta thích ngươi cũng chỉ một chút mà thôi, còn chưa đến mức có thể thành thân.”.

“Liễu Triêu Dương đã tới.”, có lẽ nhận ra diễn biến cuộc nói chuyện có phần không ổn, Sa La nhanh chóng nói một câu. Hắn đứng thẳng người lên, nhìn thấy biểu tình của Liễu Triêu Hoa quả nhiên giống như dự đoán của mình, liền bổ sung thêm: “Nàng ta mang theo Phó Nguyên đến, đang ở bên ngoài Thất Phong.”.

Liễu Triêu Hoa hết sức kinh ngạc còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì đã bị Sa La bỗng nhiên bế thốc lên. Nàng kinh hãi đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, vừa định mở miệng thì lại phát hiện cổ họng của mình đã bị người ta thi triển phép thuật nên không thể nói ra tiếng.

Liễu Triêu Hoa dùng ánh mắt vừa sợ vừa giận nhìn Sa La, còn hắn thì tỏ vẻ vô cùng tự nhiên ôm nàng đi thẳng về phòng, không thèm để ý đến việc Liễu Triêu Hoa liên tục giãy giụa phản đối.

Tựa như một con sư tử kiêu ngạo đang muốn nói cho ngươi biết, lòng tự tôn của nó không cho phép ngươi cự tuyệt!

Sa La đặt Liễu Triêu Hoa lên giường rồi dùng thân mình đè lên người nàng, đôi mắt đen như mực của hắn phát sáng kinh người, hắn bình tĩnh nói: “Ta vừa đổi ý, vẫn nên giao phối trước, tranh thủ sinh vài hài tử, sau đó mới thảo luận chuyện có thành thân hay không.”.

Gương mặt Liễu Triêu Hoa thoáng chốc nóng lên, nàng trừng mắt hung hăng nhìn hắn như muốn nói: “ngươi đây là muốn lên xe mà không mua vé!”

Ngón tay thon dài của Sa La giống như hồ điệp bay lượn, nhẹ nhàng linh hoạt mở hai nút áo trên cổ Liễu Triêu Hoa, ánh mắt sâu thẳm của hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Người ta nói, thông thường trong những tình huống như thế này, nữ nhân yên lặng tức là tỏ vẻ đồng ý, nếu nàng không đồng ý thì nói đi.”.

“Ta có thể mở miệng nói chuyện hay sao chứ!”, hai tay Liễu Triêu Hoa vừa ôm lấy cổ họng của mình thì liền bị Sa La cầm lấy, kéo lên cao quá đỉnh đầu, hắn còn tỏ ra rất “công bằng”, rất “dân chủ” mà đợi nàng ba giây, sau đó mới nói một cách nghiên túc: “Cuối cùng nàng cũng đồng ý.”