Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 70: Vậy thì đã sao?

Sa La nhíu mày, một lần nữa khẳng định rằng nữ nhân là một loại động vật không thể nói lý lẽ, toàn nổi giận vì những chuyện không thể giải thích được.

Nhưng lần này yêu vương điện hạ quyết tâm không nói những lời này ra khỏi miệng mà dùng hành động để thay thế lời nói, trực tiếp nhào tới. Liễu Triêu Hoa không kịp phòng bị liền bị hắn tóm lấy, đầu lưỡi nóng bỏng bá đạo của Sa La nhanh chóng trượt vào trong khoang miệng nàng mà càn quét không sót một ngóc ngách nào, lưỡi của nàng bị hắn cuốn lấy đến mức mơ hồ có cảm giác tê dại.

Nhưng kì lạ ở chỗ là cảm giác khó chịu dưới đáy lòng nàng dường như cũng bị đầu lưỡi của hắn cuốn đi hết một nửa, Liễu Triêu Hoa có chút bất đắc dĩ nện vài cái vào lồng ngực rắn chắc của Sa La: “Tránh ra, ta không thể thở được.”.

Sa La ngừng lại một chút, rốt cuộc vẫn hơi nhỏm người dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, trong ánh mắt nóng bỏng của hắn lộ rõ vẻ ám muội. Nhìn thấy hai gò má Liễu Triêu Hoa ửng hồng, trong bầu không khí ái muội khiến người ta không thể thở nổi này, Sa La hơi mất tự nhiên nói: “Trời tối rồi, thật đúng lúc.”.

Liễu Triêu Hoa tức giận trừng mắt nhìn Sa La một cái, hắn liền cúi người xuống dán sát vào nàng, hơi thở nam tính ấm áp phả vào mặt khiến từng sợi lông tơ mềm mượt trên mặt nàng đều run rẩy.

Liễu Triêu Hoa có chút khó chịu đưa tay đẩy cằm hắn ra, oán giận nói: “Đợi thành thân xong lại làm tiếp chuyện nên làm, bây giờ đưa ta đi gặp Triêu Dương trước đã.”.

Lúc nói ra lời này Liễu Triêu Hoa làm sao cũng không nghĩ đến tối nay nàng sẽ bị người ta dùng một phương thức cực kì mãnh liệt mà lau sạch rồi ăn hết, ăn hết xong lại lau sạch, cứ như thế lặp đi lặp lại, không có hồi kết…

Sa La nhỏm người dậy, bất đắc dĩ buồn bực thở dài một tiếng, không cam lòng mà rời khỏi thân thể của nàng, đứng ở bên giường chờ Liễu Triêu Hoa chỉnh trang lại y phục sau đó bế thốc nàng lên một cách dễ như trở bàn tay.

Liễu Triêu Hoa hơi kinh hãi, hai tay ôm lấy cổ Sa La, đôi mắt trong suốt của nàng đã ẩn chứa vẻ buồn bực: “Đến khi nào mới trả lại xe lăn cho ta?”.

Sa La chậm rãi đưa mắt liếc nàng một cái: “Nàng không cảm thấy ta bế nàng thuận tiện hơn sao? Nàng vẫn muốn ngồi xe lăn sao?”

Liễu Triêu Hoa mơ hồ cảm thấy hình như Sa La còn chưa nói hết.

Quả nhiên không đợi nàng mở miệng, hắn liền tiếp tục nói: “Nếu nàng thật sự cảm thấy ngồi xe lăn tốt hơn so với ta bế nàng thì hiện tại chúng ta liền ở lại trong phòng đi, làm xong chuyện nên làm trong lúc từ từ chờ xe lăn của nàng chuẩn bị xong.”.

Khi nói đến hai chữ “từ từ” Sa La hơi kéo dài âm điệu.

Ngữ điệu kéo dài làm cho Liễu Triêu Hoa hiểu được Sa La còn muốn nói tiếp. Nàng nhanh chóng bỏ qua chủ đề nguy hiểm này mà nói thẳng: “Lục Phong đi hướng nào? Triêu Dương có khỏe không?”.

Sa La dùng ánh mắt đen sâu thẳm chậm rãi liếc Liễu Triêu Hoa một cái, làm cho tim nàng đập nhanh hơn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn dùng cái chân thon dài đẩy cửa phòng ra, rẽ sang một lối rồi tiến về phía trước.

Liễu Triêu Hoa thở phào nhẹ nhõm, để mặc Sa La ôm nàng đi. Cảnh vật hai bên lùi về phía sau nhưng nàng hoàn toàn không có lòng dạ nào mà quan sát, tâm trí nàng lúc này dường như chỉ đắm chìm trong sự yên ổn mà Sa La mang lại cũng như trong hơi thở ấm áp của hắn.

“Đến rồi.” giọng nói của Sa La hơi trầm xuống, vì câu nói của hắn mà Liễu Triêu Hoa đột nhiên hoàn hồn, lúc này nàng mới nghe thấy âm thanh ào ào của thác nước đổ xuống. Liễu Triêu Hoa liền ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh Lục Phong có một thác nước chảy thẳng xuống dưới, dòng nước màu trắng bạc trút xuống đầm nước tạo ra vô số bọt nước kèm theo tiếng vang ào ào. Nhất là ở hai bên thác nước, những bông hoa thỉnh thoảng bị nước đánh vào không chịu nổi sức nặng mà rơi xuống đầm nước rồi theo dòng nước trôi đi, tựa như một nét vẽ tinh xảo điểm thêm một chút chấm phá cho phong cảnh ở đây.

Còn có một tòa Lưu Thủy Các được kiến tạo ở bên trên thác nước, lầu các ba tầng tinh xảo tú lệ khiến người ta ngắm không rời mắt.

Trong đầu Liễu Triêu Hoa vừa xuất hiện ý nghĩ muốn tiến tới gần thì cả người nàng bỗng nhiên bay lên, Sa La lúc này đã ôm nàng đứng ở hành lang của lầu các. Liêu Triêu Hoa tập trung tinh thần, liếc mắt nhìn xuống dưới một cái, thác nước hùng vĩ từ dưới lòng bàn chân lao xuống, làm cho người ta có ảo giác như đang giẫm lên thác nước vậy.

“Thích nơi này sao?”, Sa La kề sát bên tai nàng mà hỏi.

Liễu Triêu Hoa gật đầu: “Rất thích.”.

“Vậy ta đuổi bọn họ ra ngoài, để chúng ta vào đây ở.”, Sa La nói chuyện ngang ngược một cách thản nhiên, chỉ có Liễu Triêu Hoa im lặng thầm nghĩ: “Ngươi còn có thể làm ra những chuyện không có phẩm chất như vậy nữa sao?”.

“Chỉ là thích một chút thôi, tìm Triêu Dương đi.”, Liễu Triêu Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, Sa La nhấc tay thay đổi tư thế ôm Liễu Triêu Hoa, làm cho nàng ngồi trên cánh tay của mình, từ ngoài nhìn vào nàng lúc này cao hơn hắn một cái đầu.

Cánh cửa cũ kĩ lâu không dùng bị nhẹ nhàng mở ra, Liễu Triêu Hoa dời tầm mắt nhìn lại, khi nhìn rõ người từ bên trong bước ra thì nàng gần như không dám tin vào mắt mình.

Đó… đó chẳng phải là Triêu Dương sao?

Cảm nhận được ánh mắt của người khác, Liễu Triêu Dương vừa quay đầu liền nhìn thấy Liễu Triêu Hoa đang ngồi trên cánh tay của yêu vương.

Hốc mắt Liễu Triêu Dương không khỏi đỏ lên, trong lòng bắt đầu trào dâng cảm giác chua xót, tựa như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng khiến nàng rất khó chịu. Giằng co một lúc lâu, Liễu Triêu Dương mới thốt ra được hai tiếng từ sâu dưới đáy lòng: “Triêu…Hoa.”.

Liễu Triêu Hoa hai tay tự nhiên nắm chặt lấy bờ vai Sa La để ổn định thân mình, nhìn thấy bộ dạng Liễu Triêu Dương rơi nước mắt, khóe môi nàng khẽ nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt dịu dàng, giống như hình ảnh vẫn khắc sâu trong ký ức của Liễu Triêu Dương.

“Có cái gì mà phải kích động như vậy.”.

“Triêu Hoa!” Liễu Triêu Dương gần như không thể ngẩng đầu mà chỉ trực tiếp nhào qua, Sa La nhíu mày hơi nghiêng người liền nhanh chóng tránh đi khiến cho nàng chỉ bắt được một góc áo của Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu Dương đột nhiên tỉnh ngộ, sợ sệt nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của yêu vương, nắm góc áo của Liễu Triêu Hoa đứng cách hai bước nhìn muội muội: “Muội, không sao là tốt rồi.”

Nhớ lại thời khắc sinh ly tử biệt ngày hôm đó, nàng không cách nào trở lại là mình của trước đây, mỗi ngày mỗi đêm đều áy náy day dứt mà không ăn không nói, ngay cả lấy nước mắt rửa mặt cũng không làm tiêu tán được cảm giác áy náy ăn sâu vào xương tủy kia. Nếu không phải vì câu nói bên tai lúc đó của Liễu Triêu Hoa, thì nàng thậm chí muốn dứt khoát cho mình một đao để xuống âm phủ đi tìm muội muội. Nếu kiếp sau hai người còn có thể được làm tỷ muội, nàng nhất định sẽ không bao giờ liên lụy đến muội muội nữa.

Liễu Triêu Hoa tỉ mỉ nhìn Liễu Triêu Dương, rõ ràng mới qua không lâu nhưng tỷ tỷ lại già đi như đã ngoài ba mươi tuổi, cô thiếu nữ hơn mười tuổi hoạt bát lanh lợi đã sớm một đi không trở lại, người trước mắt này nếu như không phải đã quen biết từ trước, nói nàng là một thiếu phụ chắc cũng có người tin.

“Muội…”.

“Tỷ…”.

Hai tỷ muội đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngừng lại nhìn đối phương, chờ đợi người kia nói trước.

Trong lòng Liễu Triêu Dương có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không biết trước tiên nên nói gì. Nàng tỉ mỉ quan sát Liễu Triêu Hoa cùng với yêu vương thì cảm thấy không khí giữa hai người rất hài hòa, mơ hồ có điểm giống như cảm giác lúc nàng và Phó Nguyên bên nhau. Cùng lúc đó Liễu Triêu Hoa vén lên một sợi tóc bị gió thổi dán vào bên má làm cổ áo của nàng hơi hở ra một chút, ánh mắt Liễu Triêu Dương nhìn xuống nơi cần cổ trắng nõn của Liễu Triêu Hoa, phát hiện những dấu đỏ thắm trên da thịt trắng trẻo tựa như hồng mai nở rộ, tươi đẹp mê người.

Liễu Triêu Dương trong lòng đột nhiên cả kinh, đoán rằng Liễu Triêu Hoa là vì nàng nên mới trao thân cho yêu vương, lấy đó làm điều kiện đổi lấy Chiêu Hồn Đăng để cứu Phó Nguyên. Cảm giác áy náy thoáng chốc dâng lên trong lòng tựa như thủy triều hung dữ bao phủ lấy nàng.

Liễu Triêu Dương nước mắt lưng tròng, ánh mắt nhìn Sa La mơ hồ lộ ra một hai phần căm hận cùng quyết tâm liều mạng.

Sa La phát hiện mình bỗng nhiên bị nhìn với ánh mắt như vậy, chỉ là vì đối phương quá yếu, tùy tiện tát một cái cũng có thể giết chết cho nên liền theo lẽ thường mà thản nhiên không để ý. Nhưng Liễu Triêu Hoa cũng không nghĩ vậy, ngay lúc Liễu Triêu Dương lộ ra ánh mắt như vậy, nàng liền ý thức được nhất định tỷ tỷ đang hiểu lầm cái gì đó.

Một góc mềm mại dưới đáy lòng Liễu Triêu Hoa như bị xé rách một chút, rõ ràng là chuyện của hai người vì cái gì mà để Sa La phải chịu ủy khuất này?

Sa La cảm thấy đầu hơi đau, đang muốn nhắc nhở Liễu Triêu Hoa không nên kéo tóc mình, lại phát hiện đối phương quay mặt đi, nhìn thẳng về phía Liễu Triêu Dương, trong lời nói của nàng mang theo vẻ dứt khoát, nàng nói ra lời nói mà hắn cảm thấy động lòng nhất trong đời mình: “Tỷ nghĩ sai rồi.”.

“Tỷ nghĩ sai rồi.”.

Liễu Triêu Dương khiếp sợ ngẩng đầu nhìn nàng, Sa La cũng khiếp sợ nhìn nàng.

Tuy rằng Liễu Triêu Hoa vẻ mặt bình thản nhưng mà ánh mắt nghiêm túc sáng chói vạn phần, rõ ràng là muốn nói cho mọi người biết, nàng không phải đang nói đùa mà là đang nói một chuyện rất quan trọng.

Sa La không có ép buộc muội, không có đối xử không tốt với muội. Mà là muội thích hắn, đồng ý thành thân với hắn.”. Nàng dùng sức nắm lấy bả vai Sa La, hắn cảm thấy ngay lúc nàng vừa dứt lời trái tim của mình đột nhiên gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong mắt Liễu Triêu Dương lộ rõ vẻ kinh ngạc và không tin tưởng, Liễu Triêu Hoa một tay ôm lấy cổ của Sa La, ngón trỏ nhẹ nhàng vạch cổ áo của hắn làm lộ ra một khe hở nhỏ, những dấu răng nhàn nhạt và những dấu hôn chi chít bày ra trước mắt Liễu Trêu Dương.

Sắc mặt Liễu Triêu Dương chợt đỏ lên, nàng đương nhiên hiểu được ý tứ trong hành động này của muội muội, Liễu Triêu Hoa muốn ám chỉ những dấu vết trên người yêu vương là do nàng ấy để lại. Tình yêu là chuyện của hai người, nếu như là một bên ép buộc một bên bị ép buộc thì sẽ không có chuyện chủ động, cũng không thể lưu lại những dấu vết như vậy được.

“Nhưng mà…, nhưng mà hắn là yêu vương, muội là nữ nhi của phụ thân!”, Liễu Triêu Dương bị khiếp sợ nên nói năng luống cuống, cố gắng tìm lí do gì đó để thuyết phục Liễu Triêu Hoa.

Một người là yêu vương thống lĩnh yêu đạo, một người là nữ nhi của chưởng môn Thiên Nguyên tông.

Giữa hai người có một ranh giới gần như không thể nào vượt qua!

Liễu Triêu Hoa nở nụ cười, một nụ cười rất nhẹ, nhưng chính nụ cười như vậy làm cho Liễu Triêu Dương đột nhiên nhớ tới Liễu Triêu Hoa của năm xưa, làm ra chuyện kinh thiên động địa, một mình đối mặt với sự trách tội nghiêm khắc của đông đảo trưởng lão mà vẫn tỏ ra hiên ngang bất động.

Phong thái bình thản như vậy thật là chói mắt khiến người ta không thể rời mắt!

Trong lúc ánh mắt Liễu Triêu Dương còn đang gắt gao nhìn Liễu Triêu Hoa thì bên tai nàng đã vang lên tiếng cười nói chậm rãi của muội muội: “Vậy thì đã sao?”.