Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 81: Vì kính duyên thủy

“Vậy… Hoa Gian các là?”, Liễu Triêu Hoa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn.

“Chính là vỏ của nó, Liễu Triêu Dương đang ở trong vỏ của nó.” Sa La chỉ vào cái vỏ ốc nằm giữa biển hoa mà nói.

Có lẽ là do cảm giác được tầm mắt của Liễu Triêu Hoa và Sa La, đứa trẻ mập mạp tròn trịa ở trên đỉnh của gian phòng vỏ ốc kia ngừng công việc lau chùi lại, quay đầu nhìn về phía này một cái. Lúc nhìn thấy Sa La và Liễu Triêu Hoa, trong mắt nó chợt hiện lên một tia kinh ngạc, đứa trẻ vứt miếng bọt biển trong tay, thoáng cái liền từ trên đỉnh của vỏ ốc tuột xuống, đôi tay đôi chân nhỏ bé vung lên mấy cái, trong chốc lát liền chạy tới trước mặt Sa La, nó tỏ ra vui mừng cung kính nói: “Điện hạ đưa vương phi đến là vì muốn gặp nhân loại kia sao?”.

Sa La gật đầu, trên mặt hắn còn tràn ra ý cười thân thiết, đứa bé mập mạp như được khích lệ, hưng phấn xoay người dẫn đường: “Điện hạ vương phi mau đến đây, nhân loại kia vừa mới tỉnh lại!”.

Sa La vươn ra đôi chân thon dài bước theo đứa trẻ mập mạp đi đến trước gian phòng hình vỏ ốc cao nửa người kia rồi khẽ khom người xuống. Liễu Triêu Hoa liền nhìn thấy lối vào trước mặt mình vốn chỉ có thể cho một đứa trẻ chui lọt đột nhiên trở nên to lớn, một giây sau, hai người liền tiến vào trong một không gian rất rộng lớn. Bên trong rộng rãi khiến cho Liễu Triêu Hoa kinh ngạc vô cùng, vốn tưởng rằng nơi này đã khá lớn rồi, ai ngờ đứa trẻ mập mạp đi đằng trước lại cười híp mắt quay đầu, ngón tay bụ bẫm chỉ về phía cuối gian phòng: “Đây là phòng khách, tỷ tỷ của vương phi ở trong gian phòng kia.”.

Liễu Triêu Hoa từng nghe qua trên thế gian có một loại thuật pháp gọi là thuật không gian, nhưng hôm nay mới thật sự được mở rộng tầm mắt.

Nàng đứng ở phòng khách mà nhìn lên trên, chỉ thấy một luồng ánh sáng êm dịu nhìn không rõ điểm phát ra chiếu xuống, cầu thang kéo dài hướng lên phía trên, hoàn toàn không nhìn được nơi này có bao nhiêu tầng.

Sa La theo đứa trẻ mập mạp đi đến gian phòng nó vừa chỉ sau đó mở cửa tiến vào, đó là một gian phòng lớn có bày biện một vài đồ dùng dành cho nữ nhi, ngay sau tấm bình phong, chính là giường của Liễu Triêu Dương.

Tầm mắt của Liễu Triêu Hoa theo bước chân của Sa La lướt đến phía sau tấm bình phong, liền nhìn thấy Liễu Triêu Dương nằm trên giường, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng, ngây ngẩn nhìn chằm chằm lên nóc giường.

Trong lòng Liễu Triêu Hoa mãnh liệt co rút, dáng vẻ Liễu Triêu Dương như vậy, tựa như một đóa hoa không còn sức sống, sắp sửa tàn lụi.

Một lúc sau Liễu Triêu Dương mới cảm giác được có người vào phòng, ánh mắt trống rỗng dần đọng lại rồi hướng về phía này, khi nhìn thấy Liễu Triêu Hoa và Sa La thì đáy mắt nàng hiện lên một chút ánh sáng nhạt. Liễu Triêu Dương không nói một lời, chỉ nhìn về phía Liễu Triêu Hoa, hốc mắt đỏ bừng của nàng dần dần trở nên ướt át, sau đó từng giọt nước mắt lóng lánh trong suốt đọng lại, không ngừng chảy ra khỏi khóe mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống gối.

Sa La khẽ nhíu mày, khom lưng cẩn thận đặt Liễu Triêu Hoa ở bên mép giường, sau đó kề sát bên tai nàng mà nói: “Các nàng nói chuyện, xong thì gọi ta tới đón nàng.”.

Liễu Triêu Hoa gật đầu, đúng là nàng cần ở riêng cùng Liễu Triêu Dương một lát.

Đợi đến khi bóng lưng của Sa La biến mất ở bên kia cánh cửa, Liễu Triêu Hoa mới nhìn về phía khuôn mặt so với trước đây càng thêm già nua tiều tụy của Liễu Triêu Dương, mấy lần mở miệng, nhưng cuối cùng nàng cũng không thể hỏi được gì.

Ai cũng biết, đối với người bị tổn thương, cho dù muốn biểu đạt sự quan tâm, thì tốt nhất cũng đừng hỏi thăm, bởi vì cứ hỏi một lần, người bị tổn thương nói rõ một lần, tức là lại làm miệng vết thương rách ra lần nữa cho nên càng khiến họ đau đớn hơn một phần.

Liễu Triêu Dương nhìn muội muội, sau đó lại dời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm lên nóc giường, cay đắng tự giễu nói: “Huynh ấy nói với ta, nếu như kiếp sau có duyên thì sẽ gặp lại.”.

Nước mắt ào ạt từ trong hốc mắt của nàng rơi xuống: “Tỷ cũng biết, nam nhân đều không phải là thứ gì tốt đẹp.”.

Liễu Triêu Hoa ngây người, mới qua nửa tháng mà…

“Vậy, Nại Hà hoa đâu?” Liễu Triêu Hoa nhìn sắc mặt Liễu Triêu Dương mà cẩn thận hỏi, nếu như nàng nhớ không lầm thì tỷ tỷ đã mang đi lượng hoa đủ dùng trong hai tháng.

“Làm rơi ở Hàn Băng huyệt. Lúc đi ra quên không mang theo.”, Liễu Triêu Dương nói xong cả người chợt ngây ngẩn, sau đó từ từ quay đầu lại, đôi mắt hàm chứa ý tứ không rõ, thẳng tắp nhìn về phía Liễu Triêu Hoa, chậm rãi hỏi: “Triêu Hoa, bây giờ muội hạnh phúc chứ?”.

Liễu Triêu Hoa hơi ngẩn ra, đối mặt với ánh mắt như vậy của Liễu Triêu Dương, cảm giác bất an dần dần lan tràn dưới đáy lòng nàng, nàng có thể cảm nhận được, lời nói tiếp theo của Liễu Triêu Dương sẽ không tốt lắm…

“A, từ “hạnh phúc” này là khó định nghĩa nhất, chỉ là, muội cảm thấy khá tốt. Sa La đối xử với muội không tệ, chỉ là hắn có chút bá đạo lại bám dính người ta thôi.”, Liễu Triêu Hoa miễn cưỡng nói.

Ánh mắt của Liễu Triêu Dương hơi đăm chiêu, sau đó nàng chợt nhắm mắt lại, xoay mặt qua một bên: “Vậy muội hãy cùng hắn sống thật tốt đi.”.

“Triêu Dương.”, khóe miệng Liễu Triêu Hoa mang theo nụ cười yếu ớt nhìn nàng.

Cơ thể của Liễu Triêu Dương khẽ run lên, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía muội muội, từ từ nói: “Nếu như muội biết được chuyện này thì tình cảm của muội và yêu vương sẽ bị ảnh hưởng, vậy muội còn nguyện ý muốn biết không?”

Ánh mắt của nàng buồn bã, tựa như là hỏi Liễu Triêu Hoa, nhưng lại giống như đang hỏi chính mình.

“Nếu như, sớm biết kết cục của bản thân là nhất định sẽ bị ruồng bỏ, vậy lúc đầu chính mình có còn muốn ăn Nại Hà hoa hay không?”

Chỉ vì hai tháng triền miên vui vẻ…

Nụ cười trên môi Liễu Triêu Hoa chợt cứng đờ, có chút ánh sáng không rõ ý tứ đan vào nơi đáy mắt trong suốt của nàng: “Cho dù là vậy muội vẫn muốn biết.”.

Liễu Triêu Dương nhắm mắt lại tựa như cam chịu mà lẩm bẩm nói: “Hai người chúng ta đúng là đáng đời.”.

“Khi tỷ trở về Thiên Nguyên Tông, nghe nói mọi người đang thương lượng hôn lễ của muội, cho nên muốn đến giúp đỡ, nhưng…”, Liễu Triêu Dương hơi dừng lại một chút sau đó nghiến răng nói: “Tỷ nghe thấy đại hồ ly nói yêu vương cưới muội là vì muốn có Kính Duyên Thủy của Thiên Nguyên Tông để sử dụng Côn Lôn Kính giúp hắn nhớ lại chuyện trong quá khứ với phối ngẫu của hắn.”.

Liễu Triêu Dương sau khi nói xong liền nhìn về phía Liễu Triêu Hoa, nhưng lại phát hiện sắc mặt của đối phương cũng không có biến đổi bao nhiêu, trong lòng nàng có chút giật mình, liền mở miệng gọi một tiếng: “Triêu Hoa?”.

Liễu Triêu Hoa đang ngẩn người, tuy rằng trên mặt nàng không có biểu tình gì nhưng lời nói lại hơi run lên mang theo vẻ nghiêm túc hỏi: “Tỷ thực sự không nghe nhầm chứ?”.

Liễu Triêu Dương gật đầu, không nói lời nào.

Liễu Triêu Hoa hít một hơi thật sâu sau đó cười một tiếng, hờ hững nói: “Thì ra là như vậy.”.

Liễu Triêu Dương thật sự kinh ngạc, có chút không tưởng tượng nổi nhìn nàng, chần chừ nói: “Muội, muội…?”.

Ánh mắt Liễu Triêu Hoa mang theo ý cười yếu ớt: “Muội nhất định phải đi hỏi hắn, phải hỏi cho rõ ràng, hỏi cho minh bạch.”.

“Lỡ như hắn thật sự nói, cưới muội chỉ là vì Kính Duyên Thủy thì phải làm thế nào?”, Liễu Triêu Dương mở to đôi mắt đỏ bừng hỏi.

Liễu Triêu Hoa trầm mặc một chút sau đó mới nói: “Muội cảm thấy sẽ không như vậy, bởi vì cảm giác khi hai người ở chung một chỗ chỉ có người trong cuộc hiểu rõ nhất, Sa La đối với muội…không giống như chỉ đơn giản bởi vì Kính Duyên Thủy như vậy.”. Cuối cùng nàng nâng mí mắt cười cười với Liễu Triêu Dương: “Chuyện này, muội sẽ hỏi hắn. Nếu Phó Nguyên bỏ rơi tỷ một mình, vậy thì tỷ cũng nên từ bỏ hắn. Gần đây muội đã nhờ Sa La đi tìm một ít thuốc có tác dụng khôi phục dung mạo, trẻ hóa da thịt, cứ coi như là không vì ai cả, tỷ cũng dùng một chút đi.”.

Liễu Triêu Dương sững sờ, nhắm mắt lại xoay người không nói lời nào.

Liễu Triêu Hoa nhìn bộ dáng của tỷ tỷ như vậy chỉ đành thở dài một tiếng, mặc dù nói như vậy, nhưng đáy lòng nàng vẫn là vô cùng thấp thỏm, nàng hướng về phía ngoài cửa mà gọi: “Sa La, chàng đến đây.”.

Lời nói vừa dứt, từ xa liền truyền đến tiếng bước chân vững vàng của Sa La, từng bước từng bước của hắn giống như bước vào trong lòng nàng, làm cho Liễu Triêu Hoa có cảm giác kiên định.

Sa La mở cửa đi vào, nhìn thấy Liễu Triêu Hoa vẫn ngồi ở trên mép giường như cũ, mà Liễu Triêu Dương thì đang nhắm mắt suy nghĩ, hắn cảm thấy dường như cuộc nói chuyện không được vui vẻ cho lắm.

Sa La nhướn mày, đi tới gần, tựa như tuyên bố quyền sở hữu mà ôm Liễu Triêu Hoa vào ngực, làm cho nàng dán thật chặt vào người hắn.

Mà Liễu Triêu Hoa lúc này cũng có chút kỳ quái, lại tỏ ra ngoan ngoãn thuận theo hắn một cách khác thường, điều này làm cho Sa La mơ hồ có cảm giác kỳ lạ. Hắn cất bước đi ra khỏi vỏ ốc biển, suốt dọc đường đi Liễu Triêu Hoa đều im lặng, dùng đôi mắt trầm tĩnh nhìn hắn.

Ánh mắt như vậy khiến Sa La cảm thấy có chút không thoải mái, cánh tay hắn cũng vì vậy mà hơi siết chặt. Lúc này hai người đã bay đến Lưu Thủy các ở Lục Phong, trở lại chỗ lúc nãy, Sa La nhẹ nhàng đặt Liễu Triêu Hoa xuống, tựa vào chiếc cột dưới mái hiên, ôm nàng trong ngực mà nói: “Nói đi, vì sao nàng nhìn ta như vậy?”.

Liễu Triêu Hoa dựa vào trong ngực Sa La, gương mặt dán sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, bên tai nghe thấy nhịp tim trầm ổn động lòng người của đối phương, nàng nhắm mắt lại, tỏ vẻ ý vị sâu xa mà gọi một tiếng: “Sa La…”.

Dư âm của tiếng gọi kéo dài một cách mê người, Sa La trầm giọng ừ một tiếng.

“Cảm giác của chàng đối với ta là gì?”, Liễu Triêu Hoa nép trong ngực hắn chậm rãi mở mắt, nhìn vào khuôn mặt có chút căng thẳng của Sa La, nàng đưa ngón tay chầm chậm vuốt ve lên đôi môi đỏ mọng mềm mại gợi cảm của hắn mà từ từ nói: “Ta thích chàng, rất thích chàng.”.

Đôi mắt u ám có chút bối rối của Sa La thoáng chốc sáng ngời, đối diện với ánh mắt đòi hỏi đáp án của nàng, hắn tỏ vẻ khó xử trầm mặc một lát sau đó diễn tả một cách khó khăn: “Ta cũng không biết cảm giác này là gì, tóm lại chắc là còn sâu đậm hơn so với yêu.”.

Vẻ rung động nhè nhẹ tràn ra trong đôi mắt của Liễu Triêu Hoa, nàng bật cười một tiếng: “Vậy, đó là tình cảm gì?”.

Sa La nhất thời phát cáu, chân mày hắn nhíu chặt lại: “Ta làm sao mà biết!”.

Liễu Triêu Hoa vươn hai tay bám lấy bờ vai Sa La, kề sát trán mình vào trán của hắn, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào đáy mắt vẫn còn toát ra vẻ xấu hổ của hắn. Nàng từ từ nhích đến gần, đặt lên môi Sa La một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rồi nhìn vào môi hắn mà thì thầm: “Vậy, cảm giác như thế, sau này cũng đừng thay đổi, được không?”.

Sa La hơi hạ mi mắt: “Ta cũng không biết có thay đổi hay không, nhưng cho đến tận bây giờ, trong phái nữ chỉ có mình nàng khiến cho ta có dục vọng giao phối mãnh liệt.”.

Dứt lời ánh mắt hắn còn mang theo vẻ khao khát mãnh liệt nhìn vào nàng.

“…”, Liễu Triêu Hoa hung hăng khẽ cắn môi dưới của hắn, dưới đáy lòng âm thầm chửi mắng một cách thậm tệ: “Cái tên gia hỏa này chỉ biết làm mất hứng!”.