Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 82: Nụ cười nhợt nhạt

Dứt lời Sa La còn dùng ánh mắt khao khát mãnh liệt nhìn về phía nàng.

“…”, Liễu Triêu Hoa hung hăng cắn vào môi dưới của hắn, dưới đáy lòng âm thầm mắng một cách thậm tệ: “Cái tên gia hỏa này chỉ biết làm mất hứng!”

Trên môi bị hung hăng cắn một cái, mặc dù đau đớn, nhưng Sa La lại dường như cảm thấy được sự ngầm đồng ý của nàng, hắn liền mạnh mẽ xoay người áp Liễu Triêu Hoa dưới thân mình.

Tầm mắt hắn di chuyển dọc theo đường cong mềm mại nơi cằm dưới của nàng rồi hướng lên trên, sau đó dừng lại ở đôi môi đỏ trơn bóng mê người đang khẽ hé mở kia, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, sau đó Sa La hôn nàng.

Liễu Triêu Hoa nhắm mắt lại, lông mi tựa như một cây quạt tinh xảo, dưới nụ hôn nhiệt tình triền miên của Sa La mà khẽ run rẩy.

Nụ hôn ướt át mang theo ý tứ trêu chọc của Sa La từ đôi môi anh đào chạy dọc theo đường cong mềm mại mượt mà nơi cằm dưới của nàng, khẽ cắn vài cái như cắn một quả đông lạnh, sau đó lại dời đến cần cổ thon dài xinh đẹp, mút lên làn da chằng chịt những chiến tích hôm qua của hắn làm lộ ra một đóa hồng mai nở rộ đón xuân. Sau đó…

Tầm mắt của Sa La theo cổ áo hơi mở rộng của Liễu Triêu Hoa mà nhìn vào, thứ kia mềm mại mơn mởn được che giấu ở bên trong lớp áo, lúc ẩn lúc hiện, làm cho người ta có những suy nghĩ sâu xa.

Bàn tay to lớn của hắn phủ chỗ mềm mại tràn đầy vẻ đẹp nữ tính của nàng mà chậm rãi vuốt ve một cách trêu chọc đầy cám dỗ.

Một hai tiếng rên rỉ bị đè nén của Liễu Triêu Hoa rơi vào tai Sa La đúng như mong muốn của hắn. Hắn mím môi cười một tiếng, tỏ vẻ xấu xa mà tập trung khiêu khích đóa hoa nhỏ mẫn cảm trên ngực nàng, Liễu Triêu Hoa thỉnh thoảng mở mắt ra, tức giận giật một lọn tóc của hắn. Sa La thuận theo động tác của nàng mà cúi xuống, sau đó ôm Liễu Triêu Hoa lăn một vòng ngay tại chỗ mà thuận thế đứng dậy, đá văng cửa phòng ở Lục Phong. Hắn xoay người một cái liền lách vào trong phòng, đuôi tóc dài màu đỏ sậm kiều diễm vẽ ra một cái hình cung xinh đẹp trong không trung, đợi đến lúc mái tóc hắn rơi xuống thì cửa phòng đã bị đóng lại chặn hết phong cảnh tú lệ và âm thanh của thác nước bàng bạc đổ xuống ở bên ngoài.

Trong căn phòng yên tĩnh, đôi mắt của Sa La lóe sáng cực điểm.

Liễu Triêu Hoa dần dần nhìn đến mê mẩn, đợi đến lúc nàng lấy lại tinh thần, mới ý thức được mình đã cùng Sa La lăn đến trên giường, quần áo hai người ngổn ngang bên dưới chẳng phân

biệt được. Da thịt nóng bỏng dán sát vào nhau, khiến cả hai cùng phát ra tiếng thở dài trầm thấp khoan khoái.

Nam nữ quấn quýt va chạm lẫn nhau, tinh thần và linh hồn hoàn toàn hòa quyện, phổ ra một khúc nhạc ái tình vô cùng nhuần nhuyễn.

Nguyệt Mãn lẳng lặng đứng ở dưới đỉnh Lục Phong, cành Nại Hà hoa còn sót lại khẽ lay động trong gió, như muốn nói lên nỗi bi thương bị tước đi đóa hoa. Sắc sương mù thâm trầm từ sau lưng Nguyệt Mãn dồn đến, tựa như muốn đem hắn cùng hòa tan làm một.

Thác nước ào ào trút xuống, đánh lên bề mặt đầm nước tạo ra vô số bọt nước trắng xóa, thỉnh thoảng có một hai cái bong bóng trôi bồng bềnh ở trên mặt nước, cũng rất nhanh bị nước từ trong thác văng ra đánh tan.

Nguyệt Mãn nhìn cái bong bóng rất đẹp vừa bị vỡ tung kia mà thoáng nở nụ cười, trong con ngươi màu vàng kim của hắn tràn ra một chút thoải mái. Hắn vươn bàn tay thon dài vén lên mái tóc bạc trắng của mình, sau đó xoay người đối mặt với sương chiều u ám nặng nề, chỉ cảm thấy màu sắc như vậy thoáng cái liền trở nên êm dịu ấm áp hơn, hắn cúi đầu lẩm bẩm nói: “Tình ái chốn nhân gian à, có lẽ đều giống như bong bóng mà thôi…”.

Hắc Miêu ngửi ngửi mùi trong không khí, cảm thấy mùi vị điện hạ phát ra khi giao phối đã vơi đi rất nhiều, liền ngậm danh mục của hồi môn của Liễu Triêu Hoa mà Thiên Nguyên Tông đưa tới, lắc lắc bộ lông óng ánh của mình, bước đi một cách ưu nhã, thong dong đi tới trước cửa Lưu Thủy các ở Lục Phong. Nó giơ chân lên gõ cửa, cao giọng nói: “Điện hạ, thuộc hạ mang danh mục của hồi môn mà Thiên Nguyên tông gửi cho vương phi đến.”.

Sa La đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, nhìn Liễu Triêu Hoa trên giường vẫn đang nhắm mắt mơ màng ngủ, liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó buông màn xuống, vòng qua tấm bình phong, đi tới phòng khách, nói với Hắc Miêu đang đứng ngoài cửa: “Vào đi.”.

Hắc Miêu đáp một tiếng “vâng” liền đẩy cửa đi vào, ngậm danh mục đặt vào trong tay Sa La, mới nói: “Điện hạ, Liễu chưởng môn của Thiên Nguyên Tông nói những thứ Thiên Nguyên Tông cất giữ từ trước đến nay nhiều không kể xiết, mà Kính Duyên Thủy mặc dù có được ghi chép lại, nhưng e rằng không biết thất lạc ở đâu, kính xin điện hạ thư thả mấy tháng, nếu như Kính Duyên Thủy vẫn còn thì mấy ngày sau liền đưa tới, nếu như không có ở đó, bọn họ sẽ thay chúng ta đi tìm.”.

Sa La nhướn mày, khóe mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Ngươi đi đáp lời, nói rằng chúng ta đã xác minh rõ Kính Duyên Thủy ở bên đó, nếu như bọn họ không tiện đưa đến thì để các ngươi tự mình đi lấy.”.

Ẩn ý chính là: “ta đã biết ngươi đem thứ đó giấu ở đâu rồi, nếu như không giao ra, vậy thì không cần làm phiền ngươi, ta tự mình đến lấy.”.

“…”

Hắc Miêu cười cười, đôi mắt màu ngọc bích cong lên, vô cùng vui mừng vuốt ve chòm râu dài của mình: “Điện hạ thánh minh, tiểu nhân liền đi lo liệu.”.

Hắc Miêu xoay người vừa nhảy một cái liền biến mất ở bên kia cánh cửa, còn rất chu đáo mà khép cửa phòng lại. Đợi sau khi cửa đã đóng lại, Sa La chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đi về phòng ngủ, đưa tay vén lên màn che màu vàng nhạt, nhìn về phía người trên giường nói: “Tỉnh rồi à, muốn ăn chút gì không, hay là tắm rửa?”.

Đường cong lả lướt thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới lớp chăn, Sa La chầm chậm đưa tay vắt lên thắt lưng của Liễu Triêu Hoa đang nằm nghiêng trên giường, nhìn cặp mắt trong veo của nàng dần dần mở ra, vẻ long lanh xao động ẩn trong đáy mắt tựa như một tia sáng từ từ tràn ra.

Liễu Triêu Hoa vươn ra cánh tay trắng nõn bị phủ đầy những vết đỏ như hồng mai, nắm lấy cổ tay của Sa La, trầm mặc kéo cánh tay của hắn lại gần đặt lên ngực mình, một lúc lâu sau, cảm giác được ánh mắt nghi vấn của Sa La, nàng mới tỏ ra bình thường nói: “Sa La, vì sao chàng lại muốn có Kính Duyên Thủy?”.

Sa La theo bản năng cảm thấy Liễu Triêu Hoa lúc này có chút kỳ quái, nhưng mà kỳ quái ở đâu, hắn lại không nói rõ được, chỉ có thể nhăn mặt nhíu mày, thẳng thắn trả lời: “Côn Lôn kính phải có Kính Duyên Thủy mới có thể dùng được.”.

Bàn tay đang nắm cổ tay hắn chợt siết chặt một cái, hắn cúi đầu, có chút nghi hoặc nhìn đôi mắt Liễu Triêu Hoa đột nhiên hơi mở to. Nàng lại nhanh chóng nhìn đi nơi khác mà nói: “Chàng dùng Côn Lôn kính làm gì?”.

Sa La có thể ngầm cảm giác được, Liễu Triêu Hoa hình như có chút bất an, bàn tay hắn muốn vỗ vỗ đỉnh đầu của nàng, lại bị nàng theo bản năng tránh né, đáy lòng hắn hơi sửng sốt, hiện lên một chút không vui: “Tìm lại trí nhớ đã mất.”.

“Sa La…”, Liễu Triêu Hoa bỗng nhiên mềm giọng, Sa La có chút kinh ngạc nhìn nàng ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt lóe lên gợn sóng dịu dàng, nàng nói: “Đoạn ký ức kia quan trọng như vậy sao? Có thể không nhớ lại hay không?”, trong lời nói của nàng thậm chí mơ hồ mang theo một chút khẩn cầu.

“Yếu đuối như vậy, chỉ vẻn vẹn có một lần này thôi”, Liễu Triêu Hoa dưới đáy lòng tự nói với mình.

Lúc này Sa La đã có thể khẳng định chắc chắn là Liễu Triêu Hoa không bình thường, suy nghĩ dưới đáy lòng hắn xoay chuyển mấy lần, Sa La nhíu mày, nhẹ nắm lấy cằm nàng mà nói: “Những ký ức kia đối với ta rất quan trọng. Ta không thể không nhớ lại. Nàng rốt cuộc làm sao vậy? Từ sau khi gặp Liễu Triêu Dương kia nàng vẫn luôn có cái gì đó không ổn. Ta đã nói ta rất chán ghét nàng ta, lần sau không cho các nàng gặp mặt nữa!”.

Đôi mắt của Liễu Triêu Hoa hơi hơi lóe lên, tựa như có thâm ý bình tĩnh nhìn Sa La một giây, sau đó một nụ cười nhàn nhạt tràn ra trên khóe môi nàng, Liễu Triêu Hoa đẩy tay của Sa La ra, cúi đầu nói: “Nếu đã quan trọng như vậy, ta sẽ giúp chàng.”.

Sa La cẩn thận nhìn nụ cười yếu ớt quen thuộc kia, rõ ràng so với ngày thường không có gì khác, nhưng lại khiến hắn cảm thấy một chút ý vị không tốt. Nhất là lời nói của Liễu Triêu Hoa, so với bình thường cũng không có gì khác, nhưng lại làm cho hắn nghe ra một chút lạnh lùng.

Không tốt, loại cảm giác như vậy vô cùng không tốt, thậm chí khiến hắn mơ hồ có chút phiền não.

Liễu Triêu Hoa nhìn thấy ánh mắt tối tăm khó hiểu của hắn mà mỉm cười, nàng dang hai tay về phía hắn: “Ôm ta đi thư phòng, ta dẫn chàng đi lấy Kính Duyên Thủy.”.

Tay của Sa La hơi hơi nắm chặt lại, cuối cùng hắn vẫn đè xuống cảm giác buồn bực trong lòng, cúi người vững vàng ôm lấy Liễu Triêu Hoa rồi đi ra ngoài, rời khỏi Lục Phong, trở về ngọn núi chính, trực tiếp đi vào thư phòng, ra lệnh cho Bạch Quạ chuẩn bị đầy đủ các loại bút mực.

Sa La ngồi ở trên ghế còn Liễu Triêu Hoa ngồi ở trong lòng hắn, nàng chọn một cái bút lông sói nhỏ rồi chấm một chút mực. Đáy lòng nàng nổi lên những lời tốt đẹp muốn nói từ lâu liền đặt bút xuống, viết liền một mạch mấy câu ngắn ngủi ở trên tờ giấy trắng phau.

Liễu Triêu Hoa cầm tờ giấy viết thư, từ từ thổi khô mực nước trên giấy rồi mới nhẹ nhàng gấp lại, thuận tay giao cho Sa La, đáy mắt mang theo ý cười nhìn hắn: “Cầm đi.”.

Sa La lại cũng không thèm nhìn tới bức thư trong tay một cái, trực tiếp đặt Liễu Triêu Hoa lên bàn xoay người nàng lại đối diện với mình, hắn nhíu hai tròng mắt tức giận nói: “Nàng rốt cuộc là đang tức giận cái gì?”.

Rõ ràng cũng đã làm chuyện thân mật nhất, trở thành mối quan hệ thân mật nhất, vì sao có một chút tâm sự cũng không chịu nói cho hắn biết? Hết lần này đến lần khác muốn gạt hắn sang một bên.

Liễu Triêu Hoa sửng sốt, đối mặt với đôi mắt ẩn chứa tức giận của Sa La, từ sâu trong đáy mắt nàng dần dần tràn ra từng tầng từng tầng ánh sáng nhạt không rõ ý tứ, nhè nhẹ rung động hóa thành gợn sóng mềm mại, nàng vươn tay vuốt ve cằm hắn: “Sa La…”.

Âm cuối kéo dài như chần chừ thật lâu sau, đôi mắt của Liễu Triêu Hoa chớp một cái, một giọt nước lấp lánh liền đọng trên hàng lông mi cong dài của nàng: “Ta chỉ là muốn nói cho chàng biết, ta thật sự thích chàng.”.

Đôi mắt của Sa La chớp một cái, hắn hoài nghi cẩn thận thăm dò khuôn mặt bình tĩnh của Liễu Triêu Hoa một hồi lâu sau mới tựa như nản lòng mà đứng dậy: “Ta chưa từng hoài nghi điều đó.”.

Thân là một đại Yêu vương, nàng yêu ta là bình thường, Sa La ở trong lòng gật đầu một cái.

Liễu Triêu Hoa cười, cười rất nhẹ, rất nhạt, tựa như là một luồng sương khói bị cơn gió nhẹ thổi qua liền tản mát trong không trung.

“Đừng cười như vậy.”, Sa La đặc biệt chán ghét nụ cười nhạt nhẽo như vậy, giống như là thứ rõ ràng mình đã nắm chắc trong tay, lại biến thành một luồng sương khói sắp sửa theo gió phiêu tán đi.

Liễu Triêu Hoa ngừng lại một chút sau đó đáp lại Sa La bằng một nụ cười sáng lạn, sáng rực chói lọi đến mức gần như muốn làm mắt của hắn bị thương.

Sa La thẹn quá hóa giận: “Còn không bằng không cười!”.