Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 19

Tuyết nguyên Tư Mật Đạt?

Các thú nhân nhìn nhau dò xét, sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ… thì ra muốn tới bình nguyên Tác Mã Lý thì bắt buộc phải đi qua tuyết nguyên Tư Mật Đạt.

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ a ha ha ha… ra vậy… ra là đi xuyên qua tuyết nguyên Tư Mật Đạt ở phía bắc sẽ tới bình nguyên Tác Mã Lý ở phía nam, a ha ha ha… Anh, (T_T) cái này cũng không quan trọng.

“Hình như chúng ta lạc đường.” Côn Tháp trưng vẻ mặt đau khổ.

“Đúng rồi, một ở phía nam, một ở phía bắc mà.” Lai Y cũng vô cùng uể oải.

Siêu cấp ngụy nương mang trong mình linh hồn tương lai năm 2012 là A Lỗ Pháp cảm thấy hiện thực thật quá đả kích (?), vì muốn lên tình thần cho Côn Tháp, hắn nghiêm túc nâng ngón tay chỉ về nơi xa vời: “Không sao cả, cục cưng, dù sao trái đất cũng hình tròn, người ta tin chắc nếu chúng ta tiếp tục đi về phương bắc, một ngày nào đó chúng ta sẽ tới đưuọc phía nam.”

“Đúng lắm, A Lỗ Pháp nói rất đúng, chúng ta không được phép nản lòng.” Lai Y ủng hộ vô điều kiện.

Ánh mắt Côn Tháp sáng rực lên: “Đúng rồi! Trái đất hình tròn? Trái đất là cái gì? Không sao, dù gì thì Lai Y cũng nói như vậy thì đó là sự thật.”

Lai Ngang dùng vẻ mặt hiền lành nhìn ba người kia… không biết vì sao mấy tên thú nhân kia luôn mang lừa dối biến thành sự thật, hoàn toàn tôn thờ tình yêu đến mù quáng. Hai hàng nước mắt im lặng rơi xuống, hắn hấp hút nước mũi đang chực chảy ra, đem ánh mắt sâu thẳm dời về A Lỗ Pháp đang chỉ nắm tay hình hoa lan về phía chân trời, nụ cười sáng lạn kia tựa như phúc tinh thánh phụ, không khỏi khiến người ta rơi lệ cảm động: (/≧▽≦)/~┴┴ cho dù đi tới bên kia mà gặp một sa mạc khổng lồ, bởi vì đó là phía đông… Anh, (┬_┬) cái này cũng không quan trọng.

Bốn người diễn một màn lừa dối bản thân, mù quáng theo đuổi lại thể hiện theo nhiều cách khác nhau, điều này khiến cho thú nhân sẵn sàng hy sinh thân mình vì bộ lạc bỗng nhiên tái mặt, hình như còn kèm cả sắc xanh trong đó, khiến nền tuyết trắng hiện lên một màu xanh lục, khiến người ta tràn ngập hy vọng (?) sức sống bừng cháy.

Tại giây phút đó, tín ngưỡng của điểu nhân sinh ra sự dao động rất lớn: “Trưởng lão à, trên đại lục thật sự có thần thú sao? Nếu có, vì sao mấy sinh vật trước mắt này vẫn chưa bị trời phạt.”

“Cảnh tuyết thật đẹp.” Ánh mắt chứa tia laser cường độ cao của Lai Y bắn về phía A Lỗ Pháp.

“Đúng nha, rất đẹp.”

Người nói sau hoàn toàn có thể hiểu được sự lãng mạn của giống cái, đôi mắt màu lam dần phủ một tầng sương, màu sắc đó khiến Lai Y nghĩ tới mặt biển mà các lão thú nhân đã từng đề cập, cảnh sắc thần bí ấy tràn ngập nguy hiểm mà quyến rũ, nàng thật sự khao khát có được mặt biển ấy.

Trong lòng Lai Y dâng lên đợt sóng cuồng nhiệt, vì thế nàng dũng cảm đề nghị: “A Lỗ Pháp, sau này chúng ta cùng nhau đi ngắm biển nha.”

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ a ha ha ha ….

Đôi mắt A Lỗ Pháp sáng lên, hắn cũng rất thích biển nha, cùng người yêu ngắm cảnh biển đêm, chầm chậm bước trên bờ cát lãng mạn biết bao. Hắn cũng thích thú: “Được nha, nếu Côn Tháp cũng đi chung.”

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ rầm rầm tạch…

Lai Y thương tâm, che miệng quay đi, ngăn cản tiếng nức nở thiếu chút nữa phát ra: “Không! Lai Y, ngươi không được phép dễ dàng chấp nhận thua cuộc, thắng lợi luôn thuộc về những người biết chuẩn bị và cố gắng. Không sợ, có viên thuốc màu lam này đây, tình nhân giống đực kia sẽ không còn là uy hiếp.”

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ xèo xèo xèo…”

Côn Tháp thầm nghĩ: “Lai Y thích ngắm biển sao?

Cảm thấy cần phải tích cực trả lời, Côn Tháp dùng tốc độ nhanh nhất đáp lại: “Uhm, chúng ta đi ngắm biển.”

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ sặc… khục khục…

A Lỗ Pháp đỏ bừng mặt: “Ai nha, ngươi chủ động như vậy khiến người ta xấu hổ quá.”

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ a…ơ ơ…

Côn Tháp sờ đầu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Lai Y, y cũng ngây ngô cười hạnh phúc: “Ngươi không cần xấu hổ đâu.”

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ xoẹt xoẹt (tiếng vải hoặc thứ gì đó rách)

A Lỗ Pháp ngượng ngùng hờn dỗi: “Ui, ngươi thật xấu…”

Lai Ngang ngồi xổm che lỗ tai, bất lực khóc nức nở: “Hu hu hu… tai cẩu của ta sắp rớt rồi.”

“Ca?” Lai Y nhìn Lai Ngang tựa hồ không ổn: “Huynh làm sao vậy?”

Côn Tháp kinh hô: “Lai Ngang ca ca, ngươi bị cái gì vậy? Rõ ràng tai ngươi là tai hồ ly mà.”

Điểu nhân mặt đầy hắc tuyến: “Cái này không phải trọng điểm, hiểu chưa?”

“Làm sao vậy?” A Lỗ Pháp nhíu mày: “Sao ngươi còn yếu đuối hơn cả người ta nữa, thật là buồn nôn.”

“Có lẽ hắn muốn hộc máu thì đúng hơn.” Điểu nhân tốt bụng nói thay Lai Ngang đang tự hành hạ bản thân, sau đó kiên trì hỏi: “Ta thấy các ngươi không giống những kẻ có dã tâm với bộ lạc ở bình nguyên chúng ta.”

“Ai nha, nói gì vậy? Người ta tục tằng như vậy sao?” A Lỗ Pháp nhẹ nhàng liếc điểu nhân một cái, gương mặt lạnh lùng cao quý: Bộ lạc các người đã là cái gì, bản vương không thèm.

“Chúng ta không phải người xâm lược, chúng ta chỉ lạc đường thôi.” Côn Tháp nói.

“Nhưng hiện tại đã nhận ra rồi.” Lai Y vội vàng chữa lời.

“Được rồi.” Điểu nhân che đôi mắt sắp bốc cháy lại, nhỏ giọng: “Được rồi, vậy thì ta chỉ đường cho các người. Các người cứ đi về hướng kia là có thể đến được bình nguyên Mã Tác Lý. Các người đi đi.” Trong đầu điểu nhân tràn ngập ý nghĩ tà ác: “Đạn pháo siêu tốc với mấy loại vũ khí linh tinh gì đó nữa, đã vậy thì tới các bộ lạc khốn kiếp chuyên đi xâm lược trên bình nguyên này đi, cái lũ mắt mù ấy rất thích hợp với đám người dã man này.”

“Khó có dịp đi tới nơi này, người ta muốn du lịch một phen.” A Lỗ Pháp nhìn thẳng Côn Tháp, lại thẹn thùng thùy hạ mi mắt: “Cảnh tuyết rất đẹp nha~”

Đây là cái gì? Hình thể ngươi như vậy thích hợp xoay xoay uốn éo? Lạy hồn! Bàn tay to như cây quạt bồ đấy thích hợp chơi trò xoắn tay? Nhìn đau cả mắt! Còn nữa, đôi chân kia sao thế? Vì lẽ gì mà ngón chân cứ quét tới quét lui, ngươi cảm thấy tuyết có thể chịu được nhiệt độ cao thế hả? Điểu nhân phun một ngụm máu, sau đó toàn thân thoải mái, sắc mặt hồng nhuận, lúc ấy mới cảm thấy lòng tin của mình đã trở lại… vì BL!

Hắn dũng cảm đối diện tiểu đội hủy diệt, nghiêm túc nói: “Bình nguyên Tác Mã Lý có biển.”

“Ủa?! Vì sao bình nguyên lại có biển?” A Lỗ Pháp hoang mang quay đầu lại, vô cùng thuần thục biểu diễn kỹ thuật yêu kiều tất sát của siêu cấp ngụy nương, bĩu môi, một ngón tay chọc lên má, đôi mắt chớp chớp, thân thể lớn như hổ hơi nghiêng phía trước, một bàn tay lớn chống lên đầu gối, hai chân bên dưới tạo hình chữ bát (八), giọng nói thoáng chút run rẩy phát ra bằng âm mũi: “Người ta không hiểu lắm.”

Đáng tiếc, cho dù tình cảm dịu dàng (xỉu) của chàng trai cao lớn kia có cảm động đến mức nào… thì mấy kẻ đang trong tình trạng thất khiếu đổ máu kia cũng chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm.

Điểu nhân: Thần chết ơi, dẫn con đi với.

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ a ha ha ha, chẳng có gì quan trọng cả.

Lai Y: Tần suất giao động của tim, lượng máu đổ ra ngoài nhiều như thế này, quả nhiên ta quá yêu A Lỗ Pháp!

Côn Tháp: Ủa, làm sao vậy? Ta bị bệnh sao?

Mấy người chịu đả kích quá độ như bước vào sương mù, cứ tiếp tục thế này chắc chết trong nền tuyết mất thôi.

“…Các người làm cái gì vậy?”

Giọng nói lạnh lùng tựa sét từ trên trời giáng xuống cứu mọi người khỏi cánh cửa dẫn tới tử địa, trừ A Lỗ Pháp và Lai Y, ba thú nhân còn lại đều không khỏi lộ ra biểu hiện cám ơn.

“Ngươi là ai?” giọng nói Lai Y bén nhọn tràn ngập ý thù địch.

“Ai nha!!!! Hạ Ân khuê mật!!!”

Trên Tuyết, Hạ Ân với sắc mặt ảm đạm, thân thể mặc một đống quần áo vẫn lạnh bỗng thấy nhiệt độ trên người tăng lên không ít. Y biết từ lâu, công dụng lớn nhất của vị đại vương này chính lưu thông máu, cứ nhìn hành cung đại vương lúc nào cũng tràn đầy máu tươi là biết ngay.