Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 3

Thú vương muốn xuất chinh, toàn bộ lạc đều vô cùng vui mừng. Trừ bỏ chiến tranh cùng vũ lực, thú nhân coi trọng nhất chính là tình cảm. A Lỗ Pháp cảm thấy bọn họ sung sướng chắc chắn là vì nguyên nhân khác, nếu không, chiến tranh xảy ra là có thương vong, có đổ máu, đáng vui mừng đến vậy hay sao?

Đương nhiên không có ai dám chủ động nói cho thú vương biết, bởi vì ‘ngọn núi nặng nề’ rời khỏi bộ lạc, những ngày sống trong đề phòng tạm thời chấm dứt, ai có thể không vui đây?

Trong quá trình chuẩn bị chiến sự, A Lỗ Pháp luôn an an ổn ổn ngồi trong nhà may quần áo, công việc điểm binh đều do một mình Cách Lực Mỗ ôm đồm, mấy việc lặt vặt như tạp vụ hay công việc lớn nhỏ trong bộ lạc đều do tù trưởng phụ trách. Đợi tới khi xuất phát, toàn bộ giống cái, đám trẻ nhỏ cùng các bạn giống đực ở lại bảo vệ bộ lạc đều tới đưa tiễn, tung hoa, vẫy khăn tay, thậm chí có giống cái dám nhào vào hôn một bạn giống đực vô cùng nồng nhiệt, khiến chung quanh vang lên tiếng cười náo nhiệt, dấu môi trên gương mặt không khỏi khiến những chiến binh khác khâm phục.

Thú nhân là những người yêu thích chiến tranh.

A Lỗ Pháp nghĩ mãi cũng không hiểu. Thú nhân cũng chẳng phải tộc người sống trong thời nguyên thủy, bọn họ có tri thức, có văn hóa. Hắn muốn xuyên không tới một thời không mà con người có trí tuệ như thời hiện đại, còn nơi này, xông ra đường tìm mỏi mắt cũng không thấy bán xà phòng hay những thứ linh tinh khác, trừ phi nơi này có thể chế tạo ra máy vi tính… thần linh phù hộ.

Huống chi, trước khi trở thành A Lỗ Pháp, cuộc sống sinh hoạt của hắn ở hiện đại vô cùng đầy đủ, gia đình giàu có, cuộc sống cơ hồ không phải lo lắng. Vậy nên, trừ bỏ một chút hứng thú nên học may vá, những kiến thức khác hắn cóp nhặt được cũng do bắt buộc phải tới trường. Muốn hắn nấu một bữa cơm ra trò đã là cả một vấn đề lớn, muốn hắn trở thành nhà phát minh của thế giới toàn thú nhân này? Mơ tưởng!

Tuy rằng xuyên không vào thân xác thú vương chẳng phải mong muốn của hắn, nhưng nghĩ tới việc kia thì đó cũng là một loại may mắn.

Thú vương thì thú vương, A Lỗ Pháp đã suy nghĩ kỹ rồi, dù sao hắn cũng là đại vương của nơi này, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn tìm được một bạn giống đực phù hợp với mình. Làm đại vương cũng có thể hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt vợ chồng cơ mà.

Suy nghĩ tới tương lai tươi sáng, A Lỗ Pháp pháp dẫn đại quân Tạp Sắt xuất phát tới hồ nước lân cận bộ lạc Tư Lực. Đội quân hùng mạnh đi xuyên qua một khu rừng lớn, dọc theo đường đi, trừ bỏ lương thực cùng thịt khô chuẩn bị trước đó, giống đực cũng tự mình săn bắn, vậy nên cũng không thiếu đồ ăn tươi sống. Tuy trước khi xuyên không, A Lỗ Pháp chẳng có kinh nghiệm đi dã ngoại bao giờ, nhưng thân thủ chủ nhân đời trước của thân thể này rất cao.

Khi còn nhỏ, sư vương của chúng ta đã trải qua cuộc sống vô cùng cực khổ. Hắn không cha không mẹ, cuộc sống lịch sử tràn ngập huyết lệ của hắn trong bộ lạc có thể viết lên một bộ “Nhật ký phấn đấu của sư vương” phân thành thượng – trung – hạ, mỗi quyển gồm bảy mươi tám vạn chữ, tuyệt đối cảm động. Kim sư vương sống trong đau khổ cả nửa đời người, vừa lên làm đại vương chưa được bao lâu, muốn nhanh chóng lập công nên mới dẫn quân đánh tan bộ lạc Tư Lực, cướp vài nàng giống cái về lập hậu cung, không may hắn lại bất hạnh hy sinh, khiến cho anh chàng xuyên không của chúng ta chiếm tiện nghi có sẵn, một thân bản lĩnh như vậy, cho dù ném tới nơi khỉ ho cò gáy nào cũng không sợ chết đói.

Chạng vạng, A Lỗ Pháp đem một con cự long cho Cách Lực Mỗ xử lí, trước cặp mắt sùng bái của các bạn giống đực, A Lỗ Pháp muốn duy trì một chút hình ảnh nhu nhược, vội vàng giải thích: “Là do nó tự mình lao vào mũi kiếm đó chứ, người ta cũng không cố ý muốn săn nó.”

Ai ngờ hắn mới giải thích như vậy, mấy ánh mắt sùng bái kia có thể so sánh với đèn pha, cấp độ tăng thêm không chỉ một Level. Mọi người đều quên mất hành vi cơ khát của vị đại vương này, say mê sức mạnh của hắn.

Cách Lực Mỗ cũng đã quên những tháng ngày liên tiếp bị đại vương nhà mình bức hôn, dùng tất cả sự kính ngưỡng của mình chuyển hóa thành ngôn từ tán thưởng: “Loại cự long này rất thuần thục trong việc khiến con mồi hôn mê sau đó mới ăn, nhưng khi cự long tấn công lại chủ động hướng về mũi kiếm của đại vương mà chết thì đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Đại vương quả nhiên uy vũ.”

A Lỗ Pháp giấu nước mắt trong lòng, thầm nghĩ: “Sớm biết như vậy thì chỉ khiến nó hôn mê cho xong.”

Nếm qua thịt nướng, trừ bỏ đám binh lính phải canh gác, các bạn giống đực túm năm tụm ba bên đống lửa nói chuyện phiếm.

Giống đực A nói giống cái nhà mình quyến rũ đáng yêu. Giống đực B khoe chuyện năm xưa lạc đường trong rừng sâu, nguy hiểm trùng trùng, sau đó thoát ra như thế nào. Giống đực C kể việc bản thân vì giống cái nhà mình mà … N bạn giống đực quyết chiến bằng việc kể ra chiến tích lẫy lừng của mình..

A Lỗ Pháp nghe nhiều đến nỗi ngồi một bên cắn khăn tay, trong lòng chua xót: Giống cái, giống cái, nghe đủ lắm rồi. Tại sao không có giống đực nào tới theo đuổi hắn, dỗ dành hắn, vì hắn mà quyết đấu chứ.

Cách Lực Mỗ phát hiện đại vương nhà mình ngồi xổm trong động, không ngừng run lên, sợ đại vương nhiễm bệnh hay bị côn trùng độc hại cắn, hắn vội vàng tiến đến hỏi han quan tâm: “Đại Vương, người làm sao vậy?”

Trong bóng đêm thê lương, A Lỗ Pháp nâng đôi mắt ngập nước nhìn anh chàng cận vệ của mình, nức nở nói: “Cách Lực Mỗ, ta không chờ kịp nữa đâu, vẫn là ngươi cưới ta đi.”

“Đại vương, người suy nghĩ nhiều quá rồi.” Các Lực Mỗ cẩn trọng lui ra phía sau hai bước, để tránh bị bổ nhào vào, hắn ngây ngốc chỉ về phía không xa, đề nghị: “Đến khe suối dội một chút nước lạnh đi, để cho đầu óc tỉnh táo một chút.”

“Cách Lực Mỗ, ngươi đang khinh thường người ta có phải không?”

“Đại vương?”

“Vì sao ngươi không chấp nhận người ta chứ!”

“Ách, đại vương…” Cách Lực Mỗ phóng ánh mắt cầu cứu ra bốn phía, các bạn giống đực tinh thần sáng láng vừa nãy, hiện tại đã rơi vào trạng thái “ngủ say như chết” đầy đất, đến lính gác cũng ngã gục xuống đất.

Cách Lực Mỗ hận đến nỗi nghiến răng ken két, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào khác, thầm hỏi vì sao ông trời không cho mang giống cái đến chiến trường, bằng không hắn có thể mang cô em gái hoàn hảo nhà mình tới đây cầm cự giúp một chút. Hiện tại thì ngon rồi, chẳng lẽ bản thân nên vì đại vương mà hiến dâng đóa cúc đang trong mùa tươi tốt?

Chỉ cần tưởng tượng tới đó, Cách Lực Mỗ đã nhìn thấy ông nội qua đời nhiều năm của mình đang đứng bên kia bờ vẫy vẫy.

“Ngươi nói đi! Ngươi nói đi!” Bàn tay to lớn chộp lấy bả vai của Cách Lực Mỗ, liên tục lắc lắc.

Cách Lực Mỗ cảm thấy thế giới của mình chỉ còn màu xám trắng, âm thanh run rẩy xin tha: “Ách… đại vương… người buông ra trước… ôi… đủ rồi…. ta không chịu nổi… sắp chết rồi…. không muốn….”

“Câm miệng, nói ngươi sẽ cưới ta!”

“A không… chết cũng không… buông ra… ta chịu không nổi…”

Các bạn giống đực giả chết đưa lưng về phía này đang dựng thẳng đủ loại tai thú, không dễ dàng bỏ sót bất kỳ tiếng động nào.

Gần đây, vụ cá cược lớn nhất của bộ lạc Tạp Sắt chính là: Cách Lực Mỗ có thể thành công bảo vệ trinh tiết khỏi bàn tay của đại vương hay không…. nghe những lời này thì tới tám phần là… những người thua độ thở dài, những người thắng cuộc thì bắt đầu hắc hắc cười.

“Đại vương!!!! Mong người tự trọng!!!!!!!!”

“Ngươi lạnh lùng! Ngươi vô tình! Ngươi cố tình gây sự!” Nhấc một bên vai của Cách Lực Mỗ rồi ném hắn lên mặt đất, A Lỗ Pháp đi tới con suối gần đó.

Tấm da thú trên người Cách Lực Mỗ tụt xuống một nửa, một bên mông trần trụi nện lên mặt đất, thở hồng hộc nhìn theo bóng dáng cường tráng đang đi xa, nỉ non: “Ta lạnh lùng ở chỗ nào? Ta vô tình ở chỗ nào? Ta cố tình gây sự bao giờ?”

Bên này, A Lỗ Pháp vọt tới bên dòng suối, ‘ùm’ một tiếng nhảy vào trong nước, nổi lên, dựa vào tàng đá lớn bên hồ hừ hừ: “Hứ, bắt nạt Cách Lực Mỗ một lúc, cảm xúc cân bằng không ít.”

Bên kia, Cách Lực Mỗ vừa mới đứng lên, bất giác run lên một cái trong không khí chẳng chút lạnh lẽo đêm nay, ánh mắt chuyển một vòng, phát hiện đủ loại ánh mắt ái muội, khóe môi không ngừng run rẩy, bi thương trong lòng… “Đại vương, trả lại sự trong sạch cho ta!”

A Lỗ Pháp bơi trong khe suối một hồi, lập tức muốn trở về nghỉ ngơi. Dù sao, với sự hiểu biết của hắn đối với Cách Lực Mỗ, tên kia vì muốn bảo vệ trinh tiết sẽ đẩy mạnh tốc độ, mau chóng chạy tới khai chiến với bộ lạc Tư Lực. Hiện tại hắn muốn giữ sức lực, không muốn tiếp bước chủ nhân trước kia của thân thể này… chết trong chiến tranh. Dù sao lần này mà chết, chắc gì đã được xuyên không tới thân thể một ai khác.

A Lỗ Pháp bước lên bờ, lau lau những giọt nước long lanh trên mái tóc vàng óng, mặc lên người quần áo bằng da thú, đang chuẩn bị rời đi, thính lực kinh người khiến hắn nghe thấy những âm thành kỳ quái cách đó không xa. Đó không phải hướng quân doanh… Chẳng lẽ bộ lạc Tư Lực phái trinh sát tới?

Lửa nóng trong lòng bốc lên, A Lỗ Pháp dữ tợn cười, chuẩn bị làm một trận: “Má nó, dám chặn đường đại quân đi cướp giống đực của ông hả? Chán sống rồi đúng không?”

Nghĩ vậy, thân hình mạnh mẽ phóng qua con suối, bước chân không chút tiếng động lướt nhanh về phía âm thanh phát ra. Bóng tối không thể ngăn chặn đôi mắt màu lam sáng ngời của hắn, ánh mắt quét nhẹ đã thấy mọi việc cách đó không xa.

Hai người… một trắng một đen, một cường tráng, một gầy yếu, đen đang ngăn chặn trắng, trên thân thể hai người không mảnh vải, tư thế kia rõ ràng không thuần khiết chút nào, nhưng trắng rõ ràng không muốn, bởi vì hắn đang cố gắng dãy dụa.

“Đáng chết! Buông ra!”

“Hắc hắc, ngươi kêu đi, kêu rách họng cũng chẳng có ai tới cứu ngươi đâu.”

“Buông ra!”

“Đừng nóng vội, đảm bảo ngươi hưởng thụ qua một lần sẽ không muốn rời xa ta nữa.”

Mắt thấy bộ phim cẩu huyết lúc tám giờ đang tới hồi cao trào, rốt cuộc A Lỗ Pháp không nhịn nổi nữa, nhanh chóng tiến lên, một tay nắm gáy tên đen đen kia nhấc lên, giống như nhấc một con mèo nhỏ tới trước mặt, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ kia nhanh chóng chuyển thành sợ hãi.

“Này, ngươi.”

Giống đực màu đen kia có thể cảm nhận sức mạnh chênh lệch tuyệt đối giữa mình với người có thân hình cường tráng cùng gương mặt tuấn lãng trước mặt, hắn lập tức không dám dãy dụa, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng ạ.”

“Bộ lạc nào?”

“Tư… bộ lạc… Tư Lực.”

A Lỗ Pháp nhếch môi, buông tên màu đen ra, thấy ánh mắt hắn không ngừng dao động như đang tìm đường chạy trốn, A Lỗ Pháp tỏ vẻ khoan dung độ lượng: “Cho ngươi hai con đường.”

“Sao?”

A Lỗ Pháp rút con dao nhỏ ra, phao mị nhãn: “Thứ nhất: sàm sỡ ta. Thứ nhì: cầm lấy thứ này mà tự đâm mình một nhát. Chọn đi!”

Gã màu đen ngẩn người, lập tức đoạt lấy con dao kia đâm lên vai một nhát, khóc như cha chết mẹ qua đời, nhanh chóng vắt chân lên cổ mà chạy trốn: “Cha à, có yêu quái đuổi theo con kìa!”

“Má nó! Dám khinh thường ta? Đập chết ngươi!” Thân ảnh màu vàng nhanh chóng đuổi theo, trong rừng u tối chợt vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Người nằm trên mặt đất chờ đến khi không bị ai chú ý, chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới chưa bước được một bước đã thấy bạn giống đực tóc vàng, trên người tràn ngập vết máu đã che chắn trước mặt. Y trầm mặc nhìn thú nhân kỳ lạ trước mắt, khẽ cau mày.

A Lỗ Pháp thực sự khó chịu với người trước mắt. Tuy có cơ bắp nhưng cũng gầy gò, dáng người thon dài, thân thể trắng nõn không chút tì vết, tóc dài mắt bạc, sắc mặt không chút biến đổi, nhẹ nhàng nhíu mày cũng khiến người ta cảm nhận được một chút đáng yêu dịu dàng, nhưng bên trong lại lộ ra khí chất quật cường, khiến người ta không khỏi cảm nhận được một phen phong tình. Người này so với kiếp trước của hắn còn có mị lực hơn, sao A Lỗ Pháp có thể không ngưỡng mộ cùng ghen tị đây? Nếu hết thảy những thứ này đặt trên người hắn, vậy chẳng phải hiện tại hắn sẽ được mọi người khắp nơi theo đuổi hay sao!

A Lỗ Pháp hận đến nghiến răng nghiến lợi, lời nói đã không tốt, khẩu khí lại càng không vừa tai: “Nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ hả?”

Hàng mi màu bạc nhẹ nhàng rung động, vẫn không nói chuyện.

“Sao vậy? Ngươi câm hay điếc?”

“…”

“Không phải vừa nãy mới nói một đống kịch bản cẩu huyết hay sao? Tên quạ đen không có đầu óc như ngươi bị giống đực đưa tới nơi rừng sâu như thế này, sau đó tiền dâm hậu sát là xứng đáng.”

“…”

“Sao vậy? Còn chưa cút? Hâm mộ người ta sao? Người ta nhìn ngươi không vừa mắt đâu, vừa gầy vừa giơ xương, mau cút đi.”

Mắng một trận, A Lỗ Pháp hừ lạnh một tiếng, quay đầu trở về, cố gắng đem cái tên xinh đẹp kia ném ra khỏi não.

Cho đến khi A Lỗ Pháp đi xa, người có mái tóc bạc kia nhíu mày một lúc lâu mới xác định nguy hiểm đã qua. Y lấy bộ quần áo da thú trong bụi cỏ ra, vác giỏ thuốc bị vứt bỏ bên cạnh, dùng chiếc cuốc đào thuốc của mình vùi lấp khoảng đất đầy máu tươi, lại nhìn về hướng A Lỗ Pháp vừa rời đi vài lần mới rời khỏi đó.