Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 50

“Ha… Thiếu Du ngươi… kỳ thực vẫn luôn rất thích ta có đúng không?”

“… Thích.”

Thích thật sự, không phải trò chơi, không phải phụ họa, đây là lời thật lòng.

“Ta biết ngay mà.” Chanh Âm cười vui vẻ.

Đây chính là câu nói mà y vẫn luôn muốn nghe được, câu nói đã theo đuổi cả một đời a!

Không nghĩ tới ngày hôm nay phải dùng phương thức này để chiếm được thỏa mãn, thực sự là nực cười!

“Vậy Thiếu Du… Nếu đã như vậy, ngươi bỏ thê tử của ngươi, thú ta làm nam thê có được hay không?”

“…!” An Thiếu Du nghe vậy ngây ngẩn cả người, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Cảm nhận được sự chần chờ của hắn, nụ cười của Chanh Âm bỗng chốc phai nhạt đi vài phần, bởi vì sự ngập ngừng này làm cho y hiểu được, đây chỉ là một trò chơi vô nghĩa mà thôi.

Có điều Chanh Âm không hề từ bỏ, ngừng một hồi xong lại tiếp tục cười nói: “Thiếu Du, Thiếu Du, mau trả lời ta nha! Lấy ta có được hay không?”

An Thiếu Du ý thức được sự thất thố của mình, lập tức hoàn hồn nói: “A? Ồ… Được.”

“Thực sự a, thật tốt quá.” Đạt được câu trả lời vừa ý, Chanh Âm nở nụ cười, cười đến mức vui sướng, cũng cười đến mức đau khổ, bất tri bất giác, khóe mắt cuối cùng cũng tràn ra nước mắt.

“Chanh, Chanh Âm?”

Phát giác được nước mắt của y, An Thiếu Du giật mình, vội vàng muốn thay y lau đi, lại bị Chanh Âm ngăn lại.

“Hắc… Không có gì.” Chanh Âm chặn tay hắn, tự mình cuống quít lau đi, tiếp đó hít hít vài cái nói, “Chỉ là cao hứng quá thôi, không có việc gì…”

“Cao hứng…” An Thiếu Du thầm thì, “Ngươi vui vẻ sao?”

“Vui vẻ a.” Chanh Âm mắt đỏ nhưng lại lộ ra mỉm cười, “Ta đợi những lời này cũng đã đợi hơn mười năm rồi… Đương nhiên vui vẻ.” Trong lúc nói chuyện, nước mắt của y càng lau lại càng nhiều, đến cuối cùng giống như nước chảy không thể khống chế.

An Thiếu Du thấy thế luống cuống, nếu là mười năm trước, hắn đối với lệ rơi này có thể làm như không thấy, nhưng sau mười năm, sau khi chân tướng đã rõ ràng, hắn thật sự đau lòng đến nỗi không nói lên lời, hơn nữa nguyên nhân đối phương rơi lệ rõ ràng còn là vì mình.

Từ lúc gặp lại Chanh Âm, đã không còn thấy y khóc lóc, mà An Thiếu Du cũng không nghĩ đến ngày hôm nay chỉ bởi vì An Thiếu Du đáp ứng thú y, mà khóc thành bộ dạng như vậy, có thể thấy được điều tâm nguyện này đã bị đè nén bao lâu ở trong lòng y.

“Đừng khóc nữa.” An Thiếu Du đưa khăn vải bên cạnh qua.

Chanh Âm nhận lấy, lau lau mặt, khóc lóc làm cho hai mắt y thoạt nhìn có chút sưng đỏ, thế nhưng mạt tươi cười kia vẫn như trước không thay đổi.

“Thiếu Du…”

“Ừm?”

“… Ngươi sẽ cùng ta vĩnh viễn ở chung với nhau chứ?”

“Ừ, ta sẽ.”

“Thật tốt.”

Chanh Âm nở nụ cười thỏa mãn mà An Thiếu Du chưa từng thấy qua trước đây, trong lúc nhất thời, An Thiếu Du cũng vì điều này mà si dại không thôi, chìm đắm trong cảm giác say mê.

Nhưng nụ cười này không có kéo dài quá lâu, từ từ, nụ cười trên mặt Chanh Âm phai đi, khi y chậm rãi mở mắt, nụ cười đó đã không còn tồn tại nữa.

“Trò chơi kết thúc rồi.” Chanh Âm khẽ thở dài một cái, “Thiếu Du, cám ơn sự phối hợp của ngươi.”

“Không cần.” An Thiếu Du trong lòng dừng một lát, không tự chủ được hỏi, “Chanh Âm, những lời ban nãy đều là thật sao?”

“Ban nãy?”

“Mong muốn… mà ngươi đối với An Thiếu Du…”

“Ồ, cái đó hả… Là thật!”

“Vậy chờ hơn mười năm…”

“Cũng là thật.”

Gội xong đầu tóc, cũng tắm táp xong xuôi, Chanh Âm lau khô thân thể khoác lên áo lót, vừa mặc vừa nói với An Thiếu Du: “Ta rất ngu đúng không? Một mực ngóng trông một người nam nhân lấy ta…”

“A? Không, một chút cũng…” An Thiếu Du lập tức phản bác.

Nhưng Chanh Âm đánh gảy lời hắn, chính mình nói tiếp: “Không cần an ủi đâu, ta biết mình rất ngu xuẩn, nhưng chính là không sửa được.”

Thực sự rất ngu xuẩn, nếu là An Thừa Anh mười năm trước, vậy còn có tư cách làm nam thê của An Thiếu Du, nhưng mười năm sau thân thể đã rách nát như vậy, y vẫn vọng tưởng như cũ. Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng đôi khi trong lòng chung quy cũng âm thầm nghĩ —— nếu có thể cùng hắn thành thân, vậy thì tốt rồi.

Mà khi y biết mệnh mình chẳng còn bao lâu nữa, điều đầu tiên nghĩ tới cư nhiên vẫn là tình yêu duy nhất đời này của mình, nhưng y tự biết rõ, y không yêu cầu xa vời được chết ở trước mắt hắn, chỉ là hy vọng ngẫu nhiên tỉnh mộng giữa đêm, hắn vẫn có thể nhớ rõ được mình, nhớ rõ đã từng có một người tên là Chanh Âm.