Nhất Tiếu Thiên Hạ Túy

Chương 15

Nhẹ nhàng hít một hơi, Kỷ Ngộ Ngôn khoát xiêm y sạch sẽ đã được chuẩn bị lên người, lúc đang cúi đầu buộc lại vạt áo bên hông, Lệ Tuyết Chước cúi đầu liền đụng phải y đang tiến vào. Hắn vốn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn bước đi, thế nhưng ngẫu nhiên sao lại đụng trúng Ngộ Ngôn.

Lui từng bước, Kỷ Ngộ Ngôn miễn cưỡng đứng vững, vội vàng đỡ lấy Lệ Tuyết Chước đang kinh hoàng thất thố, nói: “Tuyết Chước, làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi ứng phó không lại đám người bạch đạo?”

Lệ Tuyết Chước sắc mặt trắng bệch, gắt gao nắm lấy y phục Kỷ Ngộ Ngôn, cơ hồ như muốn trốn vào ngực y, vội la lên: “Mộ Dung Địch Trần có đến đây không? Mộ Dung Địch Trần có đến đây không?”

“Địch Trần?” Kỷ Ngộ Ngôn lôi hắn ra khỏi lồng ngực mình, nhíu mi nói: “Ngươi lại chọc y cái gì đó?”

“Ta chọc hắn?!” Lệ Tuyết Chước nháy mắt bùng nổ, “Hắn không đem ta chặt ra, nhai ngấu nghiến, xem như là ta gặp may mắn, còn nói...... Ta chọc............ Hắn......”

Nói tới khúc sau âm thanh ngày một nhỏ, hiển nhiên là đã nhớ tới chính mình nguyên bản mới là mần tai họa khơi mào gây chuyện.

Vừa thấy thần sắc của hắn, Kỷ Ngộ Ngôn biết nhất định đã xảy ra chuyện, hơn nữa xem ra lại chính là do “Nhị sư huynh” này của mình gây tai họa.

Vì thế thở dài một hơi, nói: “Ngươi cùng Địch Trần nói cái gì?”

Kỷ Ngộ Ngôn thở dài sâu kín đã là phong tình vạn chủng, hơn nữa bởi vì vừa mới tắm xong, tóc còn chưa kịp khô, mái tóc đen thật dài ẩm ướt thả tung sau lưng áo, tựa hồ nhược bất thắng y (N ko bjt a~, bạn nào bjt nghĩa xin chỉ N với), xem ra lại có thêm một phen phong tình nhu nhược.

Cho dù là đang ở trong tâm tình khủng hoảng như thế, nhưng Lệ Tuyết Chước nhìn thấy cảnh tượng mê hoặc này, vẫn là suýt nữa chảy máu mũi.

Tuyệt sắc giai nhân quả là có lợi, dễ dàng khiến tâm tư người ta hoảng hốt, không một chút … Lưu ý đã buộc miệng nói thật, “Ta chỉ nói là ta cùng với ngươi có quan hệ xác thịt thôi mà......”

“Quan hệ xác thịt?” Cho dù là Kỷ Ngộ Ngôn, thanh âm cũng phải đề cao bán độ.

Lệ Tuyết Chước bưng kín miệng mình, bất quá hiển nhiên là đã không còn kịp rồi.

“Tuyết Chước, ngươi tốt nhất đem tất cả chuyện tình từ đầu chí cuối nói rõ ra cho ta biết.” Kỷ Ngộ Ngôn cười nói, Lệ Tuyết Chước lại cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Nói vài câu, ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, lập tức cúi đầu tiếp tục nói; nói tiếp vài câu, ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, lập tức lại cúi đầu tiếp tục nói......

Nụ cười của Kỷ Ngộ Ngôn quả thực là càng lúc càng rạng rỡ, Lệ Tuyết Chước lại cảm thấy da gà toàn thân cũng muốn rụng ra ngoài.

Lúc nói xong, Lệ Tuyết Chước cảm thấy chính mình cơ hồ cũng không thể chịu được nữa.

“Ngộ Ngôn, Ngộ Ngôn...... Ngươi sinh khí sao?” Lệ Tuyết Chước nhỏ thanh hỏi.

Kỷ Ngộ Ngôn không đáp lại.

“Là ngươi dùng nhiên hương kia hạ xuân dược Địch Trần?”

Gật đầu.

“Ngươi cố ý thừa lúc ta không có mặt đi tìm Địch Trần?”

Lại gật đầu.

“Ngươi lừa Địch Trần nói chúng ta có quan hệ xác thịt?”

Vẫn là gật đầu.

Kỷ Ngộ Ngôn rốt cục nhịn không được cười rộ lên, thanh âm trong suốt làm cho Lệ Tuyết Chước cũng phải ngẩng đầu, “Ngươi sao lại có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy a?”

Lệ Tuyết Chước không thể tin được, “Ngộ Ngôn, ngươi không tức giận sao? Ta chọc Mộ Dung Địch Trần bỏ đi rồi a!”

“Ha hả, Địch Trần sao có thể chỉ vì một câu nói của người ngoài như ngươi mà nghi ngờ ta? Bất quá chuyện này nguy rồi, y nhất định là đang ghen tị vì ta với ngươi có đụng chạm xác thịt, phải làm sao giải thích với y cho tốt đây......” Kỷ Ngộ Ngôn thì thào tự nói, biểu tình vài phần ngọt ngào vài phần bất đắc dĩ, “Nên làm cái gì mới tốt bây giờ...... Thật sự là phiền toái......”

Kỷ Ngộ Ngôn mặt nhăn mày nhó nghiêm túc suy nghĩ, lại nhìn qua Lệ Tuyết Chước đang đứng bên cạnh, thấy hắn vẫn cúi thấp đầu thần tình hối hận, trong lòng cũng thoải mái hẳn, nhưng lại không đành lòng trách mắng mắng người vì mình mà suy nghĩ.

Bây giờ đi đâu tìm y đây?

Y nhất định là đã chạy đi xa rồi, nếu y thực sự bỏ đi không muốn gặp, mình cũng không còn biện pháp.

Mình vẫn nhớ rõ năm mười bốn tuổi ấy, từng có một khuê phòng tỷ tỷ nữ nhi của Mộ Dung gia quản may cho mình một kiện xiêm y, lúc ấy mình cũng không nghĩ là sẽ lấy ra mặc, nhưng ai ngờ bộ y phục lại thập phần vừa người, hình thức cũng rất phù hợp, khiến mọi người tán thưởng, ngay cả Mộ Dung gia Nhị thiếu gia cũng phải chú ý đến, vì thế một ngày nọ y tùy tiện hỏi một câu, xiêm y này từ đâu mà ra?

Mình liền thật thà trả lời, từ sau ngày đó trở đi mình không thể cùng Địch Trần nói chuyện.

Kỳ thật không phải không thể nói chuyện, mà là muốn nói cũng tìm không thấy người mà thôi.

Mộ Dung Địch Trần né tránh Kỷ Ngộ Ngôn suốt ba ngày, Kỷ Ngộ Ngôn trong ngoài Thiên Viện tìm rất nhiều lần, nhưng thật sự là không gặp một ai cả, thật không biết là y ngủ ở đâu nữa. Ngay cả thư phòng cũng không đến, chỉ kêu phó nhân tới nói là bị bệnh, nhưng lại không chịu để đại phu tới khám. Chờ Kỷ Ngộ Ngôn từ trong miệng phó nhân kia biết được địa điểm y thường lui tới, thì ngay cả nhân ảnh cũng không còn.

Sau vẫn là Kỷ Ngộ Ngôn tỉ mỉ đem chuyện tình ngày đó từ đầu tới đuôi suy nghĩ một lần, rốt cục thật vất vả mới nghĩ ra được chỗ sai lầm, vì thế liền đem kiện y phục kia cho người khác. Tuy rằng thực có lỗi với vị tỷ tỷ kia, nhưng chỉ cần Mộ Dung Nhị thiếu gia có thể xuất hiện thì không cần để ý tới cái gì khác.

Quả nhiên, sau khi đem y phục tặng cho người khác không tới nửa canh giờ sau, Mộ Dung Địch Trần lại xuất hiện trong thư phòng Thiên Viện, bất quá vẫn không chịu mở miệng, chỉ yên lặng ngồi ngồi trước bàn đọc sách.

Bất quá từ đó về sau cũng không có ai đem xiêm y đến tặng Kỷ Ngộ Ngôn, mà là do Mộ Dung Nhị công tử, cứ cuối mỗi năm lại phân phó người làm cho Kỷ Ngộ Ngôn hơn mười bộ y phục.

Nhớ tới chuyện cũ, Kỷ Ngộ Ngôn có chút cảm khái —— hiện tại phải như thế nào tìm y đây?

Nếu mặc y phục người khác làm, sẽ làm cho y cực sinh khí; nhưng chuyện Lệ Tuyết Chước, không biết còn tới mức nào đây......

Đang hết sức do dự, lại nghe thấy gian ngoài có người cao giọng đưa tin: “Cung chủ, Văn hộ pháp đã xảy ra chuyện, thỉnh cung chủ di giá Linh Nhiên Cư.”

————————————-

Linh Nhiên Cư, cố danh như nghĩa (tên như ý nghĩa), dĩ nhiên là có quan hệ rất lớn tới Mộ Dung Linh Nhiên.

Đây chính là nơi Văn Tĩnh Khuynh và Mộ Dung Linh Nhiên hai người đang ở. Lấy tên như vậy, liền có thể thấy rõ tình cảm mà Văn Tĩnh Khuynh dành cho Mộ Dung Linh Nhiên.

Lúc Kỷ Ngộ Ngôn tới, chỉ nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất —— đồ sứ vỡ tan thành từng mảnh, bàn ghế nghiêng đổ tứ tung, trên mặt đất còn có vết máu mơ hồ. Văn Tĩnh Khuynh ngồi ở một bên, cơ hồ đã không còn khí lực để đứng lên, vẻ mặt uể oải, trong miệng chỉ lẩm bẩm nói: “Linh Nhiên, ta không phải cố ý muốn gạt nàng, không phải cố ý, không phải......”

“Sư huynh......” Lệ Tuyết Chước định tiến lên gọi Văn Tĩnh Khuynh, nhưng lại bị Kỷ Ngộ Ngôn cản lại.

Gạt đống hỗn độn trên mặt đất, Kỷ Ngộ Ngôn tiến lại bên cạnh Văn Tĩnh Khuynh hỏi: “Như thế nào, nàng đã biết?”

Văn Tĩnh Khuynh cả người chấn động, lúc này mới ngẩng đầu nhìn y, giống như không biết Kỷ Ngộ Ngôn cùng Lệ Tuyết Chước tới đây từ lúc nào. Kỷ Ngộ Ngôn nhìn hắn nâng mặt lên, thần sắc thập phần tiều tụy, làm sao còn có nửa điểm văn thái thanh thoát phong lưu lúc bình thường, ngay cả thanh âm cũng phát run. Tựa hồ còn dẫn theo chút nức nở nói: “Ta vốn đang canh giữ ở cửa vào, lại không ngờ đến đám bạch đạo nhân sĩ này thế nhưng lại thập phần dễ đối phó, nên đã không che dấu hành tung khi canh gác. Ai ngờ Linh Nhiên không biết từ nơi nào biết được tin ta ở đây, vốn nàng nghĩ muốn đem cơm đến làm cho ta kinh hỉ, lại không ngờ rằng kinh hỉ biến thành kinh hách, ta bị nàng phát hiện thân phận thật. Nàng một từ cũng không nói quay đầu bỏ đi, ta đuối theo nàng tới Linh Nhiên Cư. Nàng quăng ngã tất cả đồ vật rồi bỏ đi, ta dĩ nhiên không đồng ý, nhưng không ngờ nàng lại lấy tính mạng mình ra nói nếu không để nàng rời đi thì trên đời này sẽ không có Mộ Dung Linh Nhiên, ta chỉ có thể buông tay, để cho nàng rời đi......”

Kỷ Ngộ Ngôn nhìn hắn nhan dung tàn lụi nhưng lại không mở miệng an ủi, bởi vì việc này càng giúp lại càng rối, chỉ có thể chờ hai người tự mình thông suốt rồi nói sau, khả bỗng dưng trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ tới một chuyện, khiến y trong lòng chợt lạnh.

Chỉ nghe Kỷ Ngộ Ngôn run giọng nói: “Văn hộ pháp, ngươi nói đám người bạch đạo năng lực bình thường, không hề có ý muốn đánh thật sự?”

Văn Tĩnh Khuynh đầu óc vốn không còn ở nơi này, nhưng lời y nói hắn vẫn hiểu được, vì thế xưng phải.

Kỷ Ngộ Ngôn sắc mặt buồn bả, lại quay đầu hỏi Lệ Tuyết Chước: “Bọn họ thoạt nhìn thập phần tản mạn, bị một kích liền tan rã?”

Lệ Tuyết Chước nghĩ nghĩ, tựa hồ đích xác là như thế.

“Hơn nữa hai người các ngươi, đều là nửa đường có việc tự tiện rời đi, có nghĩ tới rằng, hiện giờ môn hộ Thập Nguyệt Cung đang mở rộng?”

Kỷ Ngộ Ngôn lúc này vẫn đang cười, Văn Tĩnh Khuynh cùng Lệ Tuyết Chước lại cảm thấy một trận hàn khí như chiếc lồng ụp xuống, hai người nhìn nhau không nói gì, cũng không nghĩ rằng lúc đó đối phương cũng rời khỏi điểm gác —— một người bởi vì ghen lại khiêu khích Mộ Dung Địch Trần, một người bởi vì ái thê rời đi mà thống khổ.

Kỷ Ngộ Ngôn nhìn bọn hắn một lát, xoay người rời đi.

Lệ Tuyết Chước vội vàng giữ chặt ống tay áo của y, lại nghe thấy thanh âm ôn nhu như lúc thường của y truyền tới, “Tuyết Chước bỏ tay ra, nếu không chỉ sợ cánh tay của ngươi sẽ lập tức đứt đoạn.”

Mà bên kia, ánh mắt của Kỷ Ngộ Ngôn cũng dần dần âm trầm —— Địch Trần, Địch Trần, chỉ mong ngươi vô sự.

Nếu như ta sở liệu, chỉ sợ thiên hạ cũng sẽ bị ta lật tung!

————————————-

Thiếu Lâm xuất nguồn của thiên hạ võ công.

Ngàn năm cổ tháp, ngàn năm truyền kỳ.

Ngạo nghễ thiên hạ, tung hoành tứ hải, có bao nhiêu thiếu niên hào hiệp đắc trí, có bao nhiêu phấn hồng ân oán dây dưa, tuy là năm đó nhiều ít trào dâng khoái ý, nhiều ít nữ nhi tình trường, nhưng cũng không tránh khỏi ở chốn hồng trần nhiễu loạn hóa thành bụi mù.

Duy chỉ có Thiếu Lâm, vẫn như thần tượng Như Lai bình yên kia, mi mắt khinh thùy đem bồ đề kiếp nạn của thế gian thu hết vào đáy mắt, rồi lại mưa gió bất động, vĩnh viễn giữ gìn tứ hải thái bình.

Nhưng liệu ngươi có thể thật sự phân rõ rằng nó là từ bi, hay là lạnh nhạt lãnh tình? Cái gọi là chính tà, há có thể chỉ phân biệt như xuất thế nhập thế?

Thiếu Lâm tự hôm nay, cùng ngày xưa cũng không có bất đồng gì đặc biệt.

Trừ bỏ thiếu niên đứng dưới thềm đá ngàn bậc kia.

Thiếu niên rất đẹp.

Mái tóc của hắn rối tung trong gió, ô ti tuyết phu; hắn phủ một kiện áo choàng thuần trắng, đường viền hoa văn màu xanh nhạt; vẻ mặt có chút mỏi mệt, tựa hồ là đã chạy rất lâu; ánh mắt hắn vô cùng lo lắng, lại vô cùng vội vàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn Thiếu Lâm tự dày đặc diêm vũ (mái ngói), trong đôi mắt lại lóa ra nhiều điểm tình ý, thanh âm của hắn nhẹ nhàng nho nhỏ, nhìn cổ tháp sâu không thấy đáy kia thì thào tự nói: “Địch Trần, ta đến đây.”

Thiếu niên này chính là tân nhậm cung chủ Thập Nguyệt Cung – Kỷ Ngộ Ngôn.

Thế sự khó liệu, lời này dùng trên người Kỷ Ngộ Ngôn thật sự là rất thích hợp.

Bốn ngày trước, hắn còn cùng ái nhân của mình ôn tồn triền miên như vậy, hiện tại bốn ngày sau, hắn lại đứng trước quảng vũ (cửa lớn) Thiếu Lâm nhìn lên tương lai mờ mịt phía trước.

Địch Trần, ngươi ở nơi nào?

Chỉ hy vọng điều ta sở liệu không phải là sự thật.

Phất nhẹ tay áo, Kỷ Ngộ Ngôn bước lên thềm đá dài nhỏ kia, giữa một mảnh hoàng hôn ráng nắng chiều bước gần đến Thiếu Lâm tự đã trải qua ngàn năm phong vũ phiêu dao.

Lúc này, ánh trăng tròn tròn lượng lượng phía chân trời dần dần nhô lên, hôm nay đúng là ngày mười lăm tháng tám, ngày mười lăm tháng tám chứa đựng rất nhiều ái hận dây dưa.

Bước trên thềm đá, Kỷ Ngộ Ngôn lúc này nhớ lại rất nhiều chuyện.

Không phải những hục hặc xung đột, cũng không phải là võ lâm ân oán, mà là những ngày hắn cùng với Mộ Dung Địch Trần ở chung.

Y rất thích ăn những món vừa mặn lại cay nồng, nhưng Kỷ Ngộ Ngôn lại thích vị nhẹ hơn. Y cũng thuận theo Ngộ Ngôn, chậm rãi đem khẩu vị của mình điều chỉnh nhẹ lại. Nhưng Mộ Dung Địch Trần lại không biết rằng, kỳ thật món ăn như thế nào Kỷ Ngộ Ngôn cũng thích, nhưng vì lo cho dạ dày của Mộ Dung Nhị thiếu gia, cho nên Ngộ Ngôn mới nói là thích những món lạt.

Kỷ Ngộ Ngôn không quá chú trọng ăn mặc, nhưng Địch Trần lại làm cho hắn rất nhiều y phục, mỗi lần thấy Ngộ Ngôn mặc những bộ y phục này, Mộ Dung Địch Trần đều rất là cao hứng, tuy rằng không có mở miệng nói ra, nhưng Kỷ Ngộ Ngôn khẳng nhiên biết y cao hứng, cho nên Kỷ Ngộ Ngôn mặc y phục hầu hết đều là màu lam bạch, bởi vì đây là màu mà Mộ Dung Địch Trần thích.

Lớn lên từng ngày, Kỷ Ngộ Ngôn biết Địch Trần bắt đầu vào những đêm dài nhân tĩnh, trộm đứng ở bên giường nhìn chính mình. Không làm gì cả, mỗi lần đứng nhìn đều là rất lâu, sau đó mới lặng lẽ rời đi, cũng như lúc đến không hề gây ra một chút tiếng động nào. Còn mình thì đợi khoảng nửa canh giờ sau lại chạy đến xem y có đắp chăn đàng hoàng hay không.

Hai người ở cùng một chỗ mười năm, chỉ cùng nhau chọn một chậu hoa, ngồi lại trò chuyện ba lần, Mộ Dung Địch Trần vì Kỷ Ngộ Ngôn viết nên ba chữ.

Y biết hắn thích ăn cái gì, thích màu gì; y đã vì hắn làm rất nhiều y phục, cũng ngăn trở không cho người khác đưa cho hắn đồ vật này nọ; hắn luốn giúp y dịch hảo góc chăn, cũng vì y mà chải tóc vô số lần.

Bọn họ cũng đã một lần hôn nhau, bất quá khi đó còn chưa hiểu được cái gì gọi là hôn.

Đây là mười năm.

Nhưng cái mười năm này gần như cũng là một sự mở đầu.

Từ đây về sau, bọn họ chia ly, chính mình từng nghĩ rằng vĩnh viễn cũng sẽ không gặp mặt y, cho dù có yêu y sâu đậm như vậy, đồng thời cũng hiểu được tình yêu của y dành cho mình.

Nhưng khi y tìm tới trước mặt mình, trịnh trọng hỏi mình ——

Điều ngươi muốn chính là như vậy sao?

Ta sẽ quên ngươi, cuối cùng cũng sẽ không còn nhận ra ngươi, ta sẽ không muốn nhìn thấy ngươi cười, cũng sẽ không yêu ngươi lần nữa.

Ngộ Ngôn, ngươi muốn như vậy sao?

Một khắc kia chính mình liền hiểu được —— tình yêu này vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ.

Cho dù phía trước có là đao sơn hay là biển lửa, cho dù tình yêu này của bọn họ hậu thế bất dung, cho dù hủy đi y hay là hủy đi chính mình, thì mình cũng nhất định không buông tay.

Này hai tay, một khi đã nắm chặt, thì sẽ không thể tách ra.

Cho dù phải đối địch với cả thiên hạ.

————————————-*

Một nụ cười lẳng lặng nở rộ nơi khóe miệng Kỷ Ngộ Ngôn, y chậm rãi nắm chặt Xích Ngọc Tiêu trong tay, gõ lên cánh cửa trầm trọng của Thiếu Lâm tự.

Gõ cửa ba cái, Kỷ Ngộ Ngôn cũng không chờ đợi bao lâu, cơ hồ là ngay lập tức, cửa chùa ken két hé mở, một tiểu sa di ngóc đầu ra, hướng hắn nhẹ nhàng thi lễ nói: “Xin hỏi là Kỷ thí chủ sao?”

Kỷ Ngộ Ngôn mỉm cười, cũng không ngoài ý muốn, hướng hắn khẽ gật đầu. Lần này đến tiểu sa di nhìn Kỷ Ngộ Ngôn tươi cười mà ngẩn ngơ.

Hắn theo lời sư phụ, ở chỗ này chờ một người tên là Kỷ Ngộ Ngôn.

“Kỷ Ngộ Ngôn” tên này, trong khoảng thời gian này ở Thiếu Lâm tự ai không biết ai không hay, mỗi ngày sư phụ còn có các thái sư phụ khác đều sắc mặt trầm trọng nhắc đến cái tên này, còn nói cái gì là “Ma đầu”, “Oan nghiệt” vân vân, làm cho hắn cũng nghĩ rằng Kỷ Ngộ Ngôn này nhất định là một đại ác nhân cùng hung cực ác, diện mục khả tăng.

Nhưng “Kỷ Ngộ Ngôn” trước mắt này...... Cùng với những gì mình đã nghĩ tuyệt không giống nhau.

Như thế nào lại có một thiếu niên thoanh thoát mỹ lệ như vậy a.

Hắn chưa bao giờ gặp qua người nào lại xinh đẹp đến vậy.

Đôi mắt thanh thuần, môi đỏ mọng hàm chu, tóc đen mềm nhẵn, cả dương liễu cũng không thể so được với dáng người của y, ngay cả hồ điệp cũng không thể nhẹ nhàng như vậy.

Y cứ như vậy đứng ở trước mặt mình, tựa như cười với mình, chính mình liền giống như một mảnh miên miên trọng mộc xuân phong xuân vũ.

Một người như vậy, như thế nào có thể làm cho nhiều vị cao tăng đầu đầu nhức óc?

Tiểu sa di nghĩ không ra.

Tiểu sa di cũng không biết, kỳ thật không chỉ có ở Thiếu Lâm tự, mà cho dù là toàn bộ võ lâm, “Kỷ Ngộ Ngôn” ba chữ này cũng đủ khiến cho mọi người hoảng sợ. Cũng chỉ có thiếu niên không rành võ lâm cố sự như hắn mới có thể đơn thuần thưởng thức người trước mặt này.

“Tiểu sư phụ?” Kỷ Ngộ Ngôn cất tiếng.

Tiểu sa di lúc này mới phục hồi tinh thần lại, trên mặt thoáng đỏ ửng, vội vàng cúi đầu, lúc này mới xoay người mang Kỷ Ngộ Ngôn đến nơi sư phụ đã chỉ định.

Kỷ Ngộ Ngôn cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng đi theo phía sau nhìn tiểu sa di hai tai đỏ hồng, trong lòng lại nghĩ tới Mộ Dung Địch Trần.

Địch Trần cũng thích đỏ mặt như vậy, hơn nữa người bên ngoài cũng không biết y có thói quen này.

Có đôi khi chính mình chỉ hơi nhích lại ngồi gần y một chút, mặt y liền đỏ ửng lên, khi đó chính mình còn tưởng rằng y phát sốt, định gọi đại phu tới bắt mạch.

Lúc y đỏ mặt, ánh mắt tinh lượng sáng ngời, một màu hồng phấn thản nhiên hiện lên hai gò má, yên sắc kia tiếp tục kéo dài đến bên tai, làm cho vành tai cũng ửng hồng lên. Y sẽ gục đầu xuống không dám nhìn mình, còn mình thì vẫn giữ chặt y hảo ngôn mềm giọng nói sẽ thỉnh đại phu đến. Nếu bị chọc cho nóng nảy, Địch Trần ngay cả một câu cũng không nói, mím chặt môi không mở miệng. Có đôi khi cũng sẽ trừng mắt với mình, nhưng cũng không bao giờ lớn tiếng nặng lời.

Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với y là tốt rồi.

Bất luận là nhìn y cao hứng, hay là sinh khí, hoặc dẫu cái gì cũng không làm chỉ im lặng nhìn y như thế, trong lòng sẽ bất giắc tràn đầy cái loại cảm giác hạnh phúc từ sâu trong thân thể chảy ra này; nếu là bị y ôm vào trong ngực, hoặc là chính mình ôm lấy y, thì ngay cả cái rét của thời tiết màu đông lạng giá cũng không thể đánh tan nhiệt độ ấm áp khi hai thân thể áp sát vào nhau.

Nghĩ đến đây, Kỷ Ngộ Ngôn trên mặt một mảnh ý cười trong suốt, lúc này mới nghe tiểu sa di kia nói: “Kỷ thí chủ, đã tới nơi rồi, mời ngài vào.”

Kỷ Ngộ Ngôn mỉm cười gật đầu, vươn tay đẩy cửa ra.

Quả nhiên như y sở liệu, người trước mắt chính là Thiếu Lâm đương nhiệm chưởng môn nhân —— Không Hành đại sư.

Không Hành đại sư, chính là sư đệ của Không Giám đại sư nổi danh thiên hạ, kỳ thật tuổi so với hắn nhỏ hơn rất nhiều. Từ sau khi Không Giám đại sư ở trên giang hồ mai danh ẩn tích, Không Hành bước ra tiếp nhận chức vị chưởng môn của Thiếu Lâm, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng kháp chỉ (bấm đốt ngón tay) mà tính, năm nay vừa vặn đã là tám năm.

Không Hành thân vận tăng bào hoàng sắc (màu vàng), ngồi trên tháp Bồ Đoàn. Thần khí nơi ánh mắt thập phần tương tự Không Giám đại sư. Bất quá nếu Kỷ Ngộ Ngôn đã từng gặp qua Không Giám, vậy chắc chắn y sẽ phát giác, trên gương mặt Không Hành rốt cuộc vẫn có chút vẻ vội vàng xao động.

Tiểu sa di lĩnh Kỷ Ngộ Ngôn tiến vào, vốn là nên lập tức lui ra ngoài, nhưng trong lúc đi lại liên tiếp quay đầu nhìn lại Kỷ Ngộ Ngôn. Không Hành ho nhẹ một tiếng, khiến tiểu sa di sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng chấp tay hành lễ rồi đóng cửa rời khỏi.

Thấy thế Không Hành trên mặt hiện lên thần sắc hài lòng, Kỷ Ngộ Ngôn cũng không đợi hắn lên tiếng đã tới vị trí đối diện hắn hào phòng ngồi xuống.

Trong lúc nhất thời, Không Hành có chút co quắp khó chịu.

Bọn họ vốn đã tính trước là Kỷ Ngộ Ngôn sẽ đến, đủ loại thiết tưởng đủ loại an bài đều đã hoàn tất. Kỷ Ngộ Ngôn hiển nhiên cũng đã sớm biết như thế, nhưng y vẫn đến, hơn nữa lại thoải mái tự nhiên, ngược lại có vẻ như đã biết bên đây vốn đang lo lắng bất an, quá mức nôn nóng.

Xạ nhân trước xạ mã, bắt trộm trước cầm vương, hai quân giao chiến, bất quá chỉ là đấu một chữ “Khí”.

Chỉ mới một chút như vậy, Kỷ Ngộ Ngôn gần như đã thắng trước một bậc.

Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn cũng không mở lời, Không Hành tự nhiên lại càng không nói, vì thế không khí rơi vào trầm mặt, qua một lúc vẫn là Không Hành nhẫn nại không được ho khan lên tiếng, mở miệng nói: “Xin hỏi Kỷ thí chủ vì sao đến đây?”

Hắn không tính sẽ mở miệng trước, để xem Kỷ Ngộ Ngôn như thế nào.

Kỷ Ngộ Ngôn tươi cười sáng lạng, nhưng không quanh co lòng vòng nói: “Lần này tùy tiện tới chơi, là muốn tìm đại sư đòi người.”

Nghe y nói như vậy, Không Hành ngược lại giật mình ——Kỷ Ngộ Ngôn dường như đã liệu trước rằng Mộ Dung Địch Trần đang ở trong tay bọn họ.

Không Hành đang đắn đó không biết phải làm sao mở miệng, rồi lại nghe Kỷ Ngộ Ngôn nói: “Địch Trần tuy rằng trời sanh tính khí có chút lạnh lùng, như tâm địa lại hiền lương, hơn nữa dù sao y cũng là bạch đạo minh chủ, chỉ mong đại sư niệm tình, thả y một lần.”

Nghe Kỷ Ngộ Ngôn nói chắc chắn như thế, Không Hành xấu hổ cười nói: “Kỷ thí chủ nói đùa, Mộ Dung thí chủ là võ lâm minh chủ, lão nạp lại như thế nào khó xử hắn?”

“Đúng vậy, Ngộ Ngôn cũng muốn thỉnh giáo đại sư, Địch Trần vốn là bạch đạo minh chủ, các vị bạch đạo đại hiệp sao lại cố tình làm khó y?”

Kỷ Ngộ Ngôn thu hồi ý cười, một mảnh hàn băng đông lại nơi đáy mắt.