Nhất Tiếu Thiên Hạ Túy

Chương 16

Không Hành nhìn Kỷ Ngộ Ngôn như thế, lập tức ngồi cứng người ngồi thẳng dậy, nhìn kỹ gương mặt của thiếu niên giáo chủ này. Chỉ thấy đuôi lông mày Kỷ Ngộ Ngôn mang theo sát ý, trong ánh mắt lại là tình ý sâu đậm, cho dù là ngốc tử cũng có thể mười phần thấy rõ mười phần.

Không Hành không phải là không có suy nghĩ, cũng không phải là không có nghe người khác đề cập qua, quả thật nghe là một chuyện, thấy lại là chuyện khác. Đến cuối cùng sau khi nhìn thấy đứa nhỏ này, Không Hành trong lòng chỉ phải biết thở dài một tiếng —— oan nghiệt, thật sự là oan nghiệt.

Cùng là trời cao trêu cợt, mới làm cho hài tử vốn phải cứu thế này rơi vào ma đạo.

Nghĩ như vậy, Không Hành trong lòng vốn trống rỗng lại cảm thấy vài phần thương tiếc, thái độ tự nhiên cũng mềm mỏng lại, vì thế nói: “Kỷ thí chủ, ngã phật từ bi, hôm nay ta liền đem mối nhân duyên này trước sau kể lại cho ngươi nghe, như vậy, ngươi sẽ có cái quyết đoán tốt nhất.

“Thiên hạ này từ trong hỗn độn sơ khai liền chia thành thanh trọc hai khí. Thanh vi chính, trọc vi tà. Sau khi Nữ Oa vá trời, thanh trọc lại biến ảo thành hình người, lúc này mới có sở xưng『 nghiệt 』, 『 thục 』 chi phân. Một chính là tử môn (cửa chết) của thiên hạ, một lại là sinh môn (cửa sống) của thiên hạ.

“Hơn bốn mươi năm trước, âm dương đột biến, lúc này mới có Phượng Nhược Hề vi 『 nghiệt 』đồ thán võ lâm đồng đạo, nhưng lại vô sinh『 thục 』(thục không được sinh ra).

“Mười tám năm trước, sư huynh của ta Không Giám đại sư, tính ra được thời gian 『 nghiệt 』, 『 thục 』được sinh ra. Hiện giờ xem ra, ngươi cùng Mộ Dung thí chủ chính là người được nhắc đến. Nguyên bản tất cả mọi người đều nghĩ ngươi là『 nghiệt 』, nên mới muốn cùng Mộ Dung thí chủ đi tru trừ yêu ma, những không ngờ, Không Giám sư huynh cùng lão nạp đã dùng bồ câu đưa tin, nói hai người các ngươi vị trí chính tà điên đảo, kỳ thật ngươi mới chính là 『 thục 』.

“Vì thế, lão nạp cùng bọn họ định ra kế hoạch, lần đi Thập Nguyệt Cung này, tuy là lấy danh nghĩa công chiếm hắc đạo, nhưng thật ra là nhân cơ hội bắt giữ Mộ Dung Địch Trần. (thiệt mún đập đầu thằng cha này *xin lỗi các bạn, bản chất lại bộc lộ, bức xúc quá*)

“Kỳ thật tất cả chuyện này, nguyên bản không quan hệ gì với ngươi; Mộ Dung thí chủ cùng ngươi dây dưa, bất quá cũng là một đoạn nghiệt duyên. Thí chủ cũng không tất phải vì hắn như thế, chuyện tru ma kia, hiện giờ cũng sẽ chỉ do bản tự chấp nhiệm. Chỉ cần Kỷ thí chủ nguyện ý thoát ly Thập Nguyệt Cung, lấy nhân phẩm võ công của thí chủ mà nói, vị trí bạch đạo minh chủ không cần phải nói nữa.”

Không Hành trong lúc nói cũng cực kỳ chú ý.

Không chỉ có nói đến tiền căn hậu quả chuyện Kỷ Ngộ Ngôn cùng Mộ Dung Địch Trần gặp nhau, hơn nữa toàn bộ mọi chuyện cũng chỉ nhằm vào Mộ Dung Địch Trần mà chỉ trích, còn chuyện của võ lâm một từ cũng không đề cập với Kỷ Ngộ Ngôn. Đầu tiên ý nói hai người kỳ thật hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng cũng ngầm ám chỉ loại tình cảm này hậu thế bất dung. Một bên cưỡng bức, một bên lợi dụ, đích xác khiến người không thể chống đỡ được.

Bất quá những lời này đi vào tai Kỷ Ngộ Ngôn lại có một ý nghĩa khác.

Nói tới nói lui thì việc y chú ý đến, chính là nguyên lai võ lâm bạch đạo đã sớm có tính toán, lúc Mộ Dung Địch Trần tiến công Thập Nguyệt Cung cũng là lúc bọn họ đã thiết lập cái bẫy thật tốt. Không ngờ mình cùng Địch Trần lại bị ý niệm hạnh phúc khi gặp lại nhau che mờ lý trí, không chú ý tới mưu kế của đám người bạch đạo. Chính mình để y lại một mình, vô ý cố tình sao lại bị Lệ Tuyết Chước khiêu khích, không công làm cho y hao tổn rất nhiều nội lực, mới dẫn đến kế sách của bọn chúng thành công.

Nghĩ như vậy, không phải là hận càng thêm hận sao.

Thấy Kỷ Ngộ Ngôn một lúc lâu sau không mở miệng, Không Hành tham dò nói: “Không biết Kỷ thí chủ hiện nay có tính toán gì?”

“Thỉnh đại sư đem Địch Trần hoàn lại cho tại hạ.” Kỷ Ngộ Ngôn nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, Không Hành đại sư chậm rãi khép lại hai mắt, nói: “Kỷ thí chủ, thỉnh tự tiện đi.”

————————————-

Nguyệt dạ.

Nguyệt thị lãnh nguyệt.

Thời điểm Kỷ Ngộ Ngôn đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là ánh trăng đang trút xuống tựa như vũ bão, và, không biết bao nhiêu người đang đứng dưới ánh trăng.

Khẽ thở dài một hơi, Kỷ Ngộ Ngôn cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình.

Tay của y thực động lòng người.

Ngón tay tiêm dài, da thịt trắng mịn, màu da như tuyết.

Nhưng nếu bắt bọn nó nắm ở trong lòng bàn tay, sẽ cảm giác được lực lượng ẩn sâu trong cốt tủy kia.

Nhưng nếu có lựa chọn khác, Kỷ Ngộ Ngôn thật sự không muốn dùng hai bàn tay này để giết người.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến Phượng Nhược Hề. Theo những gì Mai Linh Sa kể lại, ngày hắn bị buộc phải trụy nhai (nhảy xuống núi), hình như cũng là ngày mười lăm tháng tám. Không biết khi đó hắn có cảm giác gì? Là tuyệt vọng hay là kỳ vọng?

Than nhẹ một tiếng, Kỷ Ngộ Ngôn làm ra tư thế chấp tay, thản nhiên nói: “Chư vị đại hiệp đã bàn xong trình tự? Xin hỏi ai là người thứ nhất?”

Trì Thương Tử là cao thủ phái Thanh Thành.

Nói hắn là cao thủ, đảm bảo trong võ lâm bạch đạo không có ai có dị nghị gì.

Ba tuổi học kiếm, tám tuổi đả bại thụ nghiệp ân sư (thầy dạy), mười hai tuổi võ công đã có thể so với Thanh Thành chưởng môn Huyền Tĩnh Tử, mười lăm tuổi tự nghĩ ra “Phù phong kiếm pháp”, mười sáu tuổi huề kiếm hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu. Năm nay hắn ba mươi hai tuổi, đã là một thế hệ danh hiệp.

Một người như vậy, tính cách trời sinh vốn phong lưu phóng khoáng lại có chút hời hợt, vô thức đã giảo động không biết bao nhiêu hồ xuân thủy, làm cho vô số nữ tử khuynh tâm. Nhưng ai biết Trì Thương Tử này tâm địa thế nhưng lại giống như được sắc đá tạo thành, bất luận võ lâm mỹ nhân có như thế nào, cũng là bất tiết nhất cố (ngoảnh mặt làm ngơ), bạc tình thành tính. Từng có một nữ nhân mộ kỳ danh của hắn ngàn dậm độc thân mà đến, lúc đến trước Thanh Thành môn thì ngã bệnh, nàng cũng chỉ cầu được gặp mặt hắn một lần, ai ngờ Trì Thương Tử lòng dạ sắc đá, một mực không gặp, khiến nàng kia tương tư mà vong, trước khi chết còn lẩm nhẩm niệm tên của hắn.

Tám tháng ngay mười ba là sinh thần của Trì Thương Tử.

Từ ba năm trước trở đi, cứ hàng năm, hắn sẽ rời khỏi Thanh Thành, một mình bỏ đi mấy ngày. Tuy rằng thập phần kỳ quái, bất quá hắn làm như vậy, cũng đã qua nhiều năm rồi, hơn nữa thái độ làm người của hắn vốn rất quái gở, nên cũng không có ai cảm thấy việc này quá mức quái dị. Cho nên, huyền cơ trong đó, cũng chỉ có một mình Trì Thương Tử biết.

Tất cả nguyên do chính là bởi vì, hắn đã yêu một người.

Hơn nữa, cũng chỉ là gặp mặt một lần mà thôi.

Không nói người khác, ngay cả chính Trì Thương Tử hắn cũng không dám tin, tâm tư vốn như một viên tinh cương sở chú, lại kín kẽ dè chừng, nào có người có thể xông vào. Hơn nữa, chuyện làm hắn xấu hổ nhất chính là, phân cảm tình này của chính mình —— vẫn chỉ là đơn phương yêu mến.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Trì Thương Tử đều muốn cười to ba ngày, sau lại khóc lớn ba đêm.

Cười, là bởi vì nhân sinh vô thường; khóc, lại là này tâm động quá mức hoang đường. Nói ra, chỉ sợ mười người có chín người không tin, còn lại một người kia, là bởi vì đã sợ tới mức ngay cả trả lời cũng quên mất.

Hôm nay của ba năm sau, hắn lại tới bên bờ hồ này. Đơn giản là bởi vì hôm nay của ba năm trước, hắn đã ở ngay tại nơi này gặp được người kia.

Vĩnh viễn cũng không thể quên được ngày đó, trong lúc đang dẫn ngựa đã vô tình đi tới bờ hồ này. Sau đó nói không rõ là duyên hay là nghiệt mà gặp được “Y”.

Người kia tựa như được tạo thành từ một tảng băng tuyết, ngay cả làn da, cũng giống như tuyết rơi đầu mùa. —— thời điểm mình tới, y vẫn đang tắm rửa, ánh mặt trời chiết xạ ở trên người y, tựa hồ huyễn thành bảy màu. Chính mình vội vàng dời ánh mắt đi, không dám khinh nhờn người như sương như tuyết kia. Nhưng người bị nhìn thấy tựa hồ không quá để ý, mà chỉ thản nhiên tiêu sái bước lên bờ, cầm lên y phục ở bên chân Trì Thương Tử mặc hảo, yên lặng bỏ đi.

Không biết vì sao, trong lòng Trì Thương Tử, ở một nơi nào đó vào một khác nào đó đột nhiên trào lên cảm giác vô cùng mất mác, vì thế hắn lên tiếng nói: “Tại hạ Thanh Thành Trì Thương Tử, xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?”

Trong thanh âm, còn có vẻ run rẩy mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.

Người nọ nghe xong câu hỏi của hắn, quay đầu … Tà tà nhìn hắn một cái, thản nhiên tiêu sái rời đi.

Từ đầu tới đuôi căn bản không có nói một câu nói. Trì Thương Tử từ đó về sau thường vì thế nuốt hận không thôi, nhưng hắn lại nghĩ: dù sao không phải là y cũng đã liếc mắt nhìn mình một cái đó sao? Tuy rằng không mặn không nhạt không có gì đặc thù ý nghĩa, khả Trì Thương Tử vẫn đang cảm thấy chính mình đã say mất rồi.

Chỉ là một cái liếc mắt, đã hương thuần hơn nữ nhi hồng ủ vài thập niên không biết bao nhiêu lần.

Cá tính của Trì Thương Tử hoàn toàn là loại hình trầm mặc ít lời. Cho nên cho dù đã trải qua chuyện tình trọng đại có ý nghĩa lớn lao như vậy, hắn vẫn là theo thói quen không nói với ai một lời nào cả. Chỉ là hằng năm vào ngày hôm nay lại tới bên bờ hồ này, chờ mong được gặp lại thiếu niên kia, gặp được người chỉ một lần gặp mặt đã trộm đi tâm tư của chính mình.

Quên không được ánh mắt lạnh như vậy lại đạm như vậy, lúc bị nhìn qua tựa hồ như có một đợt hàn băng chạy dọc toàn thân, lạnh thấu tâm can, làm cho người ta cả đời cũng không quên được cảm giác rét lạnh như vậy.

Lần sau gặp mặt nhất định phải biết được tên của hắn —— Trì Thương Tử ở trong mộng thề với chính mình.

Bất quá vận khí của Trì Thương Tử quả thực không tốt. Có lẽ không nên nói “Không tốt”, mà hẳn là nên trực tiếp nói ——”Rất xấu”.

Ngày mười bốn tháng tám năm nay, hắn lại yêu thêm một người, vẫn là gặp tại bờ hồ kia.

Nếu nói người lúc trước là một tảng hàn băng, thì người trước mắt này chính là xuân thủy. Đôi mắt người đó minh mị mà lại ôn nhu dừng trên khuôn mặt Trì Thương Tử, Trì Thương Tử nhịn không được cũng phải khẽ cười.

Này trách không được Trì Thương Tử, dù sao hắn cũng coi như là một thế hệ danh hiệp định lực thâm hậu.

Thật sự là trên thiên hạ không ai có thể cự tuyệt một đôi mắt như vậy. Người đã trải qua tang thương, khi nhìn vào ánh mắt này sẽ thấy được ánh mặt trời ban mai; người tâm tồn tuyệt vọng, nhìn vào ánh mắt này sẽ thấy được ánh nắng chiều mềm mại; còn người giống Trì Thương Tử lãnh tâm lãnh tình như vậy, tắc có thể nhìn thấy được thâm tình mà chính mình nguyên tưởng rằng cả đời cũng không sẽ không có được.

Trì Thương Tử lại một lần nữa quên mở miệng, bất quá thiếu niên lại cất tiếng trước, thanh âm của y rõ ràng không chứa một tia tạp chất, tựa như đàm thủy xanh biếc, y nói: “Thỉnh giáo các hạ cao tính đại danh.”

Cùng ba năm trước đây giống nhau, Trì Thương Tử bắt đầu căng thẳng, bất quá hắn vẫn chính sắc ôm quyền nói: “Tại hạ Thanh Thành Trì Thương Tử.”

Thiếu niên mỉm cười, nhìn nhìn hắn, nếu có chút đăm chiêu nói: “Nguyên lai là Trì Thương Tử đại hiệp, sớm nghe nói về đại danh, tại hạ có thể thỉnh giáo ngài một chuyện được hay không?”

Nhìn thấy y tươi cười, Trì Thương Tử vô ý thức gật gật đầu.

Thiếu niên càng cười đến vui vẻ, thanh âm cũng càng thêm nhu hòa, “Trì Thương Tử đại hiệp, có thể thỉnh ngài nói cho tại hạ biết Mộ Dung Địch Trần đang ở đâu hay không?”

Nếu là bình thường, nghe vấn đề như vậy, Trì Thương Tử nhất định sẽ lập tức cảnh giác. Thiếu niên này đến tột cùng là ai? Hắn vì sao lại hỏi vấn đề kỳ quái như thế này? Phải biết rằng nơi ở của Mộ Dung Địch Trần chính là bí mật mà chỉ có những người có địa vị cao trong mấy đại môn phái mới biết được, mà chính mình cũng lập tức đến Thiếu Lâm cũng là vì thế, thiếu niên này hỏi như vậy, là có quan hệ gì với Mộ Dung Địch Trần?

Đương nhiên, này chỉ là đang nói nếu bình thường; hiện nay dĩ nhiên không phải là thời khắc bình thường, hiện tại là thời khắc phi thường vô cùng phi thường —— thời khắc Trì Thương Tử tâm động.

Cho nên đối với một người làm cho người ta không thể cự tuyệt như vậy, không thể không động tâm như vậy, Trì Thương Tử đành phải đem hết thảy chuyện mình biết đều nói với đối phương. (dại trai=)))))

Bất quá may mắn chính là, chuyện Trì Thương Tử biết cũng không quá nhiều, nếu không tổn thất của võ lâm bạch đạo lại càng thêm thảm trọng; hơn nữa, lúc trước, hắn ngay cả gương mặt của Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn cũng chưa từng thấy qua, nếu không hắn nhất định sẽ phát giác, đối tượng làm mình động tâm đều không phải là người tầm thường.

Xem ra ánh mắt của ta thật không sai. Thật không biết Trì Thương Tử có thể nói như vậy hay không.

Bất quá vấn đề này, hiện tại chỉ sợ ngay cả bản thân của Trì Thương Tử cũng không có biện pháp trả lời.

Bởi vì Xích Ngọc Tiêu của Kỷ Ngộ Ngôn đã đâm vào yết hầu của hắn. Yết hầu của Trì Thương Tử “khanh khách” rung động, kỳ thật hắn muốn nói chính là: “Ta rốt cục đã biết tên của ngươi.”

Đáng tiếc hắn đã không có biện pháp phát ra âm thanh.

Lúc Kỷ Ngộ Ngôn hỏi “Xin hỏi ai là người thứ nhất”, Trì Thương Tử đứng dậy, bởi vì hắn thật sự không thể tin được một thiếu niên tao nhã cẩn trọng như vậy, lại là “Kỷ Ngộ Ngôn” mà mọi người luôn miệng nói là yêu nghiệt. Cho nên người đầu tiên là hắn đứng dậy, hắn không muốn sử hết toàn lực đối phó Kỷ Ngộ Ngôn, chỉ thầm nghĩ muốn dọa lui y, nhưng hành động lại khiến cho mọi người, này, là một sự hiểu lầm.

Hắn dùng năm phần công lực, mà Kỷ Ngộ Ngôn chỉ trong một chiêu đã đâm Tiêu xuyên qua cổ họng của hắn.

Bất quá Kỷ Ngộ Ngôn đồng thời cũng điểm trúng huyệt đạo của đối thủ, ngăn trở một phần máu huyết đang trào ra khỏi cơ thể Trì Thương Tử, đem hắn giao cho đồng môn ở Thanh Thành.

Nhìn Trì Thương Tử bị người nâng đi xuống, Kỷ Ngộ Ngôn tự nhiên thấy được trong mắt hắn vẻ không từ bỏ cùng không cam lòng. Chiếu theo tâm tư tinh xảo sâu sắc của Kỷ Ngộ Ngôn, y đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Trì Thương Tử, bất quá, y cũng chỉ dùng nửa phần lực đạo mà thôi, nếu không hiện tại Trì Thương Tử sớm đã trở thành một cái tử thi.

Một lòng, đổi nửa phần lực đạo.

Kỷ Ngộ Ngôn tuy có áy náy, nhưng không có chút hối hận. Bởi vì bọn người nơi này, đều là những kẻ đang ngăn cản hắn cùng Địch Trần gặp mặt.

Cho nên, đối với người khác, Kỷ Ngộ Ngôn sẽ càng thêm không chút lưu tình.

Giơ ngang Ngọc Tiêu, Kỷ Ngộ Ngôn tiếp tục cười nói: “Như vậy...... Ai là người thứ hai?”

Những lời này của Kỷ Ngộ Ngôn, đổi lấy kết quả chính là quần hùng hai mặt nhìn nhau.

Chưởng môn Võ Đang nhìn chưởng môn Nga Mi, chưởng môn Nga Mi nhìn chưởng môn Không Động, chưởng môn Không Động nhìn chưởng môn Điểm Thương, chưởng môn Điểm Thương nhìn chưởng môn Hoa Sơn, chưởng môn Hoa Sơn nhìn chưởng môn Thanh Thành...... chưởng môn Thanh Thành vội vàng quay mặt qua phía khác.

Giỡn sao, là một chiêu đó a, chỉ là một chiêu thôi đó, khiến cho môn hạ Trì Thương Tử của mình thiếu chút nữa bị mất mạng. Trời biết võ công của mình đến tột cùng có cao hơn Trì Thương tử hay không!

Kỷ Ngộ Ngôn chỉ dùng một chiêu mà mém nữa tiễn Trì Thương Tử đi Tây Thiên. Kích thích này đích xác quá mức lớn rồi.

Vài vị võ lâm danh túc bình thường đã quen sống thảnh thơi, tại nơi ánh mắt có thể được coi là “Thiên hạ đệ nhất minh mị (trong sáng nhưng mị hoặc)” quét qua, thế nhưng thực không cốt khí khiếp đảm. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả mọi người đồng dạng ở trong mắt của đối phương thấy được ánh nhìn tương tự, bình thường lại vạn phần bất tiết (không dám đối mặt).

Vì thế trao đổi ánh mắt với nhau một chút, chưởng môn nhân của mấy đại môn phái đồng thời thét to;”Tặc tử yêu nghiệt mỗi người đều phải chung tay mà diệt, mọi người không cần đối yêu nhân Thập Nguyệt Cung này nói cái gì võ lâm đ*o nghĩa, cùng tiến lên a!”

Nghe thấy một tiếng như vậy, tất cả bạch đạo nhân sĩ đã có tuổi trong lòng không hẹn mà cùng nảy lên cảm giác quái dị nói không nên lời —— những lời này tựa hồ đã từng nghe qua ở đâu rồi...... Nga, là ngày đó, cũng là một đêm trăng như vậy, cũng là một người bạch y thắng tuyết phong hoa tuyệt đại như vậy, cũng là sau khi câu nói đó cất lên, rất nhiều người đã cùng tiến lên vây công......

Thật không ngờ người trẻ tuổi lại đến đây đông như vậy. Khả trong lòng bọn họ, kích động kiến công lập nghiệp cùng khát khao đối với tương lai lại càng nhiều hơn như vậy. Nhiệt huyết ở trong lòng bọn họ sôi trào, có những người vì danh dự địa vị mà đến, cơ hồ cũng có người đến chỉ vì ánh mắt có thể mê hoặc người kia. Bọn họ tuổi đều còn rất trẻ, thậm chí còn không thể cân nhắc nặng nhẹ mọi chuyện, không thể hiểu được một ít chuyện thập phần trọng yếu.

Tỷ như nói, nếu đã không còn tánh mạng, thì cho dù có là danh dự địa vị long trọng đến cỡ nào đi nữa cũng chỉ là phí công.

Cho nên bọn họ cứ như vậy ngã xuống trước người Kỷ Ngộ Ngôn.

Kỷ Ngộ Ngôn lúc này, trong tay cầm, đã không còn là Xích Ngọc Tiêu.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, ngay tại cổ cầm.

Cầm này, thân khắc Phượng Vĩ, long hương bách mộc chế thành đạn bát (cái gẩy cầm ấy). Kỷ Ngộ Ngôn ngón tay tuyết trắng gẩy lên huyền cầm đỏ thẩm, tựa như mai tuyết chi tư, này cũng chính là “Phượng Vĩ cầm” đời sau, cũng vì vậy mà có danh xưng “Mai tuyết Phượng Vĩ cầm” tồn tại.

Tiếng đàn phảng phất phượng minh, lượn lờ không dứt; ngón tay gẩy đàn, tựa như đóa hoa rơi trên mặt nước.

Mọi người bản ứng (phản xạ tự nhiên) đều có chút say mê.

Cầm này cũng chính là do Xích Ngọc Tiêu biến ảo mà đến.

Nhìn đám người đông nghìn nghịt chen chúc mà tới, Kỷ Ngộ Ngôn thậm chí ngay cả một chút kinh hoàng cũng không có. Khóe môi vẫn giữ độ cong ôn nhu, nhãn mâu vẫn như trước lưu quang như tích, khác biệt chính là từ một tay cầm Xích Ngọc Tiêu đã chuyển thành hai tay cầm thân tiêu.

Bàn tay như ngọc tác kia siết chặt hai đầu tiêu chậm rãi hướng ra phía ngoài bẻ đôi.

Sau đó, tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người.

Nguyên bản tiêu được hồng ngọc chế thành, thế nhưng lại giống như diện điều (mì sợi) bị người bẻ gãy biến dài biến mỏng. Cũng không ít nội gia công lực cao thủ nhìn ra được chiêu thức của Kỷ Ngộ Ngôn, chỉ có nội công đã đạt tới cảnh giới tối thượng mới có thể làm được như vậy.

Bất quá không đợi bọn họ kịp tỉnh ngộ, chuyện càng kỳ quái hơn đã xảy ra.

Xích Ngọc Tiêu biến dài biến mỏng, ở trong tay Kỷ Ngộ Ngôn phiếm ra hồng quang, dần dần biến hóa hình dạng. Cũng chỉ trong thời gian chớp mắt vài cái, theo hào quang biến mất, cầm huyền thất điều (bảy dây đàn) đỏ thẩm xuất hiện trên đầu ngón tay của Kỷ Ngộ Ngôn, tiếp theo là bảo chẩn, chẩn hàm, ngọc túc, cầm tấn (nói chung là từng bộ phân của cầm bắt đầu xuất hiện)...... Cuối cùng là Phượng Vĩ. Phượng Vĩ vừa ra, lập tức có người la hoảng lên, “Phượng, Phượng Vĩ...... Là Phượng Vĩ cầm!”

Còn chưa kịp thể thể nghiệm nỗi sợ hãi trong lời nói, thì đám người trẻ tuổi vừa xông tới, đã có người ngã quỵ về phía trước. Rồi người tới sau đó, lại ngã lên cơ thể người phía trước, cứ như thế tầng tầng lớp lớp, chỉ chốc lát sau, bạch đạo quần hùng phủ phục trên mặt đất gần như đã dùng chính thi thể của mình tạo thành một vòng tròn ước chừng chín thước xung quanh Kỷ Ngộ Ngôn.

Một người, thất căn huyền, có thể sát nhân vô hình hay không?

Ta tựa hồ đã hỏi một vấn đề quá sức dư thừa rồi.

Như vậy, nếu như ta hỏi “vì sao” thì sao?

Vì sao dưới ánh trăng sáng ngời trong vắt kia, ngay trước mặt người có mi nhãn sáng trong như nguyệt kia, ngàn vạn cao thủ thế nhưng ngay cả một lần phản thủ cũng làm không được?

Cũng không phải bởi vì y võ công cao thâm, cũng không bởi vì y mỹ sắc hơn người.

Mà là bởi vì, mỗi người trong lòng đều có tịch mịch.

Thử sinh truy vị tử, tịch mịch dĩ tiêu hồn. (người dù chưa chết, tịch mịch cũng đã tiêu hồn)

Mỗi người trong lòng đều có một góc tối tịch mịch, vô luận là vương hầu, vô luận là tài tử giai nhân, cũng chỉ có điểm này là không thể ngoại lệ.

Người giàu có có tịch mịch của người giàu có, người nghèo có tịch mịch của người nghèo, đại hiệp có tịch mịch của đại hiệp, cao thủ có tịch mịch của cao thủ. Trượng phu có tịch mịch của trượng phu, thê tử có tịch mịch của thê tử, người lớn có tịch mịch của người lớn, đứa nhỏ cũng có tịch mịch của đứa nhỏ. Cho dù là đế vương có thần dân, phủ phục dưới chân mình hay biên tướng đối với hoàng sa nơi tái ngoại, hay những lúc du tử (đứa con xa quê) cầm trên tay lá thư của mẫu thân nơi quê nhà, hoặc những thiếu nữ phải đối mặt với khuê phòng vắng lạnh, chúng ta có thể chắc rằng họ không “tịch mịch” sao.

Cầm trong tay Kỷ Ngộ Ngôn, đồng dạng cũng đang ở trong hai chữ “Mất hồn” kia.

Một khắc y gẩy đàn, mọi người nhất thời cảm thấy khí lực toàn thân nhanh chóng theo tứ chi mà trút ra; mà đồng thời quán chú tịch tình ưu tư cùng từng chút từng chút được trút vào. Lực lượng tựa như long quyến phượng triền, vừa như xuân phong ôn nhu, vừa như thu vũ rét buốt, quang hoa triền bạc theo trong tay người nọ lưu chuyển mà ra, tịch mịch tựa như tơ liễu mềm mỏng bao trùm tất cả.

Đầu váng mắt hoa.

Ngón tay thon dài, giống như hồ điệp tung bay trong tâm trí, ký ức tựa như bị chặt đứt ở nơi nào đó. Xuân phong thu vũ, còn có tơ liễu, cùng nhau thổi đến, dũng mãnh tiến vào, phiêu nhiên mà đến.

Nguyên lai trong thế giới này, ta lại tịch mịch như vậy, cô độc như vậy a, tìm không được dù chỉ là một tri kỷ, người có thể cho ta sướng ngôn tâm sự. Nhân sinh tầm thường, tiền đồ mờ mịch, đây có phải là trang chu mộng điệp hay không, và hồ điệp trong mộng kia, phải đến khi nào mới được như nguyện đây?

Tử vong thật sự có thể khiến cho tất cả mọi chuyện kết thúc sao?

Vẫn là do chúng ta đã sớm quên, tử vong có một cái tên, chính là “An Tức”.