Nhất Tiếu Thiên Hạ Túy

Chương 17

Nhìn bóng người không ngừng ngã xuống trước mắt mình, Kỷ Ngộ Ngôn trong lòng thở dài —— trong lòng mình sao lại chưa từng nếm trải tịch mịch chứ?

Thời điểm ở một mình, hàn khí phụ cốt (thấm tận xương) kia, như thế nào không phải...... Cũng có thể hồn tiêu?

Kỷ Ngộ Ngôn nghĩ như vậy, xuống tay lại nhưng không chút lưu tình.

Gió đêm thản nhiên thổi qua, mang cảm giác mát lạnh lay động mái tóc dài của Kỷ Ngộ Ngôn, tựa như những gợn sóng tràn bờ. Dần dần, Kỷ Ngộ Ngôn cảm thấy lạnh lẽo ập đến. Sự ấm áp của tứ chi chậm rãi biến mất, trong thâm tâm cũng từ từ lạnh lẽo hẳn lên. Nhìn mọi người chung quanh đang cố gắng vận công đối kháng tiếng đàn, không ngừng có người duy trì không được rồi ngã xuống, một cảm giác hưng phấn nảy lên trong đầu Kỷ Ngộ Ngôn.

Nếu giết hết người trong thiên hạ, vậy sẽ ra sao đây?

Chính mình cường đại như thế, liệu đến cuối cùng còn lực lượng nào có thể chống lại?

Có lẽ cứ diệt hết bọn họ, thì mình có thể không cần bận tâm mà vĩnh viễn ở bên cạnh Địch Trần, không ai có thể chia cách chúng ta lần nữa......

Kỷ Ngộ Ngôn nhẹ nhàng cười rộ lên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng trôi nổi rung động trong trời đêm, làm cho người ta ớn lạnh mà đánh một cái giật mình.

Nếu có ai đó lúc này ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, nhất định sẽ kinh hãi vì biến hóa của y. Đôi môi hồng nhạt như cánh mai dần dần chuyển sang đỏ thẫm, màu da tuyết trắng càng thêm trong suốt, trong con ngươi đen ánh lộ ra ánh sáng lạnh lùng, tuyệt sắc thiếu niên lúc này lúc này lại có vài phần giống như lệ quỷ thê diễm (thê lương mà mỹ lệ).

Đáng tiếc chính là, mọi người không hề chú ý tới cảnh tượng này, bọn họ còn đang bận cúi đầu cầm cự thương thế của chính mình, một chút cũng không chú ý tới nguy hiểm đang cận kề.

Trong nháy mắt, tiếng đàn của Kỷ Ngộ Ngôn lập tức dồn dập hẳn lên, mọi người chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đâm xuyên qua màng tai, áp lực đột nhiên tăng, tâm phế giống như bị người siết chặt gần như muốn nổ tung. Chỉ chốc lát sau, đã có người thất khiếu đổ máu, chống đỡ không được mà chết.

Nhưng vào lúc này, một trận xôn xao từ tăng phòng xa xa truyền đến, loáng thoáng có thể nghe tiếng va chạm thật lớn, tựa hồ là hai cổ nội lực cao cường rốt cục cũng đã phân ra cao thấp. Cơ hồ là ngay lập tức, trong bóng đêm dày đặc như có ai đó ra sức chạy vụt tới, kèm theo thanh âm từ rất xa truyền tới, kinh hoảng mà nói không thành lời, “Không Hành sư thúc! Mộ Dung Địch Trần hắn......!”

Tăng nhân phủ hoàng bào vừa mới đã trải qua sinh tử kiếp nạn, lúc này đang cố gắng kéo theo cẳng chân đã bị đánh gãy, nhẫn đau chạy vội tới cầu cứu binh, không ngờ còn không chưa kịp đuổi tới tăng phòng của Không Hành, một thanh âm nương theo gió nhự nhàng truyền lại, mang theo phức hương nhiễm nhiễm (hương thơm thoang thoảng), “Xin hỏi đại sư, ngài có biết Mộ Dung Địch Trần lúc này đang ở nơi nào không?”

Tăng nhân nhịn không được quay đầu lại … Nhìn, một thiếu niên thân vận tố bạch (trắng nõn) y sam không biết khi nào thì đã tới ngay bên cạnh mình, hai mắt của y trong suốt, trong thanh âm xen lẫn hoảng loạn. Tăng nhân nhất thời có chút ngây dại —— người như thần tiên này là ai? Là tiên tử nơi nguyệt cung sao? Bất quá hắn vẫn thì thào trả lời câu hỏi của y, “Hắn ngay tại tăng phòng bên kia......”

“Nhưng ngươi không thể qua đó......” Thời điểm nói ra câu sau, trước mắt tăng nhân đã không còn bóng dáng của thiếu niên, hắn cơ hồ là tưởng chính mình hoa mắt. Chẳng lẽ là do ánh trăng hôm nay rất đẹp, cho nên mình mới thấy được ảo ảnh của tiên nhân.

Tăng nhân vốn đang suy nghĩ lung tung, hai hương phù phiếm cùng giọng nói thản nhiên khúc chiết mà tới, “Cám ơn câu trả lời của ngươi, cho nên...... Ta sẽ không giết ngươi.”

Theo bản năng sờ soạng lên cổ của mình, tăng nhân thật sâu hít vào một ngụm lương khí. Trên cổ của mình, có một miệng vết thương thực dài còn đang rướm máu.

Nếu sâu thêm một chút......

Không dám nghĩ thêm nữa, tăng nhân chạy vội về phía trước, đảo mắt đã thấy thiện phòng của Không Hành trụ trì đã ở trước mắt, dụng khinh công bay lên, hắn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn một lần nữa ngay ngốc đứng ở hiện trường.

Chỉ có thể nói, đây là Tu La tràng của nhân gian.

Trên quảng trường có thể chứa cả ngàn người, bạch đạo anh hùng ngã la liệt trên mặt đất. Có những người trẻ tuổi, võ công thấp kém, sớm chịu không được mà ngã xuống, xem ra đã chết từ lâu rồi, thi thể cứ như vậy hỗn độn chồng chéo lên nhau; có người chưa chết, thì miệng phun máu tươi, nội tạng vỡ nát rải đầy trên mặt đất; còn các vị chưởng môn, cũng chính là Không Hành đại sư của bản tự sắc mặt u ám, ra một đầu mồ hôi lạnh, tựa hồ như vừa mới trải qua một hồi hạo kiếp.

“Đây là......” Tăng nhân vừa muốn đặt câu hỏi, đã bị mấy đại chưởng môn xoay chuyển ánh mắt, trừng cho xuất ra một thân mồ hôi lạnh, vì thế hắn vội vàng sửa lời nói: “Các vị tiền bối, thỉnh nhanh đến thiện phòng giam giữ Mộ Dung Địch Trần trông coi a, tăng nhân của bản tự chết thảm trọng.”

Nghe vậy, ánh mắt mọi người càng thêm tối tăm.

Chết thảm trọng......

Chết thảm trọng?

Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ, mấy ngàn bạch đạo anh hùng này, thế nhưng thật sự không thể cản nổi hai tên thiếu niên miệng còn hôi sữa kia?

Mọi người thật sự không thể quên được hung hiểm vừa trải qua kia. Tăng nhân vừa tới này, thật là cứu tinh của mọi người.”Mộ Dung Địch Trần” bốn chữ này tựa hồ có ma lực vô cùng lớn. Vừa nghe thấy bốn chữ này, Kỷ Ngộ Ngôn đã muốn nhảy dựng lên, một tay thu lại Phượng Vĩ Cầm, một tay thi triển nội lực cầm trong tay huyền cầm đã hồi phục thành bộ dáng của Xích Ngọc Tiêu, người trong nháy mắt đã cách xa ba trượng, hướng về phía thanh âm truyền đến. Mọi người nhất thời cũng chợt nhận ra ra áp lực kịch liệt giảm xuống, cư nhiên còn có thể nhặt về cái mạng nhỏ của mình.

————————————-

Lãnh phong tập lai (gió lạnh quật tới), thương nguyệt như tẩy, không biết vì cái gì, gió tối hôm nay...... Tựa hồ đặc biệt lạnh, quật thẳng vào người khiến ngay cả xương cốt cũng phải phát lạnh.

Là một người sống, ngươi dĩ nhiên không thể ngăn mình hồi tưởng lại, trừ phi ngươi thật là ngốc tử ngốc đến không thể ngốc hơn được nữa. Có rất nhiều thời điểm, chúng ta nhất định sẽ tự hỏi chính mình một ít vấn đề, tỷ như nói: ta làm chuyện này có đáng giá hay không? Người này thích ta hay là chán ghét ta?...... Vân vân.

Kỷ Ngộ Ngôn cũng là người, đương nhiên cũng không thể ngoại lệ.

Có rất nhiều thời điểm, y cũng sẽ thường thường hồi tưởng lại một số việc: Ta là không phải là quá nghiêm khắc Tuyết Chước chứ? Xử lý chuyện này có thể hay không qua loa một chút?...... vân vân, vân vân. Bất quá, có một việc, Kỷ Ngộ Ngôn chưa từng tự hỏi, thậm chí cũng không hề nghĩ đến. Đó phải là —— ta rốt cuộc có yêu Địch Trần hay không? Ta đến tột cùng Địch Trần bao nhiêu.

Bất quá nhân sinh thường thường là do rất nhiều vấn đề ngoài ý muốn mà ngươi không thể chuẩn bị tốt cấu thành, bất quá cũng không có ai bắt buộc ngươi phải đưa ra đáp án.

Kỷ Ngộ Ngôn hiện tại, vừa vặn lại gặp được tình huống như thế này.

Khi Kỷ Ngộ Ngôn đuổi tới bên ngoài thiện phòng mà hoàng bào tăng nhân kia chỉ, chỉ có máu huyết đầy đất, ẩn ẩn có thể biết được từng có một hồi chém giết đẫm máu tại đây.

Đắn đo một lát, y bước vào bên trong thiện phòng, vừa vào cửa chợt nghe một thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nói: “Là Ngộ Ngôn sao, mau vào a, cái đám rùa ngốc nghĩ muốn nhốt ta đều bị ta đánh chạy hết, trong chốc lát bọn họ sẽ không dám tới đâu.”

Vén mành lên, Kỷ Ngộ Ngôn liền thấy được khuôn mặt làm cho y vẫn mong nhớ ngày đêm kia.

Trước mắt, gương mặt Mộ Dung Địch Trần đối diện y ý cười phiên nhiên (vui vẻ), “Ngộ Ngôn, ngươi rốt cục đã đến, chắc ngươi cũng biết, ta rất nhớ ngươi đó a.” Nói xong, hắn còn vươn hai tay về phía Kỷ Ngộ Ngôn, chờ ái nhân vừa mới gặp lại sẽ chạy đến ôm lấy chính mình.

Ai ngờ Kỷ Ngộ Ngôn chỉ lạnh lùng đứng nhìn, một chút cũng không có ý định tiến lên.

Mộ Dung Địch Trần ngẩn người, gương mặt có chút nhịn không được hơi hơi đỏ lên, song chưởng giơ cao ngừng giữa không trung, có chút xấu hổ nói: “Ngộ Ngôn, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến ta sao?”

Lúc này ngay cả biểu tình của Kỷ Ngộ Ngôn cũng nhất tịnh lạnh xuống, cứng nhắc phun ra ba chữ ——”Ngươi là ai?”

Mộ Dung Địch Trần hơi hơi cúi đầu, con ngươi khẽ chuyển, sau đó cũng không tiếp tục giả bộ mà để lộ một tia yêu khí, chỉ nói: “Ta vốn cũng đã nghĩ là sẽ không lừa được ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại phát hiện ra nhanh như vậy. Ngươi có thể hay không nói cho ta biết, rốt cuộc có chỗ nào không đúng sao?”

Nghe vậy, Kỷ Ngộ Ngôn cười —— lúc này y đang nghĩ đến thói quen của ái nhân. Y cười nói: “Chỗ nào cũng không giống.”

“Mộ Dung Địch Trần” sờ sờ mặt mình, lại xem xét một chút y phục, rồi lại nhìn tư thế của tay chân, vẫn là không hiểu được. Chính mình rõ ràng cảm thấy đã học được rất giống mà a.

Nhưng hắn lại không biết, cái mà hắn gọi là “Rất giống”, lại chính là cái mảy may khác biệt ấy, lọt vào trong mắt Kỷ Ngộ Ngôn, lại như thế nào nhìn không ra? Thanh âm Địch Trần gọi y sẽ không ngọt như vậy, âm cuối lúc Địch Trần gọi tên mình không có lạnh lẽo như vậy, Địch Trần cũng sẽ không vươn hai tay về phía mình, mà luôn là mình chủ động ôm lấy y.

Làm sao mà lại nhìn không ra chứ?

Tuy rằng bị phát hiện, nhưng hiển nhiên “Mộ Dung Địch Trần” cũng không có nổi giận, hắn vẫn đang sâu kín xem xét Kỷ Ngộ Ngôn, tựa hồ một chút cũng không hề sợ hãi võ công của Kỷ Ngộ Ngôn, lại còn càng ngọt càng ngọt cười nói, “Được rồi, để thưởng cho biểu hiện hòa ái kia của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật —— ta, cũng chính là Mộ Dung Địch Trần nga.”

Nhìn Kỷ Ngộ Ngôn vẫn bất động thanh sắc, “Mộ Dung Địch Trần” nói: “Như thế nào? Ngươi không tin sao? Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, ta không có dịch dung nha. Như vậy, ngươi vì sao không nghĩ thử xem, ta đến tột cùng là như thế nào làm được?”

Mặc kệ trong lòng Kỷ Ngộ Ngôn hiện nay đến tột cùng là phiên giang đảo hải như thế nào, nhưng chí ít ở trên mặt, y vẫn thực thành công bảo trì bình tĩnh, ánh mắt thu thủy như gương, không thấy chút gợn sóng. Thấy biểu hiện của Kỷ Ngộ Ngôn như thế, “Mộ Dung Địch Trần” thu hồi tươi cười ngọt ngào trên mặt, ánh mắt xuống hạ xuống, lộ ra vài phần đùa cợt, “Như thế nào? Ngươi ngay cả hỏi cũng không hỏi ta sao? Hay căn bản là ngươi không quan tâm đến hắn? Cái gì thề non hẹn biển, xem ra cuối cùng cũng chỉ là tiếu ngữ (lời bông đùa)...... Đa tình khước bị vô tình não (cái đa tình thường bị cái vô tình làm cho ray rứt)...... Xem ra thiên cổ đều là như thế a!”

Nhẹ nhàng nói xong câu này, “Mộ Dung Địch Trần” lại nói: “Ngươi không biết, mấy ngày nay không có ngươi, hắn sống cũng không được khá giả gì a, mỗi ngày đều nhớ đến ngươi, ngay tại lúc suy yếu lại bị con lừa ngốc kia thi công trấn trụ, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh mất ý niệm nhớ mong ngươi trong đầu a......”

“Mộ Dung Địch Trần” bản thân tự cố tự nói (tự biên tự diễn), tựa hồ như chìm vào suy nghĩ của chính mình, không có chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kỷ Ngộ Ngôn. Hắn dường như thật sự đối Mộ Dung Địch Trần thập phần đồng tình, còn đối với Kỷ Ngộ Ngôn hờ hững như vậy lại thập phần khinh thường, trong lời nói dẫn theo chút châm chọc, nhưng ngữ thái lại mờ mịt.

Nếu nói Mộ Dung Địch Trần làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng, vậy thì “Mộ Dung Địch Trần” trước mắt này lại làm cho người ta cảm thấy có chút là lạ. Nguyên bản hẳn là thanh cao, nhưng tựa hồ lại hỗn loạn tật thế phẫn tục; nguyên bản giống như không lây dính nhân gian khói lửa, nhưng cố tình lại dây vào thất tình lục dục của thế gian, phong cốt tựa như tiên nhân.

Người này, ta tựa hồ là đã gặp qua ở nơi nào rồi.

Kỷ Ngộ Ngôn nghĩ như vậy, một bên bắt buộc chính mình tỉnh táo lại. Việc này quá mức kỳ hoặc, trước tiên phải tĩnh tâm rồi mới tìm hiểu cho rõ tiền căn hậu quả, nhất thiết không thể tự loạn trận tuyến đầu.

Y bên này ra sức trấn định, “Mộ Dung Địch Trần” bên kia dường như cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, dường như là muốn chứng minh cái gì đó, hoặc là muốn nhìn trò hay, mà hắn mở miệng nói: “Được rồi, ta cho ngươi một gợi ý —— ta tuyệt không có dịch dung, bất quá ta cũng không phải là Mộ Dung Địch Trần, như vậy, ta là ai đây?”

“Nếu đoán không được, sẽ bị trừng phạt nha, có lẽ ngươi cả đời cũng sẽ không được gặp lại Mộ Dung Địch Trần......”

Hắn lời còn chưa dứt lời, Kỷ Ngộ Ngôn đã chậm rãi đi tới, trong con ngươi tinh lượng mang theo tiếc hận cùng thở dài, nhẹ nhàng nói: “Phượng Nhược Hề, ngươi vốn không nên tới đây, lại càng không nên chiếm lấy thân thể của Địch Trần.”

Tươi cười trên mặt “Mộ Dung Địch Trần” nhất thời cứng ngắc, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Kỷ Ngộ Ngôn; chờ khi hắn lại cười rội lên, nụ cười nơi khóe môi đã muốn thanh duệ như thứ (N bó tay), “Kỷ Ngộ Ngôn, ta thật không ngờ, ngươi cư nhiên lợi hại như vậy a...... Theo lời mà nói, ta sẽ đem Mộ Dung Địch Trần trả lại cho ngươi, bất quá...... Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Mười lăm ngày rằm, âm dương phá.”

“Để cho ta xem thử, ngươi đến tột cùng có bao nhiêu thương hắn, hắn lại yêu ngươi bao nhiêu.

“Để cho ta xem thử tình yêu của các ngươi, là cái dạng gì.

“Là thật, hay là giả; là kiên cố, hay là hoa trong gương, trăng trong nước.”

Nói xong những lời này, “Mộ Dung Địch Trần” cả người ngã xuống. Trước khi thân thể y tiếp xúc với mặt đất, Kỷ Ngộ Ngôn đã nhẹ nhàng ôm chầm lấy khối thân thể nhẹ tênh kia, chặt chẽ ôm siết y vào lồng.

Nói không rõ đây là loại cảm giác gì, nhưng ta biết —— y đang ở trong lồng ta.

Cho nên chỉ có thể, chỉ dám như vậy gắt gao ôm lấy, dùng thanh âm còn có chút không tin nhẹ giọng gọi y, “Địch Trần, ngươi thế nào?”

“Địch Trần, Địch Trần, Địch Trần......”

Tinh tế nhìn người mà mình đang ôm ấp, tay Kỷ Ngộ Ngôn nhịn không được mà run rẩy. Hoàn hảo hoàn hảo, hô hấp tuy có chút yếu ớt, nhưng xem ra rốt cuộc cũng không có việc gì, bất quá lại gầy hơn trước thật nhiều.

Tại sao y vẫn cứ gầy hơn mỗi ngày thế này? Về sau mình nhất định phải tìm một chỗ, có thể cùng y hảo hảo ở chúng, sau đó sẽ làm những món ăn ngon nhất tốt nhất, dưỡng cho y thật mập mạp; từ nay về sau hai người ở cùng một chỗ, vĩnh bất phân ly.

Càng nghĩ như vậy, Kỷ Ngộ Ngôn lại càng cảm thấy ngọt ngào, liền nhịn không được mà bật cười lên.

Di?

Địch Trần vì sao còn chưa tỉnh?

Kỷ Ngộ Ngôn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộ Dung Địch Trần gắt gao nhắm chặt hai mắt, chân mày cũng chíu chặt lại với nhau, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Địch Trần, Địch Trần......” Kỷ Ngộ Ngôn lần này là lo lắng kêu tên ái nhân đang nằm trong lồng.

Nhưng vào lúc này, đôi mắt Mộ Dung Địch Trần mở to, nhưng toát ra không phải là ái ý triền miên mà Kỷ Ngộ Ngôn quen thuộc, mà là, thú tính quang mang.

Rằm mười lăm, âm dương phá.

Ý chỉ chính là âm dương thất hành, cũng là ngày thế gian âm khí đại thắng. Theo sách cổ ghi lại: ngày này, người vi “Nghiệt”, nếu thể chất suy yếu, hoặc là ý chí không kiên định, sẽ bị âm khí sở nhiễm, mất đi khống chế đối với cơ thể của mình, trở thành dị vật mất đi nhân tính.

Ngay tại lúc Kỷ Ngộ Ngôn đang ôm ái nhân không chút phòng bị, Mộ Dung Địch Trần đã cắn một ngụm lên cổ Kỷ Ngộ Ngôn.

Cần cổ tuyết trắng mềm nhẵn như vậy, da thịt nhẵn nhụi mỏng manh như vậy, còn có kinh mạch ám màu xanh ẩn ẩn phía dưới, Mộ Dung Địch Trần vào lúc này xem ra lại hết sức mê người. Răng nanh sắc nhọn thật mạnh cắn xuống, Kỷ Ngộ Ngôn nhẹ nhàng “Ô” một tiếng, sau đó cấp tốc thở dốc.

Không giống với hôn cắn thân mật giữa tình nhân bình thường, đau đớn này cũng không phải bình thường, chỉ một vết cắn cũng đã đổ máu, lưu lại mấy dấu răng màu đỏ sậm. Nếu như cắn ở yết hầu, nói không chừng sẽ bởi vì vậy mà tắt thở. Kỷ Ngộ Ngôn trong lòng kinh hoàng, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng với sự mẫn tuệ sâu sắc của hắn liền cảm thấy Địch Trần không giống như bình thường, nhưng cho dù hắn có thông minh cái thế, thì cũng làm sao có thể chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn hơn nữa lại trong trường hợp phi thường hỗn loạn mà nghĩ ra nguyên nhân.

Đợi Mộ Dung Địch Trần hơi chút thả lỏng, Kỷ Ngộ Ngôn vội vàng thối lui về phía sau, ai ngờ lại bị Mộ Dung Địch Trần chặt chẽ túm lấy, y mượn lực thi lực đẩy Kỷ Ngộ Ngôn về phía trước, lại kéo lấy mắt cá chân đem hắn đẩy ngã trên mặt đất.

“Địch Trần, ngươi làm sao vậy?” Kỷ Ngộ Ngôn một mặt vội lấy tay ngăn trở Mộ Dung Địch Trần, một mặt lui về phía sau,

Nhưng ai biết khí lực của Mộ Dung Địch Trần thế nhưng lại thập phần mạnh mẽ, một lần nữa lại đem hắn kéo về, tiếp tục cắn một ngụm lên vai hắn. (này s giống scrimson bell quá =))))

“A......” Kỷ Ngộ Ngôn thống khổ run rẩy, trên vai nhất thời đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Mộ Dung Địch Trần sau khi cắn rách lớp da trên vai thế nhưng lại dùng đầu lưỡi liếm máu tươi trào ra từ miệng vết thương, làm cho người bị thương dưới thân một trận co rút đau đớn. Tiếp theo y sam tố bạch (trắng thuần) bị kéo ra hai bên, lộ ra thân thể trần trụi với những đường cong xinh đẹp, dưới ánh trăng, phiếm ra quang hoa thản nhiên.

Còn hơn chuyện này, điều làm Kỷ Ngộ Ngôn càng lo lắng hơn chính là Mộ Dung Địch Trần.

Địch Trần làm sao vậy, y tựa hồ không nhận ra mình.

Nga, đúng rồi.

Vừa rồi Phượng Nhược Hề có nói qua, hắn nói muốn nhìn thấy tình tình của giữa mình với Địch Trần đến tột cùng là như thế nào. Chẳng lẽ chính là ý chỉ chuyện này?

Nghĩ đến đây, Kỷ Ngộ Ngôn miễn cưỡng vận công bắt lấy hai tay Mộ Dung Địch Trần, cẩn thận nhìn thần sắc của y. Giữa ám quang mờ mịt, Mộ Dung Địch Trần mồ hôi chảy ròng ròng rơi xuống, hai mắt đỏ bừng, hoàn toàn không thấy vẻ bình tĩnh siêu thoát thường ngày, làm sao còn có tung tích của lý trí, vừa nhìn thấy khiến người thập phần sợ hãi. Sức lực nơi tay y cũng mạnh đến lạ kỳ, mới vừa rồi trên người mình phàm là những nơi bị y mơn trớn qua, đều hiện ra ứ ngân hoặc đỏ đỏ hoặc tím, căn bản không giống y bình thường.

Đứng trước người như vậy, cho dù tướng mạo có mĩ lệ đến thế nào, cho dù lúc binhg thường có khiến người khác vì mình mà đau lòng đến thế nào, thì người đó cũng sẽ không chút đắn đo mà vội vàng bỏ chạy.

Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn không thể…

Người trước mắt này là Địch Trần a, là người hắn yêu thương nhất. Y nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sao lại đối xử với mình như vậy? Cái gọi là hạnh phúc, không phải là lưỡng địa phân ly mà tương tư, mà chính là gắt gao ôm lấy nhau. Hiện giờ người của hắn ngay tại trước mặt hắn, Kỷ Ngộ Ngôn làm sao có thể buông tay.

Chỉ hận không thể cứ như vậy ôm lấy y cả đời, để y che chở trong lồng. Cho dù đau một chút, chỉ cần là y, thì có sao?

Nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Địch Trần, Kỷ Ngộ Ngôn nhẹ nhàng vùi đầu lên vai hắn, trên gương mặt biểu tình điên cuồng của y để lại nụ hôn của chính mình. Nụ hôn này chất chưa tất cả thương tiếc cùng không bỏ, cẩn thận tựa như đang hôn một đóa tường vi nở rội, chẳng sợ chính mình phải chịu ái nhân tàn phá. Đôi môi đỏ mọng non mịn in lên da thịt trên gương mặt ửng đỏ của Mộ Dung Địch Trần, tinh tế cọ xát; thân mình cũng gắt gao dựa vào y, cách một lớp y sam mà ma sát.

Kỷ Ngộ Ngôn buông hai tay Mộ Dung Địch Trần ra, té ra sau nằm trên mặt đất, tựa hồ không hề cảm giác được trong nháy mắt tất cả quần áo đều hóa thành mảnh nhỏ.

Chỉ cần là y muốn, cho y thì có sao?

Chỉ cần là y muốn, chính mình sẽ dốc hết sức đêm tất cả đưa đến trong tay y.

Cho dù y hiện tại thần trí không rõ, Kỷ Ngộ Ngôn vẫn cam tâm tình nguyện, ngay cả chút ít miễn cưỡng cùng không tình nguyện cũng không có.

Trong thiện phòng tối đen, chỉ có ánh trăng bị song cửa cắt thành những mảnh vụn, sau đó, chính là những tiếng hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Mộ Dung Địch Trần vô ý thức hôn lên khối thân thể duyên dáng dưới thân, cho dù đã cảm thấy không còn sự phản kháng lúc ban đầu, nhưng động tác vẫn không có chút nhẹ nhàng chậm rãi hơn nào, trên da thịt non mịn của Kỷ Ngộ Ngôn không lâu liền rướm máu.

Kỷ Ngộ Ngôn khẽ rướn người thân mình, vươn tay đem tóc trên trán Địch Trần vén ra sau tai, lẳng lặng mỉm cười, cảm giác ái nhân gắt gao giữ lấy mình không chút ôn nhu, cũng chỉ nhẹ giọng nói: “Địch Trần, đừng sợ đừng sợ, ta sẽ không đi, sẽ ở lại nơi này; nhưng nếu được, có thể nhẹ một chút hay không......”

Thanh âm của hắn, tựa như quỳnh hoa thanh lệ nở rộ trong bóng đêm u ám, lại tựa như thủy tinh dễ vỡ nhưng vô khuyết.

Nghe vào trong tai Mộ Dung Địch Trần lại giống như một trận tiếng sấm rầm vang.

Bỗng dưng, Kỷ Ngộ Ngôn cảm thấy đôi tay đang tàn sát bừa bãi trên người ngừng lại. Hắn ngẩng đầu lại thấy một đôi mắt thanh minh, nhưng lại ẫn nhẫn đau khổ.

“Ngộ Ngôn......?”

Mộ Dung Địch Trần không xác định tự nói, bàn tay áp lên hai má người dưới thân, mềm nhẹ tựa như cái hôn vừa rồi của Kỷ Ngộ Ngôn.

Trong nháy mắt này, Kỷ Ngộ Ngôn ôn nhu cười rộ lên.

Y rốt cục đã tỉnh.