Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 2 Chương 65: Tính kế

Trong ngọn lửa cuồn cuộn có vô số điểm tối bị viêm hỏa thắp sáng, mỗi một điểm màu đen là một u hồn có oán ý. Có bao nhiêu người vì hàm oán mà chết mới có thể tập kết thành oán linh như trước mắt?

Giống như tuyệt vọng giãy dụa, thê ai cực điểm, rồi sau đó rốt cục tiêu tán trong viêm hỏa, âm thanh gào thét từ trong phòng bắt đầu vang vọng cả biệt viên, thủ vệ canh gác bên ngoài hợp hoan cư đều bị kinh hãi không biết đã xảy ra chuyện gì, lúng túng không biết nên tiến vào tìm hiểu đến tột cùng hay là tiếp tục trông coi bên ngoài.

Trong phòng, sương mù bao phủ bị tán đi chỉ còn lại màn khói ửng đỏ vờn quanh, thu hồi viêm hỏa vào lòng bàn tay, Lăng Lạc Viêm nhìn lại sát ảnh không còn đoàn sương mù vây quanh, thở hắt ra, cuối cùng không làm cho viêm hỏa thất khống. Sát ảnh trước mắt cũng dần dần phiêu tán, xem ra hiệu lực của chú thuật đã hết, người nọ lúc sau trở về nhất định bị thương không nhẹ.

“Lạc Viêm giải quyết nó như vậy thì khi nào thay ta giải quyết?” một lần nữa kề sát thân thể ở phía sau hắn, để vào giữa chân hắn ngạnh vật nóng như lửa đốt, làm cho cơ thể Lăng Lạc Viêm vốn còn lưu lại dư vị tình sự bất giác run rẩy một trận, vì chính loại phản ứng này của mình mà sinh ra căm giận, hắn xoay người đối với Long Phạm, “Mấy ngày trước là ngươi không biết khắc chế, hại ta suýt nữa ngay cả mấy điểm oán linh cũng không thể tránh thoát. Ngày mai đi ra ngoài xem kết quả, tối nay ta phải hảo hảo nghỉ ngơi.”

Bởi vì mới vừa rồi Lăng Lạc Viêm nhảy sang một bên né tránh oán linh mà y phục lỏng lẻo lộ ra làn da trắng ngần trước ngực, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết đỏ sẫm mà hắn lưu lại, ánh mắt Long Phạm lại chuyển sang ám trầm. Lăng Lạc Viêm vừa thấy liền biết không ổn, đang muốn dời bước thì một đôi cánh tay đem hắn cố định trước ngực, “Là người nào nói với ta,muốn xem ta mất đi bình tĩnh, mặc kệ là tức giận hay là này nọ đều không cần khống chế?”

Mỉm cười nhìn chăm chú người trong lòng, đầu ngón tay của Long Phạm lướt qua vạt áo rộng mở, ánh mắt theo y bào lỏng lẻo có thể nhìn dấu vết dục vọng của hai người chảy xuống bên dưới, “Thân thể của Lạc Viêm rõ ràng thực mẫn cảm, đã nhiều ngày chẳng lẽ ngươi không thích?”

“Đó là vì ngươi dùng dược.” Theo ánh mắt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cúi đầu vén y phục lên nhìn thấy dấu vết giữa hai chân, hắn chỉ có thể phản bác như vậy. Đã nhiều ngày tư vị như thế nào chỉ có trong lòng hắn rõ nhất.

Ánh mắt thanh lam dần trở nên ám màu, vẫn cười hời hợt như trước, Long Phạm mở miệng nói, “Nếu dược vật này căn bản không có thúc giục tình dục? Lạc Viêm còn dám nói như vậy?” Liệt Diễm tộc chuẩn bị dược, trong đó bỏ dược liệu gì, tác dụng ra sao hắn đã sớm rõ ràng.

Nếu là không có như vậy hắn không thể đem phản ứng của chính mình đổ cho bát dược kia được. Lăng Lạc Viêm yên lặng, chẳng lẽ hắn lại bị Long Phạm tính kế làm cho hắn theo bản năng nghĩ đến phản ứng của mình là vì dược vật, hoàn toàn nghênh hợp, phóng túng dục vọng? Chung quy nghĩ rằng chờ đến khi dược tính hết hiệu lực thì sau đó sẽ cho Long Phạm biết tay.

Mà trên thực tế tất cả phản ứng này đều là vì Long Phạm, căn bản không có thúc giục tình dục như đã nói?

“Long Phạm──” đối với tế ti nham hiểm không hề che dấu, Lăng Lạc Viêm quả thực không còn lời nào để nói, hắn chỉ đơn giản mở miệng, “Ngày mai đi ra ngoài điều tra người nọ là ai. Đêm nay cứ như vậy, ta đi tắm rửa.” Nhìn ánh mắt của Long Phạm hắn liền biết nếu không đi thì kế tiếp sẽ là cái gì.

“Lạc Viêm cứ như vậy mà đi sao? Mới vừa rồi lấy bộ dáng này đối với người khác, đã sớm nói qua ngươi là của ta, hay là quên?” Mỉm cười nhắc nhở, Lăng Lạc Viêm mới bước đi từng bước liền bị Long Phạm kéo trở lại trước người, đầu ngón tay lướt qua, hồng sam trên người Lăng Lạc Viêm thoáng chốc bị hắn mở ra.

Làn da như trắng ngần như ngà voi, trên người đầy vết hôn ấn đỏ thẫm từ trên cổ đến bên đùi, trước ngực, thắt lưng không chỗ nào không có dấu vết hắn lưu lại, “Còn thiếu chút nữa đã bị người ôm đi.”

Mơn trớn trên những dấu vết, Long Phạm tuy xem ra cũng không hờn giận, nhưng người xích lõa đứng trước mặt hắn lại nhớ tới hắn vì Trữ Hinh mà nổi cơn thịnh nộ cùng đố kị. Long Phạm ghé vào bên tai Lăng Lạc Viêm thì thầm, mới vừa rồi không nói mà bây giờ lại đến đây dây dưa này nọ, chỉ sợ là lại nghĩ muốn làm bậy, tế ti của hắn quả thực tâm cơ thâm trầm a…..

Cũng như ngày đó, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu khơi mào vài phần ý cười, “Ta khi nào là của ngươi? Nếu là vậy thì ngươi khi nào trở thành của ta?” Cứ như vậy không hề che lại y bào trên người, hắn mơn trớn khuôn mặt Long Phạm, “Lúc này cũng nên đến phiên ta đi.”

Đến lúc này hắn thật ra cũng không so đo nằm ở dưới, chẳng qua có một người như Long Phạm ở trước mặt hắn nhưng không cho hắn nếm đến tư vị, giống như mĩ thực trước mắt mà không cho ăn, thật sự khiến hắn trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Sương mù trong phòng sớm tiêu tán, xung quanh hai người đang đứng đối mặt hiện lên vài phần tình sắc ái muội, ngay tại lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng nhẹ nhàng, trong lời nói của Trữ Hinh lộ ra lo lắng cùng sốt ruột.

“Lạc Viêm, ngươi không có việc gì chứ?”

Ở trước cửa thật lâu nhưng không thấy bên trong đáp lại, nàng chỉ có thể nói nhỏ một câu “Trữ Hinh có thể tiến vào?” Mới đây nghe thấy tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi, đúng là từ trong phòng phát ra. Nghĩ đến sát ảnh đã tổn thương nàng, Trữ Hinh lúc này mới nhớ tới nàng đã quên nhắc nhở Lạc Viêm.

Vừa bước vào phòng còn chưa kịp khép cửa liền có một ngữ thanh thản nhiên vang lên, “Đi ra ngoài.”

Cũng không phải sắc bén nhưng khiến người ta không thể xem thường, đúng là người nam tử cùng Lạc Viêm dây dưa, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy một thân hồng y đang muốn che lại bộ dáng gì đó. Lạc Viêm đang bị người nọ gắt gao ôm trước ngực, nghiêng mặt mang theo vài phần giễu cợt đối với người nam tử kia “Nói như vậy trong chốc lát sẽ có thêm người đến, tính toán của ngươi chỉ sợ phải thất bại” Sát ảnh bị giết, tiếng kêu thảm thiết nhất định có không ít người nghe thấy.

“Có thất bại hay không một hồi liền biết.” Long Phạm hiển nhiên cũng không lo lắng, chẳng qua Trữ Hinh tồn tại trước mắt lại làm cho hắn nghĩ tới cảnh tượng khiến hắn không vui, “Nàng nếu không rời đi, ta không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì.”

Ngữ thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai, nghe như không hề uy hiếp nhưng nếu Trữ Hinh không đi thì thật sẽ chết trong tay Long Phạm, nam nhân này đã nói thì sẽ làm được, cho dù làm vậy đối với tông tộc cũng không hề có ích.

Nghĩ như vậy, biết Trữ Hinh đang ở vào thế nguy hiểm nhưng Lăng Lạc Viêm lại nhịn không được nổi lên ý cười. Tế ti hết thảy ưu tiên vì lợi ích tông tộc lại vì một mình hắn mà vứt hết tất cả, kêu hắn làm sao còn có thể buông tay.

Quay đầu đối với Trữ Hinh, Lăng Lạc Viêm mở miệng nói, “Nơi này không có việc gì, sát ảnh cũng đã được giải quyết. Trữ Hinh không cần lo lắng, sớm quay về ngủ đi, ta cùng tế ti….còn có việc phải giải quyết.”

Nhìn nam nhân trước mắt, Lăng Lạc Viêm cười một cách thâm ý, đêm nay hắn sẽ không cho Long Phạm thỏa mãn, lúc này Long Phạm cũng nên nếm thử thủ đoạn của hắn.

Trữ Hinh chần chừ gật đầu, liên tiếp mấy ngày nàng ở một chỗ khác trong biệt viện. Trong sáu ngày thỉnh thoảng cũng xuất môn đi ra ngoài, những lúc ấy đều nghe thấy một ít tiếng vang. Nhớ tới những gì nghe thấy nàng rốt cục vẫn là lo lắng, trước khi ra khỏi cửa liền ngoảnh đầu lại. “Lạc Viêm cũng sớm đi nghỉ a. Đã nhiều ngày thường xuyên nghe thấy tiếng kêu của ngươi, nhất định cũng chưa hảo hảo nghỉ ngơi. Ta nghe xong có chút lo lắng a!” Trữ Hinh nói xong liền rời khỏi. Ở trong phòng Lăng Lạc Viêm lại vì những lời này của nàng mà ý cười bên môi trở nên cứng đờ.

Trong phòng chỉ còn hai người, Lăng Lạc Viêm nhìn khuôn mặt nam nhân trước mắt đang tràn đầy ý cười, hắn lộ ra vài phần tà khí, “Không biết trong chốc lát ngươi còn cười nổi hay không. Long Phạm, đừng quên ta cũng là nam nhân, đối với người ta muốn ta cũng sẽ dùng tất cả mọi cách để đạt được.”

Long Phạm thu lại ý cười, chỉ có đáy mắt vẫn âm u như trước, “Nếu Lạc Viêm muốn ta, không bằng giờ phút này liền thử xem.”

Y mệ đỏ rực nâng lên thâm nhập vào bên trong y phục lỏng lẻo của tế ti. Xem ra Long Phạm nói thập phần nghiêm túc cũng không giống như đang đùa giỡn, nhưng trong miệng hắn nói như vậy mà một tay đã vuốt ve phía sau Lăng Lạc Viêm.

Khi các trưởng lão ở bên ngoài hợp hoan cư đang do dự rồi rốt cục bước vào bên trong, cách thời điểm Trữ Hinh rời khỏi phòng hai người chỉ một chút. Các trưởng lão hỏi thủ vệ thì được biết không có bất luận kẻ nào ra vào, mọi người đều rõ khi thánh nữ bị ám sát cũng không có một dấu hiệu báo trước, sát ảnh vô hình không một tiếng động, không biết tông chủ có phát hiện hay không.

Trong lòng lo lắng, hơn mười vị trưởng lão đến trước cửa phòng, “Tông chủ, có phải sát ảnh đã đến? Tông chủ và thánh nữ không có việc gì chứ?”

Ngữ thanh bên ngoài theo tiếng gõ cửa vang lên, bên trong lại không hề có phản ứng. Đứng trước cửa không thể tự chủ, bọn hắn lạp lỗ tai vào, tất cả đều nghe được vài tiếng rên rỉ yếu ớt, tựa hồ cực lực ức chế nhưng vẫn có vài tia thoát ra ngoài cửa. Nghĩ đến tông chủ lúc này hẳn đang làm cái gì, bọn hắn cũng thật yên tâm.

Trong lòng thầm cười, nghĩ đến trăm ngày sau thánh nữ hoài thai, Liệt Diễm tộc thuộc về Xích Diêm, trong đáy lòng bọn hắn đều trở nên vui mừng. Mà tông chủ mang viêm hỏa lực, bọn hắn tin tưởng cho dù sát ảnh muốn đối với thánh nữ bất lợi cũng nhất định không phải là đối thủ của tông chủ. Quả nhiên sau một lúc lâu bên trong rốt cục truyền đến một tiếng trả lời.

“Chúng ta vô sự….”

Đơn giản trả lời, sau đó lại không thấy nói gì thêm, biết tông chủ lúc này chỉ sợ là đang vội, các trưởng lão cũng không cảm giác kỳ quái, “Dạ, tông chủ nếu còn có việc gì cần phân phó thì có thể truyền thủ vệ bên ngoài.”

“Biết…các ngươi….lui xuống đi….” Lăng Lạc Viêm cắn răng nhẫn nhịn khoái cảm truyền đến dưới thân. Nằm ở trên bàn, thân thể theo chuyển động từ phía sau không ngừng lắc lư, không thể nhẫn nại cất lên tiếng than nhẹ, nghĩ đến các trưởng lão bên ngoài rồi lại không thể không tiếp tục cắn răng nhẫn nại.

Trong phòng, hồng y lần thứ hai rơi vào trong tay tế ti bị giải hạ đến thắt lưng, phơi bày tấm lưng xích lõa mang theo hình dáng phập phồng mê người hiển lộ trước mặt Long Phạm. Đem y bãi dưới hai chân càng mở rộng, hắn cúi người hôn lên lưng Lăng Lạc Viêm.

“Lạc Viêm không muốn bị người nghe xong tổn hại đến uy nghiêm tông chủ? Không bằng ta dừng lại để các trưởng lão đi rồi…” Hắn cũng không muốn người khác nghe thấy tiếng rên lúc này của Lạc Viêm, tiếng thở dốc mang theo dục vọng không thể khắc chế, tất cả chỉ có thể để cho một mình hắn nghe thấy.

“Ngươi có thể dừng lại sao?” Nhớ đến lúc trước là thỏa thuận như thế nào, Lăng Lạc Viêm thầm nghĩ mau làm xong rồi sau đó đến phiên hắn nhấm nháp tư vị của Long Phạm, lúc này nhất định không muốn dừng.