Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 2 Chương 72: Quỷ ấn

Lặng yên không một tiếng động, chỉ có huyết chưởng ấn bỗng nhiên xuất hiện có vẻ hết sức chướng mắt, ánh sáng trong phòng chiếu lên càng làm cho nó thêm phần quỷ dị.

Nhìn thấy chưởng ấn màu đỏ, Lăng Lạc Viêm đột ngột sinh ra một cảm giác nghi hoặc, thành chủ bất thình lình xuất hiện, thỉnh cầu điều gì đó nhưng muốn nói lại thôi, trang viên hoa lệ, huyết chưởng ấn quỷ dị, đây toàn bộ là tình tiết của một quyển tiểu thuyết trinh thám? Hay là võ hiệp? Tiếp theo có phải hay không sẽ có người bị hại cho phù hợp với bầu không khí lúc này? (không đỡ nổi bạn Viêm =.=)

Nếu Tôn Sắt An muốn dùng loại phương thức bí ẩn này để lưu hắn lại thì đúng là sai lầm, hắn từ lúc gia nhập vào làng giải trí đóng phim, đối với loại tình tiết này đều là miễn dịch.

Kéo tay Long Phạm, không muốn nhìn thấy đồ vật này nọ trước mắt, hắn vươn tay duỗi thắt lưng “Đi ngủ”

Lăng Lạc Viêm đối với nó không có hứng thú, Long Phạm lại càng không thừa hơi đi lo lắng. Chuyện này không quan hệ đến bọn hắn, hắn cũng không tính toán truy xét cho đến cùng, năm tháng dài lâu đã lấy đi hết thảy lòng hiếu kỳ của hắn, đây là chưa nói trước mặt lại càng có người hấp dẫn hắn hơn.

Khép cửa lại, hắn đi đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm, giúp Lạc Viêm giải hạ y phục, “Hôm nay mệt thì đi nghỉ sớm, đừng trêu chọc ta miễn cho ngày mai trên đường khó chịu.”

“Ta trêu chọc ngươi? Đây là chuyện từ khi nào mà ta lại không biết? Ta chỉ thấy có một vị tế ti đại phát thú tính, không ngừng trêu chọc ta.” Thoát hạ ngoại sam, Lăng Lạc Viêm xoay người khẽ vươn tay vỗ lên mặt Long Phạm “Người nên nói những lời này là ta mới đúng, đêm nay bản tông chủ không tháp tùng. Tế ti đại nhân nếu trỗi dậy thú tính, nhớ rõ tự mình giải quyết.”

Chụp được mấy đầu ngón tay đang vỗ về lướt trên mặt hắn, động tác này đối với hắn cũng giống như đang trêu chọc, Long Phạm mỉm cười đem Lăng Lạc Viêm kéo vào lòng, ngay tại lúc đang tính toán ôm người trước mặt hôn lên, ngoài cửa lại có tiếng vang.

Đôi môi hai người chuẩn bị thiếp vào nhau thì tiếng vang ma sát rất nhỏ lại từ bên ngoài truyền đến vô cùng rõ ràng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh khiến cho tiếng vang càng đặc biệt làm cho người ta chú ý, cho dù muốn xem nhẹ cũng không thể.

Lăng Lạc Viêm nhíu mi, buông người nam nhân trước mặt ra, một mạch đi đến phía trước đột nhiên mở cửa, lúc này ngoài cửa thật ra lại có người, không còn là bóng đêm hư vô nữa.

Chỉ thấy một chén ngọc lưu li có khảm dạ minh châu cực lớn nằm trên mặt đất, có người đang ngồi xổm ở trước cửa nhẹ nhàng cẩn thận chà lau cái gì đó, đầu cúi xuống không nhìn thấy rõ bộ mặt, nhưng theo động tác của hắn thì chính là đang chùi tẩy huyết chưởng ấn kia, ánh sáng mênh mông bạch sắc theo dạ minh châu xuyên thấu chén ngọc lưu li mà phản xạ lại, chiếu lên khuôn mặt người nọ, thần sắc cơ hồ có chút xanh xao, mà động tác quá phận cẩn thận lại khiến hành vi của người nọ càng thêm quỷ dị.

Dường như không phát hiện Lăng Lạc Viêm đã mở cửa ra, bóng dáng trên mặt đất cách trước cửa không xa vẫn tiếp tục động tác chà lau, lẳng lặng không một tiếng động, chỉ có bóng người nửa sáng nửa tối cùng tiếng vang ma sát giữa miếng vải bố và sàn nhà…..

Như vậy xem ra thật có vài phần khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi, nhíu mi nhìn người nọ, Lăng Lạc Viêm tiến lên trước từng bước, “Ngươi lúc này đang làm cái gì?”

Người nọ nghe được như càng hoảng sợ, cơ hồ ngã ngồi xuống đất, đợi hắn chậm rãi nâng đầu lên, thấy rõ bộ dáng mới phát hiện người này nguyên lai là Tất Thiên, nhưng khuôn mặt đầy mồ hôi cùng sắc mặt vặn vẹo khẩn trương lại làm cho Lăng Lạc Viêm thiếu chút nữa nhận không ra hắn là ai.

“Viêm chủ….”lau đi mồ hôi trên trán, Tất Thiên khôi phục vẻ mặt vốn có, cầm chặt trong tay miếng vải bố dùng để lau vết máu, như là cực lực muốn tự nhiên một ít, đối với Lăng Lạc Viêm hành lễ.

“Chưởng ấn bị ngươi tẩy đi là người nào lưu lại?” Trực tiếp hỏi hắn như vậy, Lăng Lạc Viêm chỉ lên trên mặt đất còn lưu lại mấy phần dấu vết vẫn chưa được lau khô.

“Tiểu nhân chỉ thấy trên mặt đất bị bẩn nên lúc này mới đi chùi lau.”

Câu trả lời của Tất Thiên là không muốn tiết lộ cho Lăng Lạc Viêm biết, cũng càng chứng minh có cái gì đó bí ẩn. Có lẽ có liên quan đến việc đã xảy ra ở yến tiệc, một câu nói….làm cho Tôn Sát An vội vàng rời đi.

Nơi này đến tột cùng đã xảy ra cái gì khiến cho thành chủ Li Dạ thành đối với hắn cung kính như thế. Như là có điều cầu xin nhưng không nói thẳng mà cứ giấu diếm. Lăng Lạc Viêm cuối cùng cũng bị gợi lên một ít hứng thú, hướng phía sau liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, lại phát hiện đôi mắt kia thủy chung nhìn hắn, đối với Tất Thiên cùng huyết ấn trên mặt đất một chút cũng chưa để ý.

“Lạc Viêm không cần hỏi ta. Sự vụ trong tộc, ngươi là người làm chủ có thể quyết định bất cứ chuyện gì.” Biết tính toán trong lòng của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm giơ lên vài phần ý cười. Hắn không có hứng thú đối với việc phát sinh ở bên ngoài, nhưng chỉ cần là chuyện Lạc Viêm muốn làm, hắn sẽ ở bên cạnh.

Nhìn thấy trong đôi mắt thanh lam mang theo tình ý, hiểu được lời nói của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nhịn không được cười khẽ một tiếng, rồi tiến đến gần đôi môi dụ nhân hôn lên một chút, sau đó lại xoay người đối với Tất Thiên khơi mào khóe mắt, “Mặt đất bị bẩn thì lau sạch, nhưng có cần gấp rút ở nửa đêm tẩy rửa như thế không? Hay là dấu vết này phải mau chóng chùi đi mới được, để tránh làm cho người khác nhìn thấy? Thành chủ các ngươi đến tột cùng có việc gì yêu cầu ta, hắn không nói….không bằng ngươi nói thay.”

Tất Thiên sắc mặt chần chừ, nam nhân trước mắt đang đứng dựa vào cạnh cửa đã thoát hạ ngoại sam xem ra là muốn đi ngủ, giờ phút này trên người là sam y thiển hồng, mái tóc xõa dài rơi xuống bả vai, nhìn có vẻ như tùy tiện hỏi, thậm chí có phần thờ ơ không để ý, nhưng đôi mắt đang nhìn hắn lại làm cho hắn cảm thấy mồ hôi một lần nữa muốn ứa ra. (thiển hồng = đỏ nhạt)

Tất Thiên không trả lời, cúi thấp đầu, vẻ mặt khẩn trương còn có chút chật vật. Lăng Lạc Viêm cũng không hỏi lại, cứ như vậy nhìn Tất Thiên, ánh mắt không chút di động, bị nhìn chăm chú trong thời gian lâu như vậy Tất Thiên cảm giác trên người một trận áp bách càng ngày càng nặng, cơ hồ khó có thể thừa nhận, trên mặt mồ hôi lạnh không người chảy xuống, hô hấp nặng nề ở hành lang có thể nghe thấy thập phần rõ ràng.

Bầu không khí khẩn trương lan ra, nhưng vào lúc này ánh mắt Long Phạm bỗng nhiên chuyển hướng xa xa, Lăng Lạc Viêm vốn đang nhìn Tất Thiên nhưng đồng thời hắn cũng phát hiện ngoại trừ hơi thở của Tất Thiên còn có hô hấp của một người khác, ngay bên trong bóng đêm tối đen như mực.

Giống như thở gấp gáp, hô hấp dồn dập, còn có tiếng vang chất lỏng chậm rãi nhỏ giọt xuống đất, mùi vị nồng nặc phiêu tán, đối với huyết tinh Lăng Lạc Viêm đặc biệt mẫn cảm, hắn căn bản không cần đoán đó là cái gì, chợt nâng tay lên, hỏa màu diễm lệ đẹp mắt hướng phía xa mà đi.

Trong nháy mắt liệt hỏa nhiễm đỏ cả hành lang, chỉ thấy một bóng dáng tựa hồ bị viêm hỏa gây kinh hãi, cũng như là khiếp sợ uy lực của viêm hỏa, người nọ rất nhanh lui về sau vài bước, xoay người hướng về phía bóng đêm u ám bỏ chạy.

Viêm hỏa nhẹ nhàng trôi nổi ở hành lang như những đóm lửa đang bốc cháy, ánh sáng rực rỡ chói mắt, cả hành lang như bị phủ một màu hồng quang, người nọ rời đi rất nhanh, nhưng vẫn không bằng tốc độ chiếu sáng của viêm hỏa.

Tóc tai rối tung, cẩm y hoa bào, thân hình người nọ gầy yếu không giống người sống, như một u hồn tốc độ di chuyển rất nhanh, cho dù chưa nhìn thấy mặt mũi, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm lại nhìn thấy người nọ thân đầy vết máu giống như mới từ trong ao huyết lao ra, bị thẩm thấu máu tươi, y phục ướt đẫm cơ hồ nhìn không ra màu sắc, chỉ có hoa văn bằng vàng trên y phục lóe ra sáng rực trong màu máu đỏ sẫm.

Tất Thiên khiếp sợ nhìn thấy hắn, nhưng cũng có chút kinh hỉ, rất nhanh dùng vải bố chà lau huyết ấn trên sàn rồi quay đầu lại đối với hai người vội vàng bái lễ, ngay cả che giấu hay giải thích cũng đều chưa nói, liền hướng theo phía người nọ đuổi theo.

Không ngăn cản hắn, ánh mắt Lăng Lạc Viêm ra hiệu Long Phạm cùng bám theo. Thái độ của Tất Thiên, còn có người nọ đột nhiên xuất hiện, e rằng có quan hệ đến việc Tôn Sắt An muốn nói nhưng lại thủy chung không thể mở miệng.

Dưới chân khẽ nhón, không muốn người khác chú ý, bọn hắn hai người dùng tường thiên thuật bay ra khỏi hành lang, rất nhanh hướng phía trước đuổi theo, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh y phục lướt trong không trung vang lên.

Băng qua hành lang gấp khúc, Long Phạm dùng linh quang trong lòng bàn tay dẫn đường, ở những nơi xa xa chưa được chiếu sáng vẫn tối đen một màu càng làm cho Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên cảm thấy nghi hoặc. Tôn Sắt An là người tài phú tiêu pha hoang phí, cả phủ đệ đều được khảm dạ minh châu sáng loáng vô cùng xa hoa, nhưng nơi đãi khách và bên trong chủ ốc lại tối đen một mảnh, Tôn Sắt An hẳn không phải là người keo kiệt như thế, mà là vì mặt khác….

“Đến” Long Phạm đứng ở giữa không trung, ẩn đi linh quang trong tay. Thân ảnh của Tất Thiên đang ở phía trước, xem tốc độ lướt đi của hắn tựa hồ không giống như người bình thường, đúng là thân có đủ linh lực, mà linh lực cũng không tệ.

Sau khi đuổi theo người nọ, chỉ nghe thấy Tất Thiên thấp giọng nói vài câu gì đó, trong một mảnh tối đen lại đột nhiên sáng lên một trận quang hoa hình cầu, bị nhốt trong đó chính là nam nhân đột nhiên xuất hiện rồi chợt bỏ chạy.

Lúc này Lăng Lạc Viêm rốt cục thấy rõ bộ dạng của hắn, khuôn mặt dính đầy máu tươi cùng một thân hoa phục, nhìn thế nào cũng đều giống một người bọn hắn đã từng gặp qua, thành chủ Tôn Sắt An.

Người nọ chính là Tôn Sắt An? Thành chủ Li Dạ thành đáng lẽ lúc này phải ở trong phòng ngủ rộng lớn hào hoa phú quý, vì sao hắn lại ở đây chật vật đầy người dính máu như thế, cùng một cái hạ nhân Tất Thiên không ngừng giằng co?

Trong trận hình cầu xem ra nam nhân giống như Tôn Sắt An không ngừng giãy dụa cố gắng xông ra, mà Tất Thiên đang lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại cái gì đó, quang hoa trong trận cầu không ngừng bay lên. Lăng Lạc Viêm quay đầu lại, Long Phạm nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Lăng Lạc Viêm liền ghé sát vào bên tai hắn rồi thấp giọng nói “Đây là chú thuật vây thân, Tất Thiên muốn vây hãm hắn trong đó, xem ra không muốn tổn thương hắn mà chỉ muốn bắt giữ.”

Bất luận Tất Thiên làm như vậy là vì nguyên nhân gì, thể lực của hắn hiển nhiện không đủ để cùng người nọ kháng hành, đoàn quang hoa dần dần thu hẹp rồi đột nhiên bị phá vỡ, một lần nữa không gian quay trở về tối đen, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nghe thanh âm kia đúng là do Tất Thiên phát ra.

Tiếng kêu thảm thiết lại đột ngột như thế, trong viện vốn đang yên lặng thoát chốc lại truyền đến tiếng kêu thê lương, một tiếng chưa dứt, tiếng khác lại vang lên. Tiếng hô cùng tiếng hét của Tất Thiên cùng nhau dội lại, “Thành chủ──”

Tiếng vang hiển nhiên kinh động không ít người, dồn dập tiếng bước chân dần dần tiếp cận, nghe chừng cũng có không ít người đang đến, Lăng Lạc Viêm kéo Long Phạm dựa vào sát tường, dấy lên viêm hỏa trong lòng bàn tay, những ngọn lửa bỗng nhiên liên tiếp thoát ra làm kinh sợ hạ nhân trong nội viện, cũng làm cho các trưởng lão đuổi đến cảm thấy một trận không yên trong lòng.

Nhìn thấy Lăng Lạc Viêm và Long Phạm bình yên mà đứng bọn hắn lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, Lăng Lạc Viêm cũng không lưu ý thần sắc của các trưởng lão mà lại nhìn đến hành lang đang được viêm hỏa chiếu sáng. Từ một chỗ khác trong phòng có một người chậm rãi đi ra, khoác ngoại bào, y phục vẫn chưa kịp sửa sang như là vội vàng chạy đến.

Người nọ không phải ai khác mà chính là Tôn Sắt An!

Như vậy nam nhân giằng co cùng Tất Thiên khiến hắn phải phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế lại là ai?

Lăng Lạc Viêm xoay đầu hướng trên mặt đất nhìn lại……