Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 2 Chương 77: Trả giá

Từ lúc thu hồi Trạc hồn châu, linh lực cạn kiệt chỉ còn sót lại một chút hơi sức đáp lại lời Tôn Sắt An, Lăng Lạc Viêm ngay cả khí lực tự mình đi lại cũng đều không có. Mấy ngày trước tu luyện viêm hỏa tích tụ được một ít linh lực, bình thường vẫn chưa dùng đến mà tới khi cần thì lần nào cũng dùng cạn kiệt.

Ở Vọng Thiên Thai là như thế, đến Li Dạ thành cũng như vậy. Lúc này không ai phát giác chỉ có Long Phạm nhìn ra dị trạng.

Ngữ thanh luôn luôn trầm tĩnh lại mang theo ý tứ quở trách hiếm thấy, vì hắn miễn cưỡng sử dụng viêm hỏa cạn kiệt linh lực khiến cho bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực, những việc này Long Phạm đều biết. Lăng Lạc Viêm mở ra y mệ, ôm lấy Long Phạm ngã lên trên giường, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi gợi cảm của Long Phạm.

“Tóm lại có tế ti đại nhân ở bên cạnh, bản tông chủ cũng không lo lắng.” Cúi đầu nói nhỏ, lúc này hắn sẽ không phủ nhận nhờ vào lực lượng của Long Phạm khiến cho hắn có thể phóng túng thoải mái đi làm những chuyện muốn làm.

Để cho Lăng Lạc Viêm bán nằm trên người mình điều hòa hơi thở, Long Phạm vì lời nói của hắn mà mỉm cười, vén sợi tóc buông xuống phía trước trán của Lăng Lạc Viêm ra sau tai, Long Phạm thản nhiên nói “Các trưởng lão vẫn chưa biết linh lực của ngươi hao tổn quá mức, nếu ngày mai vẫn không thể hồi phục thì Lạc Viêm chỉ có thể ở trong lòng ta, cùng ta cưỡi ngựa…”

Lời này nghe ra cũng không có gì, nhưng Lăng Lạc Viêm lại cảm thấy ý tứ trong đó có che giấu một chút nguy hiểm, cái loại nguy hiểm này không phải e ngại đến tánh mạng, mà là ái muội khiến kẻ khác nghĩ đến liền tim đập loạn nhịp.

Hiện giờ hắn có thể từ khuôn mặt nhìn như thâm trầm lạnh nhạt này nhìn ra những gì vị tế ti của hắn đang che giấu ở trong đó, không muốn người khác biết tâm tư của mình, nhất là tâm tư này là bởi vì hắn mà tạo nên.

“Cùng cưỡi ngựa cũng không có gì, các trưởng lão đều biết quan hệ của chúng ta, cũng không nhất thiết phải che giấu.” Ngữ điệu thư thái, Lăng Lạc Viêm lúc này mới có lại một chút khí lực, tuy nhiên linh lực vẫn chưa khôi phục. Nằm trên người Long Phạm, hắn biết tế ti của hắn đang vì hắn mà lo lắng.

“Yên tâm, ta biết mình đang làm cái gì. Không phải cậy mạnh mà là vì tương lai của Xích Diêm tộc, cho dù có chút miễn cưỡng, bất quá lần này vì sinh ý với Li Dạ thành, vì đạt được Trạc hồn châu coi như cũng đáng giá.” Nhắm mắt lại, mái tóc bạch kim lui ra màu lửa nóng chỉ còn lại ánh sáng óng ánh lạnh lùng, khuôn mặt băng lãnh ẩn chứa tình ý, cũng mang theo suy tính giảo hoạt.

Long Phạm nhìn thấy hắn trả lời như vậy, nâng tay lên vén mái tóc của Lăng Lạc viêm ra phía sau, lòng bàn tay lướt qua từng sợi tóc bạch kim óng ánh như tơ, không biết nên là cao hứng hay nên lo lắng mới hảo, “Lạc Viêm mỗi lần đều chiếu theo tâm ý của chính mình mà làm việc, lời nói hành động đều là vì tông tộc, ta vốn nên tán thành rồi lại không muốn nhìn thấy ngươi vất vả như thế, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?”

Lúc trước hắn là vì lợi ích của tông tộc mà lo lắng, nhưng lúc này trong lòng chỉ vì một người trước mắt. Những gì Lạc Viêm làm đều không hề sai, thậm chí làm quá mức hảo. Xích Diêm tộc không còn là Xích Diêm tộc của ngày xưa, cái tên Lăng Lạc Viêm đang được lưu truyền khắp tứ phương, những việc này nên làm cho hắn vui mừng nhưng hắn lại không nỡ.

“Trên đời muốn đoạt được cái gì đều cần phải trả giá, ta chỉ là hao tổn linh lực mà thôi, vì những việc nhỏ nhặt như vậy mà canh cánh trong lòng thật sự không giống tế ti Long Phạm chút nào.” Biết rõ nam nhân vốn luôn lãnh tính này vì sao lại như thế, Lăng Lạc Viêm cố ý trêu ghẹo.

Đầu ngón tay lướt trên khuôn mặt Long Phạm, nâng cằm hắn lên, đối diện với đôi mắt thanh lam đầy thâm thúy, ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm vừa giễu cợt vừa khinh điêu, “Không cần quá xúc động, ta làm như vậy không phải vì tông tộc mà chỉ là vì ta. Thân là tông chủ Xích Diêm tộc, vì tông tộc tranh thủ lợi ích cũng chính là tranh thủ lợi ích cho chính mình. Lực lượng, quyền lực, tài phú, hết thảy đều phải thuộc về Xích Diêm tộc của ta, không thể nhường cho kẻ khác.”

Long Phạm nên biết những gì hắn làm đều không phải vì cái gì gọi là đại nghĩa tông tộc.

“Quan tâm quá hóa loạn, một lòng vì Lạc Viêm mà không yên, suýt nữa thì quên, tông chủ của ta không cần ta quá mức lo lắng, mọi chuyện đã sớm được suy tính ổn thỏa.” Khẽ cười mang theo ý tứ tán thưởng, Long Phạm nắm lấy bàn tay Lăng Lạc Viêm đặt ở cằm mình đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên, “Lạc Viêm là vì chính mình mà phục hưng Xích Diêm tộc, ta ở đây là vì ngươi.”

Không hề che giấu, thẳng thắn nói ra tâm tư, vẻ mặt của Long Phạm vẫn bình yên trầm tĩnh, mà chính vì nét bình yên trầm tĩnh này lại làm cho tình ý ôn nhu trong lời nói càng khiến kẻ khác động tâm, đầu ngón tay của Lăng Lạc Viêm lướt trên môi của Long Phạm, cúi đầu xuống cắn nhẹ lên cánh môi mềm mỏng nhu hòa “Tế ti chỉ thuộc về một mình ta…nghe thật không sai…”

Bởi vì hao hết khí lực mà ngữ thanh có chút yếu ớt, lúc này nghe ra lại thập phần hấp dẫn, Long Phạm nhìn đôi mắt lộ ra ái muội gợi tình kia, đầu lưỡi lướt qua hàm răng đang khẽ cắn trên môi của hắn, một tay vuốt ve mái tóc bạch kim, ấn Lăng Lạc Viêm vào lòng làm sâu thêm nụ hôn.

Đúng là quan tâm quá hóa loạn, với bản tính cùng năng lực của Lạc Viêm sẽ không để cho chính mình bị tổn thất. Người khiến hắn động tâm, làm cho hắn vướng bận sẽ suy tính hảo hết thảy, hắn chỉ cần ở bên bảo hộ, xem Lạc Viêm như thế nào chiếm lấy ánh mắt của thế nhân, như thế nào làm cho Xích Diêm tộc vinh diệu thế gian.

Vẫn còn chưa hoàn toàn đạt được mục tiêu phía trước lại chỉ cho phép hắn bảo hộ, vị tông chủ này lúc nào cũng làm cho hắn bận tâm. Hắn không thể để thân hồng sam trước mặt gặp nửa phần nguy hiểm cũng không cho đôi mắt này nhìn về phía kẻ khác…

Nụ hôn ôn nhu như hương vị rượu thuần túy khiến kẻ khác say mê, không quan hệ đến dục vọng lại có thể khêu dậy tình ý dưới đáy lòng. Hai cánh môi dán vào nhau khẽ hôn, chậm rãi nhẹ nhàng cọ sát, thâm nhập vào trong miệng của đối phương, du di hướng về mỗi một chỗ mềm mại, hô hấp dung hòa lẫn nhau, Lăng Lạc Viêm cảm giác quanh thân đều bị hương sen bao vây, môi lưỡi, hô hấp bên trong, tất cả đều là hơi thở của Long Phạm.

Nam nhân này khiến hắn bất giác lún sâu vào, cũng làm cho hắn không muốn buông tay…. “Lúc sau trở về đem tất cả những người trong Tích Hương cư chuyển đi.” Dời môi, Lăng Lạc Viêm nhớ tới cái nơi kia ở trong tộc, chính là Tích Hương cư nơi thị tẩm của Long Phạm.

“Lạc Viêm để ý những người đó? Lần trước nói không muốn nhìn thấy chuyện sắp xếp nguyệt, lúc này lại muốn ta đem những người đó chuyển đi.” Long Phạm mỉm cười, mơn trớn trên mái tóc của Lăng Lạc Viêm, “Ta đã nhớ rõ, lúc sau trở về ta sẽ mệnh lệnh tất cả những người trong đó chuyển đi, tuy nhiên bọn hắn có ở đó hay không đối với ta mà nói không có gì khác biệt.”

Từ khi người trước mắt này ngoài ý muốn xuất hiện, hắn đối với những kẻ đó đã sớm không có hứng thú, trên thực tế lúc trước hắn đến nơi ấy bất quá cũng chỉ làm theo thông lệ, không ai có thể như Lạc Viêm làm cho hắn thất khống như vậy.

“Không thể không để ý, người của ta há có thể để cho kẻ khác đụng vào,” Ở trên môi Long Phạm, hắn lại hạ xuống một cái hôn khẽ, Lăng Lạc Viêm ngã về một bên gối đầu lên cánh tay Long Phạm, chậm rãi nói “Nếu ngươi và ta đều hiểu rõ tâm ý của chính mình, ta lúc này nói cho ngươi biết, ta sẽ không cho phép người của ta chạm vào kẻ khác, điểm này ngươi phải nhớ kỹ.”

Trong dĩ vãng hắn sẽ không yêu cầu tình nhân của mình như thế, nhưng Long Phạm thì khác.

Thản nhiên nằm bên cạnh, đó là mệnh lệnh cũng là nhắc nhở, bởi vì lời này của Lăng Lạc Viêm mà Long Phạm nở nụ cười càng thêm thâm thúy, hắn xoay người kề sát vào tai của Lăng Lạc Viêm, “Ta sẽ nhớ kỹ, bất quá người nên nói lời này là ta mới đúng. Lạc Viêm đối với người khác đã làm cái gì thì tự mình biết rõ, cần phải nhớ kỹ về sau không bao giờ được phát sinh.”

Long Phạm nói chính là việc của Trữ Hinh. Không chút để ý tự tay thoát hạ y bào, Lăng Lạc Viêm cười khẽ, “Việc kia chẳng lẽ không phải là vì ngươi tự giăng bẫy ta? Đến bây giờ vẫn còn để tâm. Tóm lại sau này sẽ không, ngoại trừ tế ti của ta, những người khác khó làm cho ta có hứng thú…” Liếc mắt Long Phạm một cái, chỉ thấy đôi mắt thanh lam kia đang mỉm cười nhìn hắn, làm cho hắn không khỏi nghiêng người hôn lên ôn nhu trong đó.

Nụ hôn dừng ở trên mắt rồi từ từ đi xuống, đến cánh môi rồi đến bên cổ, Long Phạm giữ Lăng Lạc Viêm lại trước khi cảm thấy chính mình bắt đầu không thể khống chế, “Ngủ đi! Ngày mai còn phải sớm khởi hành, nghỉ tạm đi.” Cứ tiếp tục như vậy hắn biết chính mình không thể khống chế được bao lâu.

Lăng Lạc Viêm cũng biết lấy trạng thái hiện giờ của hắn thật sự không thích hợp làm chuyện khác, pha lẫn tiếc nuối hắn ngồi dậy tính toán thoát hạ y bào rồi đi ngủ, ngay lúc này lại cảm giác một đôi tay quen thuộc theo y hạ của hắn thâm nhập, đầu ngón tay lướt qua đai lưng, cũng như thường ngày Long Phạm thay hắn giải y rồi sau đó tự thoát đi y bào của chính mình.

Ôm chặt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm khép mắt lại, sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi không bao nhiêu liền phải thức dậy rời khỏi Li Dạ thành tiếp tục đến Liệt Diễm tộc, bất quá lần này cuối cùng cũng có thu hoạch, chỉ là hao tổn linh lực của hắn, nghĩ như vậy hắn bắt đầu thăm dò cơ thể, mới vừa rồi vận chuyển tâm pháp tu luyện, lúc này nên khôi phục lại một ít mới đúng.

“Long Phạm….”

Bởi vì Lăng Lạc Viêm đột nhiên gọi hắn, Long Phạm mở mắt hướng hắn nhìn lại, vốn là đôi mắt luôn lộ ra vẻ gợi tình bây giờ lại hàm chứa nhiều thận trọng.

“Linh lực của ta tựa hồ không thể tập hợp” Nhìn Long Phạm, Lăng Lạc Viêm nói ra phát hiện mới vừa rồi, mặc dù cảm thấy có chút bất thường nhưng không quá lo lắng.

“Ngoại trừ không thể tập hợp linh lực, còn có cảm giác gì khác?” Long Phạm nhíu mi, chỉ cần thân đủ linh phách, hiểu được phương pháp tu luyện, Lạc Viêm lại nắm trong tay viêm hỏa lực thì không nên xuất hiện dị tượng như thế này.

“Không có gì đặc biệt, chỉ là không thể tu luyện linh lực, cũng không cảm giác đến viêm hỏa tồn tại giống như ta chưa từng có viêm hỏa lực,” Tựa như khi hắn mới đầu không đủ linh phách, cảm giác không được linh lực trong cơ thể, loại cảm giác này rất không bình thường, vốn cho dù hao hết linh lực hắn vẫn có thể cảm giác được viêm hỏa lực, nhưng mà lúc này….

Đem hắn ôm trong lòng dùng linh lực thăm dò, sắc mặt Long Phạm vẫn trầm tĩnh như trước nhưng Lăng Lạc Viêm lại nhìn thấy trong mắt Long Phạm có vài tia khác thường, hắn chuẩn bị tinh thần mở miệng hỏi, “Sao lại thế này? Vì cái gì ta không cảm giác được viêm hỏa? Cũng không tập hợp được linh lực?”

“Là linh phách của ngươi” Long Phạm đáp lại lời Lăng Lạc Viêm, “Tổn hao quá độ, nguyên bản không thuộc về ngươi mà là của Dạ Dực, linh lực của nó bị ngươi hao hết.” Thân mình của Lạc Viêm không có việc gì quả thật còn rất may mắn.

“Từ khi ở Vọng Thiên Thai đến nay Dạ Dực ngủ say đã lâu, linh phách tổn hao quá độ sẽ như thế nào? Chẳng lẽ ta phải chờ tới khi nó tỉnh lại thì mới có thể khôi phục lực lượng?” Theo sắc mặt của Long Phạm xem ra việc này không phải chuyện đơn giản.

“Ta sẽ tìm cách vì ngươi giải quyết làm cho Dạ Dực sớm ngày tỉnh lại, bây giờ ngủ đi, ngày mai nói sau!” Im lặng nhìn hắn, Long Phạm khôi phục vẻ mặt bình yên như trước, Lăng Lạc Viêm rốt cục thở dài, “Ngươi không muốn nói xem ra việc này không dễ dàng giải quyết như vậy, ta chỉ hy vọng không quá mức phiền phức là được.”

Hắn không hy vọng lui lại thời điểm khi chưa có linh lực, nhất là lúc này lại trên đường đến Liệt Diễm tộc.

“Cũng không phiền phức, Lạc Viêm không cần lo lắng.” Đối với Lăng Lạc Viêm mỉm cười, trong đôi mắt thanh lam lướt qua một tia khó có thể phát giác, Long Phạm lại lần nữa ôm chặt hắn, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm khép mắt lại, dưới đáy mắt thanh lam thâm thúy như biển sâu bắt đầu trở nên ám trầm.

Lạc Viêm không cần làm bất cứ điều gì, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết.