Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 2 Chương 89: Cựu án tình ái

“Chỉ vì đã xảy ra một sự kiện.” Long Phạm trả lời, “Làm cho hắn không thể đối mặt với tộc nhân, vì tông chủ Lăng Vân, hắn lựa chọn cái chết.”

“Ma vật cuối cùng cũng là ma vật, há có thể cùng nhân loại làm bạn? Bản tính ác độc, không thể lưu lại hậu thế…..” Lăng Vân như đắm chìm trong quá khứ, tuyệt vọng đau xót, vô số lời đối thoại cùng tình cảnh xưa kia lại một lần nữa hiện lên trước mắt, lặp lại lời nói của các trưởng lão lúc trước, ngữ thanh khàn khàn pha lẫn tiếng cười bi thảm, “Đó là tộc nhân của ta, là tông tộc ta khuynh tâm bảo hộ!”

Tiếng cười thảm khốc điên cuồng vang tận mây xanh, Lăng Vân hướng phía trước, từng bước tới gần, “Bách hắn đến bước đường cùng, hiện giờ các ngươi vừa lòng chưa?! Mười ba mạng người, hắn dùng chính tánh mạng mình để bồi thường, nhưng các ngươi cũng biết đối với ta mà nói cho dù một trăm mạng người trong tộc cũng không thể đền bù một mình hắn!”

Nhắc lại dĩ vãng, Lăng Vân như thay đổi thành một người khác, cảm giác hắn nguy hiểm, Long Phạm đem Lăng Lạc Viêm kéo đến bên cạnh, hộ trong lòng ngực.

“Năm đó, tông chủ Lăng Vân báo cho tộc nhân, hắn phải cùng Tiêu Tự ở Liên Ngọc các lập khế ước, khiến cho Xích Diêm tộc nổi lên sóng gió….” Ánh mắt thản nhiên lướt qua Lăng Vân, Long Phạm đem chuyện này từ đầu đến cuối kể lại cho Lăng Lạc Viêm.

“Lúc ấy có trưởng lão hoài nghi thân phận của Tiêu Tự đã phái người điều tra. Lúc sau bẩm báo cho tông chủ Lăng Vân, nhưng Lăng Vân tông chủ sớm đã biết chuyện này, cảnh cáo tên trưởng lão kia không được tiết lộ ra ngoài. Nghi thức lập khế vẫn như cũ được cử hành, nhưng không ai nghĩ đến ngay trong ngày đó lại xảy ra thảm kịch.”

Tiếng gió thổi ào ào, mây khói cuồn cuộn bay, giọng nói của Long Phạm theo gió mà phiêu tán. Trên đỉnh Tục Tuyết các, ba người đứng lặng yên, tựa hồ như quên hết thảy thời gian và không gian, theo ngữ thanh thản nhiên của Long Phạm dần dần quay trở về mấy trăm năm trước.

Tộc nhân tề tụ, nghi lễ được cử hành, tông chủ và thường nhân lập khế, cùng chia đôi tuổi thọ và linh lực, Liên Ngọc các Tiêu Tự vì được tông chủ yêu thương, một khi lập khế sẽ trở thành tộc nhân Xích Diêm.

Tông chủ phong thần tuấn lãng, Tiêu Tự ôn nhã như ngọc, hai người xem ra quả thật rất xứng đôi, chỉ tiếc Tiêu Tự không phải linh giả khiến tộc nhân cũng thoáng chút tiếc nuối. Nghi thức đang được tiến hành, mọi chuyện xem ra đều thuận lợi, trời quang mây tạnh, trong đám người rốt cục cũng có chút vui mừng, nhưng ngay tại lúc này lại trở nên hỗn loạn.

Một tiếng thét bi ai dai dẳng vang lên, Tiêu Tự hiện ra dị biến, từng đoạn dây leo quấn quanh thân hắn, vô số cành hoa đua nhau nở rộ, y mệ như cánh điệp tung bay phất phơ, sợi tóc xanh biếc, khuôn mặt trong suốt như tuyết trắng, đôi môi đỏ thẫm, hiển lộ nguyên hình hoa tinh…..

Thảo mộc thông linh hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt hóa thành hoa tinh, sau đó lại có thể hóa thành hình người, lương thiện thì làm linh, ác giả thì làm ma. Tiêu Tự chính là hoa tinh hóa thành! Mọi người đang nghi ngờ hắn là ma thì đã nhìn thấy hắn tấn công.

Tựa hồ bị bản năng điều khiển không thể tự chủ, mái tóc màu xanh biếc như dây leo kéo dài vô tận, đem người khác quấn quanh, đâm xuyên qua thân thể, như hoa cỏ đang hút nước, huyết tinh không ngừng theo sợi tóc được hấp thu, mắt thấy mái tóc màu xanh biếc vì hút đầy huyết tinh mà hóa thành đỏ tươi, tộc nhân đang ngẩn người lúc này mới bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Trong tộc không phải tất cả đều là linh giả, có không ít người không đủ linh lực, cũng có người linh lực trở nên suy yếu, giờ phút này toàn bộ người vô tội đều bị Tiêu Tự hút hết máu tươi mà chết, có trưởng lão muốn tiến lên đem hắn tiêu diệt thì lại bị tông chủ Lăng Vân ngăn cản.

Mới một khắc hân hoan vui vẻ, tất cả mọi người đều đang cười nói ăn mừng, chỉ trong phút chốc hết thảy đều bị nghiền nát.

Lăng Vân cố gắng ngăn cản nhưng Tiêu Tự không thể dừng lại, không muốn tổn thương hắn, Lăng Vân chỉ có thể đem hắn vây hãm, nhưng chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Tiêu Tự bị thất khống đã giết chết hơn mười người.

Mười ba tánh mạng, tang thương đầy máu. Tiêu Tự bị bắt, thảm cảnh trước mắt đầy thê lương, dưới tiếng gào thét nguyền rủa của tộc nhân, Tiêu Tự ngã vào lòng Lăng Vân. Chỉ trong nháy mắt, từ hỉ sự rơi xuống tuyệt vọng. Tất cả những gì Tiêu Tự nhìn thấy nghe thấy chỉ là tộc nhân chửi rủa, thịnh nộ, chán ghét, khinh rẻ…

Mười ba người đều oan uổng mà chết, máu của tộc nhân làm sao để bồi thường? Thân là ma vật vì sao lại tồn tại trong tộc? Tông chủ Lăng Vân như thế nào lại có thể cùng ma vật lập khế đính ước? Ma vật này dính máu tộc nhân, người nào có thể khoan dung?

Ma vật cuối cùng cũng là ma vật, há có thể cùng nhân loại làm bạn? Bản tính ác độc, không thể lưu lại hậu thế….

Không thể lưu lại hậu thế…..

Lăng Vân một lòng bảo hộ, không tiếc cùng tộc nhân tranh chấp, nhất định cùng Tiêu Tự rời đi. Nhưng trước khi ly khai lại phát hiện Tiêu Tự tự sát trong phòng, thi thể đã sớm lạnh như băng.

Thi thể nằm trong vũng máu trở về nguyên hình hoa tinh, mái tóc xanh biếc nhiễm đầy máu tươi, đúng là diễm lệ nói không nên lời, khuôn mặt tái nhợt, tĩnh lặng như đang ngủ say, chỉ có bên môi vẫn mang theo một tia cười yếu ớt.

Nợ máu trả bằng máu.

Hắn lấy cái chết để xoa dịu cơn thịnh nộ của tộc nhân, chỉ vì thanh danh của tông chủ Lăng Vân, chỉ vì Xích Diêm tộc cần một người tông chủ.

Một ngày kia, trong Xích Viêm cung vang lên tiếng thét bi thảm xuyên thấu trời xanh, không người nào có thể quên. Rồi sau đó tông chủ Lăng Vân rời đi, một nửa các trưởng lão cũng bỏ theo, khiến Xích Diêm tộc càng ngày càng suy tàn.

“Sau đó Liệt Diễm tộc được lập ra. Lăng Phong tiếp nhận chức vị tông chủ của tộc ta, định hạ trăm năm chi ước của hai tộc. Từ khi Lăng Phong tạ thế, cái tên Lăng Vân không còn hiện hậu trên thế gian.” Lời nói của Long Phạm bình thản thong thả, từng việc được lặp lại, Lăng Lạc Viêm nghe hắn tự thuật, ánh mắt bất giác nhìn về phía bên trong biển mây.

Lăng Vân oán hận Xích Diêm tộc, ẩn cư ở đây, hết thảy đều là vì Tiêu Tự. Người mình yêu thương đến khắc cốt ghi tâm bị bách chí tử, nếu là hắn, chỉ sợ không chỉ là oán hận. Thử nghĩ nếu có một ngày Long Phạm bị thế nhân chán ghét khinh thường, bị người đời không dung tha, hắn sẽ như thế nào? Ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh, Lăng Lạc Viêm mỉm cười, “May mà người ta yêu cường đại hơn kẻ khác, sẽ không lưu lại một mình ta trên đời.”

Phỏng đoán này sẽ không bao giờ trở thành sự thật, tế ti của hắn đủ cường đại, sẽ không khiến hắn nếm đến mùi vị mất mát bi thương, hắn cũng không mong vì tình mà đau khổ.

“Tất nhiên sẽ không lưu ngươi lại một mình, như vậy làm sao ta có thể yên tâm.” Long Phạm vuốt ve mái tóc của hắn, khẽ hôn lên môi Lăng Lạc Viêm, “Lạc Viêm lúc nào cũng phải ở trong tầm mắt của ta.” Bắt đầu từ ngày nhất định phải có Lạc Viêm, hắn không bao giờ muốn buông tay.

Tiêu Tự là vì Lăng Vân mà chết, lại khiến Lăng Vân cô độc một mình nơi hậu thế, sống không bằng chết. Nếu là quyết ý sát cánh thì không nên dễ dàng buông tha cho nhau.

Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm sánh vai mà đứng, hai mắt nhìn nhau có đồng dạng ăn ý, mặc kệ thói đời biển đổi như thế nào, thiên kiếp có thật giáng xuống thế gian hay không, bọn hắn hai người đều sẽ không buông tay đối phương.

Trên đỉnh Tục Tuyết các, Lăng Vân như bị lời nói của Long Phạm kéo về quá khứ, si ngốc chăm chú nhìn dưới chân, biển mây không ngừng biến ảo, như có thể tìm thấy tận sâu trong đáy lòng bóng dáng của người kia, dung nhan ấy, nụ cười ấy….Vì hắn mà chết, chính xác như Long Phạm đã nói, Tiêu Tự là vì hắn mà chết, kỳ thật hắn đã sớm biết rõ.

Hắn là tông chủ nhưng không màng đến tánh mạng tộc nhân, hắn muốn chính là người kia trong lòng tràn đầy nhu tình đối với hắn, người vì hắn mà chết. Lúc này nhắc lại, mấy trăm năm qua không ngừng vùi lấp biệt ly ai oán nhưng vẫn không thể nào lãng quên, đau đến hắn thầm nghĩ muốn hủy diệt hết thảy những gì đang chứng kiến trước mắt.

Cái gì là Xích Diêm tộc, cái gì là Liệt Diễm tộc, nếu hắn không phải là tông chủ thì Tiêu Tự sẽ không vì hắn mà chết, hắn còn cần những thứ này để làm gì?!

Thân ảnh nhảy lên bị mây mù xung quanh bao lấy, tung ra chưởng lực, Tục Tuyết các trong nháy mắt sụp đổ, phảng phất như tuyết đọng rơi xuống, trên đỉnh bị chưởng lực của Lăng Vân phá nát, đỉnh tháp dần dần sụp xuống khắp tứ phía. Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhảy lên giữa không trung, chỉ nhìn thấy lầu các dưới chân đang sụp xuống, trong tai tràn đầy tiếng thét bi ai của Lăng Vân cùng tiếng nổ rền trời.

Người của Liệt Diễm tộc nghe tiếng động liền từ trong sơn cốc chạy ra, nhìn lên đỉnh núi chỉ cảm thấy như có vật gì đó nổ tung trong làn mây mờ ảo, tiếng thét tràn đầy bi ai đau xót từ trên núi truyền xuống. Lầu các sụp xuống chấn động khắp núi, nơi nơi giăng kín bụi mù, bất luận suy đoán như thế nào đều không thể biết ở trên đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì lại có động tĩnh lớn như vậy.

Đám người Phùng Hoài cùng Xích Diêm tộc từ trong nội đường chạy ra bên ngoài, trước mắt nhìn thấy khiến tất cả mọi người không ngừng kinh nghi, tông chủ và tế ti muốn đi gặp mặt tông chủ Lăng Vân, vì cái gì lại trở thành như vậy?

“Để cho ta đi lên.” Ngay lúc này không biết từ nơi nào truyền đến một giọng nói, có người từ trong đám người bước ra, đúng là trưởng lão Quan Mão.

Quyết Vân ở bên cạnh lập tức nhớ tới lúc trước Quan Mão có gì đó khác thường, muốn nhờ tông chủ truyền lời nhưng cuối cùng lại không nói ra. Trưởng lão có tuổi đời dài nhất trong tộc đến tột cùng có việc gì muốn nói với tông chủ Lăng Vân?

Bởi vì mất đi linh lực mà ngày càng già yếu, nhưng ánh mắt của Quan Mão lại vẫn trong veo, chậm rãi bước ra nói với Phùng Hoài, “Cầu Phùng tộc trưởng đưa ta đi lên, ta có việc phải nói với tông chủ Lăng Vân.”

Mọi người xung quanh nghi hoặc nhìn hắn, lời nói chậm rãi đến tột cùng, người bên ngoài nghe ra lại cảm thấy vô cùng quan trọng, bị thái độ khác thường của Quan Mão ảnh hưởng, Phùng Hoài không biết như thế nào liền bất giác gật đầu, lúc sau mới nhớ tới bằng lực của hắn căn bản không thể đi lên Tục Tuyết các.

Đang muốn mở miệng thì Quan Mão đã ngẩng đầu dùng một ít linh lực còn sót lại truyền giọng lên trên, “Quan Mão cầu kiến tông chủ…..”

Ở trên núi, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm hạ xuống một nơi bằng phẳng, trước mắt chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát, muốn phá hư thì không cần mất bao lâu nhưng muốn kiến tạo lại thì phải mất không ít thời gian. Lăng Vân đứng trên cảnh tượng đổ nát, bóng dáng đưa lưng về phía bọn hắn, trong mái tóc nhè nhẹ từng đợt bạc trắng lẫn lộn trong đó, theo bụi mù mà phất phơ.

Lời nói của Quan Mão hai người đều nghe thấy nhưng không ai trả lời, cho đến khi phía dưới lại tiếp tục truyền lên.

“Vì cái chết của Tiêu Tự, Quan Mão cầu kiến tông chủ……Ta biết người nào làm hại hắn…..”

Lời nói của Quan Mão dừng lại trong tai ba người, nhưng phản ứng của Lăng Vân là mãnh liệt nhất. Hắn nhảy đến vách núi thả xuống thang dây, trong tai dường như vẫn còn văng vẳng lời nói mới vừa rồi, Tiêu Tự bị người nào làm hại?! Hai tay hắn nắm chặt, nóng lòng muốn người dưới núi lập tức xuất hiện đem lời này nói ra minh bạch.

Lăng Lạc Viêm và Long Phạm ở một bên nghe được lời của Quan Mão cầu kiến không phải là mình, tông chủ trong miệng hắn chính là Lăng Vân.

Khi Lăng Vân nhận chức tông chủ, Quan Mão lúc đó cũng vừa trở thành trưởng lão thị phụng tông chủ Lăng Vân. Theo thái độ của Quan Mão, Lăng Lạc Viêm sớm phát giác có vài phần khác thường, chờ Phùng Hoài đưa Quan Mão lên trên núi, nhìn thấy bóng dáng của một người từng bước đi giữa bụi mù, không chỉ là Lăng Lạc Viêm, Long Phạm cũng cảm giác vài phần kinh ngạc.

Tục Tuyết các sụp đổ khiến cho vô số bụi mù phiêu tán dừng trên đầu vai của Quan Mão cùng mái tóc, sợi tóc đen huyền lộ ra mấy phần nhợt nhạt ánh kim, y bào xanh lam vẫn như ngày thường nhưng người trước mắt lại lộ ra chút gì đó tang thương có vài phần ung dung.

Giống như năm tháng lui ra, xóa đi hết thảy dấu vết thời gian, theo từng bước hắn đi đến, khuôn mặt đang dần chuyển biến, không còn tang thương, vẫn ung dung như trước, tuấn tú nhã nhặn, đôi mắt sáng ngời lại hàm chứa đắng cay, phảng phất như quý công tử, trên khuôn mặt trẻ tuổi toát lên nét bi thương nặng nề.

“Quan Mão bái kiến tông chủ.” Đối với Lăng Vân hắn chậm rãi quỳ xuống hành lễ.

“Quan Mão! Ngươi lúc trước nói cái gì? Tiêu Tự là bị người nào làm hại?” Hoàn toàn không lưu ý đến biến hóa của Quan Mão, Lăng Vân bước nhanh đến, nắm chặt đầu vai của hắn.

“Đúng vậy, hắn là bị người làm hại, chính là ta làm.” Quỳ trên mặt đất, trong đôi mắt của Quan Mão càng trở nên đau khổ. Vẫn là như thế, trong mắt tông chủ vẫn tồn tại Tiêu Tự kia, lúc trước những gì hắn làm là để tông chủ nhìn thấy rõ hơn. Trong mắt hắn Tiêu Tự là ma vật dơ bẩn, nhưng đối với tông chủ lại là tất cả.

Đầu vai bị nắm chặt thoáng chốc từng trận vỡ vụn đau đớn, Quan Mão ngẩng đầu, trước mắt vẻ mặt của Lăng Vân chính là năm đó hắn nhìn thấy, ngay trong ngày Tiêu Tự chết đi, tông chủ Lăng Vân ly khai, khi quay đầu nhìn lại người của Xích Diêm tộc, chính là tràn đầy thịnh nộ cùng oán hận như vậy.

“Là ngươi…..hại hắn?! Là ngươi giết hắn?” Không thể hình dung cảm thụ trong lòng, Lăng Vân tựa hồ cuối cùng đã tìm được nơi phát tiết hết thảy bi ai thịnh nộ. Nắm chặt đầu vai của Quan Mão, có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, tăng thêm lực trong tay, hắn thầm nghĩ lúc này làm cho người trước mắt sống không bằng chết.

“Tiêu Tự thật sự là tự sát mà chết, lời nói của Quan Mão chỉ là tượng trưng.” Long Phạm tựa hồ biết điều gì đó nhưng không nói ra toàn bộ, chỉ cùng Lăng Lạc Viêm đứng một bên.

Lăng Vân thoáng chốc quay đầu lại, “Tượng trưng? Ngươi biết cái gì, vì sao năm đó không nói?” Tiêu Tự thất khống hiện nguyên hình, khi hắn ngăn cản, Long Phạm vẫn không hề nhúng tay, lúc này nghĩ lại nếu khi ấy hắn cầu Long Phạm tương trợ, phải chăng Tiêu Tự sẽ không bị mất tự chủ mà tạo ra hậu quả như thế kia?

“Hắn nói, ngươi sẽ nghe?” Lăng Lạc Viêm ở bên cạnh Long Phạm khinh cười. Ngay từ đầu hắn đã nhìn ra Lăng Vân đối với Long Phạm kiêng kị, tế ti Long Phạm, một người gần như hoàn mỹ, bất luận kẻ nào ở vào địa vị của hắn đều cảm giác được áp lực, đương nhiên hắn không phải một trong số đó, hắn chỉ biết vì có được người như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo.

Lăng Vân nghẹn lời không thể nói tiếp. Từ khi kế thừa chức vị tông chủ, thân phận tông chủ làm cho hắn đối với sự tồn tại của Long Phạm hoàn toàn không thể thích nghi, cho dù tất cả sự vụ trong tộc đều nằm trong tay hắn nhưng tế ti Long Phạm lại như ám ảnh, vô hình tác động đến tất cả tộc nhân, làm cho hắn kiêng kị đồng thời cũng bắt đầu sinh ra căm hận.

Chẳng lẽ vì hắn cố chấp mà hại chết Tiêu Tự?

“Tông chủ không cần tự trách, hạ độc hại hắn chính là ta. Là ta ở nghi thức hạ độc vào rượu khiến ma vật hiện nguyên hình, tánh mạng tộc nhân là vì Quan Mão mà mất, Tiêu Tự tự sát cũng vì những lời ta đã nói.” Dường như không cảm giác bả vai đang đau đớn, Quan Mão quỳ trên mặt đất vẫn cất giọng bình tĩnh.

“Năm đó phát hiện Tiêu Tự không phải thường nhân, ta đã bẩm báo với tông chủ nhưng tông chủ lại bắt ta xem như không biết việc này. Không muốn nhìn thấy tông chủ và ma vật lập khế, ta âm thầm hạ độc vào rượu, đến ngày cử hành nghi thức quả nhiên Tiêu Tự hiện hình, bị độc kích thích làm cho bản năng nhìn thấy máu khó khăn áp chế. Khiến cho tộc nhân mất mạng, tuy ta không muốn nhưng Tiêu Tự không thể an thân trong tộc, vốn nghĩ rằng hết thảy sẽ khôi phục lại như ban đầu, lại không nghĩ tông chủ muốn đem hắn rời đi….”

Lăng Vân lúc trước kích động dần dần trở nên dịu đi, nghe lời Quan Mão nói, nghĩ đến năm đó, không biết hết thảy vì cái gì lại đến tình cảnh hôm nay. Quan Mão sở dĩ hãm hại Tiêu Tự chẳng phải vì hắn quá sơ suất, biết rõ các trưởng lão sẽ không dung tha ma vật tồn tại trong tộc, nhưng hắn lại tràn đầy mong chờ nghi thức lập khế, quên đi mặt khác.

Quan Mão tiếp tục nói, “Tông chủ muốn đem hắn rời đi, Xích Diêm tộc sẽ như thế nào? Ta thừa dịp không có ai ở đó đã tìm đến Tiêu Tự, nói cho hắn biết tông chủ đối với tộc nhân trọng yếu như thế nào, vốn định muốn hắn tự mình rời đi, không ngờ hắn lại….”

Sau khi Tiêu Tự tự sát, tông chủ đem người rời đi. Ngoại trừ làm cho càng nhiều người chết, hết thảy mọi việc hắn làm ra đều không vãn hồi được gì.

Quan Mão nói hết mọi chuyện trong quá khứ, vẫn xưng Lăng Vân là tông chủ, trong lòng chỉ vì tông tộc, Lăng Lạc Viêm ở một bên lại nhìn thấy rõ ràng Quan Mão nếu chỉ vì tông tộc sẽ không cảm thấy hổ thẹn với Lăng Vân. Quan Mão đối với ma vật chán ghét, đối với Liệt Diễm tộc phản cảm, nhưng thái độ đối với Lăng Vân….

Nói rõ hơn một chút, hắn đối với Lăng Vân cũng không phải chỉ là trưởng lão đối với tông chủ. Bỗng nhiên Lăng Lạc Viêm nghĩ tới Lâm Sở, lúc trước Quan Mão lựa chọn Lâm Sở để cho oán linh xâm nhập, ngoại trừ Lâm Sở là một người dễ dàng bị khống chế thì còn một điểm khác, chẳng lẽ Quan Mão nhìn thấy được quá khứ của mình trên người Lâm Sở?

Quan Mão nói xong, đem hết thảy dày vò dằn vặt đè nén dưới đáy lòng toàn bộ nói ra. Phía trên đỉnh núi nhất thời tĩnh mặc, Lăng Vân lòng tràn đầy đau xót thịnh nộ, hắn có thể vì Tiêu Tự mà đòi lại công đạo nhưng người đã mất đi thì làm sao vãn hồi?

Vô lực nâng tay lên, chưởng phong mang theo linh lực hướng tới Quan Mão đang quỳ gối trước mặt xuất ra. Quan mão ngẩng đầu, đúng là thần thái đang mỉm cười, “Nhiều năm không gặp, tông chủ một chút cũng không thay đổi.”

Chưởng lực trong tay Lăng Vân chợt nhiên dừng lại, nhìn thấy Quan Mão trước mắt chậm rãi hướng phía sau ngã xuống, Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm đến gần chỉ thấy khuôn mặt Quan Mão rất nhanh lão hóa, đôi tay như bộ xương khô khẽ nâng lên, gian nan để lại một câu cuối cùng đối với Lăng Vân.

“Quan Mão….thực xin lỗi tông chủ…..”

Nếu không phải hắn…..nếu không phải hắn đối với tông chủ….

Khép lại hai mắt, Quan Mão chung quy cũng không nói ra lời cuối cùng, kết cục đã sớm rõ ràng, bắt đầu kể từ năm đó.

“Hắn hao hết sức lực, bị oán linh phản lại, linh lực bị lưu thất, vốn không thể sống được bao lâu.” Long Phạm đối với Lăng Vân nói.

Quan Mão dùng linh lực cuối cùng còn sót lại để khôi phục diện mạo khi xưa, chính là năm tháng hắn cùng Lăng Vân trải qua ở Xích Diêm tộc….Mặc dù những gì hắn làm là không đúng, nhưng ai có thể khiển trách tình cảm của hắn đối với Lăng Vân, huống hồ, mối tình này chưa bao giờ được nói ra. Lăng Lạc Viêm điểm ra một đoàn viêm hỏa, nhìn thấy Quan Mão tiêu tán trong ngọn lửa phập phồng.

“Lăng Vân, ngươi còn oán hận Xích Diêm tộc?”

Đối với truy vấn của Lăng Lạc Viêm, Lăng Vân không hề trả lời, cách một tầng viêm hỏa, chỉ nghe thấy âm thanh của Lăng Lạc Viêm tiếp tục vang lên, “Bất luận ngươi nghĩ gì, bản tông chủ muốn nói cho ngươi biết Liệt Diễm tộc nhất định phải thuộc về ta.”

“Nếu ta không muốn đem Liệt Diễm tộc giao cho ngươi?” Lăng Vân lúc này không rõ tình cảm của mình đối với Xích Diêm tộc là loại nào. Là nơi hắn được sinh ra, đạt được linh lực, đến được tình ái, rồi mất đi người yêu….

Lăng Lạc Viêm còn chưa trả lời thì Long Phạm đã mở miệng, “Ta dùng một vật cùng ngươi trao đổi, chắc chắn tông chủ Lăng Vân sẽ đáp ứng.”

“Trao đổi? Có vật gì có thể sử dụng để trao đổi với Liệt Diễm tộc?” Lăng Vân không biết trên đời còn có cái gì đáng giá mà hắn muốn, điều đáng giá nhất đối với hắn ngay cả Liệt Diễm tộc cũng không thể so sánh, huống gì mặt khác.

Lăng Lạc Viêm cũng không hiểu Long Phạm đang nói đến cái gì, nghi hoặc quay lại, chỉ thấy trong đôi mắt thanh lam nhợt nhạt đang nhìn hắn hiện lên ý cười, “Lạc Viêm có nhớ bên trong Thư Trai?”

Lăng Lạc Viêm giật mình, không hề nghĩ tới đúng là như thế. Hoàn toàn kinh hỉ, hắn ở trên môi Long Phạm hôn lên thật mạnh, lúc này mới quay người đối với Lăng Vân thản nhiên nói, “Bản tông chủ dùng Tiêu Tự trao đổi với ngươi.”