Nhật Xuất Đông Phương

Chương 49: Phần thắng ban đầu

- Vậy là Vân đạo trưởng đang ảo não, không đổi được quyền cao chức trọng của Đông Phương gia ta cho nên rất tiếc nuối?

Bắc Thần Vương nhìn Vân Nhai Tử trong giây lát, rồi hướng nhìn Cữu:

- Nếu Đông Phương Công chúa chịu quy hàng, vị trí Thừa tướng này sẽ không có người thứ hai được chọn.

- Thật không?

- Trẫm nói là làm!

- Nếu ta không hàng thì sao?

- Việc này... Đông Phương Công chúa cần gì phải làm cho chuyện quá căng?

- Đến lúc ta giao ra cái binh quyền nho nhỏ này, e rằng Bắc Thần Vương sẽ không nói vậy nữa nhỉ?

- Sao có thể chứ?

Lúc đang nói chuyện thì Nam Cung Ngọc Thiềm thúc ngựa tiến đến bên cạnh Bắc Đô Lan, nói:

- Hoàng thượng, ta loáng thoáng nghe được một vài tiếng động ở mặt sau khe núi này, phỏng chừng toàn bộ nhân mã của Đông Phương Cữu đều đến đông đủ rồi. - Đè giọng xuống cực thấp, nói tiếp:

- Cách nơi này không xa có một khe núi mỏ ưng*, ta mang theo một nhóm nhân mã dẫn nàng ta đi vào, Hoàng thượng phái ba vạn nhân mã đuổi theo sau chặn nàng lại. Với hai mặt đánh gọng kìm, nàng có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát! Cho dù may mắn chạy thoát, đại quân của Hoàng thượng vẫn có thể tiêu diệt quân chủ lực của bọn chúng nhờ vào kế điệu hổ ly sơn này, về sau có tái chiến cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Không biết ý Hoàng thượng thế nào?

(*) khe núi hình mỏ chim ưng

Bắc Đô Lan trầm tư cân nhắc giây lát, lại quay đầu nhìn Vân Nhai Tử. Đạo nhân vuốt chòm râu, gật đầu.

- Ngươi có nắm chắc không?

- Hoàng thượng yên tâm, ta biết tử huyệt của nàng ở đâu.

Nam Cung Ngọc Thiềm nói xong, bày ra tư thế nắm chặt quyền.

- Đông Phương Công chúa, ba năm trước được ngươi nhường lại người yêu, Nam mỗ thật cảm kích vô cùng! Khổ nỗi vẫn luôn không có cơ hội nói lời cảm ơn với ngươi, hôm nay xem như toại nguyện.

Dù Nam Cung Ngọc Thiềm đã không còn ngang ngược, nhưng vẫn không thấy vẻ gì là khiêm cung lễ phép.

- Ngươi mãi quốc cầu vinh, bây giờ sống rất là tự tại.

- Ơ, Đông Phương Công chúa nói vậy là sai rồi! Xu cát tị hung* cải tà quy chính là bản tính của con người, sao ta có thể ngoại lệ chứ?

(*) xu cát tị hung: theo cái lợi, tránh cái hại

- Đối với Nam Cung ngươi mà nói, xem ra vô sỉ chính là một loại bản tính?

Vẻ mặt Nam Cung Ngọc Thiềm lập tức biến đổi:

- Đông Phương Cữu, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

- Ồ? Rót một chén rượu phạt để ta nếm thử xem?

- Hừ! Ta vô sỉ? Ngươi cho rằng họ Đông Phương ngươi nhân nghĩa sao? Ngươi cư nhiên lấy thân nữ tử mà liên tiếp dây dưa với Sở Thất công chúa, còn diệt vong gia quốc của nàng bắt nàng làm nô lệ, làm nhơ nhuốc tấm thân trong sạch của nàng, dùng thủ đoạn dâm loạn với Trưởng tỷ đến nỗi Ông trời cũng diệt vong ngươi! Ngươi vẫn không biết hối cải?!

Sắc mặt Đông Phương Cữu chuyển từ trắng sang xanh, hàm răng nghiến chặt "kẽo kẹt", nhìn chằm chằm Nam Cung Ngọc Thiềm như hận không thể nuốt sống đánh chết hắn. Mà Nam Cung Ngọc Thiềm vẫn đang phóng ác ngôn:

- Lấy hiếu nghĩa làm cớ mà giết cha hành thích vua, mượn chữ trung mà mưu triều soán vị, mượn cớ vì tình mà nhục thê dâm tỷ, Đông Phương Cữu ngươi lừa gạt thiên hạ để cầu vinh hoa, có mặt mũi nào mà nói hai chữ "vô sỉ"? Nếu luận về vô sỉ thật sự, ai có thể sánh ngang với ngươi chứ hả?

Đông Phương Cữu không nhịn được nữa, không chờ hắn nói hết mà đã đá chân vào chiến mã, giơ đao hướng về phía Nam Cung Ngọc Thiềm. Nam Cung Ngọc Thiềm sớm đã có chuẩn bị, vung trường kiếm lên, bình tĩnh nghênh tiếp nàng.

Thứ nhất Nam Cung Ngọc Thiềm đang dẫn dụ, thứ hai là võ công vốn không địch lại Đông Phương Cữu, vì vậy qua hơn mười chiêu, hắn liền giục ngựa chạy về hướng ngã ba. Đông Phương Cữu nổi giận đùng đùng, chưa suy nghĩ nhiều, liên tục thúc ngựa đuổi theo.

Khổng Nhậm ở sau lưng nàng vội kêu:

- Cẩn thận có bẫy!

Không thấy nàng trả lời, vội vã phân phó một tên phó tướng bên cạnh dẫn mấy chục kỵ binh phóng nhanh đuổi theo.

Nam Cung Ngọc Thiềm dựa theo kế hoạch đã định sẵn, dọc đường vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng sẽ tiếp Cữu vài chiêu, dụ nàng đi về hướng khe núi mỏ ưng. Sau khi vào khe hẹp sâu kia thì giảm tốc độ lại, đi ngược dòng một con suối trong. Còn ba vạn nhân mã mà Bắc Đô Lan chọn ra rất nhanh đã chạy tới, cũng tiến vào khe núi, hai đầu chặn Đông Phương Cữu cùng với mấy chục kỵ binh của nàng.

Lúc này Nam Cung Ngọc Thiềm mới thả lỏng nét mặt, bày ra bộ mặt như đạt được gian kế:

- Chậc chậc chậc... Đông Phương Công chúa vẫn dễ kích động như vậy, nóng nảy dễ nộ như thế, sao có thể thành đại sự? Sớm đã không còn là thiếu niên mười mấy tuổi, phải sửa tính này mới phải chứ? Chẳng trách ngươi không địch lại Bắc Thần Vương, chỉ nói riêng lòng dạ độ lượng đã kém xa rồi.

- Phải không?

Đông Phương Cữu cũng dừng ngựa, treo trường đao sang một bên, giương mắt nhìn hắn:

- Ngươi rất bằng lòng làm cẩu cho hắn nhỉ? Nói tốt cho hắn không ít rồi.

- Ha ha ha, như ngươi nói đi! Đông Phương Cữu ngươi đã chết đến nơi rồi, hãy cứ nói cho thống khoái! Ta thay mặt Thất công chúa thăm hỏi ngươi! Kể từ lúc ngươi tặng nàng cho ta cách đây ba năm, những ngày qua nàng sống khoái hoạt biết bao nhiêu! Vinh hoa phú quý, ta cho nàng tuyệt đối không thua ngươi một phần! Hiện tại tiểu Thế tử của bọn ta đều có thể gọi cha rồi đấy! Ngươi một nữ nhân yếu đuối mà còn muốn lật trời hả? Ha ha! Giấc mộng này hơi quá đẹp rồi!

Cữu vẫn bình tĩnh nghe hắn nói lớn cười to nước miếng tung bay. Đến khi Nam Cung Ngọc Thiềm dừng một chút, nàng mới nói một câu như không có việc gì là to tát:

- Nam Cung Ngọc Thiềm, không ngờ ngươi còn quá trẻ mà đã có chứng thần kinh, mấy năm qua làm khó ngươi rồi.

Nam Cung Ngọc Thiềm ngây người, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên, một bên sườn núi truyền đến tiếng còi sắc bén. Đông Phương Cữu câu khóe môi:

- Xin lỗi, không hầu chuyện được nữa!

Vừa dứt lời đã thi triển khinh công vọt lên trên, đạp lên khối đá cây cối nhô ra bên vách núi để mượn lực, nhún vài cái đã nhảy tới đỉnh núi. Mấy chục kỵ binh đi cùng nàng cũng nháo nhào bỏ ngựa, cùng nhau vận nội công rời khỏi khe núi.

Mà ở chỗ núi thấp, Bắc Đô Lan cho nổi trống trận, dẫn theo đại quân xung phong tiến lên, nhưng lúc chuyển qua khe núi thì phát hiện mặt sau rỗng tuếch! Khổng Nhậm mang khôi giáp thật dày bao kín toàn thân, kính hộ tâm to bằng chậu rửa mặt, phần mặt cũng dùng tấm lưới sắt bao lại, thúc một con kiện mã chạy còn nhanh hơn thỏ! Hoá ra những động tĩnh nghe được trước đó đều là do hắn kêu một nhóm quân sĩ gõ lên hòn đá nắm kéo cành cây để bắt chước tiếng vó ngựa và âm thanh áo giáp va chạm, mượn khe núi hồi âm để phóng đại tiếng vang mà thôi!

- Này!! Họ Bắc! Ngươi đã bị tiểu tử Nam Minh kia dẫn vào mê hồn trận rồi! Ngươi mau tới dập đầu Khổng gia của ngươi, ông Khổng Nhậm đây sẽ thử suy xét nhận ngươi làm nhi tử!

Khổng Nhậm vừa chạy vừa la lớn chọc cho Bắc Đô Lan giận sôi máu. Thế nhưng bọn họ đều là kỵ binh, nếu chạy trốn thì mấy chục vạn đại quân của Bắc Đô Lan làm sao đuổi kịp được. Chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại vài tiếng cười nhạo vang vọng trong thung lũng. Không chỉ có Bắc Đô Lan, đến cả Vân Nhai Tử cũng xanh mặt:

- Chúng ta trúng kế rồi! Không biết Nam Cung Tước gia có bảo đảm an nguy được không!

- Cứ để gia hỏa tự cho là đúng kia tự cầu phúc đi! Không tránh được phải tổn thất ba vạn nhân mã của trẫm rồi! Chết là tốt nhất! Đỡ phải trẫm thấy hắn là tức giận!

Bắc Đô Lan chưa bao giờ bị thiệt thòi như thế này, sớm đã tức đến nổ phổi.

Khi Nam Cung Ngọc Thiềm nhận ra tình huống không đúng thì đã muộn. Trong khe núi chật hẹp, nhóm kỵ binh theo Đông Phương Cữu chỉ còn lại mấy chục con ngựa, mưa tên cùng với đá núi lần lượt rơi xuống từ đỉnh hai bên sườn núi, khe mỏ ưng nhất thời trở thành một toà địa ngục trần gian. Toàn bộ ba vạn nhân mã đi theo chặn Đông Phương Cữu đều đã tiến vào trong khe núi, đường lui đã bị đá lớn và cây gỗ lấp kín. Lúc này đã hoàn toàn không có đường quay đầu. Bọn kỵ binh tầm thường này không có bản lĩnh như nhóm người của Đông Phương Cữu, ào ào bỏ mạng dưới loạn tiễn và đá lăn. Trong khe núi, tiếng kêu gào thảm thiết, âm thanh khóc đau liên tục vang vọng.

Nam Cung Ngọc Thiềm đang gian nan leo lên sườn núi, bất thình lình bị một cục đá to bằng đầu người đánh trúng bả vai, kêu rên một tiếng đau đớn, dựa thân người vào một khối núi đá. Thế nhưng ở bên sườn núi đối diện lập tức bắn mưa tên liên tục, buộc hắn phải cắn răng tiếp tục tìm chỗ tránh né. Trông chật vật biết bao!

Trên đỉnh núi, Đông Phương Cữu đứng khoanh tay, cười khẩy nhìn người ngã ngựa đổ ở phía dưới. Thiều Tri Khiêm ở bên cạnh chỉ huy nhóm binh sĩ Đông Khởi liên tục bắn cung và đẩy tất cả đá núi lớn nhỏ xuống sườn núi. Hắn tranh thủ rảnh rỗi một chút tiến đến phía trước Cữu hỏi:

- Hoàng thượng, sao lại là Nam Cung Ngọc Thiềm vào khe mỏ ưng này trước?

- Ban đầu ta định dẫn Bắc Đô Lan tới, không ngờ tên Nam Cung lại muốn sử dụng kế điệu hổ ly sơn này. Hắn đã thông minh như vậy, ta cũng chỉ đành thuận theo ý hắn, nếu không, chẳng phải sẽ cô phụ thịnh tình của hắn sao.

- Hừ! Thông minh quá sẽ bị thông minh hại!

Thiều Tri Khiêm cười lạnh rồi lại tiếp tục chuyên tâm chỉ huy tác chiến. Phía bên kia, Nam Cung Ngọc Thiềm bị đánh trúng mấy lần, áo giáp áo bào trên người sớm đã ướt sũng mồ hôi và máu. Đột nhiên, một mũi tên bắn trúng bàn tay hắn, đâm xuyên qua lòng bàn tay. Nam Cung Ngọc Thiềm kêu gào tê tâm liệt phế:

- A!! Đau!!!!

Đông Phương Cữu nhìn chằm chằm hắn, vận nội công, giọng nói vang vọng cả thung lũng:

- Mới trúng một mũi tên đã kêu đau? Có biết tư vị của vạn tiễn xuyên tâm chưa?

Sắc mặt Nam Cung Ngọc Thiềm trắng bệch, từng giọt mồ hôi lớn từ trán trượt xuống, không ngừng đổi vị trí tránh né ở giữa vách núi.

- Nam Cung Ngọc Thiềm, nhớ cho kỹ bài học lần này, kiếp sau đầu thai, chớ mưu toan cướp đoạt thứ không thuộc về ngươi!

Nói xong, Cữu chìa tay, thị vệ bên cạnh dâng cung ngọc lên. Rút một mũi tên từ túi đựng tên, dựng cung bắn tên. Một tiếng rít gió vang lên, Nam Cung Ngọc Thiềm không kịp phản ứng, nhưng được một bàn tay chợt kéo đi, tránh được một kích trí mạng này. Mũi tên xuyên qua tai phải của hắn:

- A!!!!!!

Tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng giữa thung lũng một lần nữa, mà người kéo hắn chính là Vân Nhai Tử, ông ta quay đầu liếc nhìn Đông Phương Cữu trên đỉnh núi, sau đó thi triển khinh công dẫn theo Nam Cung Ngọc Thiềm rời khỏi khe núi.

- Hoàng thượng, cần đuổi theo không?

Cữu đưa cung cho thị vệ, nhìn Vân Nhai Tử và Nam Cung Ngọc Thiềm đang đi xa, nói:

- Không cần, thoát một lần, không thoát được nhiều lần. Ta cũng không có thời gian dây dưa với loại người này. Tình hình chiến đấu thế nào?

- Bẩm Hoàng thượng, ba vạn quân Bắc Thần đã bị bắn chết toàn bộ!

- Tốt!

Cữu nhìn đống thi thể ở bên dưới khe núi, dòng nước trong đã bị nhiễm thành con sông máu.

- Đánh chuông đi. Nếu xác định Bắc Thần không có tình huống gì khác lạ thì cho người xuống phía dưới thu hết tên mới lại!

- Vâng!

- Một trận hao tổn mấy chục con ngựa tốt của ta, thật là đau lòng mà!

Cữu lẩm bẩm, khẽ lắc đầu.

Trong quân doanh Đông Khởi, Tây Môn Hồng Tuyết nhàn nhã bưng tách trà uống từ từ, nghênh đón vẻ mặt vui mừng của Khổng Nhậm cùng với biểu tình buông lỏng của Cữu. Giọng nói của Khổng Nhậm lớn đến nỗi còn chưa bước vào quân trướng mà đã nghe thấy tiếng:

- Hà hà! Tên Bắc Đô Lan kia, sắc mặt xanh mét, ta còn tưởng hắn có thể sẽ không mắc câu, ai ngờ Nam Cung Ngọc Thiềm giúp một tay. Trận đầu đã giải quyết ba vạn, đối với chúng ta mà nói, đây gọi là kỳ khai đắc thắng*!

(*) kỳ khai đắc thắng: vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã

- Ai binh tất thắng*, chúng ta cũng không nên khinh thường.

(*) ai binh tất thắng: quân bị đau thương nhất định sẽ vùng lên chiến thắng

Cữu nói, xốc mành tiến vào, ngẩng đầu lên, lập tức sững sờ. Bên cạnh Tây Môn Hồng Tuyết chính là Sở Thiên Hi một thân áo trắng. Thấy nàng bước vào, Thiên Hi căng thẳng, mím môi, thấp thỏm nhìn nàng. Vậy mà Cữu lại cúi đầu ngay tức khắc, không nói hai lời đã quay người buông mành đi ra ngoài. Khổng Nhậm ở bên cạnh ngây ngốc:

- Đây, đây là sao...

- Cữu! - Hồng Tuyết gọi nàng và định đi theo, bị Thiên Hi ngăn lại:

- Vô ích thôi.

- Nhưng mà...

Hồng Tuyết muốn nói lại thôi, nhìn gương mặt cực kỳ tiều tụy của Thiên Hi mà thở dài:

- Có lẽ ta không nên gọi ngươi tới.

- Thiên Hi, Cữu nàng...

- Ta biết, ta biết chứ. Sao ta có thể không hiểu nàng đây?

Ánh mắt ảm đạm của Thiên Hi càng tăng thêm vài phần âm u, rồi lại miễn cưỡng vực dậy tinh thần mỉm cười an ủi Tây Môn Hồng Tuyết.

Dùng qua bữa cơm tối trong doanh trại, Cữu đến lều của Lâm Lang ngồi một lát. Vẫn là bàn thờ bồ đoàn, Lâm Lang cũng không nói nhiều, chỉ lo niệm kinh Phật. Bởi vì vẫn chưa có tin tức của Đông Phương Thứ, Cữu có chút cảm thấy không có lời để nói, chỉ ngồi một chút liền đi ra.

Vòng về trướng chủ soái, vừa lúc Hồng Tuyết đang ở đó xem bản đồ địa thế trên bàn. Hồng Tuyết ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi:

- Đi thăm Trưởng công chúa rồi?

- Ừ.

Cữu trả lời, ngồi lên ghế chủ soái, dùng một tay đè cổ xoay đầu. Hồng Tuyết hất hất cằm:

- Trưởng công chúa có vẻ không muốn trở lại hồng trần vất vả này nữa, chỉ một lòng hướng Phật.

Cữu im lặng giây lát mới nói:

- Việc cấp bách hiện giờ là tìm Thứ nhi về.

- Vậy... Thiên Hi... ngươi cảm thấy...

- Ta không muốn nhắc đến người này.

Cữu dứt khoát cắt ngang Hồng Tuyết đang cố gắng đề cập tới người kia, nàng nhắm mắt lại, bày tỏ thái độ kiên quyết. Hồng Tuyết bất đắc dĩ, đành phải chuyển đề tài nói:

- Ngày hôm nay đã thắng một trận, qua hai ngày nữa có thể Bắc Đô Lan sẽ trở lại, ngươi có cách lui địch không?

Lúc này Cữu mới mở mắt ra, rướn người về phía trước chỉ lên bản đồ quân sự:

- Trận đánh ở khe mỏ ưng, Bắc Đô Lan xem như là ăn thua thiệt, về sau hắn sẽ ngã một lần học khôn, không tùy tiện tách nhóm đại quân của hắn nữa mà sẽ thống nhất hành động, cũng tránh những khu vực địa hình phức tạp ở phía Tây và chuyển sang khu vực địa hình rộng mở ở phía Đông. Đối vối đại quân đông đảo bọn chúng thì tấn công lẫn rút lui đều có lợi.

Cữu vừa nói vừa chỉ từng khu vực tương ứng cho Hồng Tuyết xem. Mà Hồng Tuyết cũng tới đứng bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn chăm chú theo những chỗ nàng chỉ.

- Trận này mặt ngoài xem như chúng ta giấu diếm thực lực cũng như đả kích nhuệ khí của đối phương. Nếu trận thứ hai vẫn dùng mưu lược chiến thuật thì sẽ tạo thành sự chênh lệch thực lực giữa hai phe. Chúng ta không dám chính diện nghênh địch cũng là đả kích không nhỏ đối với sĩ khí của binh lính chúng ta. Vì vậy trận thứ hai này nhất định phải thực sự đánh một trận, hơn nữa chúng ta còn phải dùng thương vong ít nhất để đổi lấy phần thắng nhiều nhất, như vậy thì...

Vẫn đang nói, có người vén mành tiến vào, Cữu cũng không để ý, nhìn lướt qua, nhưng lại là thân ảnh mà nàng không muốn thấy.

Lúc Thiên Hi bước vào thì thấy Cữu và Hồng Tuyết đang thân mật ghé vào nhau bàn chuyện trước bàn, nàng ấy không có ý cắt ngang, định lùi một bên chờ các nàng nói chuyện xong. Không ngờ Cữu ngừng lại, môi mấp máy, bật ra hai chữ vô cùng nhẹ:

- Ra ngoài.

Tây Môn Hồng Tuyết hơi nghiêng đầu, ánh mắt chuyển từ bản đồ lên mặt Cữu, giống như không thể tin được. Mà gương mặt Thiên Hi cũng đỏ lên, có chút khẩn thiết mở miệng:

- Cữu...

- Kêu ngươi đi ra ngoài!

Lúc này đây âm thanh rõ rõ ràng ràng, phun ra từng chữ từng chữ, hơn nữa còn nhìn thẳng mắt Thiên Hi. Thiên Hi đỏ cả vành mắt, vẫn đang cố gắng lần cuối:

- Cữu, nàng nghe ta nói, ta muốn giúp nàng.

- Kêu ngươi đi ra ngoài không nghe à?!!!

Quát to một tiếng, Đông Phương Cữu trừng mắt, vung tay đẩy toàn bộ sách và bản đồ trên bàn xuống đất, cắn chặt răng thở hổn hển. Sở Thiên Hi không nói thêm gì nữa, hơi ngẩng mặt nhìn vẻ mặt hung ác của Cữu, lệ trong mắt như sắp tràn mi, đứng yên chốc lát, sau đó lui từng bước về phía cửa quân trướng, lắc đầu, xoay người ra ngoài.

Thấy Thiên Hi chạy ra, Tây Môn Hồng Tuyết kinh ngạc nhìn Cữu:

- Ngươi, ngươi làm gì vậy... Thiên Hi nàng ấy...

Nhất thời không nói được gì, chán nản ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đặt bàn tay đỡ trán, nặng nề thở dài. Còn Đông Phương Cữu nhìn chằm chằm chỗ nào đó ở trước mắt, ánh mắt vô thần, không biết đang nghĩ gì.

Hai ngày sau, đã cùng Khổng Nhậm thương lượng xong cách đối địch, Cữu mang theo quân mã một lần nữa bày trận đối đầu Bắc Đô Lan. Lúc này đây Bắc Đô Lan thận trọng hơn nhiều, không dẫn theo toàn bộ nhân mã mà chỉ chọn ra một nửa để bày trận.

Sau khi hai bên chạm mặt, không nói nhiều lời dư thừa nữa, trực tiếp chém giết tại chỗ. Đậu Quảng và Thiều Tri Khiêm đều là dũng tướng, tuy kém về số người nhưng khí thế tuyệt đối không kém ai. Điều này vô hình trung càng tiếp thêm dũng khí cho binh lính, càng thêm can đảm, quyết tử liều chết. Ngay sau chiến trường, Cữu ngồi trên ngựa trầm tĩnh quan sát tình hình trận chiến.

Đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Ngọc Thiềm bên trong hỗn chiến, trên đầu và tay đều bị quấn băng gạc thật dày. Cữu hơi ngạc nhiên, không biết hắn bộ dạng này còn muốn đến tiền phương làm gì. Nam Cung trực tiếp chạy đến chỗ nàng, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn. Đến chỗ cách ba trượng thì bị thị vệ bên người Cữu thúc ngựa tiến lên cản lại. Hắn cũng không đi tiếp mà chỉ nhìn Cữu nói:

- Ngươi không muốn nhìn xem Thất công chúa hiện tại thế nào à?

Cữu thở hắt một cái, vô vị nghiêng đầu:

- Nam Cung Ngọc Thiềm, đừng nhắc người này với ta nữa, càng đừng tưởng rằng nàng chính là uy hiếp của ta. Không nói tới bây giờ nàng đang ở trong hậu doanh của ta, từ nay về sau nàng đã không liên quan gì tới ta nữa, sớm đã không phải là người ta xem trọng!

Nam Cung Ngọc Thiềm sửng sốt mở lớn đôi mắt, đảo mắt rất nhanh, phân rõ thật giả trong lời nói của Đông Phương Cữu. Thế nhưng lại có một âm thanh khàn khàn già nua tiếp lời Cữu:

- Chẳng biết, người này có tính là người mà ngươi xem trọng không đây?

- ------