Nhĩ Dữ Thanh Phong Minh Nguyệt

Chương 33: 33: Lại Một Năm Nữa Xuân Đến Phần 3

Thư Nguyệt nhìn Cảnh Kha ra ngoài, gọi gã sai vặt lại: "Ngươi đi tìm hiểu xem, Âu Dương Lan Thương và Tống Thanh Phong đang làm sao." Gã sai vặt tuân lệnh đi ra ngoài lại bị nàng ta gọi lại: "Âm thầm tìm hiểu."

Gả sai vặt rất nghe lời, ở ngoài cửa Tống Thanh Phong ngồi một đêm rồi trở về hồi bẩm: "Sáng sơmhôn nay, Âu Dương Lan Thương từ chỗ ở trước đây của hắn ra ngoài; sau đó một lúc thì Tống Thanh Phong cũng từ chỗ ở của nàng ta ra ngoài."

Thư Nguyệt thầm rõ, hai người này quả nhiên đang giận nhau.

Đi thôi! Gã sai vặt lui ra.

Nàng ta không phải loại người hay xen vào việc của người khác, nàng ta chỉ biết những gì đang xảy ra trong lòng mình, không để ý đến những người khác.

Xiêm y trên người khó coi đến thế sao? Một hai phải chịu đựng cơn giận không đâu của Cảnh Kha.

Lại nghĩ, không đúng.

Tống Thanh Phong hòa ly, chắc chắn sẽ bị đưa vào trong phủ, nàng ta vào trong phủ chẳng phải sẽ càng lộn xộn hơn sao? Đám thiếp thất trước mắt này đã khiến người ta đủ đau đầu rồi.

Nàng ta cân nhắc hồi lâu, nàng ăn mặc kỹ càng rồi đi ra ngoài.

Cảnh Kha đang ở trong vườn cho cá ăn, cá trong ao đang vui đùa, nhìn thấy thức ăn rơi xuống càng thêm mừng rõ.

Ngón tay Cảnh Kha thon dài, lúc thả thức ăn cho cá mang lại cảm giác ném bạc xa hoa lãng phí.

Thư Nguyệt không lên tiếng đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Cảnh Kha quay đầu liếc nhìn nàng ta một cái, vươn tay nhéo má nàng, thấy nàng không tránh cũng không cười, thấp giọng hỏi nàng ta: "Làm gì xấu hổ sao?"

Thư Nguyệt cố nhịn cười, lỗ mũi hừ một tiếng.

"Đây là bộ mặt của nàng sao?" Cảnh Kha rất hiếm khi gây gổ với Thư Nguyệt, Thư Nguyệt là người bao dung, khi tức giận chỉ cần cười nói vào câu, nàng ta sau một đêm sẽ không giận nữa.

Thư Nguyệt cách xa hắn ta một chút, chỉ vào cái sân xa xa: "Nhìn thấy không, hôm này chủ nhân của phòng thư hai của ngài đã ngày thứ ba không ăn cơm rồi.", lại chỉ một chỗ khác: "Người thứ năm và sáu của ngài đang bị chèn ép."

Ồ.

"Vậy phải làm sao?"

"Ngài mỗi ngày đều vui vẻ ở bên ngoài, để lại một căn nhà không ngày nào được yên ổn cho thiếp, thiếp mỗi ngày phải kéo hết người này đang thắt cổ xuống, đoạt thuốc độc từ người kia ra...!Ăn không nổi một muỗng cơm." Thư Nguyệt chỉ vào mặt mình: "Ngài nhìn thiếp xem, trước đây là một nữ tử rất xinh đẹp, bây giờ già nua xuống sắc như thế nào.

Ngài không thấy đau lòng cho thiếp sao?"

"Vương phi đã vất vả." Cảnh Kha cảm kích.

"..." Thư Nguyệt dừng một chút.

"Chúng ta hôm nay sẽ thổ lộ hết tình cảm, ngài cũng hãy chỉ một con đường sáng sủa cho ta.

Nếu sau này những thiếp thất kia gặp chuyện không may, không bằng ngài hãy đuổi họ đi, để thiếp thanh tịnh được mấy ngày; nhưng nếu ngài vẫn còn muốn các nàng ta vui vẻ, hãy nghe theo lời thiếp nói, mỗi ngày đến một phòng, mưa móc đều dính, đại gia hòa thuận vui vẻ."

"Vậy nếu ta không vui thì sao?" Cảnh Kha vẫn còn chọc Thư Nguyệt, hắn hiểu rõ Vương phi của hắn.

"Vậy ngài hãy dứt khoát đuổi ta đi.

Ta sống đã quá đủ rồi, chán lắm rồi.

Khắp nơi trong kinh thành này đang rộ lên chuyện hòa ly, chúng ta cũng đi nói với phụ hoàng, bảo người hãy viết hai bản Thánh dụ hòa ly, Âu Dương Lan Thương một bản, ngài một bản.

Sau khi hòa ly, ngài có thể đem kiệu tám người đến cưới hỏi Tống Thanh Phong vào nhà, cho nàng ta một danh phận, thả thiếp được tự do, chúng ta ai cũng không thua thiệt."

Tâm tình tốt đẹp của Cảnh Kha nháy mắt không còn nữa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thư Nguyệt: "Chừng mực đâu? Điều ta coi trọng nàng nhất chính là nàng làm việc biết có chừng mực."

"Chừng mực như cá ăn, ngài xem cá trong ao đang ăn rất ngon, cá ăn thế nào thì chừng mực của thiếp thế đó." Ngón tay ngọc ngà nhỏ dài của Thư Nguyệt chỉ qua, mấy con cái trong ao được ăn rất vui mừng, còn cảm thấy không đủ nhảy dựng lên đòi thêm.

"..." Cảnh Kha bị Thư Nguyệt chọc cười, gật gật đầu: "Được thôi, nàng chờ ta tóm được cơ hội thích hợp nói với phụ hoàng, xin người viết Thánh dụ hòa ly thành hai bản."

"Tạ Vương gia." Thư Nguyệt quay đầu rời đi, nàng ta vốn định than thở với Cảnh Kha để hắn có thể hiểu được sự khó xử của nàng, để hắn ta yêu nàng hơn một chút.

Nhưng kết quả Cảnh Kha mềm cứng không ăn, còn đôi co với mình.

Vậy thì tốt nhất hãy đánh nhau đi, Thư Nguyệt chưa bao giờ đánh nhau với Cảnh Kha, nhưng nàng ta muốn thử một lần.

Cảnh Kha nhìn bóng dáng yểu điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh của Thư Nguyệt, thầm nghĩ người này thật ra lại rất bản lĩnh.

Hắn rải thức ăn cho cá trong tay xuống, phủi phủi tay đi theo sau Thư Nguyệt vào phòng ngủ.

Tay từ phía sau vào qua ôm lấy nàng ta, môi đặt lên sau tai nàng cười nói: "Muốn hòa ly phải không? Trước hết phải xem nàng có thể rời bỏ vị trí Vương phi này không..." Cảnh Kha bị hờn dỗi định gây sự, Thư Nguyệt trong lòng phiền muộn, làm gì có tâm tư vui vẻ cùng hắn, đột nhiên đẩy hắn ra, đôi mắt đỏ hoe, duỗi tay chỉ vào hắn: "Ngài tránh xa ta một chút! Ngài có biết phiền hay không!"

"Nàng lặp lại lần nữa xem?" Cảnh Kha bị Thư Nguyệt chỉ thẳng vào mũi mình, hận không thể bóp chết nàng.

"Ta nói ngài có biết phiền hay không, giết người thì cứ một đao là xong, mỗi ngày đều như vậy có khác gì tra tấn đâu? Thiếp là Vương phi của ngài, không phải đồ chơi của ngài!" Thư Nguyệt hôm nay vốn là muốn thuyết phục Cảnh Kha quên đi Tống Thanh Phong, muốn hắn quay về quản chuyện nhà cho tốt, song lại bị thái độ của Cảnh Kha làm cho bực bội.

Nàng ta chưa từng tức giận đến như vậy, nhìn Cảnh Kha tức giận đến run rẩy, thuận tay tóm một cái bình hoa ném về phía hắn: "Ngài đi ra ngoài! Đi đòi thư hòa ly! Nếu không hòa ly được thì đi ngủ với mấy nữ nhân của ngài đi! Bằng không về sau ai sống ai chết thiếp mặc kệ! Thiếp mặc kệ, dù ngài có vác xác thiếp ném ra ngoài, thiếp xem là ngài khó coi hay là thiếp khó coi!"

Bình hoa rơi xuống mặt đất vang lên một tiếng chói tai, Cảnh Kha từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, làm sao chịu đựng được chuyện này, tiếp lên bắt lấy tay Thư Nguyệt ấn nàng lên trên giường, lấp kín miệng nàng, cởi xiêm y nàng ra.

Thư Nguyệt được nước xông lên dùng sức đá hắn, đã vào chỗ hiểm của Cảnh Kha, hắn kêu lên một tiếng song vẫn không nhúc nhích, nhìn Thư Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: "Nàng động thủ thật sao?"

Thư Nguyệt tự biết đuổi lý, mặt mày chuyển sang chịu thua: "Không phải cố ý.

Ai kêu ngài dùng sức."

Cảnh Kha cắn răng nói: "Cần dùng sức với nàng sao? Sau đó không phải nàng vui vẻ sao?"

"...!Ngài nói nữa ta lại đá ngài!"

"Vậy nàng là muốn cả đời làm quả phụ!"

"..."

Thư Nguyệt lúc này hết giận, bĩu môi nói: "Có làm quả phụ cũng tốt hơn mỗi ngày đều khó chịu."

Cảnh Kha hoãn lại, dựa vào đầu tường kéo Thư Nguyệt đến bên cạnh: "Nàng tức giận đến vậy sao?"

"Ngài thử xem..."

Cảnh Kha rũ mắt nhìn nàng ta, chính hắn cũng không nói rõ chuyện như thế nào, từ khi trong lòng có Tống Thanh Phong, hắn đối mặt với những nữ nhân khác không cách nào có hứng thú.

"Thật sự khó xử như vậy sao?"

Thư Nguyệt gật gật đầu.

"Là ai làm loạn?"

"...!Người thứ ba và thứ năm."

"Chuẩn bị nhiều ngân lượng chút, đuổi thứ ba và thứ năm đi."

"?" Thư Nguyệt ngồi dậy nhìn hắn, hắn muốn đuổi thứ ba và thứ năm đi? Lúc trước là ai đã nhốt người thứ năm vào phòng chất củi, bắt nàng ta phải đi vào khuôn phép? "Ngài sao lại mặc quần áo rồi còn không nhận người? Nam nhân các ngài đều có loại năng lực này so? Lúc trước còn nhớ thương nhân gia, bất kỳ thủ đoạn gì cũng không từ, lúc này có được rồi lại trở mặt?" Thư Nguyệt nhìn không được, nói.

"...!Không phải nàng bắt ta làm sao?"

"Nhân gia vốn là một hoàng hoa khuê nữ được dâng vào Vương phủ, hiện giờ đuổi nàng ta, nàng ta sau đó làm người thế nào?"

Cảnh Kha híp mắt nhìn nàng: "Nàng là khờ thật hay là giả ngốc đây, có tiền rồi thì sao mà làm người không được? Còn đến phiên nàng lo lắng hay sao?"

"Chuyện này không thể làm như vậy, thiếp sẽ nói chuyện với bọn họ trước.

Huống chi ý của thiếp là, ngài đối với Tống Thanh Phong có tâm ma, chỉ cần trở về ngủ ở phủ hai ngày, không phải chuyện gì cũng giải quyết xong sao? Ngài một hai phải tàn nhẫn như vậy?"

"Tùy nàng." Cảnh Kha nhéo cằm Thư Nguyệt, "Lần tới nàng còn dám chơi trò lừa ta, ta sẽ không giống hôm nay nữa đâu."

"Vậy ngài muốn thế nào?" Thư Nguyệt mặt này trống rỗng, lúc nhướn mày trông xinh đẹp quyết rũ, lúc muốn phân cao thấp thoạt nhìn giống một đứa trẻ đang làm nũng.

"Lần tới dám chơi trò lừa bổn vương, ta lập tức lột da nàng ra!" Cảnh Kha đột nhiên đứng dậy đặt nàng dưới thân, hung hang tiến vào nàng, nhưng môi lại hôn nàng rất nhẹ.

Thư Nguyệt khép hờ mắt, hàng mi dài run run, nhẹ nhàng cắn hắn một cái.

Cảnh Kha bật cười: "Còn muốn hòa ly không?"

"Chọc thiếp nữa, thiếp lập tức hòa ly." Thư Nguyệt hung hăng, thật ra nàng ta không ghen chuyện Cảnh Kha trong lòng có Tống Thanh Phong, nàng chỉ cần thanh tịnh.

"Dám!"

Thư Nguyệt cười khẽ, hai tay nhéo mặt Cảnh Kha: "Ngài có phải đã dùng thủ đoạn gì với Tống Thanh Phong và Âu Dương Lan Thương không? Chúng ta đã đồng ý rồi, chuyện của bọn họ, ngài không được nhúng tay vào, không được làm trái lệnh của phụ hoàng."

Cảnh Kha tránh ánh mặt của nàng ta: "Ta chưa làm gì cả, là do bọn họ tình cảm đi xuống, ta không có liên quan."

Thư Nguyệt đẩy hắn ra, ngồi khoanh chân ở trên giường, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngài và thiếp là phu thê đã lâu, ngài biết, thiếp có thể đồng ý với bất cứ chuyện gì.

Nhưng ta rất ghét kiểu người âm hiểm đê tiện.

Các tiểu thiếp trước đây của ngài, tốt xấu gì ta cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng từ lần cung yến đó, ta đều thấy được, Thanh Phong đối với Âu Dương Lan Thương là đặt ở đầu quả tim.

Ngài đừng động vào chuyện của đôi uyên ương."

Cảnh Kha "ừ" một tiếng, xuống giường rời đi.

Thời điểm Thư Nguyệt và Cảnh Kha đang gây chuyện, Lan Thương tình cờ đi ngang qua sân nhà Thanh Phong.

Hắn suy nghĩ suốt một đêm, hôn thú là Hoàng Thượng ban cho, hai người chắc chắn không thể tùy ý hòa ly, thế nào cũng phải là Hoàng Thường gật đầu.

Hoàng Thượng không gật đầu, hai người cũng không thể hòa ly.

Nghĩ như vậy, hắn duỗi tay gõ cửa, là Tiểu Thất tới mở, đứng ở cửa vừa nhìn Lan Thương vừa nhìn vào bên trong.

"Ta nói với tiểu thư các ngươi vài câu rồi lập tức rời đi." Lan Thương đứng thẳng người, ở cửa sổ Thanh Phong có bóng người đang đung đưa rồi đứng dậy.

Tiểu Thất chạy vào đáp lời, một lúc sau chạy ra: "Tiểu thư thỉnh ngài vào trong."

Lan Thương "ừ" một tiếng theo vào, chân không bước vào phòng ngủ, Thanh Phong liền đón: "Vào viện nói đi!"

Chân Lan Thương dừng ở đó, tam tiểu thư là muốn tránh nghi ngờ.

Sắc mặt nàng hồng hào, đêm qua hẳn là ngủ không tồi.

"Hôn thú của chúng ta là do Hoàng Thương ban, cần Hoàng Thượng đồng ý mới được."

"Được."

"Nếu Hoàng Thượng không đồng ý, chúng ta không thể hòa ly...", "Hoàng Thượng sẽ đồng ý." Thanh Phong ngắt lời hắn: "Ta biết ngài không dám đề nghị với Hoàng Thượng, ta sẽ tự mình nhắc tới chuyện này."

Ngực Lan Thương đau nhói, nàng đã hạ quyết tâm muốn hòa ly, chẳng sợ muôn vàn lý do khó khăn hắn đưa ra, nàng sẽ giải quyết từng cái một.

Hoàng Thượng đã chỉ hôn thì có đổi ý được không? Quả thực là lời nói si nói mông.

Nhưng nàng lại nói nàng sẽ tự mình đề nghị.

"Ngài không cần khó xử, ta sẽ tìm cơ hồi nói với Hoàng Thượng.

Trước mặt bây giờ không phải là cơ hội tốt, mấy tháng nữa tam ca sẽ trở về."

Ừm.

Lan Thương "ừm" một tiếng, xoay người nhìn đến cái bàn đang bày ra ở trong viện của nàng, chợt nhớ bọn họ đã từng ở nơi này trải qua một khoảng thời gian rất dài.

Lòng hắn khó tránh khỏi đau xót.

"Chờ tam ca nàng trở về, ta sẽ cùng hắn nói với Hoàng Thượng, nàng không cần lo lắng, ta sẽ không ngăn cản nàng hòa ly."

Ta biết nàng sẽ không.

"Đa tạ." Thanh Phong nói lời đa tạ, hai người đều là người cần mặt mũi, nếu muốn bọn họ giống người khác lúc hòa li làm loạn túi bụi, hoàn toàn không có khả năng.

Nói đến cùng, những người làm loạn, phần lớn thật sự không muốn hòa ly.

Lan Thương gật gật đầu, quay người rời đi.

Hắn một đêm không ngủ, lúc này trong lòng thắt lại, đầu rất đau.

Môi Thanh Phong giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Nào ngờ Lan Thương vừa ra tới cửa lại quay đầu trở về.

Hắn lấy ghế ngồi xuống, nói với Thanh Phong: "Nàng ngồi xuống, chúng ta nói cho rõ ràng.

Mặc dù muốn hòa ly, cũng không thể không làm sáng tỏ."

Thanh Phong ngẩn người, ngồi ở đối diện hắn.

"Đêm qua ta đã suy nghĩ rất lâu, đem tất cả chuyện của ta và nàng suy nghĩ một lần.

Ta tự nhân từ lúc thành thân tới nay ta toàn tâm toàn ý đối với nàng, chưa từng có người khác." Trong lòng Lan Thương thấy ủy khuất, hắn đối với nàng, cực kỳ dụng tâm.

Thanh Phong cúi đầu nhìn tay mình, những lời đó thiếu chút nữa đã hỏi hắn, nhưng vẫn cảm thấy khó khăn mà nuốt xuống: "Lời hôm qua ta nói chính là sự thật...!Ngài đối xử tốt với ta, ta biết.

Là do chính ta cảm thấy chịu không nổi nữa.

Ta không muốn nhìn mỗi ngày kết thúc như thế."

"Cho nên, từ lúc thành thân đến bây giừo, nàng luôn cảm thấy khó chịu phải không?" Cái khó chịu đó thật khiến người ta bất lực.

"Đúng vậy." Thanh Phong cắn răng đáp lời.

"Vậy về sau không cần phải khó chịu nữa, chờ Tống tướng quân trở về ta sẽ cùng hắn đề nghị với Hoàng Thượng." Lan Thương dứt lời, đưa một cái chìa khóa cho nàng: "Cái sân bên cạnh, vốn dĩ chính là mua cho cho nàng, ta không cần nói.

Sân của ta nếu nàng không chê, cũng cầm lấy đi.

Hôm nay ta đã tìm được một chỗ, xem xét kỹ liền dọn đi."

Thanh Phong nói "được."

"Ta đi đây." Vốn muốn cùng nàng nói cho rõ ràng, kết quả vẫn không thể nói cho rõ.

Lan Thương đứng dậy tiến cung diện thánh, rất nhiều lần lời nói đã đến miệng vẫn nuốt xuống, nghĩ nên chờ một chút.

Hắn cầm chiếu thư nói muốn đến Giang Nam giải quyết việc, chuyến này sẽ đi mất ba tháng..