Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 14: Hoài nghi

Editor: Dương Dương

Kiếp trước khi nàng bị mẹ con Đỗ Mĩ Kha ức hiếp thì cũng không trách ai được, chỉ trách bản thân mình quá mức yếu đuối và ngu xuẩn. Tuy Đỗ Mĩ Kha là nữ nhi của Đỗ thượng thư nhưng lại không được yêu thương, hoàn toàn không có chỗ đứng trong nhà mẹ đẻ.

Khi Đỗ Mĩ Kha bỏ trốn đến kinh thành thì được phụ nhân thu nhận làm một thiếp thất không có địa vị gì, nàng ta cũng chỉ dựa vào sự sủng ái của Tôn Hi Tường, nhưng tình cảm này không biết Tôn Hi Tường có bao nhiêu phần thật long với nàng ta.

Nhưng giờ nàng ta đã là một vị phụ nhân nắm quyền trong tay, lúc trước nàng ta đã dùng sự ẩn nhẫn, mưu kế của mình từng bước từng bước một tiến lên vị trí chính thất của Tôn Hi tường, còn sinh trưởng tử cho ông a, lại đá hậu nhân kế thừa của Phượng Dương Hầu phủ là nàng ra ngoài, thành công biến Phượng Dương Hầu phủ trở thành Tôn Phủ.

Nữ nhân này thật không đơn giản.

Đến hôm nay Tuệ An mới hiểu được kiếp trước của mình đúng là gieo gió gặt bão, tự gánh lấy hậu quả mình gây ra. Bởi nếu mình không giúp đỡ thì làm Đỗ Mĩ Kha có khả năng đoạt đi mọi thứ dễ dàng như vậy.

Kiếp trước khi Đỗ Mĩ Kha tiến vào phủ thì mặc y phục màu đỏ thẫm, nhưng chính nàng ngu xuẩn không đề phòng chấp nhận mẹ con nàng ta, giống như ngầm đồng ý cho bọn họ mặc y phục và phong thái đó nên Phương ma ma và Hạ nhi các nàng mới tiếp nhận Đỗ Mĩ Kha cam chịu địa vị của nàng ta ở trong phủ.

Về sau cũng bởi nàng hay thân cận với mẹ con Đỗ Mĩ Kha mới khiến cho bọn hạ nhân trong phủ ngầm thừa nhận Đỗ Mĩ Kha là chủ mẫu tương lai của Hầu phủ. Nhớ rõ năm đó khi Tôn Hi Tường cho Đỗ Mĩ Kha quản lý quỹ phòng thì đích thân mình còn ra sức ủng hộ nàng ta.

Lúc đó Phương ma ma cực lực khuyên nhủ nhưng nàng lại tức giận, còn phạt vú nuôi nửa năm tiền lương, thậm chí còn tin tưởng lời nói của Đỗ Mĩ Kha cho là Phương ma ma không muốn giao quyền.

Hôm nay nghĩ lại, lúc trước đúng là Đỗ Mĩ Kha đã vu oan cho Phương ma ma nói bà lấy trộm tiền trong phủ. Phương ma ma một lòng vì mình, xem mình như con đẻ mà yêu thương chăm sóc, sao có thể là người vì tiền mà gây tổn hại đến Hầu phủ chứ?

Từ đó địa vị của Đỗ Mĩ Kha từng bước từng bước vững vàng, cuối cùng vì sự đồng ý của mình mà phụ thân đưa nàng ta lên làm kế thất.

Lại bởi vì mình đưa nàng ta vào cung thỉnh an Thái Hậu, còn trước mặt nhiều người nói tốt cho nàng ta mới làm cho Đỗ Mĩ Kha một lần nữa tiến nhập vào nhóm các quý phụ phu nhân.

Nghĩ tới những ngày đó, Tuệ An chỉ cảm thấy bản thân kiếp trước của mình là một chuyện cười, nàng chính là một trợ thủ đắc lực nhất của Đỗ Mĩ Kha. Trước kia Đỗ Mĩ Kha thấy mình ủng hộ, cho nàng ta không biết bao nhiêu là chỗ tốt nên ra sức lấy lòng mình.

Nhưng kiếp này Tuệ An sẽ không bao giờ hồ đồ như vậy nữa. Giống như hôm nay, chỉ cần nàng không cất nhắc Đỗ Mĩ Kha nữa để nàng ta chỉ có thể chịu nhục trở thành di nương.

Hừ, kiếp này nàng rất muốn xem, không có sự ủng hộ của nàng, Đỗ Mĩ Kha còn có thể đứng đó đến bao giờ.

Cảnh xuân vô hạn, Tôn Hi Tường và Đỗ Mĩ Kha quấn lấy nhau ngã xuống ghế bành sau án thư.

Thư phòng đã sớm là một mảnh hỗn độn, bộ giá bút và sách trên bàn phân tán dưới đất, trong phòng phiêu đãng mùi vị hoan ái. Hai gò má của Đỗ Mĩ Kha ửng hồng, nhu thuận nằm trong ngực Tôn Hi Tường, vẻ mặt lười biếng nhắm mắt lại, nàng ta nâng tay lên chậm rãi vẽ vòng tròn trước ngực Tôn Hi Tường, thấp giọng nói, “Hi Tường, lúc trước quan hệ giữa thiếp và đại tiểu thư rất tốt, xem ra nàng rất thích thiếp. Nhưng hôm nay… đại tiểu thư lại mắng thiếp trước mặt mọi người, không phải vì nàng đã hiểu lầm thiếp chuyện gì chứ?”

Đỗ Mĩ Kha hơi rũ mặt, lại nói, “Trước đây đại tiểu thư rất khả ái đáng yêu lại thông minh lanh lợi, tỷ tỷ dạy dỗ đứa nhỏ này vô cùng tốt. Không như thiếp, ai, tuy tiểu Từ bằng tuổi đại tiểu thư nhưng cái gì cũng không biết, rất thiện lương đơn thuần, mỗi ngày chỉ biết quấn lấy phụ thân đòi đi chơi…”

Tôn Hi Tường nghe Đỗ Mĩ Kha nói vậy, sắc mặt trầm xuống. Nhớ tới những lời nói và hành động hôm nay của Tuệ An, ông cảm thấy nữ nhi này đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ, không giống với nữ nhi thật thà dễ lừa, chỉ biết vung roi không có đầu óc như trước kia.

Chẳng lẽ có ai đó nói gì với nàng? Là ai đã dạy nàng làm như thế?

Hay việc hôm nay đều là ý của đứa nhỏ này? Nàng ra oai phủ đầu đánh vào mặt của ông và Mĩ Kha nhưng bọn họ không thể phản bác lại nửa câu, mang linh vị Thẩm Thanh ra gắt gao ngăn chặn Mĩ Kha. Nếu như đây thực sự là chủ ý của Thẩm Tuệ An thì ông chưa bao giờ biết nữ nhi này của mình lại có bản lĩnh như vậy.

Tôn Hi Tường nghĩ đến khả năng này thì cứng đờ, sắc mặt càng phát ra sự âm trầm khó lường. Mười mấy năm qua ông làm rể ở Hầu phủ chịu bao nhiêu lời dèm pha lạnh nhạt của mọi người xung quanh, ở trong phủ thân bất do kỉ, không thể làm chủ mọi việc, chỉ biết nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nghĩ tới đó thôi mà hận ý đã bốc lên.

Ông muốn Tôn Tâm Từ ỷ lại và kính sợ ông, còn Tuệ An thì quả thật chưa bao giờ quá gần gũi với ông, phụ thân và nữ nhi lúc nào cũng khách sáo với nhau.

Tại sao Thẩm Tuệ An lại xa cách với người phụ thân là ông? Chẳng lẽ từ trước tới giờ nó luôn ngụy trang? Thật không tốt khi nắm nữ nhi như vậy trong tay. Còn chuyện của Thẩm Thanh không để lại sơ hở gì, Thẩm Tuệ An có biết không? Điều này cần phải xác định lại.

Lúc này Tôn Hi Tường đã nghĩ ra tại sao Tuệ An lại khách khí đối với ông, vốn

Chương 14: Hoài nghi

Editor: Dương Dương

Kiếp trước khi nàng bị mẹ con Đỗ Mĩ Kha ức hiếp thì cũng không trách ai được, chỉ trách bản thân mình quá mức yếu đuối và ngu xuẩn.

Tuy Đỗ Mĩ Kha là nữ nhi của Đỗ thượng thư nhưng lại không được yêu thương, hoàn toàn không có chỗ đứng trong nhà mẹ đẻ. Khi Đỗ Mĩ Kha bỏ trốn đến kinh thành thì được phụ nhân thu nhận làm một thiếp thất không có địa vị gì, nàng ta cũng chỉ dựa vào sự sủng ái của Tôn Hi Tường, nhưng tình cảm này không biết Tôn Hi Tường có bao nhiêu phần thật lòng với nàng ta.

Nhưng giờ nàng ta đã là một vị phụ nhân nắm quyền trong tay, lúc trước nàng ta đã dùng sự ẩn nhẫn, mưu kế của mình từng bước từng bước một tiến lên vị trí chính thất của Tôn Hi tường, còn sinh trưởng tử cho ông a, lại đá hậu nhân kế thừa của Phượng Dương Hầu phủ là nàng ra ngoài, thành công biến Phượng Dương Hầu phủ trở thành Tôn Phủ.

Nữ nhân này thật không đơn giản.

Đến hôm nay Tuệ An mới hiểu được kiếp trước của mình đúng là gieo gió gặt bão, tự gánh lấy hậu quả mình gây ra.Bởi nếu mình không giúp đỡ thì làm Đỗ Mĩ Kha có khả năng đoạt đi mọi thứ dễ dàng như vậy.

Kiếp trước khi Đỗ Mĩ Kha tiến vào phủ thì mặc y phục màu đỏ thẫm, nhưng chính nàng ngu xuẩn không đề phòng chấp nhận mẹ con nàng ta, giống như ngầm đồng ý cho bọn họ mặc y phục và phong thái đó nên Phương mama và Hạ nhi các nàng mới tiếp nhận Đỗ Mĩ Kha cam chịu địa vị của nàng ta ở trong phủ.

Về sau cũng bởi nàng hay thân cận với mẹ con Đỗ Mĩ Kha mới khiến cho bọn hạ nhân trong phủ ngầm thừa nhận Đỗ Mĩ Kha là chủ mẫu tương lai của Hầu phủ. Nhớ rõ năm đó khi Tôn Hi Tường cho Đỗ Mĩ Kha quản lý quỹ phòng thì đích thân mình còn ra sức ủng hộ nàng ta.

Lúc đó Phương ma ma cực lực khuyên nhủ nhưng nàng lại tức giận, còn phạt vú nuôi nửa năm tiền lương, thậm chí còn tin tưởng lời nói của Đỗ Mĩ Kha cho là Phương ma ma không muốn giao quyền.

Hôm nay nghĩ lại, lúc trước đúng là Đỗ Mĩ Kha đã vu oan cho Phương ma ma nói bà lấy trộm tiền trong phủ.Phương ma ma một lòng vì mình, xem mình như con đẻ mà yêu thương chăm sóc, sao có thể là người vì tiền mà gây tổn hại đến Hầu phủ chứ?

Từ đó địa vị của Đỗ Mĩ Kha từng bước từng bước vững vàng, cuối cùng vì sự đồng ý của mình mà phụ thân đưa nàng ta lên làm kế thất.

Lại bởi vì mình đưa nàng ta vào cung thỉnh an Thái Hậu, còn trước mặt nhiều người nói tốt cho nàng ta mới làm cho Đỗ Mĩ Kha một lần nữa tiến nhập vào nhóm các quý phụ phu nhân.

Nghĩ tới những ngày đó, Tuệ An chỉ cảm thấy bản thân kiếp trước của mình là một chuyện cười, nàng chính là một trợ thủ đắc lực nhất của Đỗ Mĩ Kha. Trước kia Đỗ Mĩ Kha thấy mình ủng hộ, cho nàng ta không biết bao nhiêu là chỗ tốt nên ra sức lấy lòng mình.

Nhưng kiếp này Tuệ An sẽ không bao giờ hồ đồ như vậy nữa.Giống như hôm nay, chỉ cần nàng không cất nhắc Đỗ Mĩ Kha nữa để nàng ta chỉ có thể chịu nhục trở thành di nương.

Hừ, kiếp này nàng rất muốn xem, không có sự ủng hộ của nàng, Đỗ Mĩ Kha còn có thể đứng đó đến bao giờ.

Cảnh xuân vô hạn, Tôn Hi Tường và Đỗ Mĩ Kha quấn lấy nhau ngã xuống ghế bành sau án thư.

Thư phòng đã sớm là một mảnh hỗn độn, bộ giá bút và sách trên bàn phân tán dưới đất, trong phòng phiêu đãng mùi vị hoan ái.Hai gò má của Đỗ Mĩ Kha ửng hồng, nhu thuận nằm trong ngực Tôn Hi Tường, vẻ mặt lười biếng nhắm mắt lại, nàng ta nâng tay lên chậm rãi vẽ vòng tròn trước ngực Tôn Hi Tường, thấp giọng nói, “Hi Tường, lúc trước quan hệ giữa thiếp và đại tiểu thư rất tốt, xem ra nàng rất thích thiếp. Nhưng hôm nay… đại tiểu thư lại mắng thiếp trước mặt mọi người, không phải vì nàng đã hiểu lầm thiếp chuyện gì chứ?”

Đỗ Mĩ Kha hơi rũ mặt, lại nói, “Trước đây đại tiểu thư rất khả ái đáng yêu lại thông minh lanh lợi, tỷ tỷ dạy dỗ đứa nhỏ này vô cùng tốt. Không như thiếp, ai, tuy tiểu Từ bằng tuổi đại tiểu thư nhưng cái gì cũng không biết, rất thiện lương đơn thuần, mỗi ngày chỉ biết quấn lấy phụ thân đòi đi chơi…”

Tôn Hi Tường nghe Đỗ Mĩ Kha nói vậy, sắc mặt trầm xuống.Nhớ tới những lời nói và hành động hôm nay của Tuệ An, ông cảm thấy nữ nhi này đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ, không giống với nữ nhi thật thà dễ lừa, chỉ biết vung roi không có đầu óc như trước kia.

Chẳng lẽ có ai đó nói gì với nàng?Là ai đã dạy nàng làm như thế?

Hay việc hôm nay đều là ý của đứa nhỏ này? Nàng ra oai phủ đầu đánh vào mặt của ông và Mĩ Kha nhưng bọn họ không thể phản bác lại nửa câu, mang linh vị Thẩm Thanh ra gắt gao ngăn chặn Mĩ Kha. Nếu như đây thực sự là chủ ý của Thẩm Tuệ An thì ông chưa bao giờ biết nữ nhi này của mình lại có bản lĩnh như vậy.

Tôn Hi Tường nghĩ đến khả năng này thì cứng đờ, sắc mặt càng phát ra sự âm trầm khó lường. Mười mấy năm qua ông làm rể ở Hầu phủ chịu bao nhiêu lời dèm pha lạnh nhạt của mọi người xung quanh, ở trong phủ thân bất do kỉ, không thể làm chủ mọi việc, chỉ biết nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nghĩ tới đó thôi mà hận ý đã bốc lên.

Ông muốn Tôn Tâm Từ ỷ lại và kính sợ ông, còn Tuệ An thì quả thật chưa bao giờ quá gần gũi với ông, phụ thân và nữ nhi lúc nào cũng khách sáo với nhau. Tại sao Thẩm Tuệ An lại xa cách với người phụ thân là ông?Chẳng lẽ từ trước tới giờ nó luôn ngụy trang? Thật không tốt khi nắm nữ nhi như vậy trong tay. Còn chuyện của Thẩm Thanh không để lại sơ hở gì, Thẩm Tuệ An có biết không? Điều này cần phải xác định lại.

Lúc này Tôn Hi Tường đã nghĩ ra tại sao Tuệ An lại khách khí đối với ông, vốn là quan hệ phu thê của ông và Thẩm Thanh không được tốt lắm, hơn nữa ông chưa bao giờ thực sự quan tâm tới Tuệ An.

Nghĩ đến khả năng Tuệ An đã sớm biết tất cả, nhưng vẫn luôn giả ngốc trước mặt mọi người, trong lòng Tân Hi Tường liền căng thẳng, cổ họng như có cái gì nghẹn lại.

Đỗ Mĩ Kha vẫn chưa lên tiếng, nàng ta luôn quan sát sắc mặt của Tôn Hi Tường, hiện tại thấy ông như vậy mắt Đỗ Mĩ Kha hiện lên tinh quang, đúng lúc nói: “Hi Tường à, thiếp thật muốn sống chung với đại tiểu thư, thiếp tin tưởng nếu thiếp đối xử thật lòng với đại tiểu thư thì nàng sẽ chấp nhận thiếp, như vậy chàng sẽ không còn khó xử nữa. Nếu bên cạnh đại tiểu thư có cẩu nô tài huyên thuyên ăn nói xằng bậy, vậy...nên sớm đuổi chúng đi đi, tránh làm cho gia đình không yên ổn.”

Nghe Đỗ Mĩ Kha nói đến bọn nô tài nhiều chuyện, Tôn Hi Tường tập trung tinh thần lại, nghĩ đến biểu hiện từ nhỏ đến lớn của Tuệ An. Ông rất biết rõ nữ nhi này, rất chắc chắn về ánh mắt nhìn người của mình. Năm nay Thẩm Tuệ An cũng chỉ mới mười hai tuổi thì có bao nhiêu tâm cơ, nếu biết mẫu thân của nàng bị Đỗ Mĩ Kha làm hại thì nàng sẽ không trực tiếp vào cung nháo đến long trời lở đất?

Chuyện ngày hôm nay, chắc có lẽ đã có ai ở trước mặt Tuệ An mách lẻo! Nghĩ như thế, sắc mặt Tôn Hi Tường liền hoãn đi rất nhiều, cúi đầu chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mại của Đỗ Mĩ Kha, hỏi: “Nàng thấy ai có khả năng nói lung tung ở trước mặt Tuệ An?”

Đỗ Mi Kha ôm lấy lưng Tôn Hi Tường, cười nói: “Thiếp vẫn ởphủ ngoài nên làm sao biết được, nếu có thể nói với đại tiểu thư thì cũng chính là những người bên cạnh nàng...”

Những người đắc lực bên cạnh Tuệ An cũng chỉ có bốn nha đầu kia và Phương ma ma. Bốn ma đầu đó còn nhỏ thì tâm cơ có thể sâu tới đâu? Cho nên, việc này hơn nữa là do Phương ma ma nói.

Hôm qua, khi mình có ý định đưa Đỗ Mĩ Kha lên quản lí quỹ phòng thì bị Tuệ An cự tuyệt, nghĩ đến hiện tại quỹ phòng chính là do Phương ma ma tiếp quản, lúc này Tôn Hi Tường đã xác định tất cả đều là do Phương ma ma ở phía sau nói vào.

“Đáng ghét!” Tôn Hi Tường nghiến răng nghiến lợi mắng.

Đỗ Mĩ Kha thấy mục đích đã đạt được, biết trong lòng Tôn Hi Tường đã có tính toán, lại vòng vo một hồi nói: “Hi Tường à, chàng đừng nên tức giận, không biết nô tài nào trong phủ lại nói xấu chủ tử như thế, chàng không nên tức giận vì cẩu nô tài chỉ làm hao tốn sức khỏe. Đúng rồi, tiểu Từ bẳng tuổi với đại tiểu thư, chàng nói xem nếu để cho hai đứa nhỏ chơi chung với nhau vài lần không chừng tình cảm sẽ tốt hơn? Như vậy sau này thiếp sẽ biết thêm nhiều chuyện của đại tiểu thư, dễ làm vui lòng đại tiểu thư hơn. Chỉ tiếc là đại tiểu thư mỗi ngày đểu đi học, không ở trong phủ...”

Đúng vậy, nếu Tâm Từ có thể thường xuyên tiếp xúc với Tuệ An có thể giúp ông quan sát đại nữ nhi này, như vậy ông cũng không cần qúa lo lắng.

Tôn Hi Tường nghĩ vậy liền cười, khen ngợi Đỗ Mĩ Tường bằng cách hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng ta, nói: “Chuyện này có gì khó khăn, sáng mai ta sẽ đi tìm Liễu viện trưởng, cho tiểu Từ học ở Quốc Tử Giám. Vẫn là nàng có biện pháp, đúng là nương tử thông minh của ta.”

Đỗ Mĩ Kha nghe vậy thì hai mắt đều sáng lên.

Thánh tổ Hoàng đế Đạt Huy thống nhất giang sơn loạn lạc đã hơn trăm năm, lúc đó tứ phương tranh hùng, lễ giáo vẫn không được coi trọng lăm. Thời buổi loạn lạc, mọi người còn phải lo lấp đầy bụng mình thì còn quan tâm tới cái gì cấp bậc lễ nghĩa, phân biệt nam nữ?

Vì thế khi xuất hiện các nữ trung hào kiệt thì rất được dân chúng kính phục, trong đó phải kể đến Văn Thái hậu và mẫu thân Thẩm Thanh của Tuệ An là nổi trội hơn cả.

Chịu ảnh hưởng từ thời loạn thế, thiên triều Đại Huy đối với nữ tử vẫn không khắt khe lắm. Nữ tử Đại Huy có thể tái giá, mà những tiểu thư khuê các cũng không cần phải cửa trước không ra cửa sau không bước. Các cô nương ở Đại Huy có thể tự do ra ngoài du ngoạn.

Vì vậy trong kinh thành đã nổi lên nhiều trào lưu. Các tiểu thư quyền quý thường xuyên ra ngoài dạo chơi, ở ngoại ô mở hội làm thơ ngắm hoa, cưỡi ngựa đạp thanh, những trò tiêu khiển này là chuyện bình thường với họ.

Mà ở trong cung lại xuất hiện nữ quan, tuy chỉ là chưởng quản nội cung nhưng vẫn hưởng bổng lộc của triều đình, được ghi tên vào các danh lục phía trên, do Lại bộ quản lý. Thẩm Thanh có đủ khả năng để phong hầu, và đây cũng là nguyên nhân quan trọng nàng quản lý Thẩm gia.

Triều đình cho phép nữ tử đi học, các gia đình quyền quý trong kinh đều đưa nữ nhi nhà mình đến Quốc Tử Giám học thi thư, lễ nghi, cầm kì thư họa, bắn cung cưỡi ngựa, thậm chí còn dạy cả y thuật.

Những nhà quyền quý khi đưa nữ nhi nhà mình đến Quốc Tử Giám học thứ nhất là do trào lưu, nhưng quan trọng hơn cả là các cô nương ở học đường có thể tiếp xúc qua lại với nhau tạo các mối quan hệ. Thử hỏi các vị tiểu thư ở đây ai không phải là thiên chi kiều nữ? Sau lưng các nàng đều đại biểu cho một cỗ thế lực.

Đợi sau khi các tiểu thư xuất giá, những vị bằng hữu này thời điểm mấu chốt có thể có tác dụng. Các nam nhân có thể thông qua nữ nhân để tìm hiểu tin tức, cân bằng các mối quan hệ, đôi khi có thể tìm được lợi ích và tránh được nguy hiểm.

Hiện tại, các tiểu thư khuê các ở kinh thành càng có thanh danh và tiếng tăm thì càng có nhiều danh gia vọng tộc để mắt tới, đây cũng coi như là một tiêu chuẩn để chọn con dâu tương lai.

Chủ mẫu của một nhà không thể là một nữ tử không hề có thanh danh, không có tiếng tăm. Dù nữ tử đó có xuất thân cao quý tới đâu đi nữa, cũng sẽ không có gia đình nào chịu chấp nhận con dâu không giúp ích được gì cho phu quân, ngược lại còn cản trở sự phát triển của gia tộc, làm ảnh hưởng tới tiền đồ sau này của phu quân.

Xuất phát từ nguyên nhân đó nên Đỗ Mĩ Kha luôn cố gắng làm cho Tôn Tâm Từ vào học tại Quốc Tử Giám, vì chuyện này mà nàng đã năn nỉ Tôn Hi Tường không chỉ một lần, có thể nói đã dùng hết thủ đoạn.

Sở dĩ lúc trước Tôn Hi Tường vì Thẩm Thanh mà nhất quyết cự tuyệt, sau khi Thẩm Thanh qua đời, nàng nói lên việc này nhưng ông vẫn không đồng ý, Đỗ Mĩ Kha không nghĩ tới lần này lại đạt được mục đích dễ dàng như vậy.

Bỗng chốc hai mắt của nàng ta sáng lên, vô cùng vui mừng ôm Tôn Hi Tường, làm bộ ngực đẫy đà của nàng ta cọ sát vào ngực ông, “Hi Tường, chàng thật là tốt, tiểu Từ biết chắc chắn sẽ rất vui vẻ cho mà coi.”

Tôn Hi Tường bị nàng ta làm cho tâm thần rung động, một cỗ khô nóng bốc lên, bàn tay định kéo váy của Đỗ Mĩ Kha xuống nhưng cùng lúc đó thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Tôn Tâm Từ nổi giận đùng đùng xông vào.

“Nương, Thẩm Tuệ An thật xấu xa, sao nàng có thể để chúng ta ở cái viện rách nát nhỏ xíu kia được chứ, phụ thân, người phải làm chủ cho con và mẫu thân!”