Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 44: Tính kế không thành

Mẫu thân Lưu thị của Tôn Nhất Thuận là con cái của người làm Đỗ phủ, đúng lúc em trai của ông chết non thì cũng là khi thiên kim Đỗ phủ Đỗ Mỹ Kha chào đời, vì thế Lưu thị được Đỗ phu nhân chỉ định làm vú nuôi cho Đỗ Mỹ Kha, mà từ đó Tôn Nhất Thuận cũng có cơ hội tiếp cận tiểu chủ tử Đỗ phủ nhiều hơn.

Đến bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ khung cảnh lần đầu tiên được trông thấy Đỗ Mỹ Kha, khi đó mẫu thân mang theo thiên kim Đỗ gia xinh đẹp tựa thiên tiên về nhà, nói ông dập đầu hành lễ với tiểu thư nhỏ, ông vĩnh viễn khắc ghi trong lòng cái khoảnh khắc tiểu thư nhỏ mới sáu tuổi đầu đã tự mình đưa tay nâng ông dậy, còn ngọt ngào gọi ông Thuận Tử ca ca.

Từ đó về sau, vị tiểu thư Đỗ phủ xinh đẹp tựa thiên tiên này đã in dấu vào đáy lòng ông, ông hận không thể vì nàng làm trâu làm ngựa, chỉ mong nàng có thể liếc mình thêm một cái, cười với mình thêm một câu.

Nay Đỗ Mỹ Kha dù đã là mẹ người, nhưng chấp niệm của Tôn Nhất Thuận chưa hề giảm bớt, còn bởi vì cuộc sống không được êm đẹp của Đỗ Mỹ Kha, vì vài phần kính trọng bà dành cho ông mà càng ngày càng trở nên bành trướng.

Lúc này lại được bà nhìn như vậy, bảo sao Tôn Nhất Thuận không mềm lòng cho được? Chỉ cảm thấy một lòng đều tan thành nước, hận không thể quỳ dưới gấu váy xinh đẹp của tiểu thư vì bà mà liếm chân, chỉ xin bà tha thứ cho lời nói ngu muội khi nãy.

Thấy Tôn Nhất Thuận đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt lo lắng, trong lòng Đỗ Mỹ Kha sao lại không hiểu? Tức thì nước mắt đua nhau chảy xuống, nức nở nói:

“Thuận Tử ca ca, huynh là nãi huynh của ta, lúc vú nuôi vẫn còn luôn thương ta nhất, ta cũng luôn coi vú nuôi như mẫu thân ruột thịt mà đối đãi, coi nãi huynh chẳng khác nào ca ca cùng mẹ, làm việc càng không có ý kiêng dè. Mấy năm nay ta sống qua ngày thế nào, người khác không nói làm gì, chẳng lẽ Thuận Tử ca ca còn không biết sao? Nếu Thuận Tử ca ca thấy ta làm việc quá độc ác, thích thì có thể mang chuyện này nói ra, để phụ thân giao ta cho Phương An phủ điều tra cũng tốt thôi.”

“Xin tiểu thư đừng khóc, là ta nói sai rồi, ta chịu tội với tiểu thư, về sau những chuyện thế này ta sẽ không ăn nói linh tinh nữa, nếu tiểu thư có điều gì phân phó thì phận làm nô tài này dù có chết cũng nhất định sẽ làm việc chu toàn. Tiểu thư đừng khóc mà, người như vậy ta cũng đau lòng…”

Tôn Nhất Thuận trong tình thế cấp bách nhất thời thốt ra, suýt thì nói lên những lời mạo phạm, may mắn Đỗ Mỹ Kha nhìn ông một cái, ông thế mới giật mình bừng tỉnh, sắc mặt tràn đầy khổ sở gục đầu xuống.

Đỗ Mỹ Kha thấy ông như thế, trong mắt đẹp hiện lên một tia âm ngoan khó chịu, hồi lâu mới tiếp tục rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Huynh lui xuống trước đi, ta mệt mỏi. Chuyện hôm nay còn xin nãi huynh giúp ta giữ bí mật, ta cám ơn Thuận Tử ca ca nhiều.”

Tôn Nhất Thuận nghe bà nói như vậy thì luôn mồm nói không dám, thấy bà đã ngừng khóc, mới ngàn lần không muốn khom người rời khỏi phòng, chậm rãi rời đi.

Đỗ Mỹ Kha thấy ông không còn trong viện, tức thì mặt mũi thay đổi xoành xoạch, khuôn mặt đầy vẻ hung ác nham hiểm ném mạnh chén trà trong tay xuống nền đất, nhìn chén trà bằng bạch ngọc vỡ thành từng mảnh nhỏ nằm rải rác trên mặt đất mới khiến cho những oán hận cùng khó chịu trong lòng bà vơi đi phần nào, từ từ khôi phục vẻ mặt, hai tay nắm chặt thành quyền.

Hôm nay sau khi Tuệ An vừa rời khỏi phủ Phượng Dương hầu, sau lưng Đỗ Mỹ Kha đã mang theo Tôn Tâm Từ trở về phủ Đỗ thượng thư, ngày ấy bà chẳng may sơ sẩy bị Tuệ An tóm được, không thể không đồng ý vì Tuệ An tự tay hầm canh mỗi ngày, bà há có thể cam tâm?

Cho nên sáng sớm hôm nay bà lấy cớ nói thân thể mẫu thân không tốt, phải về Đỗ phủ chăm sóc, Tôn Hi Tường đương nhiên là không ngăn cản, lúc này bà mới mang theo Tôn Tâm Từ rời phủ Phượng Dương hầu.

Không ngờ vừa tới Đỗ phủ thì bà đã tìm được cơ hội đánh trả cho Thẩm Tuệ An một trận.

Kỳ thật hôm nay Đông Khương tử sĩ nọ vốn là trốn ở bên trong phủ Thượng Thư, không may bị Tôn Nhất Thuận phát hiện, ông liền lặng lẽ sai người thông báo cho quan phủ, việc này xảy ra bị Đỗ Mỹ Kha biết được, Đỗ Mỹ Kha lại nói Tôn Nhất Thuận sai người đuổi theo mang gã sai vặt chạy đi báo quan trở về.

Sau đó bà tuyên bố đã đánh mất một chiếc vòng tay dương chi bạch ngọc trị giá nghìn vàng, ở trong phủ Thượng Thư diễn một màn bắt trộm, náo loạn đến gà bay chó sủa, ép Đông Khương tử sĩ kia phải tránh sang Tây viện phủ Đỗ thượng thư.

Cửa chính phủ Thượng Thư chỉ cách phủ Uy Viễn hầu một con đường nhỏ, từ Tây viện đi ra chắc chắn sẽ kinh động đến ngoại viện phủ Uy Viễn hầu.

Năm nay tuyết rơi lớn, bình thường có đến Hầu phủ tế bái, xe ngựa đều dừng ở phòng trà nước ngoại viện, một là để cho ngựa có thể nghỉ chân, ăn chút cỏ khô, hai là để cho xa phu các phủ nghỉ ở phòng nước uống vài chén trà nói, sưởi ấm chân tay.

Bấy giờ Đỗ Mỹ Kha vừa mới phái Sính Cúc bên người tới Liễu Hương trai mua cho bà ít dầu dưỡng tóc, khi Sính Cúc trở về có nói qua một câu, nói là ở trên đường nhìn thấy xe ngựa của phủ Phượng Dương hầu, hình như là muốn đi phủ Uy Viễn hầu tế bái An Hoa phu nhân.

Sau Tôn Nhất Thuận lại báo cho bà biết chuyện có Đông Khương tử sĩ trốn ở trong phủ, Đỗ Mỹ Kha trong lòng khẽ động, thầm nghĩ nếu như có thể lừa Đông Khương tử sĩ kia trốn đến xe ngựa của Thẩm Tuệ An, nhờ tay hắn giết chết Thẩm Tuệ An thì chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao.

Chuyện xảy ra đúng như bà tính toán, lấy việc tìm trộm trong phủ làm cớ, kinh động đến Đông Khương tử sĩ kia, rồi Tôn Nhất Thuận theo lời bà phân phó mà dồn hắn về Tây viện phủ Thượng Thư, tiếp đó lại không thể không trèo tường trốn sang phủ Uy Viễn hầu.

Bên kia Đỗ Mỹ Kha lại lệnh Tôn Nhất Thuận thu mua gã sai vặt chuyên sắp xếp xe ngựa các phủ của phủ Uy Viễn hầu, khiến hắn đưa xe ngựa của phủ Phượng Dương hầu tới bên kia bức tường ngăn cách với phủ Thượng Thư.

Đông Khương tặc tử sau khi chạy vào phủ Uy Viễn hầu, trong ngoài phủ đều đang giữa chừng phúng viếng, người đến người đi, hắn nào dám đi đứng lung tung? Định là muốn tìm một chỗ náu mình trước, mà có sẵn xe ngựa của phủ Phượng Dương hầu đang ở trước mắt, hắn cũng không phải là kẻ ngu, dĩ nhiên vội vàng trốn dưới xe ngựa phủ Phượng Dương hầu.

Mọi việc diễn ra y hệt kế hoạch bà đã bày ra, Đông Khương tử sĩ kia thuận lý thành chương bị bà đẩy vào xe ngựa của Thẩm Tuệ An.

Thế nhưng Đỗ Mỹ Kha ngàn lần cũng không ngờ Đông Khương tử sĩ này lại vô dụng như vậy, ấy thế mà lại bị một tiểu nha đầu dối trá như Thẩm Tuệ An thu thập, thật là xé nát hết kế hoạch bà đã tốn công bày ra.

Đỗ Mỹ Kha càng nghĩ trong lòng càng thêm khó chịu, lại còn tên Tôn Nhất Thuận kia nữa. Hắn nghĩ hắn là ai, dám làm trái ý bà, còn dám nảy sinh vọng tưởng với bà, quả thực là đáng chết!

Nếu không phải hiện giờ tình cảnh bà gian nan, không được phụ thân yêu thích, bà còn cần nể mặt thứ nô tài hạ lưu thấp kém đó sao?!

Nghĩ lần này bà vừa về Đỗ phủ, phụ thân từ trong cung trở về biết được liền nổi cáu với mẫu thân một trận, còn nói bà làm bại hoại gia phong, hai năm nay nếu không phải còn nể mặt mẫu thân thì đừng hòng bà có thể bước qua cửa phủ, nay lại vẫn mặt dày trở về phủ, nhưng lại ép mẫu thân đuổi bà cùng Tiểu Từ ra cửa. Nếu không phải mẫu thân quỳ xuống khóc xin, còn hôn mê tại chỗ, e là bà với Tiểu Từ đã bị tống cổ từ lâu.

Vì chuyện của bà, mẫu thân cũng bị phụ thân giận lây, phụ thân đi ra khỏi viện của mẫu thân liền đến ngay chỗ Thủy di nương. Đáng thương cho mẫu thân bà vẫn đang nằm trên giường bệnh, chỉ vì chuyện của bà mà bị phụ thân giận chó đánh mèo như thế, vợ chồng một đời thế mà ngay cả một chút thể diện cũng không để lại cho mẫu thân.

Thẩm Thanh! Tất cả những thứ này đều là do ngươi ban tặng, giờ ngươi đã chết, lại vẫn gắt gao chiếm lấy vị trí chính thất của Tôn Hi Tường, còn dạy ra một nữ nhi âm hiểm giảo hoạt chuyên môn chống đối lại mình!

Nếu như mình sớm được Tôn Hi Tường nâng lên phù chính, phụ thân có còn như thế!? Quả thực đáng giận!

Bà cũng không tin Đỗ Mỹ Kha bà không đối phó nổi một đứa oắt con vắt mũi chưa sạch!

Thời gian còn rất dài, lần này cho dù không thể nhờ tay người Đông Khương kia thủ tiêu Thẩm Tuệ An, nhưng rốt cuộc cũng khiến cho nó hoảng sợ có thừa, còn bị thương tích không nhẹ, coi như là trả được mối thù cho Tiểu Từ ngày ấy. Để xem về sau đi, chắc chắn sẽ có một ngày…

Đỗ Mỹ Kha nghĩ, khuôn mặt dần dần trở nên hòa hoãn, lạnh lùng cười khẩy một tiếng tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.