Nhiên Nguyệt Chi Ngộ

Chương 2

“Phong Lâu chủ.”

“Huyền công tử.”

Mở cửa ra, nhìn thấy người tới, Phong Khiếu Nhiên vội vàng mời người vào phòng.

“Phong Lâu chủ, viên thuốc hôm qua ta đưa cho ngươi, không biết phu nhân ăn vào có thấy chỗ nào không ổn không?” Vừa bước vào phòng, Huyền Ngọc hỏi. Nhìn thấy Huyền Ngọc, Cô Nhiên đang nằm trên giường liền ngồi dậy hành lễ.

“Đa tạ Huyền công tử đã tặng dược. Cô Nhiên không thấy có chỗ nào không tốt. Làm phiền Huyền công tử phải quan tâm.” Hôm nay sắc mặt Cô Nhiên đã tốt lên rất nhiều, hắn cảm kích nói, cũng chuẩn bị xuống giường.

“Cô công tử không cần đa lễ.” Huyền Ngọc đến bên giường ngăn lại động tác của Cô Nhiên, cũng bắt mạch cho hắn một lần nữa. Xem ra người bình thường ăn viên thuốc kia cũng không làm sao cả.

“Huyền công tử, loại thuốc kia có thật là có thể giúp cho vết thương của thê tử ta không bị tái phát nữa không?” Nắm lấy tay Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lo lắng hỏi lại một lần nữa. Nếu thật có thể như thế, dù bắt hắn phải trả bất cứ giá nào cũng đáng.

“Phong Lâu chủ yên tâm. Bảy ngày sau, ta đảm bảo vết thương của Cô công tử sẽ khỏi hoàn toàn.” Huyền Ngọc nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, cũng nhân cơ hội này quan sát hai người kỹ hơn. Vẻ ngoài của Cô Nhiên này không giống Phong Khiếu Nhiên lắm, họ thật sự là phụ tử thân sinh sao?

“Huyền công tử?” Thấy người này cứ nhìn chằm chằm vào mình, Cô Nhiên thấy khó hiểu mà lên tiếng. Hôm qua người này cũng nhìn hắn bằng ánh mắt ít nhiều cũng có chút tra xét như vậy. Quay sang nhìn Tiêu, quả nhiên thấy hắn cũng có vài phần nghi hoặc.

Thu hồi ánh mắt, Huyền Ngọc nói ra mục đích đến đây: “Phong Lâu chủ, thân mình chủ tử nhà ta không được tốt lắm, muốn tìm một nơi thoải mái một chút để điều dưỡng. Huyền Ngọc có một yêu cầu quá đáng, muốn quấy rầy Phong Lâu chủ một chút, không biết chúng ta có thể đến Thích Nhiên lâu của Phong Lâu chủ mấy ngày không?”

Phong Khiếu Nhiên vừa nghe xong liền nói ngay: “Huyền công tử nói quá lời rồi, sao có thể nói là quấy rầy được. Phong mỗ vạn phần chào đón chủ tử ngươi đến Thích Nhiên lâu.”

“Vậy thì tốt quá. Nếu Phong công tử đã nói vậy rồi, hôm nay chúng ta có thể đi ngay.” Huyền Ngọc nở nụ cười, thế này các chủ tử hẳn sẽ vừa lòng.

“Huyền công tử, vậy lát nữa chúng ta sẽ lên đường. Từ nơi này đến Thích Nhiên lâu mất khoảng mấy ngày đường, sớm đi một chút cũng tốt.” Nghe thấy Huyền Ngọc nói thân mình chủ tử hắn không tốt, Cô Nhiên có loại cảm giác đồng bệnh tương lân. Không đợi cha mở miệng, hắn đã quyết định ngay.

“Đúng vậy, Huyền công tử. Từ đây đến Thích Nhiên lâu còn những năm ngày đường, chúng ta nên khởi hành sớm.” Cô Nhiên nói xong, Phong Khiếu Nhiên cũng phụ hoạ luôn.

“Huyền Ngọc thay mặt chủ tử tạ ơn hai vị.” Hành lễ xong, Huyền Ngọc ra khỏi phòng ngay. Dù sao đến ở Thích Nhiên lâu cũng có phần thoải mái hơn so với ở khách điếm, chủ tử… cũng sắp đến lúc phát tác rồi…

“Tiêu, ngươi nói xem… Chủ tử của Huyền công tử sẽ là như thế nào? Huyền công tử này, ta luôn cảm thấy không giống với chúng ta lắm.”

“Khi nào gặp sẽ biết thôi. Cho dù họ là ai, chỉ cần có thể chữa khỏi được vết thương cho ngươi là được rồi.”

Không giống Cô Nhiên, mặc dù Phong Khiếu Nhiên cũng thấy ngạc nhiên đôi chút với mấy người này, nhưng vẫn để ý đến vết thương của Cô Nhiên hơn. Vết thương trên thân mình người này, cũng giống như vết thương trong lòng hắn vậy.

Đứng bên cạnh xe ngựa, Cô Nhiên dựa vào trong lồng ngực cha, chờ đợi nhóm người Huyền công tử ra ngoài. Bên ngoài khách điếm có một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa, do tám con ngựa lông đen xứng danh lương câu kéo. Cái xe này… mười người ngồi còn thoải mái chán. Thấy vậy, Cô Nhiên càng thấy tò mò với vị chủ tử trong lời nói của Huyền công tử.

Chốc lát sau có hai người đi ra từ khách điếm, một người là Huyền công tử, một người khác Phong Khiếu Nhiên cũng nhận ra, là nam tử cùng Huyền công tử ngồi bóc vỏ nho hôm qua. Phía sau hai người còn có bốn nam tử anh tuấn khác vây quanh một người mặc áo choàng đội sa mạo ra theo. Người đó mặc một bộ y phục toàn thân là màu trắng, loại y phục kia chắc chắn họ chưa từng thấy bao giờ, còn y phục mà bốn nam tử kia mặc cũng có chút gì đó khác lạ. Phong Khiếu Nhiên lục tìm trong trí nhớ của mình cũng không thể nào nhớ ra được đã từng thấy có người mặc loại y phục giống thế này.

“Tại hạ là Ti Ngự Thiên, từ lâu đã nghe đại danh của Phong Lâu chủ.” Ôm Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên mở miệng nói. Hắn thấy trong mắt Phong Khiếu Nhiên này có ý muốn tìm kiếm vô cùng quen thuộc.

“Không dám nhận. Tại hạ là Phong Khiếu Nhiên, đây là thê tử của ta, Cô Nhiên.” Phong Khiếu Nhiên lập tức trả lời, không hề ngại ngần giới thiệu thân phận của Cô Nhiên. Nghe thấy Phong Khiếu Nhiên nói vậy, trong mắt Ti Ngự Thiên lại càng có thêm ý tứ tán thưởng.

“Ti Lam Hạ, kiến quá Phong Lâu chủ.” Đứng ở một bên khác của Hàn Nguyệt, Ti Lam Hạ mang sắc mặt thản nhiên cùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng lên tiếng, bàn tay đang nắm tay Hàn Nguyệt cũng không hề buông ra.

Nhìn hành động của hai người này với bạch y nhân đứng ở giữa, Phong Khiếu Nhiên che giấu thật tốt vẻ kinh ngạc trong mắt, còn Cô Nhiên thì sau khi kinh hãi cũng khôi phục lại nụ cười nhu hoà của mình.

“Tại hạ là Ti Cẩm Sương, kiến quá Phong Lâu chủ.”

“Ti Hoài Ân, kiến quá Phong Lâu chủ.”

Phong Khiếu Nhiên nhìn mấy người, thấy họ đều mang họ Ti cũng đoán ra được một chút mối quan hệ của đối phương. Trong lúc hắn đang chờ người đứng giữa lên tiếng thì nghe thấy Huyền Ngọc nói: “Chủ tử, lão gia, các vị gia, mời lên xe.” Huyền Ngọc vừa nói xong, người nọ liền đi về phía xe ngựa, mà mấy người kia cũng không có ý định lên tiếng. Thấy họ lên xe cả rồi, Phong Khiếu Nhiên đỡ Cô Nhiên ngồi vào xe xong, rồi bắt đầu giục ngựa đi.

“Tiêu, bạch y nhân kia chắc là chủ tử của Huyền công tử nhỉ? Những người đó đều mang họ Ti, có thể là huynh đệ.” Vén màn xe lên một nửa, Cô Nhiên hỏi. “Ta vừa rồi có nghe thấy Huyền công tử gọi “lão gia”, không biết là nói ai vậy?” Trong mắt nhìn của Cô Nhiên, mấy người kia đều xấp xỉ tuổi nhau, hắn thật không biết Huyền công tử gọi “lão gia” là gọi ai nữa.

“Nhiên, ta nghĩ vị lão gia trong lời nói của Huyền công tử là nam tử tên Ti Ngự Thiên. Ngươi nghĩ xem, “Cẩm Sương”, “Lam Hạ” đều có ý chỉ thời tiết, còn “Hoài Ân” tức là hoài cảm ân đức, “Ngự Thiên” có ý là ngự hoành thiên hạ. Ta nghĩ người đó chính là vị lão gia kia.” Phong Khiếu Nhiên chậm rãi nói. Ánh mắt nhìn hắn và Cô Nhiên của mấy người kia đều cho hắn một loại cảm giác kỳ quái, không phải là ác ý, mà là có vài phần hứng thú và tìm tòi nghiên cứu. Phong Khiếu Nhiên đoán thầm trong lòng rằng nguyên nhân mấy người đó muốn đi Thích Nhiên lâu không phải giống như Huyền công tử nói. Họ đều mang trên người một thứ cảm giác thần bí, làm hắn không thể đoán ra được.

Cô Nhiên nghĩ một chút, thấy lời cha nói rất có lý, ngẩng đầu lên thì thấy vầng mắt cha thâm quầng. Hắn ra ngoài xe ngồi, nâng tay xoa xoa quanh mắt cho cha: “Tiêu, họ trông đều rất hoà nhã, Huyền công tử lại cho thuốc rất có hiệu nghiệm. Ta không biết thuốc đó làm ra như thế nào, có lẽ họ chính là quý nhân của chúng ta. Tiêu, mặc dù không biết họ là ai, lúc lên xe thấy họ cẩn thận chiếu cố bạch y nhân kia như vậy. Bạch y nhân đó dường như là người quan trọng nhất của họ, trong lòng có người yêu thương thì sẽ không vô duyên vô cớ làm thương tổn đến người khác. Huyền công tử đã hào phóng tặng thuốc cho chúng ta, có thể khẳng định chủ tử hắn cũng là người tốt. Tiêu, Huyền công tử có thể giúp ta ở bên cạnh ngươi thêm vài năm, hắn chính là ân nhân của ta. Cho dù họ có là ai, cả đời này ta cũng báo đáp họ.”

“Nhiên?” Phong Khiếu Nhiên vừa nghe xong, một tay cầm dây cương điều khiển xe ngựa, một tay kéo Cô Nhiên ngồi sát vào mình. “Sao lại nói là ở bên cạnh ta thêm vài năm? Nhiên, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta, cho dù ta chết, ta cũng sẽ đem ngươi theo cùng. Ta là người ích kỷ, sẽ không bao giờ để ngươi một mình ở đây, tạo cơ hội cho những người khác đến đoạt về đâu.” Người này sinh ra là của hắn, hắn đã làm lãng phí rất nhiều năm rồi, làm sao có thể để người này rời xa mình một lần nữa.

Cô Nhiên rúc vào người cha, nở nụ cười ôn nhu: “Tiêu… Trước kia ta rất sợ, sợ thân mình ta không thể giữ được để cùng ngươi sống trọn kiếp này. Bây giờ thì có thể rồi, có thể cùng ngươi trải qua cả một đời này, còn chuyện gì làm ta hạnh phúc hơn chuyện này nữa đây? Tiêu… sau này ta không nghĩ linh tinh nữa, ta sẽ chỉ nghĩ đến chuyện phải cùng Tiêu làm gì mỗi ngày… Cả đời này, chúng ta đều phải ở cạnh nhau…” Cha, người cũng biết ta rất sợ hãi, mỗi lần vết thương cũ tái phát, ta sợ mình lại rời xa người một chút, hiện giờ, ta đã có thể đi từng bước một cùng người, cha… ta thấy thoả mãn lắm rồi…

“Nhiên, nhớ kỹ đó, không phải chỉ một đời này, mà là đời đời kiếp kiếp. Nhiên Nhi, ta nhất định sẽ đi sớm hơn ngươi, khi ngày đó đến, ta sẽ mang ngươi đi cùng ta đó, ngươi có oán ta không?”

“Tiêu, ngươi đã từng bỏ lại ta hai lần rồi. Ngươi mà còn làm thế một lần nữa, ta sẽ ghét ngươi đấy.” Ngẩng đầu, tặng cho đối phương một nụ hôn nhẹ, Cô Nhiên nắm chặt lấy tay cha. “Cha, người có bỏ rơi Nhiên Nhi một lần nữa không?”

“Không… Không bao giờ nữa…”

Đôi mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, bảy màu sắc rực rỡ từ trong đôi mắt kia lan toả, nháy mắt tiếp theo mọi vật như bị hút sâu vào cặp mắt lưu ly đó.

“Nguyệt Nhi?”

“Nguyệt?”

Hàn Nguyệt chỉ vừa mở mắt ra, mấy người trong xe đã phát hiện, tất cả đều nghĩ rằng người này không thoải mái. Mấy người Ti Ngự Thiên lo lắng hỏi.

Nhìn mấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng kia, Hàn Nguyệt đang nằm liền ngồi dậy, Ti Hoài Ân ngồi sát vào hắn hơn để người này có thể dựa vào mình, rồi lấy tay xoa nhẹ mặt hắn như để xem thử nhiệt độ. Hàn Nguyệt không nói gì cả, chỉ lui ra từ trong ngực Ti Hoài Ân, ngồi xuống một góc sáng sủa, rồi nhìn lại mấy người trong xe.

“Nguyệt Nhi/ Nguyệt, làm sao vậy? Không thoải mái ở chỗ nào?” Hành động của Hàn Nguyệt làm cho mấy người Ti Ngự Thiên không yên trong lòng. Người này làm sao vậy? Chưa bao giờ thấy hắn như vậy cả.

“Nhiên, nhớ kỹ đó, không phải chỉ một đời này, mà là đời đời kiếp kiếp…”

“Tranh! Tranh! Ta không muốn cân bằng thiên đạo gì cả! Ta chỉ muốn hắn! Đời đời kiếp kiếp ta chỉ muốn hắn!”

“Tranh… có nhiều người ở bên ngươi như vậy, cho dù trong số họ có một người rời xa ngươi, ngươi vẫn còn có những người khác, nhưng ta… ta chỉ có hắn mà thôi… chỉ có hắn thôi…”

“Tranh… Ngươi đừng khiến ta phải hận ngươi… Đừng khiến ta phải hận ngươi…”

“Ha ha… Ha ha ha… Tranh… ta không hiểu vui hoan là gì, yêu là gì… Ta chỉ biết một điều… Hắn phải ở bên cạnh ta… Chẳng sợ phải tìm khắp nơi… phải tìm ở cả lục đạo luân hồi… ta cũng phải tìm cho bằng được hắn… Ta không muốn làm Nanh gì đó, ta chỉ muốn làm Phong Nhi của hắn đời đời kiếp kiếp…”

“Nguyệt Nhi… Nếu phải rời xa Nguyệt Nhi, phụ hoàng tình nguyện hồn phi phách tán…”

“Nguyệt… Có thể được ôm đệ thế này, dù chết cũng cam nguyện…”

“Nguyệt… Ta chưa bao giờ nghĩ, cũng chưa khi nào dám nghĩ… đệ lại cho phép ta… cho phép ta thân cận với đệ lúc vô cùng thanh tỉnh thế này… Nguyệt… lúc này đệ cho phép ta… là đủ rồi… đủ rồi…”

“Thất ca… có thể cho đệ gọi huynh là Nguyệt không… Đệ chỉ muốn gọi huynh như vậy một lần thôi… thất ca…”

Tại sao đột nhiên lại nói như vậy chứ? Đôi mắt Hàn Nguyệt bắt đầu đỏ lên.

“Nguyệt Nhi!”

“Nguyệt… đệ làm sao vậy? Nguyệt! Nguyệt?”

“Chủ tử… người… người đừng làm ta sợ…”

Thân mình được người ôm lấy, cách một lớp quần áo, cảm giác những bàn tay run rẩy truyền đến. Vừa rồi bên tai vang lên lời nói của hai người kia, cả những lời của Nanh, những lời mà mấy người trước mắt này nói cách đây không lâu nữa… Tất cả đều không khống chế được mà cứ tràn ngập trong đầu…