Nhiếp Chính Đại Minh

Chương 1: Chuyển thế tham quan (thượng)

Editor: Lạc Mỹ Xuyên Thu

Triệu Cương dần dần tỉnh dậy sau một trận hôn mê dài, cảm giác đầu đau như búa bổ, giống như bị vật gì đánh vào, vừa đau vừa buồn bực; xung quanh giống như có vô số người xì xào bàn tán, thanh âm không lớn, nhưng lại truyền thẳng vào tai, khiến hắn càng thêm khó chịu.

Muốn nắm rõ tình hình xung quanh, nhưng cả người hắn không còn chút sức lực nào, làm cách nào cũng không mở được hai mắt ra, giữa lúc mơ mơ màng màng, Triệu Cương chỉ có thể tự hỏi trong lòng: "Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn hiện giờ đang ở đâu?"

Đúng rồi, sau khi tan làm hắn đã cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, lúc băng qua đường, rõ ràng chiếc xe con siêu tốc nhằm hướng hắn mà lao tới, hắn muốn tránh đi, nhưng mọi chuyện quá đột ngột, khiến hắn phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó...

Hắn bị tai nạn xe!

Suy nghĩ ngày càng sáng tỏ đầu đuôi mọi chuyện, Triệu Cương cảm thấy trong đầu ngày càng hỗn loạn, rất nhiều suy nghĩ ập tới khiến hắn cảm thấy bất an.

Mình bây giờ đang ở bệnh viện sao?

Tài xế gây ra chuyện đã bắt được chưa?

Xung quanh rốt cuộc là những người nào? Bác sĩ và y tá sao? Tại sao lại ồn ào đến như vậy?

Quan trọng nhất là, lần này bị tai nạn xe, hắn sẽ không bị tật nguyền gì chứ?

Nghĩ đến khả năng xuất hiện hậu quả sau khi bị tai nạn, trong lòng Triệu Cương có chút khẩn trương, muốn mở mắt đứng dậy, kiểm tra thân thể của mình, nhưng hắn lại cảm thấy giống như mất đi lực kiểm soát thân thể, chỉ loáng thoáng nghe thấy xung quanh có không ít người thì thầm bàn tán, nhưng cụ thể nói cái gì, hắn lại không nghe rõ.

Sau đó, không biết thời gian trôi qua bao lâu, thân thể hắn dần dần khôi phục khí lực, tri giác cũng dần dần có lại, tuy vậy nhưng thân thể không thể cử động, cũng không mở mắt ra được, nhưng Triệu Cương đã có thể cảm giác chân tay còn nguyên vẹn, mà những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, rốt cuộc cũng có thể nghe được rõ ràng.

"Cảm ơn trời đất, tri giác vẫn còn, ta không có biến thành người thực vật..."

Nhưng mà sau khi khôi phục lại tri giác, Triệu Cương còn chưa kịp cảm thấy may mắn, những âm thanh khe khẽ thầm thì xùg quanh truyền vào tai, lại làm cho hắn không khỏi sững sờ.

...

"Bọn điêu dân này thực sự đáng ghét, dám tập kích Triệu đại nhân, khiến Triệu đại nhân hôn mê, không thể bỏ qua, nhất định phải nghiêm trị! Nhất định phải nghiêm trị..."

"Bất quá, lần này Triệu đại nhân muốn đem số lương thực cứu giúp nạn thiên tai phát cho toàn bộ đám tham ô, động tĩnh quá lớn, thật là không thích hợp, vào thời khắc thiên tai nhân họa đang ngày một lớn này, một khi gây ra dân biến..."

"Ngươi thì biết cái gì? Triệu đại nhân tuổi còn trẻ, đã là cận thần bên cạnh bệ hạ, quan lớn tam phẩm đương triều, thân phận cao quý, tiền đồ vô lượng, hôm nay tự mình dò xét khu vực gặp nạn, là cho những điêu dân kia bao nhiêu vinh hạnh rồi? Nhưng bọn chúng không chỉ không biết tạ ơn, trái lại ném đá tập kích đại nhân, quả thực là không biết điều..."

"Hừ, Triệu đại nhân lần này bị đánh lén, những đại quan thanh liêm đó đúng là cao hứng, Trương gia kia thậm chí còn dám to gan đốt pháo ăn mừng trên đường. Còn một đám nho sinh cổ hủ, lại dám biện hộ cho đám điêu dân to gan tập kích Triệu đại nhân, chờ sau khi chuyện này ổn thỏa, bản quan sẽ trừng trị bọn chúng một thể..."

"Phật tổ phù hộ, Triệu đại nhân tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, bằng không, thánh thượng một khi trách tội xuống, chúng ta làm thế nào cũng không gánh nổi..."

"Các vị đồng liêu, Triệu đại nhân bị đánh lén, chuyện lớn như vậy, chúng ta không cách nào giấu giếm được, Triệu đại nhân một khi xảy ra chuyện, hoàng thượng tất nhiên sẽ trách tội chúng ta, cho dù Triệu đại nhân đến cuối cùng không có chuyện gì, chúng ta trị dân bất lực, tội danh bảo vệ không chu toàn, cũng là không cách nào tránh né được..."

"Kỳ thực những chuyện này không có gì đáng nói, ta lo lắng là, nếu như Triệu đại nhân sau khi tỉnh lại, nhớ đến việc bị tập kích, giận lây sang chúng ta, chúng ta nên làm thế nào cho phải đây? Ai..."

"Lưu đại nhân, bây giờ toàn bộ đám điêu dân tập kích Triệu đại nhân bị nhốt hết vào đại lao, chúng ta nên xử trí như thế nào? Bởi vì chuyện Triệu đại nhân bị tập kích, khiến nha môn trên dưới lộn tùng phèo, ngài là quan phủ đứng đầu, nhất định có thể xử trí vụ này ổn thỏa..."

...

Mơ hồ nghe xong vài câu sau, Triệu Cương càng cảm thấy kỳ quái, những người này đến tột cùng đang nói gì vậy? Ai là "Triệu đại nhân"? Còn cái gì mà "Khu vực gặp nạn" và "Điêu dân" ? Chẳng lẽ là đang thảo luận bộ phim cổ trang nào đó sao? Thảo luận hứng khởi như vậy, giống như tự mình trải qua, không phải là quá nhập tâm rồi sao?

Lại không biết bao lâu, Triệu Cương vất vả lắm mới hồi phục chút sức lực, rốt cục cũng có thể mở hai mắt ra.

Sau đó, Triệu Cương bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Chỉ thấy ngay trước mắt hắn, giờ khắc này đang có hai mươi, ba mươi người đứng, lít nha lít nhít, già trẻ đều có, gần như chiếm trọn cả gian phòng, mỗi người đều mang vẻ mặt hoặc lo lắng, hoặc phẫn nộ, hoặc hoảng loạn, hoặc không biết làm thế nào... Nhưng những điều này không phải là trọng yếu nhất.

Quan trọng nhất là, hiện tại nơi mà hắn đang ở, căn bản không phải là bệnh viện như trong tưởng tượng, mà là một gian phòng ngủ... trong phòng ngủ không có bất kỳ một thứ gì liên quan đến thời hiện đại, khắp cả đều là phong cách trang hoàng thời đại Minh Thanh, mang phong vị cổ xưa, nhưng lại mang cảm giác trang nhã.

Mà đám người đang xuất hiện trước mắt hắn, cũng không phải bác sĩ hay y tá trong bệnh viện, mà là một đám cổ nhân đang hóa trang, ăn mặc tương tự với quan bào thời nhà Minh... Con hát? Diễn viên? Người điên?

Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Nhìntất cả những thứ trước mắt này... phòng ngủ cổ đại trang nhã, một đám người xa lạ hóa trang thành đám quan lại thởi cổ đại, cùng với những lời đối thoại cổ quái... Triệu Cương có loại cảm giác như Thời không đảo lộn, dường như trở về thời cổ đại. Nhưng trong lúc mơ hồ lại phảng phất mang cho hắn một chút quen thuộc.

Ngay tại thời điểm Triệu Cương đang nghi hoặc tình cảnh xảy ra trước mắt, rốt cuộc cũng có người phát hiện Triệu Cương đã tỉnh, đang mở to hai mắt nhìn bọn họ, nhất thời vui sướng, mất hết phong thái, quay sang mọi người xung quanh lớn tiếng kêu: "Đây, các vị đại nhân, Triệu đại nhân, Triệu đại nhân tỉnh lại rồi! Đại phu! Đại phu! Mau truyền đại phu!"

Vừa la lên, người này đã chạy vội tới trước giường Triệu Cương, trông thần sắc tràn đầy biểu cảm lấy lòng và nịnh nọt, khom người luôn miệng nói: "Triệu đại nhân, ngài rốt cuộc tỉnh lại rồi, hạ quan đã sớm biết, ngài phúc lớn mạng lớn, tự có Phật tổ thần linh che chở, tuyệt đối không có việc gì."

Cùng lúc đó, tất cả mọi người bên trong gian phòng, đều cùng một biểu cảm giống tên kia, chen đến trước mặt Triệu Cương, tranh nhau nói những lời Cát Tường, biểu đạt sự thân thiết của mình, e sợ sẽ thua kém người khác.

"Triệu đại nhân ngài tỉnh rồi, chuyện ngày hôm nay thật sự là để hạ quan lo lắng không thôi, vừa nãy hạ quan luôn hướng về Phật tổ cầu khẩn, cầu phúc cho đại nhân ngài, bây giờ đại nhân không có việc gì, chính là cho thấy ông trời có mắt, Thiên Lý chứng minh, gặp nạn không nguy, tuyệt đối phù hộ đại nhân!"

"Triệu đại nhân ngài hiện tại có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Có yêu cầu, chỉ cần ngài nói, dược liệu quý giá đến đâu, cho dù hạ quan táng gia bại sản, cũng nhất định phải tìm bằng được cho đại nhân ngài."

"Triệu đại nhân, những điêu dân kia thực sự quá ghê tởm, toàn bộ đã bị ty chức bắt giữ, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, ty chức ngay lập tức đem bọn họ chém đầu răn đe!"

...

Nhìn một đám người xa lạ đang hóa trang quan nhân thời cổ đại, vây quanh hắn không ngớt, lời nói không ngoài lấy lòng và nịnh nọt, rõ ràng cực kỳ xa lạ, rồi lại mơ hồ cảm thấy quen thuộc, Triệu Cương không biết nên ứng phó như thế nào, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang, tiếp theo phảng phất giống như mở ra ngăn kéo nào đó, vô số kí ức không biết từ đâu hiện lên trong đầu, tràn vào trong đầu Triệu Cương.

Khi còn bé hắn đã mất mẹ trong sự bất lực, gian khổ cố gắng học hành, cuối cùng tên hắn cũng được đề trên bảng vàng, bất ngờ nhận được thánh sủng của hoàng thượng, một bước lên mây trong sự vui sướng. Lần đầu tham ô trong sự thấp thỏm lại có chút thỏa mãn, đắc ý nhất thời, lại bất ngờ bị đánh lén khiến hắn kinh hoàng cùng phẫn nộ...

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng, nhưng chỉ trong chốc lát, dường như tất cả đều diễn theo một trình tự định sẵn, hắn lại trở thành một thanh niên làm quan chức, bản thân đã sống hơn hai mươi năm, nhưng lại không lý giải được tại sao lại nhập vào thân xác Triệu Cương, hắn và Triệu Cương dung hòa kí ức làm một.

Mà những mảnh vỡ kí ức của chủ nhân này, tên là "Triệu Tuấn Thần"!

Một người tuổi không quá hai mươi có ba, hắn không từ mọi thủ đoạn để thân thuộc với hoàng đế, trở thành Hộ bộ Thị Lang, tổng quản các kho lương thực, tam phẩm đương triều "Triệu Tuấn Thần"!

Những kí ức này đột ngột ập đến, vụn vặt, phức tạp, hơn nữa rất không hoàn chỉnh, tựa như kí ức về Triệu Tuấn Thần kia chính là một bộ phận thiết yếu trong não bộ... Thậm chí Triệu Cương còn cảm thấy quen thuộc với cái tên "Triệu Tuấn Thần" - người đến tột cùng chẳng biết ở triều đại nào xuất hiện, nhưng cũng chính vì rõ ràng như vậy, khiến Triệu Cương cảm thấy như chính bản thân hắn trải qua.

Đối mặt với những biến cố khó có thể tin được, trước mặt lại có một đám đại quan đang tranh nhau đến lấy lòng hắn, Triệu Cương càng cảm thấy hoang đường, lại không biết phải làm sao, muốn hỏi gì đó, nhưng trong hoàn cảnh huyên náo này, căn bản không thể chen miệng vào được.

Đúng lúc này, một lão nhân vận bộ quan phục trầm giọng quát: "Hồ đồ! Triệu Đại nhân vừa mới tỉnh lại, thân thể còn đang suy yếu, các ngươi ồn ào như vậy, bệnh tình Triệu đại nhân đang hồi phục, một khi Triệu đại nhân có chuyện gì bất trắc, các ngươi gánh được trách nhiệm sao?"

Trong phòng, mọi người lúc này mới phát hiện mình có chút quá nóng vội, lại thêm một trận hoảng loạn cùng tiếng xin lỗi, bất quá trong phòng cuối cùng cũng coi như an tĩnh rất nhiều.

Tiếp theo, ông lão kia đẩy đám người mặt ra, đi tới trước người Triệu Cương, nhẹ giọng nói: "Triệu đại nhân, sau khi ngài bị tập kích, hạ quan lòng như lửa đốt, không dám trì hoãn, lập tức gọi cả danh y trong thành đến trị liệu, vết thương của đại nhân có phần nghiêm trọng, nhất thời hôn mê, nhưng cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần điều dưỡng là có thể nhanh chóng hồi phục, kính xin đại nhân an tâm. Bất quá, hạ quan cùng các đại nhân cũng không yên lòng, không dám rời đi, ở đây chờ đại nhân tỉnh lại, thật là cảm tạ trời đất, đại nhân ngài rốt cuộc đã tỉnh. Triệu đại nhân, ngài hiện giờ cảm thấy thế nào? Có cần hạ quan truyền gọi đại phu đến? Bọn họ đang chờ đợi bên ngoài."

Lão nhân này hiển nhiên là người đứng đầu trong đám người này, lúc hắn nói chuyện, người bên ngoài đều không dám xen mồm. Đối diện với Triệu Tuấn Thần một lúc, vẻ mặt của ông ta cũng giống như những người khác, đều mang theo dáng vẻ cung kính cùng lấy lòng, nhưng lại có sự thận trọng, càng hiện rõ là người khôn khéo lõi đời.

Chỉ là, Triệu Cương lúc này, gặp phải biến cố như vậy đột nhiên không biết ứng xử thế nào, trong lòng tràn đầy hỗn loạn, không có cách nào bình tĩnh, muốn hỏi dò, lại không biết mở miệng như thế nào, căn bản không thể trả lời.

Có điều, lão quan nhân kia thấy Triệu Cương không hề có phản ứng nào với sự vấn an của mình, ngược lại còn chau mày, ánh mắt gợn sóng, tựa hồ tâm tình đang rất kích động, lại tựa như đang tự hỏi cái gì đó, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Nghĩ đến người trước mặt thân phận tôn quý, lần này lại ở địa phương của mình tập kích bị thương, người gây chuyện tuy rằng đã bắt được, nhưng mà một khi người trước mặt trong lòng phẫn nộ không hề nguôi ngoai, ngược lại giận lây sang hắn là quan chức ở đây, như vậy...

Nghĩ tới đây, lão quan nhân càng thêm thận trọng, thái độ cầu hòa lúc nãy giờ đã bay hơn nửa, vội vàng quỳ gối trước giường Triệu Cương, dập đầu nói: "Triệu đại nhân ngài thân là khâm sai, lần này bị tập kích, quả thật là hạ quan phòng hộ không chu toàn, mang tội thất trách, kính xin đại nhân trách phạt, hạ quan không một câu oán hận. Bất quá, đại nhân ngài đại kế bây giờ chưa thành, kính xin ngài cho đám người hạ quan cơ hội một lần lập công chuộc tội."

Thấy lão quan nhân quỳ xuống, những người khác trong phòng đều lộ vẻ sợ hãi, cũng dồn dập quỳ xuống, cùng kêu thỉnh tội.

Nhìn đến đây, lúc đầu còn mang cảm giác mờ mịt cùng hoảng loạn, Triệu Cương cuối cùng cũng coi như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra... trước mặt bọn quan lại này, "Triệu đại nhân" mà bọn họ luôn miệng gọi hẳn là hắn,mà vị "Triệu đại nhân" kia, trong lúc đang tuần tra khu vực gặp nạn lại bị đám "điêu dân" quăng đá tập kích, sau đó hôn mê bất tỉnh...

Lại tự động liên tưởng đến những kí ức phiền toái của "Triệu Tuấn Thần" đột nhiên xuất hiện trong đầu...

Gộp những điều này lại, trong đầu Triệu Cương không khỏi xuất hiện suy đoán vô cùng hoang đường.

Lẽ nào, hắn bị tai nạn xe, đột nhiên xuyên đến một thời không khác ở thế giới cổ đại nào đó, mượn xác hoàn hồn, sau đó sống lại, cuối cùng trở thành một người khác?

Mà cái người này, lại là một tên quan lại có địa vị không nhỏ?

Triệu Cương tuy rằng luôn luôn tự xưng là người bình tĩnh, gặp nguy không loạn, nhưng vào lúc này, đối mặt với những suy đoán gần như hoang đường này, trong lòng không khỏi sinh ra hoảng loạn.

Cùng lúc đó, trước giường Triệu Cương, một đám quan nhân thời cổ đại vẫn quỳ như trước, lo sợ đến mức mặt mày tái mét, lại không dám biện giải điều gì, chỉ chờ đợi Triệu Cương xử lý.

Trầm mặc một lúc lâu, Triệu Cương cuối cùng cũng đè nén luống cuống cùng hoảng loạn trong lòng, cố ép thanh âm cực kì bình tĩnh, chậm rãi nói: "Tấm gương."

Thấy chúng quan nhân mặt lộ vẻ nghi hoặc, Triệu Cương lại bổ sung: "Cho ta một chiếc gương."