Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 50: 50: Người Trẫm Hơi Nóng

Giang Lăng thành ngày đại thọ Chu lão gia tử, xôn xao không dứt.

Thế lực bên trong Giang Lăng thành, Thái phủ ở thành Nam, cùng Chu phủ và Vân Tiêu sơn trang ở thành Bắc xưa nay nước sông không phạm nước giếng, thật không nghĩ tới Thái lập đột nhiên hành động như vậy, đây là đang muốn phá vỡ thế cân bằng ở Giang Lăng thành sau đó độc tài chiếm quyền?

Nói đến chuyện này, nhiều năm kinh doanh như vậy, Thái Lập sớm đã bỏ túi cơ hồ một nửa sản nghiệm của Giang Lăng thành, nếu không phải thành Bắc có Chu gia cùng với Vân Tiêu sơn trang tọa trấn, chỉ sợ Giang Lăng thành sớm đã bị Thái phủ khống chế.

Vốn cho rằng Thái Lập sẽ cố kỵ hai nhà này, sẽ không vươn chân đến đây làm loạn, không ngờ hắn cuối cùng cũng bắt đầu động thủ.

May mắn, từ hôm thọ yến Chu phủ qua đi, Thái Lập đột nhiên an tĩnh mấy ngày, cũng không có việc gì xấu xảy ra.

Vân Tiêu sơn trang.

Tiêu Phàm sáng sớm dậy theo Quý Trường Hiên luyện kiếm, đợi sau khi ăn sáng xong thì dự định sang thư phòng luyện chữ, chỉ thấy Chu Hoành Nghiệp mặc một thân y phục xanh lam lịch ịch chạy tới, mặt bánh bao phồng lên.

"Quý Trường Hiên, ngươi hôm nay có rảnh không?" Dáng dấp Chu Hoành Nghiệp rất mượt mà bóng mẩy, y phục màu xanh lam đẹp thì có đẹp, nhưng mặc lên người hắn thì không đẹp như vậy nữa.

Quý Trường Hiên chỉ nhìn chăm chú bảo kiếm yêu quý của hắn, lát sau mới liếc qua: "Không rảnh, ta đang muốn luyện võ."

"Vậy là hôm nay không thể đi? Ta chán không chịu nổi nữa rồi." Chu Hoành Nghiệp mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, nản nỉ ỉ ôi.

Quý Trường Hiên lắc đầu, kiên định nói: "Nếu như nghĩa phụ biết ta lười biếng, nhất định sẽ rất thảm.

Ta nói ngươi nghe, ngươi cũng không thể mỗi ngày chạy long nhong ngoài đường mà không làm gì thế chứ? Rõ ràng là trưởng tôn trong nhà, về sau gánh nặng gia tộc đều đặt trên người ngươi."

Chu Hoành Nghiệp trầm mặc, đợi Quý Trường Hiên tra kiếm vào vỏ, mới nói: "Ngươi cũng biết ta từ nhỏ không có tư chất luyện võ, mẹ ta không ở đây, cha cũng mặc kệ ta, gia gia cũng không quan tâm ta, ta còn luyện võ để làm gì?"

"Nhưng ngươi cũng không thể vì chuyện này mà từ bỏ?" Quý Trường Hiên vươn tay vỗ vỗ bả bai hắn, "Luyện võ không được, thì có thể học văn."

Chu Hoành Nghiệp vung tay hắn ra, cả mặt đều không vui, "Ngươi muốn luyện võ thì luyện nhanh đi, nếu như đến muộn phỏng chừng nghĩa phụ của ngươi sẽ mắng, ta đi chơi với Tiểu Phàm thích hơn."

Quý Trường Hiên trước khi đi còn cố ý dặn dò: "Ngươi cũng không nên dạy hư Tiểu Phàm đâu đấy."

Chu Hoành Nghiệp nghe vậy đột nhiên cũng có chút bực bội, "Quý Trường Hiên! Ta trong mắt các người là một tên xấu xa thối nát như vậy sao!"

Quý Trường Hiên cho là hắn thuận miệng đùa linh tinh, liền phất phất tay, cầm kiếm rời đi.

Chu Hoành Nghiệp tức giận không có chỗ xả, nhìn Tiêu Phàm đang yên tĩnh một bên, bắt gặp ánh mắt trong veo của đứa nhỏ, hoàn toàn không có ý tứ rèn sắc không thành thép giống như những người khác lúc nhìn hắn, trong lòng thoáng được an ủi, liền vươn tay nắm bả vai gầy yếu của Tiêu Phàm, "Quý Trường Hiên đi rồi, vậy hai ta cùng đi chơi đi."

Tiêu Phàm cẩn thận mà liếc nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Ta còn phải đọc sách viết chữ."

Chu Hoành Nghiệp bĩu môi, cuối cùng thở dài một tiếng, "Thôi, ngươi đọc sách thì đọc đi, ta ở bên cạnh bồi ngươi vậy." Chẳng qua là chính bản thân hắn muốn tìm người bồi cùng mà thôi.

Tiêu Phàm gật đầu, dẫn theo Chu Hoành Nghiệp về phòng của mình, Chu Hoành Nghiệp trái phải nhìn khắp nơi, sau đó ngồi xuống, nhìn thấy tập sách và giấy trên thứ án, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi thế mà còn học quyển này sao? Ta khi sáu tuổi đã học rồi, năm nay ngươi đã chín tuổi rồi đúng không?"

Tiêu Phàm có hơi ngượng ngùng, "Trước kia không ai dạy ta, gần đây mới bắt đầu học, Hoành Nghiệp ca đừng chê cười."

Chu Hoành Nghiệp vốn còn đang buồn bã lập tức nở nu cười, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu Tiêu Phàm, "Sao có thể? Tới đây, có cái gì không hiểu ta sẽ dạy cho ngươi!"

Cho tới nay, mặc kệ là luyện võ hay là đọc sách, hắn đều chậm hơi những người đồng lứa, mặc dù mặt ngoài làm như không quan tâm, nhưng trong nội tâm luôn cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nhìn thấy người còn tệ hơn cả hắn là Tiêu Phàm, tuy nói vui vẻ trong tình huống này rất không phúc hậu, nhưng hắn vẫn không ngăn được mình cao hứng, sau đó nhìn Tiêu Phàm càng thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

"Ai, không đúng, câu này phải đọc như này, ngươi đọc sai rồi."

"Đợi đã, câu này không phải hiểu như vậy, ta nói cho ngươi..."

"Chữ ngươi khó coi quá, ngay cả ta cũng không bằng nữa."

"Cầm bút là phải cầm thế này này, ai ai, không đúng không đúng, ta cầm cho ngươi xem."

Tay trắng nõn béo mập nắm lấy tay Tiêu Phàm gầy yếu, dẫn dắt đối phương viết xuống hai chữ trên giấy, mặc dù chữ viết không được tính là quá xuất sắc, nhưng cũng rất ngay hàng thẳng lối, rõ nét.

Tiêu Phàm quay đầu nhìn hắn trong con ngươi tràn đầy sùng bái, "Hoành nghiệp ca thật lợi hại!"

"Chứ sao nữa!" Chu Hoành Nghiệp đắc ý cười một tiếng, buông hắn ra, lại ngồi xuống bên cạnh hắn, "Ngươi tiếp tục viết đi, ta xem."

Tiêu Phàm mặc dù còn nhỏ, nhưng tâm tư thông thấu, vừa viết bên cạnh hỏi hắn: "Hoành Nghiệp ca, hôm nay ngươi không vui có phải không? Là bởi vì chuyện hôm đó sao?"

Chu Hoành Nghiệp tựa lưng vào ghế ngồi, liếc mắt nhìn hắn, "Chăm chỉ viết chữ của ngươi đi, con nít không nên tò mò quá nhiều đâu nha."

Tiêu Phàm "A" một tiếng, xem là thật không hỏi nữa.

Chu Hoành Nghiệp đợi nửa ngày đều không đợi được Tiêu Phàm gặng hỏi lại, thế là khó chịu tự hô một tiếng.

"Ngươi thực sự không muốn biết ta vì sao không vui?"

Tiêu Phàm ngoan ngoãn hỏi hắn: "Tại sao ca lại không vui?"

Chu Hoành Nghiệp trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, "Hôm nay là sinh thần của ta." Nhưng mà không ai nhớ hết.

Ngòi bút Tiêu Phàm dừng lại, trên giấy để lại một vẹt mực đen, hắn nhanh chóng gác bút, quay người chân thành nói: "Có ta nhớ."

Chu Hoành Nghiệp bị thần sắc nghiêm túc trên mặt Tiêu Phàm làm cho bật cười, da của Chu Hoành Nghiệp rất trắng, mặc dù trên mặt có hơi nhiều thịt, nhưng nhìn rất sạch sẽ, không dầu mỡ, ngược lại nhìn rất vui mắt.

Tiêu Phàm thấy hắn cười, trong lòng cũng vui lây theo, "Ta nói thật đó."

"Được rồi, tiểu tử đệ, ở Giang Lăng thành không có bao lâu, ngươi nhớ kĩ thì thế nào đây?" Chu Hoành Nghiệp thực sự không để bụng chuyện này, nhưng trong lòng nghe xong đúng là rất vui.

"Chờ ta có thể tự kiếm tiền, ta sẽ mua quà tặng cho ca, cho người đưa đến Giang Lăng thành." Tiêu Phàm trong lòng âm thầm quyết định, trước đó Hoành Nghiệp ca mua rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi cho mình, hắn cũng muốn có qua có lại như vậy mới thỏa đáng.

Chu Hoành Nghiệp nghe vậy bị hắn chọc cười, "Vậy ngươi ráng phải nhớ kĩ sinh thần của ta đó, đã biết sinh thần của ta rồi, vậy còn ngươi?"

Tiêu Phàm "A" một chút, "Ta không có sinh thần..."

Chu Hoành Nghiệp cho là hắn đang nói đùa, "Sao lại không có? Mỗi người đều sẽ có, mau nói, bằng không về sau ta không tặng quà cho ngươi."

"Ta thật sự không có mà." Tiêu Phàm một mặt chắc chắn.

Hắn đúng thực không biết, dưỡng mẫu cũng không nói, sau đó ra ngoài hắn mới biết được có chuyện tổ chức sinh thần giống như thế.

Nụ cười trên môi Chu Hoành Nghiệp dần tắt, hắn bỗng nhiên đứng dậy, vươn tay ôm lấy Tiêu Phàm gầy yếu, vỗ vỗ lưng của hắn, "Hóa ra ngươi còn thảm hơn ta."

Sau khi buông ra, hắn lại nhịn không được hỏi: "Nghĩa phụ của ngươi không nói cho ngươi biết ngày ngươi ra đời?"

Tiêu Phàm nghi hoặc, "Nghĩa phụ?"

"Đúng a, Đàm Nhị thúc không phải là nghĩa phụ của ngươi sao?"

"Không phải, đó là Nhị thúc của ta."

Chu Hoành Nghiệp: "..." Chẳng lẽ Tiêu Phàm là con riêng của Đàm Liệt thúc? Đây không thể nào đâu!

"Ngày trước ta bị giảm lỏng trong một chỗ không thể ra ngoài, mẹ nuôi vì ta cho nên năm ta lên sáu bà ấy cũng qua đời, mới hơn một tháng trước chính Nhị thúc đã cứu ta ra khỏi chỗ đó." Tiêu Phàm lúc kể chuyện này không hề có trạng thái bi thương, giống như đang kể lại câu chuyện của người khác.

Nhưng Chu Hoành nghiệp nghe xong, lập tức bổ não bằng rất nhiều tình tiết, đứa trẻ này chẳng lẽ từ nhỏ đã bị bắt cóc đem bán đi? Sau đó may mắn gặp gỡ Đàm Nhị thúc đang dạo chơi, được cứu ra, mang theo bên người?

Hắn lần nữa ôm lấy Tiêu Phàm, "Ngươi thật đáng thương."

So sánh một chút, hắn đột nhiên cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều.

"Không sao đâu, ca về sau sẽ đối xử với ngươi thật tốt." Hắn ôn hòa vỗ vỗ ót Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đã lớn như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai ôm hắn, mẹ nuôi cho dù có tốt cũng không đủ thân cận, cũng giống như Phúc bá trong phủ Nhị thúc, lo lắng có thừa, nhưng thân mật hơn thì không.

Đây là lần thứ nhất được người khác ôm, cảm giác rất ấm áp, thân thể Hoành Nghiệp ca rất mềm, còn rất thơm nữa.

"Được rồi, nếu trước kia ngươi thảm như vậy, ta sẽ không chế giễu ngươi đọc sách ít, viết chữ xấu nữa, ngươi mau luyện chữ đi." Chu Hoành Nghiệp vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt không có bao nhiêu thịt của hắn, thầm nghĩ, thảo nào tiểu tử này gầy như vậy.

Tiêu Phàm lắc đầu, "Đợi chút, hôm nay là sinh thần của ca, ta cũng muốn tặng quà."

Tiêu Phàm nói xong liền chạy ra trước viện kéo xuống mấy nhánh cọ trên cao, ngồi dưới đất bắt đầu bện, đây là ngày đó mẹ nuôi lúc ở trong cung từng dạy cho hắn, bện được rất nhiều hình dạng khác nhau, đa số đều là mấy loài động vật, Tiêu Phàm ngước mắt nhìn Chu Hoành Nghiệp vẻ mặt nghi ngờ, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Hoành Nghiệp ca, ta bện cho ca một con thỏ nhỏ nhé?"

"Ngươi con biết làm cái này? Lợi hại đó, nhưng mà ta không muốn thỏ, ta muốn một con hổ to cơ!"

Tiêu Phàm gật đầu, "Vậy làm hai cái, một con thỏ, một con hổ, hổ cho ca, còn thỏ ta sẽ giữ lại."

"Được!"

Chu Hoành Nghiệp ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn Tiêu Phàm mười ngón tung bay, không bao lâu sau trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một con hổ nhỏ, đưa đến trước mặt Chu Hoành Nghiệp, Chu Hoành Nghiệp nâng trong tay nhìn sơ qua nói, "Con hổ này nhìn không uy phong lắm."

"Không uy phong nhưng cũng là hổ mà." Tiêu Phàm vừa nói vừa lại bên tiếp ra một con thỏ nhỏ, rất dễ thương.

Chu Hoành Nghiệp còn chưa kịp nhìn kỹ thỏ nhỏ trong lòng bàn tay Tiêu Phàm, liền nghe thấy dồn dập tiếng bước chân đang tiến về phía này, "Thiếu gia! Thiếu gia!"

Là người hầu bên cạnh hắn - Chu Nghiễn.

.

truyện tiên hiệp hay

Chu Hoành Nghiệp tiện tay cất con hổ vào trong áo, đứng dậy, thấy Chu Nghiễn sắc mặt hoảng sợ, hỏi: "Sao thế? Hoảng hốt như vậy."

"Thiếu gia, không xong rồi, trong phủ xảy ra chuyện!"

Chu Nghiễn rươm rướm nước mắt, "Thiếu gia, cô tiểu thư đột nhiên không thấy đâu nữa, lão gia đã dẫn theo mấy vị thiếu gia đến Thái phủ đòi người, hiện tại đang đánh nhau túi bụi trước cửa Thái phủ kìa!"

"Ngươi nói không thấy tiểu cô đâu?" Chu Hoành Nghiệp chạy ra khỏi phủ, "Nhanh dẫn ta đến Thái phủ!"

"Thiếu gia! Thiếu gia!" Chu Nghiễn vội vàng đuổi theo Chu Hoành Nghiệp đã chạy mất dạng.

Tiêu Phàm đứng dậy, nắm chặt con thỏ trong tay, trong mắt có hơi lo lắng, Nhị thúc có việc, đã ra ngoài không có trong sơn trang, hắn muốn giúp cũng không giúp được.

Chu Hoành Nghiệp trên đường phóng như bay, dù sao hắn cũng có luyện võ, tuy không tính là cao thủ nhưng tố chất thân thể rèn luyện nhiều năm hiểu nhiên hơn hẳn người thường, chớp mắt Chu Nghiễn cũng không theo kịp thiếu gia nhà mình.

Chu Hoành Nghiệp dốc hết sức chạy về hướng thành Nam, còn chưa tới Thái phủ đã nhìn thấy Tiểu thúc của hắn, tiểu thúc trên người có vết máu, người dân trên đường nhao nhao tránh né, coi vẻ là có chuyện lớn rồi.

Tiểu thúc vừa nhìn thấy hắn, một phát túm được, "Hoành Nghiệp, ngươi đến rất đúng lúc, ta đang muốn tìm ngươi.

Trước tiên đừng đi qua, tiểu thúc có chuyện quan trọng muốn giao cho ngươi, bây giờ lập tức đến Vân Tiêu sơn trang, không được về nhà, biết chưa?!"

Chu Hoành Nghiệp trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng tiểu thúc hành động như vậy đương nhiên có dụng ý của y, hắn cho dù không giúp được gì thì cũng không thể cản trở.

Cách đó không xa còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng đánh nhau, Chu Hoành Nghiệp kiên định "Tiểu thúc, ta đi nhờ Đàm thúc đến cứu viện có được hay không?" Đàm Liệt với Quý Trường Hiên bọn họ đều là người luyện võ, hiện tại gọi đến hỗ trợ biết đâu còn kịp.

Tiểu thúc lắc đầu, "Hoành Nghiệp, không cần làm gì cả, bây giờ đến Vân Tiêu sơn trang đợi yên ở đó.

Nhanh đi!"

Chu Hoành Nghiệp không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nghe theo lời trưởng bối, chạy về Vân Tiêu sơn trang, vừa chạy đến trước cửa, đã đụng phải Đàm Thời Quan vừa từ bên ngoài về.

"Đàm Nhị thúc!" Chu Hoành Nghiệp cả người đầy lo lắng, "Người có thể đi cứu cha ta không?"

Tiêu Cư Mạo làm ổ trong ngực Đàm Thời Quan, tròn mắt ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên chật vật trước mặt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Đàm Thời Quan.

"Hiện tại không sao, quan phủ đã đến đó, cha ngươi tự tiện chạy đến Thái phủ gây rối, bây giờ đang bị giam trong đại lao." Đàm Thời Quan mặt không cảm xúc chậm rãi nói.

"Là bọn họ bắt tiểu cô của ta trước, cha ta chỉ muốn đến đòi người!" Chu Hoành Nghiệp vội cả người đầy mồ hôi, "Vả lại, quan phủ trước nay đều mặc kệ chuyện trên giang hồ, sao lần này lại bắt cha ta nhốt lại?"

"Thái phủ chân chính mà nói cũng không phải thế lực giang hồ, quan phủ đương nhiên có thể quản." Đàm Thời Quan dừng một chút, nói tiếp: "Ngươi trước hết vào trong đi, bọn họ lát sau sẽ về."

Chu Hoành Nghiệp gật đầu, chỉ cần cha không bị gì là tốt rồi, bị quan phủ bắt lại so với việc bị Thái lập trực tiếp giết thì tốt hơn nhiều, nhưng mà, "Tiểu cô ta mất tích rồi, ta muốn đi tìm nàng."

"Đàm thúc ngươi đã dẫn người đi tìm, mấy ngày nay ngươi cứ ở trong sơn trang đợi đi." Đàm Thời Quan nói xong liền cất bước vào phủ.

Chu Hoành Nghiệp nói tiếng cám ơn, đi theo hắn vào.

Tiêu Cư Mạo nhìn thiếu niên rầu rĩ đi theo sau lưng, cảm thấy ấn tượng xấu trước đây bây giờ tốt lên được một chút.

Thực ra từ sau hôm thọ yến, Thái Lập vẫn luôn án binh bất động, bọn hắn cũng hơi nghi ngờ.

Đàm Thời Quan bí mật điều động ám vệ tới theo dõi, sau đó liên hệ thống lĩnh trú quân Giang Nam - Hình Giai.

Hôm nay Chu Xảo Xảo bị bắt, Chu gia kết luận là Thái Lập làm có hai nguyên nhân, một là bởi vì thọ yến hôm đó Thái Lập phách lối đến đòi cướp người, thứ hai là kẻ phát điên bọn họ bắt được cũng không thấy đâu, đây không phải Thái Lập làm thì còn có thể là ai?

Thế là, Chu lão gia tử dẫn đám người Chu gia chạy đến Thái phủ đòi trả người, kết quả bị Thái Lập cho người bao vây, những kẻ bao vây bọn họ đều là binh sinh đã ăn cỏ Ngân, đều là những kẻ không muốn sống.

Người của Chu gia đương nhiên đánh không lại, Chu lão gia tử đành phải thừa dịp người mình hỗn chiến với người của Thái Lập, mở ra một đường máu để đứa con nhỏ nhất - Tiểu thúc của Chu Hoành Nghiệp đột phá trùng vây thoát ra, thừa dịp chạy đến Vân Tiêu sơn trang dặn dò Chu Hoành Nghiệp ở yên đó, không được trở về Chu phủ.

Hắn biết, Thái Lập chuyến này muốn một mẻ hốt gọn cả Chu phủ, sau đó tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp Chu gia, nếu như Chu Hoành Nghiệp không biết rõ tình hình trở về phủ, nhất định sẽ bị sát hại, cả nhà Chu gia không thể chết trên tay Thái Lập kia được.

Chỉ có điều, chờ bọn họ không phải đường chết, mà là lao ngục.

Trú quân thống lĩnh Giang Nam Hình Giai hôm nay có việc phải vào thành xử lí, mang theo một phó tướng cùng vài binh lính vừa hay đi ngang qua trước cửa Thái phủ, vô ý bị bọn họ làm bị thương, Hình Giai vì thế tức giận, thề không xử hết đám người này thì sẽ không bỏ qua, cho nên cho người chạy đi báo quan.

Đường đường là thống lĩnh trú quân đến nha môn báo quan, nha môn nào dám không nhận vụ này? Sau khi hiểu rõ nguyên nhân tường tận, vì để ngăn chặn cơn thịnh nộ của Hình Giai, quan phủ cho người bắt lại đám người Chu gia đến gây sự cùng với vài tên binh sĩ đang phát điên của Thái phủ, toàn bộ giam vào đại lao, đã làm đến như thế, Hình Giai còn đứng trong nha môn mắng chửi rất lâu mới chịu đi.

Mà hắn cùng Đàm Thời Quan ra ngoài vì muốn gặp Đới Nhu.

Mấy ngày nay, Thái Lập bề bộn việc lập mưu chiếm đoạt Chu phủ, không rảnh quan tâm đến hậu viện.

Đới Nhu thừa cơ liên hợp nhiều tỷ muội cùng chung mối thù, mỗi người lén viết một tờ huyết thư, toàn bộ giao cho Đới Nhu.

Đới Nhu hôm nay xuất phủ, đem toàn bộ thư thu được giao lại cho Tiêu Cư Mạo.

Đương nhiên, bấy nhiêu đây còn chưa đủ, Thái Lập tội ác chồng chất, huyết thư này cũng không có bao nhiêu tác dụng với hắn, nhưng ở thời điểm thích hợp có thể tăng thêm tội trạng cho Thái Lập.

Hôm đó, hai người trên phố nghe danh một người tên là Phồn Tri tiên sinh, sách hắn viết ngay cả người kiêu ngạo như Lâm Tĩnh Xu mà còn động tâm muốn đi mua đọc, có thể thấy được người này trong giới văn nhân học sĩ ở Giang Nam ảnh hưởng lớn đến mức nào.

Đàm Thời Quan cho người đi điều tra vị Phồn Tri tiên sinh này, kết quả phát hiện hắn chỉ là một tiên sinh dạy học tư thục trong trấn nhỏ, còn rất trẻ.

Họ Lý, tên Giản, tự Tùng Chi.

Người này Tiêu Cư Mạo biết! Lý Giản này trước đây có đến kinh thành một lần, còn được Lâm Du mời đến ở trong Lâm phủ mấy ngày.

Nếu như có thể lợi dụng mức độ ảnh hưởng của Phồn Tri tiên sinh kia để tội trạng của Thái Lập bày ra trước mặt khắp thiên hạ, cho dù người tin không nhiều, nhưng cũng đủ gây ra động tĩnh lớn, đến lúc đó người người phẫn nộ, dù thế lực sau lưng Thái Lập cường đại đến đâu cũng không cứu vãn nổi.

Về phần vì sao không tìm nho sĩ đương thời, thứ nhất là vì bọn họ đang bí mật tra án, không nên kinh động quá nhiều người; thứ hai là bởi vì ngay cả Hình bộ thượng thư Sử Thiết Văn đều được hưởng lợi ích với bên này, huống chi mấy kẻ khác? Thứ ba, nho sĩ lớn phần nhiều đều ở xa kinh thành, làm sao viết rõ chuyện trong Giang Lăng thành? Mà Phồn Tri tiên sinh kia vốn là nhân sĩ Giang Lăng thành, biết nhiều việc ác của Thái Lập cũng không có gì đáng nghi ngờ, dù sao toàn bộ bách tính Giang Lăng thành đều biết, chỉ là không thể làm gì được hắn mà thôi.

Chỉ là, bọn họ cần chứng cứ mạnh hơn nữa, cũng cần Lý Giản hiệp trợ.

Thái Lập ẩn giấu quá sâu, lại có quan phủ che chở, trong lúc nhất thời khó tìm ra chứng cứ chứng minh Thái Lập thông đồng với địch phản quốc, chứng cứ lén lút vận chuyển cỏ Ngân sang biên giới.

Việc này không thể gấp, nhưng cũng không thể không vội, Thái Lập đã ra tay với Chu gia, mục tiêu kế tiếp đoán chừng là Vân Tiêu sơn trang, bọn họ không thể để cho Vân Tiêu sơn trang gặp chuyện.

Tối đó Đàm Liệt mang theo Quý Trường Hiên trở về, bọn họ không tìm được tung tích Chu Xảo Xảo, sắc mặt rất khó coi.

Cận Lam mặc dù cũng lo lắng, nhưng càng lo lắng sức khỏe của Đàm Liệt hơn, "Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, mọi người ngồi xuống ăn đi."

Chu Hoành Nghiệp sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra cảm kích, "Tiểu chất đa tạ Đàm thúc."

Đàm Liệt khoát khoát tay, hổ thẹn nói: "Ta cũng không giúp được gì, trước tiên đừng quá lo, ngồi xuống ăn cơm đi."

Một bữa cơm ăn cực kì tẻ nhạt vô vị.

Tâm tư Thái Lập đã quá rõ ràng, hắn muốn xử lí gọn Chu gia cùng với Vân Tiêu sơn trang, một tay khống chế toàn bộ Giang Lăng thành, biến Giang Lăng thành sân sau nhà mình.

Sau khi về phòng, Tiêu Cư Mạo nhìn thấy nam nhân nhíu mày, trầm tư một hồi, liền vỗ vỗ hắn, trong lòng bàn tay Đàm Thời Quan chậm rãi viết xuống mấy chữ.

Đàm Thời Quan đọc xong, chậm rãi lắc đầu, "Không được, quá nguy hiểm."

Tiêu Cư Mạo bất lực, không có tiến triển gì cũng không phải biện pháp, không bằng lợi dụng vẻ ngoài là mèo này đến Thái phủ dò xét thử một phen.

Đàm Thời Quan ôm chặt Tiêu Cư Mạo, khàn giọng nói: "Đã ăn cỏ Ngân, sẽ không quan tâm ngươi là mèo hay người."

Tiêu Cư Mạo thái độ rất kiên quyết: Trẫm cẩn thận một chút là được, đây là giang sơn của trẫm, hiện tại có kẻ thông đồng với địch bán quốc, đây chẳng lẽ không phải trách nhiệm của trẫm sao?

Đàm Thời Quan nhìn hắn thật lâu, thấy hắn sắc mặt kiên định, cuối cùng gian nan gật đầu, "Được rồi, ngày mai để Đới Nhu đưa ngươi vào Thái phủ." Nói xong, cúi người hôn đệm thịt của mèo bệ hạ, "Tính mạng quan trọng, đừng để bị thương."

Tiêu Cư Mạo khẽ liếm tay hắn, trẫm nhất định sẽ cẩn thận mà, các ngươi cũng nhớ phải cẩn thận Thái Lập đang nhắm vào Vân Tiêu sơn trang.

Hôm sau, Đới Nhu dẫn theo một đám người hầu đến Thiên Hương lâu nghe kể chuyện, trên đường hồi phủ nhìn thấy một con mèo bị lạc mất chủ, rũ lòng thương tiếc nên mang về phủ.

Mới vừa vào phủ, liền gặp được Thái Lập đang đi tới.

Thái Lập đã qua tuổi bốn mươi, thân hình cao lớn, tướng mạo nhìn vẫn rất được, nhưng mà trên mặt lộ rõ vẻ hung ác, hắn nhìn lướt qua Đới Nhu cùng với Tiêu Cư Mạo trong ngực nàng, nheo mắt, "Gần đây trong thành không ổn định, không có việc gì đừng xuất phủ."

Đới Nhu cười khẽ, "Thiếp biết rồi, lão gia gần đây vất vả, lát nữa thiếp bảo thiện phòng nấu chút canh đưa tới."

Thái Lập không đáp lại, ánh mắt hung lệ đặt trên người Tiêu Cư Mạo, băn khoăn một lát, lại hỏi: "Mèo này từ đâu có?"

"Trên đường nhặt được, thiếp thấy nó đáng thương cho nên mang nó về phủ nuôi.

Ngài nếu như không cho thiếp xuất phủ, thiếp không thể tìm chút thú vui khác được sao? Chỉ một con mèo, cũng không ăn hết thức ăn trong phủ của ngài được." Nàng nói xong, vờ giận dỗi, xoay mặt sang chỗ khác.

Thái Lập bỗng nhiên phá lên cười ha hả, vươn một tay cầm Tiêu Cư Mạo lên, ném xuống trên mặt đất, sau đó ôm ngang Đới Nhu, sải bước đi vào phòng ngủ, gần đây không có việc gì thuận lợi, cần chỗ phát tiết mới được.

Tiêu Cư Mạo: "..." Dám ném trẫm, Thái Lập ngươi nhất định phải chết.

Tiêu Cư Mạo bực bội trong lòng, bước chân cũng không ngừng lại, vẫn luôn theo phía sau bọn họ, cuối cùng bị nhốt ở trước cửa phòng ngủ.

Không có Đới Nhu chỉ đường, Tiêu Cư Mạo bây giờ không thể nào ở trong Thái phủ chạy lung tung được, cũng chỉ có thể ngồi đợi ngoài cửa, thuận tiện quan sát bày biện xung quanh phòng ngủ.

Thái phủ không hổ là phú khả địch quốc, nơi này xây lên rất hoa mỹ hoành tráng, sắp xa hoa bằng Hoàng cung rồi.

Ở Tiêu quốc trạch viện của quan lại có quy tắc bố trí riêng, phân thành nhiều loại, quan viên, dân thường mỗi loại đều khác nhau.

Thái Lập chẳng qua chỉ là dân thường, thân không chức quan, lại không có tước vị, ở trong tòa trạch viện thế này đúng là không sợ chết sớm.

"Ưm...!a......!Không muốn..."

Trong phòng ngủ không ngừng truyền ra âm thanh rên rỉ ái muội, Tiêu Cư Mạo nghe một hồi, cả mặt bắt đầu nóng lên.

Giữa ban ngày ban mặt còn dám làm chuyện này, thật là không biết xấu hổ!

Hắn cách xa cửa phòng, rẽ vào trong góc tránh đi, cho đến khi hết nghe thấy âm thanh mới dừng lại.

Nhưng lại đột nhiên cảm thấy cả người hình như nóng lên, cái này, là bị làm sao?!!.