Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 Chương 26

Thư Cảnh Càn mang tiếng là Tửu Thánh mà say rồi thì tính tình xấu tệ.

Đâu chỉ lè nhè mắng nhiếc cái gã phụ bạc kia, còn tiện thể vung tay vẩy chân hất vỡ một bình rượu, “Chỉ là cái con cá chép bự lưu manh mà cũng dám bỏ rơi ta!”

Đấy, Bản Vương còn chưa kịp khảo mà hắn đã tự xưng hết rồi.

Nam tử, cá chép.

Giao tiêu, Giao nhân.

Lần này tới Hoa Thành, quả là mở mang tầm mắt.

Thư Cảnh Càn hùng hổ càm ràm xong thì nằm vật ra bàn, tiu nghỉu, “Có một thời gian ta bị bệnh, bệnh nặng lắm, gần như không xuống giường được. Hắn nói hắn muốn đi tìm linh dược cho ta, còn bảo nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ta. Nhưng hắn đi rồi không quay về nữa.”

“Hắn có chân, lên bờ rồi, trông thấy thế giới hào nhoáng ngoài kia, chắc cũng quên còn một kẻ như ta vẫn chờ.”

“Hắn không về nữa.”

“Ta lừa hắn, bảo ngoài kia toàn người quái dị, gom cả vào cũng xấu hơn ta.”

“Nhưng đúng mà, vốn dĩ họ cũng đâu bằng ta.”

“Nhưng sao hắn vẫn không trở lại.”

“Vì ta là nam à? Dù là thế thật, thì khi bên nhau, chúng ta vẫn rất vui vẻ đó chứ.”

“Ha ha.”

Sau đó hắn vẫn cứ lải nhải vô tận, Bản Vương không ngờ hắn nói nhiều tới thế.

Thấy hắn đã say mềm, Bản Vương đành đỡ hắn dậy, bảo Diêu Thư Vân về nhà trọ nghỉ trước, Bản Vương thì ra ngoài bắt một chiếc xe, chở Thư Cảnh Càn về phường rượu.

Đêm nay, trăng non cong veo như lưỡi hái, mang cả màu máu thâm trầm.

Mờ mịt chẳng tường.

Bản Vương dìu hắn lên giường, sai người cởi giày vớ cho hắn, lại lau mặt cho hắn, thấy tạm thời không còn gì phải lo lắng thì định ra về, rồi lại thấy Thư Cảnh Càn kéo nới vạt áo, để hở làn da trắng nõn, dưới làn da như có thấp thoáng linh khí dao động, sau đó luồng linh lực ấy mạnh mẽ tuần hoàn toàn bộ cơ thể hắn, khơi thông tất cả kinh mạch trong người.

Bản Vương nheo mắt nhìn, đến khi kết thúc cũng là lúc Thư Cảnh Càn mở choàng mắt, tỉnh như sáo hỏi ta: “Sao ta lại ở tửu phường thế này?”

Bản Vương nhíu mày, rồi tức thì hiểu ra. Trong cơ thể hắn có tồn tại một luồng linh khí rất tinh thuần, không chỉ giúp hắn khơi thông kinh mạch, mà còn thanh lọc tất cả độc tố, ví như rượu.

Hắn ngồi dậy, day day thái dương đau nhức, lại hỏi ta: “Quái thật, mới nãy ta còn ngồi với Nhạc huynh và Diêu huynh uống rượu cơ mà?”

“Ngươi uống say, Bản Vương đưa ngươi về.” – ta nói, lại nhìn lướt qua ngực hắn.

Thư Cảnh Càn xấu hổ, vội vàng kéo áo che đi, “Thất lễ quá.”

“Đừng hiểu nhầm,” – Bản Vương nói, “Ta chỉ đang nhìn ngực ngươi, hình như có chứa một linh vật nào đó.”

“Linh vật?” – hắn ngẩn người sờ ngực, “Linh vật gì?”

Bản Vương ngồi vào cạnh hắn, hỏi: “Ngươi nói Giao nhân kia bỏ rơi ngươi phải không?”

Sắc mặt hắn cứng đờ, rồi quýnh quáng lắp bắp, “Ngươi ngươi, Nhạc huynh, đang, đang nói gì vậy, Giao, Giao nhân nào cơ?”

Ai biết hắn vừa tỉnh đã phủi trắng không nhận, Bản Vương cũng không định nể mặt hắn, nói thẳng: “Nhạc huynh uống say nói hết ra rồi. Ta thấy ngươi nói rất chân thật, không giống bịa. Chuyện Bản Vương muốn nói với ngươi cũng là về Giao nhân kia, có thể không phải hắn bỏ ngươi, mà là đã chết rồi.”

Đến đây thì mặt hắn trắng bệch, tròn mắt nhìn ta, “Ngươi, nhắc lại lần nữa đi.”

Bản Vương nói, “Hắn đưa Giao châu cho ngươi, cho nên, có thể hắn đã không còn ở nhân gian nữa rồi.”

Thư Cảnh Càn không dám tin, ấn tay lên ngực, “Ngươi gạt ta chứ gì? Ngươi là người phàm, sao biết những cái đó được?”

“Ta cũng đoán thế thôi. Giao châu quan trọng với Giao nhân như yêu đan với hồ ly vậy, lấy ra rồi tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ mất hết pháp thuật. Toàn thân Giao nhân lại rất quý báu, một khi mất pháp thuật rồi chẳng khác nào cá ngon cho người ta xâu xé. Ngươi cho là đám người ham tài đó sẽ bỏ qua cho hắn ư?”

“Không phải đâu…” – Thư Cảnh Càn lắc đầu, “Hắn nói lúc đến sẽ biến hóa ra hai chân. Khi đó sẽ giống hệt người phàm, không ai phát hiện ra hắn.”

Bản Vương tàn nhẫn lặp lại, “Nhưng hắn cho ngươi Giao châu của hắn rồi.”

“Thì sao…”

“Thì hắn không thể hóa ra hai chân nữa.”

Sau khoảng khắc im lặng chóng vánh, hắn đột nhiên cúi đầu cười, “Nói cách khác, không phải hắn đi tìm thuốc, mà sau khi cứu ta đã lén lút trốn đi.”

Mặc dù Bản Vương không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ, nhưng xâu chuỗi những điều hắn nói, thì có lẽ là vậy.

Khi Giao nhân sắp biến hóa ra đôi chân thì Thư Cảnh Càn ngã bệnh, không ai cứu được. Giao nhân kia sắp đến ngày thành công lại bỏ đi bao năm tu hành của mình để cứu Thư Cảnh Càn, bản thân lại biến mất.

Những câu chuyện bi kịch thế này, dân gian vẫn truyền tai nhau suốt, phàm là kẻ nào bước lên con đường người – yêu, thì đều có kết thúc không có hậu.

Bản Vương thở dài, “Vậy là rõ rồi, cũng may người ngươi gặp là một gã si tình, không phải quân bội tình bạc nghĩa.”

Thư Cảnh Càn sực tỉnh giữa nỗi sợ hãi miên man, khuôn mặt tái xanh nhìn Bản Vương, mấp máy hỏi, “Vương gia, đời này, ngươi chưa yêu ai phải không?”

Bản Vương gật đầu, “Phải.”

“Vậy nên ngươi mới nói được như thế.” – hắn thều thào nằm xuống, đôi mắt nguội lạnh, “Với ta, thà hắn bỏ rơi ta, ta cũng không mong hắn chết. Nếu hắn mải mê chốn phồn hoa ngoài kia, đến ngày chơi chán rồi hắn cũng sẽ trở lại, nhưng nếu chết rồi, ta biết tìm hắn ở đâu…”

“Cảnh Càn —” – Bản Vương còn định khuyên hắn.

Hắn lại xua tay, “Muộn rồi, Vương gia về đi, Thư mỗ mệt mỏi, xin không tiễn.”

Bản Vương có chút lúng túng, cũng không làm gì được, đành lên tiếng tạm biệt rồi ra về.

*

Hôm sau, Bản Vương uể oải ngồi dậy, vươn vai dãn gân dãn cốt, vừa định mặc áo thì phát hiện rương quần áo của mình đảo lộn như bị ai đào xới lên.

Vỗ trán cái đốp, Bản Vương nhớ tới thằng cháu không yên thân của mình, không nói cũng biết là nó lật lên buộc tơ hồng rồi.

Đường đường là Vua một nước lại đi tin mấy lời đồn vô căn cứ, cũng quá là —

Cầm chiếc áo tím xếp ngay ngắn trên cùng lên, Bản Vương dòm xuống dưới gấu áo thì quả nhiên, đầu sợi dây đỏ đang nghêu ngao và bay bay ở đó.

Bản Vương lắc đầu, định tháo ra, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

Chung quy cũng là tấm lòng của thằng bé, dù không thể đáp lại, nhưng cũng không đến mức quá tuyệt tình.

Khoác áo ra ngoài, Bản Vương giơ tay cầm quần lên, phát hiện bên dưới còn một chiếc áo ngoài cũng buộc một sợi dây đỏ.

Tay nghề khá hơn Yến Cửu, còn biết thắt một nút uyên ương.

Về phần là ai thừa dịp Bản Vương ngủ lẻn vào buộc thì Bản Vương cũng chịu, không biết.

Hầy, có trách thì trách Bản Vương, ai bảo ta vừa cao to lại đẹp trai làm gì.

Bản Vương vuốt cằm ra cửa, thấy Yến Cửu đang ngồi trong sảnh, vẫy vẫy ta, “Hoàng Thúc, mau xuống ăn sáng.”

“Hoàng Thúc” đồng âm với “Vàng thúc”, chủ quầy và tiểu nhị trong quán cũng không để ý, đều việc ai nấy làm.

Bản Vương đi xuống lầu, ngồi xuống cạnh Yến Cửu, tiện tay vớ chiếc bánh bao cắn một miếng, thấy Yến Cửu cứ chăm chăm nhìn ta thì hoảng hốt, “Làm sao thế, mặt thần chưa rửa à?”

“Không phải.” – nó cười hì hì, tầm mắt trượt từ cổ áo Bản Vương xuống đến tận gấu áo mới dừng, tí tởn khen: “Hoàng Thúc mặc màu tím trông nhã nhặn cực.”

Bản Vương: …

Ăn sáng xong, Yến Cửu rảnh rỗi lại cầm bầu thóc chạy ra sân sau cho gà ăn.

Tuy nắm giữ giang sơn trong tay, quản lý toàn bộ thiên hạ, nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ mới mười sáu tuổi, những lúc không có đám đại thần chằm chăm soi mói, không phải gương mẫu xử thế đối nhân, nó cũng sẽ trộm lấy mấy phút nhàn hạ, làm vài việc trẻ con nên làm.

Thấy Bản Vương lại gần, nó toét cười, “Chờ sau này Trẫm có con nối dõi sẽ thoái vị cho nó, tìm một nơi sơn thủy hữu tình, trồng một vườn rau, gieo ít hoa màu, nuôi mấy còn gà, mua một con chó, với vài con thỏ.”

Bản Vương cười, “Tu thân dưỡng tính thế là tốt.”

“Vậy nên,” – nó lại rải thóc ra, “Sang năm, Hoàng Thúc ra ngoài dò la cho Trẫm, nghĩ cách kiếm một đứa bé về cho ta, bảo là lần này xuôi nam Trẫm dính phải nợ đào hoa.”

Bản Vương: …

“Việc con nối dõi này, ta thấy Hoàng Thượng tự lực cánh sinh thì hơn.” – Bản Vương nói.

“Trẫm không chạm vào các nàng đâu.” – nó lắc đầu, “Không cần biết đám cựu thần kia muốn ép buộc Trẫm thế nào, Trẫm đã quyết rồi, đời này không tuyển phi lập hậu.”

“Hoàng Thượng.”

“Không phải khuyên ta.” – nó cười, “Dù có lấy họ, Trẫm cũng chỉ phụ bạc các nàng thôi. Đời người được mấy hồi, so với phung phí thời gian trong cung thì chẳng thà tìm đây đó ngoài kia người tâm đầu ý hợp, bên nhau trọn đời. Dù có một số người, cả đời cũng không thể tìm thấy…”

Nó đang nói chính mình, Bản Vương hiểu.

Chắc hẳn nó cũng không tha thiết mong chờ gì ở sợi dây được gọi là tơ duyên kia. Có lẽ buộc một sợi tơ hồng chỉ để tự an ủi bản thân, như thể sợi dây không giữ được trái tim ta, chí ít cũng níu được con người ta.

“Si rồi.” – Bản Vương than thở, nhớ lại mình trước kia, khi ấy chẳng phải bản thân cũng cố chấp, chưa đụng tường nam tâm chưa hối đó ư.

Trên đời này, có thể tìm được người tâm đầu ý hợp đã khó, bên nhau trọn đời lại càng khó hơn.

Vậy mà chỉ trong khoảnh khắc ấy, Bản Vương lại như muốn thử một lần.