Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 Chương 36

Quá trình chữa cho Lâm Khê tương đương với giết gã, sau đó đắp nặn lại cơ thể cho gã.

Quá trình này quá mức khắc nghiệt, phải chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt thân thể và nỗi giày vò như hàng vạn mũi tên xuyên thấu. Nhưng sau niết bàn, sẽ là một sinh mạng mới.

Hai năm qua, có lẽ Lâm Khê đã ăn đủ mọi nỗi đau, nếm đủ mọi khốn khổ, nên dù bị lửa thiêng hừng hực đốt cháy, gã vẫn cắn răng chịu đựng, nét mặt không biểu hiện gì quá lớn.

Lăng Quang không thể trái thiên quy biến Giao nhân thành người, nhưng trong lúc đắp nặn lại cơ thể cho gã thì tiện tay bán cho gã một mối ân tình, đúc lại cho gã viên Giao châu mới.

Trước khi rời đi, Bản Vương hỏi Thư Cảnh Càn, “Với tình hình này, một trăm tám mươi năm nữa Lâm Khê cũng không biến hóa thành người được, ngươi có tính toán gì cho tương lai chưa?”

Thư Cảnh Càn ôm Lâm Khê mê man sau cơn đau đổi gân hoán cốt, bình thản nói, “Dựng một túp lều tranh bên khe Thiên Thủy, cùng Lâm Khê đi nốt quãng đời còn lại.”

“Tiếc thật,” – Bản Vương thở dài, “Ta vừa mới lấy lại vị giác, lại không thể uống rượu ngươi ủ nữa.”

“Vốn ta cũng không thích ủ rượu.” – hắn nhìn Giao nhân trong vòng tay mình, “Nếu không vì con sâu rượu này, ta đã không tiếp nhận tửu phường. Vậy lại hay, mất vị giác rồi, cha ta sẽ không ép ta nữa. Từ nay, ta sẽ ở bên hồ với hắn.”

“Cũng được.” – Bản Vương thở dài, nói lời “Cáo từ” hắn, rồi cùng Lăng Quang rời khỏi tửu phường.

Lúc đi còn tiện tay cầm hai bình rượu.

Sau này, muốn uống cũng không có mà uống nữa…

Lần này, dường như Lăng Quang không vội về thiên đình, hắn nhảy lên ngựa của ta, nói muốn ngắm nhìn cảnh sắc nhân gian.

Bất đắc dĩ, Bản Vương đành nhảy lên ngựa, vòng qua eo hắn cầm dây cương.

Những tiếp xúc thân mật này, trước kia có nằm mơ cũng muốn. Thế nhưng giờ hắn nằm gọn trong lòng ta, trái tim ta lại không còn xao động nữa.

Thì ra, buông một phần cố chấp, lại đơn giản như vậy.

Đến khi trở lại quán trọ Hoa Đào, trời đã hửng.

Ước chừng Yến Cửu đã cùng Diêu Thư Vân điều khiển binh mã đi truy bắt đám thương nhân bất hợp pháp trong chợ đen, nên giờ không có trong quán trọ.

Bỗng nhiên không thấy nó, Bản Vương lại thấy không quen.

Mời Lăng Quang vào đại sảnh, Bản Vương chỉ thấy bụng mình ọc ạch kêu, sai tiểu nhị bưng hai bát cháo cùng hai lồng bánh bao thịt lên, đưa cho Lăng Quang một phần, bản thân bắt đầu ăn.

Trước kia chỉ ngửi thấy mùi, nay có thể nếm được vị, nhất thời thèm thuồng, chén liền mấy lồng bánh.

Miệng tràn trề mùi thịt, thật là thỏa mãn biết bao.

Lăng Quang ngồi phía đối diện, thong thả ăn hai chiếc bánh bao, hớp một chút cháo nhạt, mỉm cười, “Ở nhân gian lâu, ngươi đã khác xa xưa rồi.”

“Thật ư?” – Bản Vương nhét miếng bánh hỏi, “Khác chỗ nào?”

“Thiên Tuyền tinh quân trước kia, tuy không câu nệ tiểu tiết, nhưng cử chỉ lời nói vẫn nhã nhặn. Còn ngươi bây giờ, có hơi —”

“Thô bỉ bất nhã quá phải không?” – Bản Vương cười, “Đã mang tội đày xuống nhân gian thì còn gia vẻ thanh cao làm gì. Ta vốn cũng chán ngấy chuỗi ngày buồn tẻ vô vị trên Thiên Đình từ lâu rồi, Ngọc Đế đày ta uống hạ giới lại thỏa ước muốn của ta đấy.”

“Vậy à?” – hắn cầm thìa quấy bát cháo, hàng mi khẽ run, chợt hỏi ta rằng, “Ngươi hận ta chứ?”

“Hận ư?” – Bản Vương nhìn hắn, “Hận gì? Hận ngươi không để ý tới ta à? Thôi nào, Thiên Tuyền ta nào phải loại người tự kỉ, trong tam giới có vô vàn người hơn ta, tội gì ngươi phải để ý ta chứ.”

Dường như không chịu nổi giọng điệu này của ta, hắn siết tay, gian nan nói: “Nếu ngươi có lòng ăn năn, ta sẽ cầu Ngọc Đế cho ngươi trở lại Thiên Đình.”

“Không cần!” – Bản Vương ngắt lời hắn, “Ở nhân gian đang thoải mái, ta có ăn no rửng mỡ đâu mà về Thiên Đình làm cái chức tinh quân rách nát, tay sai cho Ngọc Đế kia.”

Hắn nới tay, cười khổ, “Cũng phải, nếu đã thích nhân gian, thôi cứ ở lại. Ngày tháng trên Thiên Đình quả là có hơi vô vị.” – nói xong, hắn bê bát, ngửa đầu húp một hơi cạn.

Tiếc là cháo mà không phải rượu, chứ không là có khí chất của Tửu Thánh lắm.

Ăn uống no say, Bản Vương dẫn hắn đi thăm quan trong thành.

Lăng Quang là thần trấn thủ tứ phương, có rất nhiều cơ hội hạ phàm du lịch.

Nhưng hắn là người cứng nhắc, tuân thủ luật lệ, nên chẳng bao giờ lấy việc công làm việc tư, giả vờ công vụ, hơn nữa lại có sự kiêu ngạo trong xương tủy, không thích tiếp xúc với phàm nhân, nên rất ít khi dạo chơi dưới nhân gian.

Hôm nay, thấy nhân gian tươi đẹp, dòng người qua lại tấp nập, hai bên tửu lầu sầm uất, hắn chợt thấy hứng thú, xuống ngựa trước một quán thanh lâu treo lụa hồng lụa xanh, tò mò hỏi ta, “Đây là nơi nào?”

“Là nơi làm đàn ông sung sướng.” – Bản Vương trả lời.

“Thật á?” – hắn rảo bước vào cửa không một lời đắn đo, nhìn các cô nương ta ùa ra như ong vỡ tổ, lúc sờ lúc nắn, khi ôm khi hôn nồng nhiệt, thì rụt cả cổ né tránh, “Cô nương, các cô làm gì vậy?”

“Ai nha, khách quan à ~~” – các cô nương ta vừa nắm chặt cổ tay vừa đá lông nheo tới tập, còn “Chà chà” khen ngợi, “Công tử đẹp trai quá nha.”

“Đúng đúng, trông khuôn mặt này, còn nét hơn nữ tử nhiều nhé.”

“Ụ ôi, làn da trơn nhẵn luôn nè, các tỷ muội đến sờ mà xem.”

Lăng Quang:…

Bản Vương nén cười, giao ngựa cho gã sai vặt ngoài cửa, rảo bước đến, “Đã đến đây thì để ta mời, cho ngươi chơi đùa thỏa thích?”

Hắn kéo một cô nàng vừa giở trò sàm sỡ hắn, nghiêm nghị bảo: “Cô nương, sao cô không biết xấu hổ thế.”

“Công tử cứ đùa em ~” – cô nàng phẩy khăn, cười quyến rũ, “Công tử đến chốn hương lâu chúng thiếp, biết thừa người ta làm cái gì rồi còn giả vờ đứng đắn làm chi.”

“Đúng đó công tử à, trông chàng căng thẳng, lại cứ né tránh, không lẽ, lần đầu đến nơi phong nguyệt phải không? Không sao, chị em em đảm bảo hầu hạ chàng chu đáo, cho chàng thoải mái, dục tử dục tiên.”

“Ha ha ha.”

Và thế là, Lăng Quang trở thành con dê béo lọt vào ổ sói già, vừa nói “Cô nương tự trọng” vừa bị người ta lôi lên lầu.

Bản Vường cười, gọi một ấm trà, ngồi dưới lầu uống. Chẳng mấy chốc đã thấy Lăng Quang xộc xệch chạy xuống, kéo cổ tay ta, “Nữ tử thế gian cứ như sói lang hổ báo ý, đáng sợ quá, chúng ta mau chạy thôi.”

Bản Vương nhướn mày, “Không chơi nữa hử? Nghe nói công phu trên giường của các nàng tuyệt lắm đó.”

“Chớ có nói bậy!” – Lăng Quang hoảng sợ, kéo vạt áo chạy ra ngoài.

Bản Vương lắc đầu ra theo, nhảy lên ngựa, giơ tay kéo hắn lên.

Vòng qua eo hắn, Bản Vương kéo cương, đang định đi thăm thú nơi khác, nhưng vừa liếc mắt đã thấy cách đó không xa, Yến Cửu dẫn quân trở về.

Chuyến đi cần tốc chiến tốc thắng, vì đã bại lộ thân phận nên cũng không giấu giếm, dẫn một đám quan binh địa phương từ tốn trở về.

Quan binh dẫn đầu còn thét to, “Tránh ra, tránh hết ra, Hoàng Thượng giá lâm, các ngươi còn không quỳ xuống.”

Và thế, cả con đường đang náo nhiệt bỗng chốc quỳ xuống rầm rầm, mọi người sợ hãi nằm bò ra đất, đầu chẳng dám nâng.

Chỉ có Bản Vương cưỡi ngựa, ngẩn người đứng trước cửa thanh lâu, rất là nổi bật.

Yến Cửu đến trước mặt Bản Vương, ngửa đầu nhìn bảng hiệu thanh lâu, cười lạnh, “Hoàng Thúc hăng hái quá nhỉ, trời còn bảnh mắt đã đến đây tuyên dâm.”

Bản Vương vội vàng giải thích, “Hoàng Thượng hiểu nhầm rồi, vi thần đến uống trà.”

“Uống trà?” – nó nheo đôi mắt phượng sắc bén, “Uống trà cũng phải đến thanh lâu uống cơ à.” – rồi nhìn tới Lăng Quang tóc tai bù xù, quấn áo xộc xệch, đang bị Bản Vương ôm trong lòng, thì nghiến răng nghiến lợi, “Còn chơi nam tử cơ đấy, Hoàng Thúc giỏi lắm rồi!”

Bản Vương: …

“Hừ!” – Yến Cửu căm giận quất roi, cưỡi ngựa phóng đi, Diêu Thư Vân đi cùng nó cũng ghìm dây cương, đánh giá Lăng Quang mấy lần, “Vương gia có mắt nhìn lắm nha.”

Bản Vương bất đắc dĩ, “Đừng hiểu nhầm, ta và hắn, là bạn cũ.”

“Bạn cũ?” – Diêu Thư Vân không tin, “Hai ta nối khố lớn lên, ngươi có bạn bè nào, ta lại không quá rõ hay sao. Trong ấn tượng của ta, Kinh thành không có người nào như thế này.” – đoạn vung roi, “Thôi, hạ quan phụng mệnh đi trước, Vương gia nếm mùi vị hoan ái lần đầu, nên kiềm chế nhé.” – rồi cưỡi ngựa bỏ đi.

Bản Vương cười gượng, định giải thích với Lăng Quang thì thấy hắn chăm chú nhìn theo Diêu Thư Vân, dường như suy nghĩ điều gì.

“Sao thế,” – Bản Vương hỏi hắn, “Thích tiểu tử kia rồi à?”

“Không.” – hắn lắc đầu, xuống ngựa, “Thôi, xem ra lần này hiện thế, ta đã gây phiền phức không nhỏ cho ngươi rồi, không quấy rầy ngươi nữa.” – dứt lời, hắn lấy một lọ thuốc trong lòng, đưa cho ta, “Hiện giờ ngươi là người trần tục, khó tránh khỏi bị thương, ngươi cầm lấy, thuốc này lành thương xóa sẹo hữu hiệu lắm.”

“Cảm ơn.” – Bản Vương nhận thuốc nhét vào lòng.

“Ta, về Thiên Đình đây.” – đôi mắt hắn như chất chứa điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than khẽ khàng, “Ngươi bảo trọng.”

“Ngươi cũng thế.” – Bản Vương cười với hắn, nhìn hắn dần đi xa, lắc đầu.

Cưỡi ngựa đuổi theo Diêu Thư Vân, Bản Vương hỏi: “Định xử lý những kẻ bị bắt như thế nào?”

Hắn nhìn thoáng ra sau Bản Vương, cười hỏi: “Sao lại vứt bỏ người ta đi rồi à?”

Bản Vương buồn bực, “Đã bảo là bạn cũ mà, hắn có việc nên đi rồi.”

“Bạn cũ?” – hắn nhún vai, “Việc này, ngươi suy nghĩ nên giải thích thế nào với Hoàng Thượng đi.”

Sóng vai cùng đi, Bản Vương vô ý nhìn Diêu Thư Vân, chợt kinh ngạc.

Nếu để ý kỹ, dường như sườn mặt Diêu Thư Vân khá giống Lăng Quang.

Mấy trăm năm qua không gặp Lăng Quang, lại chơi với Diêu Thư Vân từ tấm bé, Bản Vương không quá để ý khuôn mặt hắn, hôm nay thấy Lăng Quang, lại nhìn Diêu Thư Vân, chợt cảm thấy đôi mắt hai người dường như có mấy phần tương tự.

Diêu Thư Vân thấy Bản Vương chăm chú nhìn hắn, cười bỉ ổi, “Sao, bạn cũ vừa chạy mất đã nhăm nhe sang bạn chí cốt rồi hử?”

Bản Vương: …