Nhiếp Chính Vương

Quyển 4 Chương 56

Bữa cơm này khá là thỏa mãn.

Cung Thiếu Thanh thấy Bản Vương ăn kha khá rồi thì lén lút tuồn sang một phong bao dày cộp mà rằng: “Hạ quan mới đến, chưa biết nhờ cậy ai trong Triều, còn mong sau này Vương gia quan tâm nhiều hơn. Đây là chút lòng thành của hạ quan, mong Vương gia nhận lấy.”

Bản Vương cầm lên, tỉnh khô nắn bóp thử đồ dày, nếu tính theo tờ ngân phiếu một trăm lượng, thì trong đây bét nhất cũng phải một ngàn.

Một ngàn lượng, bằng bổng lộc nửa năm trời của vị Vương gia nghèo rớt dưới một người trên vạn người ta đây.

Chẳng qua, với bổng lộc hai trăm lượng một tháng, cuộc sống của Bản Vương cũng khá giả, nhiều tiền hơn cũng có để làm gì.

Sểnh ra có khi còn bị kẻ khác nắm thóp thì hỏng.

Nghĩ vậy, Bản Vương đẩy phong bao về cho hắn, “Ý tốt của Cung đại nhân, Bản Vương ghi nhận, nhưng cơm thì ta ăn, còn cái này ngươi hãy cầm lại.”

“Việc này —” – hắn có phần khó hiểu, “Hay là Vương gia chê ít? Ngài cứ mở ra xem đi, bên trong có một vạn lượng đó.”

“Sặc.” – Bản Vương bị sặc nước trà. Nhiều thế cơ á, Bản Vương tự nhận bản thân siêu phàm thoát tục vậy mà nghe xong cũng phải nhộn nhào trong lòng.

Cung Thiếu Thanh thấy phản ứng của Bản Vương thì hớn hở đẩy phong bao về trước mặt ta, “Hạ quan biết ngài không thiếu bạc, đây cũng chỉ là chút mọn gọi là để ngài sắm mấy tòa nhà, kiếm mỹ nhân về hầu hạ thôi.”

“Chuyện này không tốt lắm.” – Bản Vương yếu ớt khước từ.

“Có gì mà không tốt.” – vừa nói hắn vừa nhét phong bao vào lòng Bản Vương.

Thôi được, huyện Nam vừa mới bị sạt lở, thôn Hồ Khẩu phải đắp đê, đâu đâu cũng cần tiền. Nếu hắn đã muốn đưa cho Bản Vương, từ chối thì bất kính quá.

Về nộp cho Yến Cửu, vừa lúc giúp nạn dân.

Tính ra, trong Triều có một vài thành phần thế này đâm ra lại hay. Sau này Quốc khố có thiếu bạc thì Bản Vương lại đến đào mỏ nhà hắn, kiếm ít tiền tiêu.

Vỗ vai Cung Thiếu Thanh, Bản Vương chân thành khen ngợi: “Đại Yến có một vị quan hào phóng như ngươi quả là phúc cho muôn dân.”

Hắn sững người ra chả hiểu gì, đoán cũng mù tịt vụ hối lộ này, song đã nhắc đến dân chúng thì cũng mặt dày ưỡn ngực cười theo, “Vương gia khách sáo, đây là việc hạ quan nên làm mà.” – sau đó lại nhăn nhó mặt mày.

“Sao thế, Cung đại nhân có tâm sự gì chăng?” – Bản Vương hỏi.

“Ôi,” – hắn thở dài, “Không giấu gì ngài, mấy năm nay hạ quan luôn bị tai nạn vặt vãnh, gãy tay gãy chân là chuyện thường. Đợt trước có vị thuật sĩ bói cho hạ quan, bảo phải mau tìm một vị quý nhân nhận làm cha nuôi, có thế mới hóa giải tai họa, còn không kiểu gì cũng có ngày nguy hiểm đến tính mạng. Hạ quan phận con ong cái kiến, tự biết không xứng nhận Vương gia làm cha, nhưng nay mời ngài đến cũng ôm một tia hy vọng, bạo dạn mong Vương gia có thể thương cho cái mạng thấp hèn này, nhận hạ quan làm con nuôi.”

Vừa nghe cái, lông trên người Bản Vương dựng đứng, da gà da vịt nổi tưng bừng.

Trông cái mặt nhăn nheo của Cung Thiếu Thanh, tròng mắt thì trũng sâu, đọ tuổi tác cũng phải hơn Bản Vương đến 30 tuổi, không hiểu sao có thể mặt dày đi nhận Bản Vương làm cha không biết!

Cha đó!

Xem ra lời đồn chẳng sai. Để thăng tiến, gã Cung Thiếu Thanh này không từ thủ đoạn nào.

Thấy Bản Vương vẫn bất động, gã lập tức quỳ ‘bụp’ xuống, ôm chân Bản Vương khóc rống, “Mong cha nuôi chấp nhận con.”

Bản Vương rùng mình, cật lực rút chân về, “Cung đại nhân, ngươi làm gì vậy?”

Cung Thiếu Thanh lau nước mắt, “Hạ quan biết mà, ngài chính là quý nhân của đời ta, mong ngài —”

“Đủ rồi!” – Bản Vương quát, “Nhận ta là cha? Thế chẳng phải là ngang hàng với Đương kim Thánh Thượng sao, có cần Bản Vương giúp cho trót, để Hoàng Đế gọi ngươi là anh không?”

Hắn vội vã dập đầu, “Hạ quan không dám.”

Bản Vương hừ lạnh, “Đứng lên đi, lời này mà lọt vào tai vị quan khác thì ngay ngày mai thôi, đảm bảo ngươi không còn chỗ dung thân trên Triều. Ngươi nên biết, Bản Vương vẫn là đối tượng mà chúng công kích, chúng không dám động vào ta, chẳng lẽ lại không đì chết được ngươi.”

Hắn lau mồ hôi hột, “Hạ quan nhất thời ngu dại, đa tạ Vương gia nhắc nhở.”

“Thôi,” – Bản Vương hớp một ngụm rượu, “Cũng no rồi, nếu không còn chuyện gì, Bản Vương đi trước.”

“Khoan đã.” – hắn ngăn Bản Vương, đôi mắt hí lóe sáng, quay ra sai kẻ hầu, “Bảo đầu bếp chiên thêm mấy món nữa. À mà gọi luôn thập tứ tiểu thư ra ngay, chả mấy khi Vương gia hạ cố đến chơi, sao mãi vẫn không thấy nó, mau gọi nó ra đây rót trà cho Vương gia.”

Đấy, nhận cha bất thành, giờ lại muốn nhận Bản Vương làm con rể.

Mà nghe đến thập tứ tiểu thư là biết ngay vị Cung đại nhân này cày cấy vất vả hàng ngày thế nào rồi, không biết rốt cuộc con cái trong nhà đã xếp đến số bao nhiêu.

Bản Vương xua tay, “Không phải quấy rầy thập tứ tiểu thư, Bản Vương uống đủ rồi, nên cáo từ thôi.”

“Đừng mà.” – Cung Thiếu Thanh bổ lên ôm chầm lấy Bản Vương, chả khác nào miếng cao dán, dính chặt không cho đi.

Lỡ cầm của người ta một vạn lượng rồi, chả nhẽ lại trở mặt ngay, thế là đành phải ngồi xuống, ra giá trước, “Vậy uống thêm hai chén thôi đó.”

“Vâng vâng.” – Cung Thiếu Thanh cũng ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, thập tứ tiểu thư nhà hắn đi ra.

Đã lấy ra để rù quyến Bản Vương, đương nhiên cũng phải tươi xinh phiêu dật. Một đường thướt tha đi ra, dáng người mảnh mai, đến trước mặt Bản Vương, khẽ cúi chào hỏi, “Tiểu nữ Cung Tú Tú, bái kiến Vương gia.”

Bản Vương cũng có chút bất ngờ. Không ngờ gã Cung Thiếu Thanh trông lấm lét gian giảo, mặt mũi đáng khinh vậy, mà con gái thì thanh tú quá chừng.

“Miễn lễ.”

“Tạ ơn Vương gia.” – nàng đứng sang một bên, vươn đôi tay nhỏ nhắn như ngọc cầm ấm trà, rót cho Bản Vương, “Mời Vương gia.”

“Cảm phiền.” – Bản Vương nói, dời mắt, không liếc thêm một cái nào nữa.

Đời này, Bản Vương gặp quá nhiều mỹ nhân, Diêu Thư Vân, Phong Mộ Ngôn, Tô Thanh Mặc, Lâm Khê, Thư Cảnh Càn, Sở Hoằng, Văn Nhân Thiện, Bách Lý Trần, tuy đều là nam tử, nhưng mỗi người một vẻ, ai cũng được xưng là mỹ nam. Chẳng qua thấy nhiều cũng đâm mệt.

Huống hồ, có Yến Cửu tinh xảo như bước ra từ trong tranh, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt, thành thử ra mỹ nhân nhàng nhàng thế này lại chả lọt được vào mắt nữa.

Khóe mắt thấy rõ Cung Thiếu Thanh nháy mắt liên tục với Cung Tú Tú, còn Cung Tú Tú thì nhăn nhó, khẽ lắc đầu, chắc là không mê được khuôn mặt sủi cảo của Bản Vương.

Bắt nàng đến quyến rũ kẻ xấu ma chê quỷ hờn như ta, kể cũng làm khó nàng.

Rốt cuộc Cung Thiếu Thanh không chịu nổi, kéo Cung Tú Tú đến rỉ tai gì đó, rồi trợn mắt đe dọa nàng.

Chỉ thấy Cung Tú Tú cắn môi, gượng gạo đến cạnh Vương gia, lúc rót rượu còn ‘vô tình’ cúi xuống, để lộ bộ ngực trắng tròn thấp thoáng, cảnh xuân mơn mởn.

Chắc cũng ấm ức lắm, nên lúc sờ tay Bản Vương cũng đầy miễn cưỡng.

Bảo là quyến rũ, chẳng thà bảo là sờ tay đoán mệnh.

Bản Vương vẫn rất tỉnh ngồi uống trà, cho đến khi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia sờ soạn hết cổ tay, men theo cánh tay, vừa rờ đến vạt áo định luồn vào trong thì Bản Vương đặt chén trà xuống, “Cơm no rượu say đến đây là đủ rồi.” – dứt lời cũng đứng dậy muốn đi.

“Ôi ôi, Vương gia.” – Cung Thiếu Thanh đứng bật dậy, nói: “Kỳ thật, tiểu nữ nhà ta —”

“Có xinh.” – Bản Vương chân thành khen, thấy hắn vừa hý hửng ra mặt thì dội luôn cho thau nước lạnh, “Về nhan sắc, cũng ngang ngửa nha hoàn Tô Dung của quý phủ ta đấy.”

Cung Thiếu Thanh lắp bắp, “Tô, Tô nha hoàn?”

“Phải, chẳng qua Tô Dung nhà ta lễ phép, tài sắc vẹn toàn, so với con gái ngươi, chỉ thiếu một chút —” – Bản Vương nhếch môi, “Lẳng lơ?”

Dứt lời, phẩy áo ra khỏi Cung phủ.

*

Tối đến, Bản Vương chạy sang nhà đối diện, định vào xem Diêu Thư Vân thế nào.

Nhưng mới nhấc chân bước vào đã thấy người phủ hắn báo lại: “Khởi bẩm Vương gia, Diêu đại nhân đến Nguyệt Hoa Lâu mua vui, hai ngày nay chưa về.”

Bản Vương: …

Đổi hướng, Bản Vương đi thẳng tới Nguyệt Hoa Lâu. Giờ hắn ta vất va vất vưởng, chả thiết chết sống, nếu gặp lại cậu thiếu niên luôn nhăm nhe ám sát lần trước, có khi còn đứng yên cho người ta đâm không chừng.

Ngày thường, lúc nào trông hắn cũng mềm như đất sét, người ta muốn đắp nặn dạng thế nào, hắn cũng mặc kệ mà diễn nguyên dạng đó, thế nhưng nay Bản Vương mới biết, ra cũng có lúc hắn nghiêm túc cứng đầu.

Ví như muốn chết.

Đến Nguyệt Hoa Lâu, Bản Vương xông thẳng vào “Thúy vân cư” mà Diêu Thư Vân hay ở, vì là khách quen nên hắn bỏ luôn cả cục tiền bao phòng này đứt.

Lần nào đến cũng ngựa quen đường cũ đi thẳng vào phòng, khiến cả đám nữ tử phải tranh nhau mà giở trò với hắn.

Mà Diêu Thư Vân cũng hăm hở ngồi đó, mặt mày hả hê.

Nhưng lúc này, cảnh tượng đó không xuất hiện, trong phòng chỉ có mình Diêu Thư Vân say bí tỉ, quần áo xộc xệch, bên cạnh chẳng có ai.

Trong lúc mê man, hắn vươn tay gãi lồng ngực để trần, chậc chậc lảm nhảm: “Đừng chỉ chuốc say bản quan, các ngươi cũng phải uống chứ.”

Bản Vương nhíu mày, chưa kịp tiến lên đã thấy một bóng trắng vụt qua, là Bách Lý Trần. Hắn liếc Diêu Thư Vân nằm trên giường, bảo: “Ngươi để hắn chết đi, dù sao, với bộ dạng này cũng không khác người chết là mấy.”

Bản Vương biết Bách Lý Trần rất thân thiết với Diêu Thư Vân, lời này cũng vì giận dữ mới nói, chỉ lắc đầu nói: “Hắn lén chết thì thôi, nhưng nếu đã bị ta trông thấy, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn chết được.”

Bách Lý Trần thở dài, “Gã Thư Vân này, bề ngoài lúc nào cũng phóng khoáng bất kham, thực chất không phải. Mấy năm qua, hắn thường đến chỗ ta mua vui, lần nào cũng ôm trái ôm phải, dáng vẻ thì dâm tà, nhưng dù uống say bao nhiêu hắn cũng chưa từng rớ vào nữ sắc, đến độ rồi thôi. Chưa bao giờ bảo muốn cô nương nào qua đêm với hắn.”

Bản Vương sửng sốt, chỉ “Nghe” Bách Lý Trần nói tiếp, “Nhiều năm qua, hắn vẫn thủy chung với một người, người đó chấm một dấu son vào lòng hắn, không lau được, lại chẳng dám chạm vào. Hắn biết rõ là vô vọng, lại vẫn giữ mãi mảnh tình si, đợi chờ trong đau khổ. Vương gia, nếu ngài là bạn tâm giao của hắn, vậy ngài có biết, người đó là ai?”