Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 42: Lùi lại tuổi thọ

Nhìn bóng lưng mấy người, nét mặt già nua của viện trưởng có chút xấu hổ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Nguy cơ đã được giải trừ, mọi người mau trở về đi."

Đôi mắt âm lãnh của phó viện trưởng nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt, âm tình nan định, hắn có thể khẳng định thân thủ của thiếu nữ kia không đủ để mở ra kết giới, trên người nàng nhất định có thần khí.

Vừa nghĩ đến thần khí, đôi mắt âm lãnh nhanh chóng bị lửa nóng thay thế, nếu giết thiếu nữ kia, tất cả bảo vật trên người nàng sẽ thuộc về hắn.

Vừa trở lại ký túc xá Lam Ảnh Nguyệt tắm rửa xong ngả đầu liền ngủ, dĩ nhiên không biết bản thân bị người khác nhớ thương. ( tội Diệc ca quá =))

Sáng sớm hôm sau, Lam Ảnh Nguyệt bị đánh thức, ồn ào ngoài cửa khiến nàng không ngủ được.

An Nhã đứng trước cửa phòng Lam Ảnh Nguyệt, tối qua không biết ai truyền tin đồn ra ngoài, nói thần tượng là siêu cấp thiên tài, trong giây lát có thể phá được kết giới cường đại, ngay sáng sớm hôm sau các thế lực trong đại lục đều tập trung hết về đây.

Ngay tại thời điểm An Nhã đau đầu không thôi, bên tai lại truyền đến tiếng Thao Thiết nói: "Đi, nữ nhân kia đi rồi."

An Nhã buồn bực gãi gãi đầu, nàng căn bản không nhìn thấy người nào bước ra mà.

Thao Thiết không nói gì nhìn bộ dáng An Nhã buồn bực, ghét bỏ lắc đầu, phòng này ngoại trừ cửa lớn còn có cửa sổ, An Nhã này quá ngu ngốc.

Lam Ảnh Nguyệt thật sự không có công phu đấu cùng với mấy người kia, nàng từ sau cửa sổ nhảy xuống, đứng dựa dưới tàng cây ngáp, một lúc sau, mới nhìn thấy An Nhã đi ra.

Nàng đang chuẩn bị gọi An Nhã, lại có một khách không mời mà đến, nhìn Lam Nguyệt Ngôn đang hùng hùng hổ mà đến, lông mày xinh đẹp của Lam Ảnh Nguyệt hơi nhíu lại, lộ ra một tia cười khẽ.

"Lam Dật, bổn tiểu thư chỉ điểm ngươi khiêu chiến." Lam Nguyệt Ngôn mang theo một nhóm thiếu nữ nữa đi đến, ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt nhíu lại, xem ra lần đó Phượng Diệc xuống tay vẫn hơi nhẹ, nếu không tại sao cô nương lại vui vẻ đến tìm nàng khiêu chiến như vậy.

Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Một trận trong Hắc vụ trong rừng rậm kia, có phải chàng đánh hỏng đầu óc ngươi rồi hay không?"

Những người khác không hiểu ý tứ trong lời nói của Lam Ảnh Nguyệt, Lam Nguyệt Ngôn làm sao có thể không hiểu, Lam Nguyệt Ngôn tức giận trong lòng không thể bộc phát, không nghĩ tới bản thân cư nhiên bị Diệc Vương điện hạ ghét bỏ, chật vật như vậy, hơn nữa lại là trước mặt người quái dị này, tuy nhiên lúc nàng ở nhà dưỡng thương, khuôn mặt Diệc vương điện hạ lúc nào cũng xuất hiện trong mộng của nàng, làm cho nàng hồn khiên mộng vòng, lúc này nàng sớm đã vứt thái tử lên tận chín tầng mây rồi.

Nàng nhất định không thể để cho người quái dị trước mắt tiếp cận Diệc Vương điện hạ, nhìn trong mắt Lam Ảnh Nguyệt đầy đùa cợt, Lam Nguyệt Ngôn cả giận nói: "Người quái dị, ngươi đến cùng có dám hay không?"

"Ha ha." Lam Ảnh Nguyệt nhìn Lam Nguyệt Ngôn, cái cô gái này vì sao lại không có đầu óc như vậy, ai cho nàng tự tin chạy đến trước mặt bản thân mình diễu võ dương oai.

"Lam Nguyệt Ngôn, ai cho ngươi lá gan la to với thần tượng." An Nhã đi đến trước mặt Lam Nguyệt Ngôn, hai tay chống nạnh nhìn nữ nhân trước mặt.

Nhớ tới hành động ngày đó của Lam Nguyệt Ngôn, An Nhã chán ghét mở miệng nói: "Một bên câu dẫn thái tử, một bên còn vọng tưởng tiếp cận Diệc Vương điện hạ, hiện tại còn không biết liêm sỉ chạy đến nơi này không thấy mất mặt."

Người đi theo Lam Nguyệt Ngôn tới, vừa nghe An Nhã nói, đều bất khả tư nghị nhìn về phía Lam Nguyệt Ngôn, các nàng đều biết thái tử đối Lam Nguyệt Ngôn có tâm tư, nhưng không nghĩ tới Lam Nguyệt Ngôn này cư nhiên không an phận như vậy, còn đánh chủ ý lên Diệc Vương điện hạ.

Diệc Vương điện hạ là ai vậy, là thần trong lòng các nàng, làm sao có thể nhường Lam Nguyệt Ngôn nhớ thương được, vì thế sắc mặt mấy người nháy mắt thay đổi, hung tợn nhìn Lam Nguyệt Ngôn.

Tâm sự bị chọc thủng, gương mặt Lam Nguyệt Ngôn đỏ bừng, nàng không nghĩ tới An Nhã cư nhiên trước mặt mọi người nói thẳng ra như vậy, hoảng loạn giải thích nói: "Ta cùng các nàng từng có thù, các nàng vu hại ta."

"Vu ngươi?" Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh một tiếng, khóe miệng nở rộ ý cười ác liệt, "Chẳng lẽ không phải bởi vì muốn câu dẫn Phượng Diệc mà ngươi bị đánh trọng thương sao?"

Những người vây quanh trợn mắt há to miệng, nói như vậy, Lam Nguyệt Ngôn đã gặp Diệc vương điện hạ rồi sao? Các nàng còn chưa từng thấy qua, nhưng nghĩ đến Lam Nguyệt Ngôn bị đánh đến trọng thương trong lòng có hả dạ một chút.

Lúc này, một thiếu nữ đột nhiên nói: "Ngươi cư nhiên lại gọi thẳng tên Diệc vương điện hạ."

"Thì sao?" Lam Ảnh Nguyệt thật sự không rảnh cùng mấy người háo sắc này nói chuyện tào lao, nàng hiện tại bề bộn nhiều việc.

Nguyên bản thiếu nữ đó cũng nghe không ít đồn đãi về Lam Ảnh Nguyệt, vốn đối thực lực của nàng có chút kiêng kị, lúc này nhìn ánh mắt lạnh như băng của nàng, lại cảm thấy thập phần đè nén, không dám phản bác.

Lam Ảnh Nguyệt vừa mới xoay người, Lam Nguyệt Ngôn ở sau lại hô to lên, "Ngươi vì sao không tiếp nhận khiêu chiến của ta?"

"Ngươi quá yếu, thật sự không kích dậy nổi chiến ý của ta." Lời nói của Lam Ảnh Nguyệt chẳng khác nào dội thẳng chậu nước đá lên đầu Lam Nguyệt Ngôn, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Ảnh Nguyệt rời đi, lại nghĩ đến một người khác, tiểu tiện nhân đã chết kia.

An Nhã đi theo Lam Ảnh Nguyệt, nhớ tới khuôn mặt vừa rồi của Lam nguyệt Ngôn, cảm thấy hết giận, bất quá thần tượng thật sự là rất độc miệng, Lam Nguyệt Ngôn tốt xấu cũng là tứ giai, ở độ tuổi này của bọn họ, coi như là có thiên phú rồi.

"Thần tượng, tháng sau chính là học viện tái, ngươi muốn tham gia không?" An Nhã hỏi.(Tái: gặp lại quay lại, ad không biết gọi là gì thôi thì giữ nguyên.)

Lam Ảnh Nguyệt đối với trận đấu không một chút hứng thú, đang muốn cự tuyệt An Nhã lại nói: "Mười người đứng đầu trong học viện sẽ được tham gia trận đấu của tứ quốc, người đứng đầu sẽ được Linh Vũ đại sư nhận làm đệ tử, Linh Vũ đại sư ngay cả một đệ tử cũng không có chẳng hiểu tại sao năm nay lại thu nhận đệ tử."

"Linh Vũ đại sư?" Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày: "Là ai?"

An Nhã nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lam Ảnh nguyệt, nàng cho rằng thần tượng đang đùa mình, thế nhưng không nhìn được một điểm đùa cợt nào trên mặt thần tượng mà, nghi hoặc hỏi: "Thần tượng, ngươi thật sự không biết Linh Vũ đại sư?"

Lam Ảnh Nguyệt lắc đầu, nàng thật sự không biết, chẳng lẽ nàng phải biết sao?

An Nhã buồn bực, gia tộc của thần tượng có phải bị cái gì ngăn cách hay không, cư nhiên ngay cả Linh Vũ đại sư cũng chưa từng nghe qua, "Linh Vũ đại sư đã bước chân vào bán thần, là dược tề sư cao nhất của đại lục này."

Nghe được An Nhã nói, luôn luôn im lặng như Du Hồn rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí có vẻ hơi kích động: "Tiểu thư, có lẽ hắn có thể giúp tôn thượng sống lâu hơn, đợi đến khi người nọ trọng sinh."

Du Hồn luôn luôn tìm kiếm tung tích của Linh Vũ, nhiều năm rồi cũng không có tin tức, thật không ngờ Linh Vũ đột nhiên xuất hiện, còn muốn thu đồ đệ, nếu tiểu thư có thể trở thành đệ tử của hắn, tất cả có thể thay đổi.

Lùi lại tuổi thọ sao? Lam Ảnh Nguyệt cẩn thận nhấm nuốt lời Du Hồn nói, khó trách ngày đó hắn lại nói, nghĩ lại, hắn hẳn là biết, mệnh của bản thân không còn nhiều nữa, Lam Ảnh Nguyệt cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì, qua hồi lâu quay đầu nói với An Nhã:"Nói cho ta nghe một chút về Đại tái lần này đi."