Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 76: Kế ly gián

Vốn các đệ tử còn đang cảm thấy thật may mắn nhưng hiện tại họ thật sự muốn chết tâm, không biết là cố ý hay là vô tình, hoa long kia không làm tan chảy hoàn toàn băng trùy, chỉ làm tan băng nửa người trên của bọn họ, khiến chúng đệ tử được khảo nghiệm băng hỏa đan xen.

Bởi vì băng trùy tan ra, tiếng rên của chúng đệ tử cuối cùng cũng truyền đến tai Lam Ảnh Nguyệt, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt vẫn bất vi sở động.

Thanh âm kêu gào này đã làm kinh động đến thị vệ tuần tra, khi những đệ tử này nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ kia, sợ tới mức ném thẳng vũ khí trên tay xuống đất, chạy thẳng đến viện trưởng lão.

Bên trong viện trưởng lão, Thương trưởng lão cùng Vân trưởng lão đang chơi cờ.

"Thương trưởng lão, sự tình ngày hôm qua ngươi không cần để ở trong lòng, bằng vào thực lực của một mình tiểu nha đầu kia, căn bản không thể khai phá kết giới, chỉ sợ trên người nàng có thần khí." Vân trưởng lão nói.

Thương trưởng lão nghe vậy, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta cũng cho là như vậy, nếu không phải người nọ còn chưa nói gì, lão phu có thể để một tiểu nha đầu kiêu ngạo trước mặt mình như vậy sao."

"Chẳng qua là hôm nay ngươi đưa nha đầu kia đến Diễn Luyện Tràng, không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì sao?" Vân trưởng lão lại nói.

"Hừ." Vân trưởng lão nở nụ cười lạnh lùng nói: "Xảy ra chuyện cũng là việc của An Nghiêm, không phải hắn tuyên bố với ngoại nhân mời nha đầu kia vào Vô Tâm Cung dạy đệ tử sao, lão phu chỉ theo ý hắn mà thôi."

Vân trưởng lão nghe vậy, mày hơi hơi nhăn lại, nhưng không mở miệng.

Đúng lúc này, một đệ tử vội vàng tiến vào, hét lớn: "Trưởng lão, không tốt rồi, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện."

Thương trưởng lão biến sắc, quân cờ trong tay thuận thế ném ra ngoài, đệ tử kia bị đánh bay xa mấy thước, ngã trước cửa.

"Một chút lễ nghĩa cũng không có." Thương trưởng lão đen mặt nói.

Đệ tử kia ngồi dậy quỳ trên mặt đất, cố nén đau đớn trên người nói: "Khởi bẩm trưởng lão, Lam Dật kia muốn thiêu chết mấy trăm đệ tử trong Diễn Luyện Tràng."

"Thiêu chết?" Thương trưởng lão trừng lớn hai mắt, trong cơn giận dữ nói: "Nàng dám?!"

Lúc này trong lòng Vân trưởng lão cũng cực kì sốt ruột, đứng dậy nói: "Tính mạng của mấy trăm đệ tử không phải việc nhỏ, chúng ta trước nên đi nhìn xem thì hơn."

Thương trưởng lão vung tay lên, bàn cờ bị đánh trúng trong nháy mắt bể nát, hắn hung hăng trừng mắt nhìn đệ tử kia, sải bước đến Diễn Luyện Tràng.

Còn chưa tới diễn luyện tràng, Thương trưởng lão đã nghe được loáng thoáng tiếng gào từ xa, tiếng gào kia nghe qua cực kì dọa người.

Lúc này, Lam Chấn cũng đã đến diễn luyện tràng, nhìn đến tình cảnh trước mắt, trong lòng hắn cả kinh, việc này việc này phải tốn không biết bao nhiêu là tinh thần lực mới điều khiển thuật đấy, đổi lại là hắn, hắn cũng không chắc mình có thể làm được như vậy.

"Lam Dật, ngươi đây là có ý gì, đệ tử Vô Tâm Cung chúng ta với ngươi không thù không oán, vì sao ngươi phải tra tấn bọn họ như vậy." An Nghiêm nói.

"Tra tấn?" Lam Ảnh Nguyệt quay đầu lại nhìn Lam Chấn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía An Nghiêm: "Ta chẳng qua là giúp An cung chủ hảo hảo giáo huấn bọn họ một chút mà thôi, đây chắc cũng là mục đích An cung chủ mời ta đến đây đi?"

"Đã là dạy dỗ, chắc cũng đủ rồi, mau dừng tay." An Nghiêm nắm chặt hai tay, lại không cách nào phản bác lời Lam Ảnh Nguyệt nói.

"Dừng tay?" Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày cười, không chút để ý nói: "An cung chủ, ngươi cảm thấy ta rất nghe lời người ta nói hay sao?"

Mặt An Nghiêm hoàn toàn biến đen, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt kia, lại cảm thấy đầu óc bắt đầu rối loạn.

"Còn không mau dừng tay, ngươi chỉ là một nhóc con, đây là Vô Tâm Cung, không chấp nhận để ngươi hồ nháo." Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thương trưởng lão cũng không tin tình cảnh này lại xuất hiện trên tay của một nha đầu mới mười mấy tuổi.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn Thương trưởng lão, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt lại không nói gì.

Thương trưởng lão đang muốn ra tay, An Nghiêm ở một bên lại lại nói: "Thương trưởng lão, dừng tay."

"Cái gì?" Thương trưởng lão bắt đầu hoài nghi thính lực của bản thân mình, An Nghiêm lại mở miệng ngăn cản hắn, qua từng ấy năm, An Nghiêm luôn thuận theo hắn, hiện tại trước mặt bao nhiêu người làm trái với hắn?

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thương trưởng lão, Lam Ảnh Nguyệt mở miệng nói: "Hắn kêu ngươi dừng tay."

"Ta không điếc." Thương trưởng lão cả giận nói: "Người đâu, bắt Lam Dật lại cho ta."

Chung quanh có nhiều đệ tử như vậy, nhưng lại không có đệ tử nào dám tiến lên, Thương trưởng lão nhìn một đám đệ tử đang sợ hãi rụt rè kia, nhất thời giận tím mặt, nâng tay lên đánh về phía Lam Ảnh Nguyệt.

Nhưng mà, một việc bất ngờ xảy ra, đó chính là trước mặt Lam Ảnh Nguyệt lại có một người đứng ra cản lại, người đó không ai khác chính là An Nghiêm.

An Nghiêm chính nghĩa nói: "Có ta ở đây, không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương đến Lam Dật."

Lam Ảnh Nguyệt đứng sau lưng hắn, âm thầm gật đầu, hiện tại nàng cùng An Nghiêm đều là thất giai, muốn khống chế hắn quả thực dễ như trở bàn tay, có tấm mộc bài sống An Nghiêm này, nàng ở Vô Tâm Cung làm việc cũng thuận tiện hơn.

Lời nói của An Nghiêm khiến Thương trưởng lão tức giận không thôi, ngay cả Vân trưởng lão cũng nhịn không được, từ trước cho tới nay, viện trưởng lão tồn tại còn mạnh hơn so với cung chủ, An Nghiêm hôm nay quả thực quá đáng.

"An Nghiêm, ngươi muốn đối địch với viện trưởng lão hay sao?" Vân trưởng lão nói.

Vốn tưởng rằng An Nghiêm nghe xong sẽ có chút sợ hãi, lại không nghĩ rằng An Nghiêm chỉ hừ lạnh một tiếng nói: "Viện trưởng lão các ngươi giúp lão đầu tử kia khiến ta khó chịu từ lâu rồi, muốn đối địch thì đối địch đi, chẳng nhẽ ta sợ các ngươi sao?"

Chúng đệ tử không hiểu ra sao, nhị cung chủ luôn luôn hòa hợp với các vị trưởng lão tại sao chỉ vì một Lam Dật kia mà lại đi đối địch với cả viện trưởng lão, thật khiến người ta khó hiểu.

Thương trưởng lão quả thực đã không thể nào tin được vào tai mình, hắn chỉ vào Lam Ảnh Nguyệt nói: "Ngươi, yêu nữ rốt cuộc ngươi đã hạ dược gì lên người An Nghiêm?!"

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta thật thưởng thức An cung chủ, dù sao, một trưởng lão bố trí ra kết giới không chịu nổi một kích, thật sự làm cho ta không thể nào tin phục được."

Vừa nói đến sự việc kết giới kia, sắc mặt Thương trưởng lão cực kì khó coi, hắn xoay người đối với An Nghiêm nói: "An Nghiêm, rốt cuộc ngươi có ý tứ gì?"

"Hừ." An Nghiêm cao ngạo ngẩng đầu lên, vô cùng khí phách nói: "Ta An Nghiêm khinh thường cùng viện trưởng lão thông đồng làm bậy."

"Thông đồng làm bậy?" Sắc mặt Vân trưởng lão cũng thay đổi.

"An cung chủ quả nhiên khí phách." Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, vung tay lên, hỏa long cùng băng trùy trong Diễn Luyện Tràng nháy mắt tán đi, chúng đệ tử suy yếu nằm trên mặt đất, Lam Ảnh Nguyệt cười nói: "An cung chủ đã có thành ý như vậy, ta đây không khó xử bọn họ nữa."

Mục đích đã đạt được, Lam Ảnh Nguyệt xoay người bước đi, Thương trưởng lão lại mạnh mẽ đánh úp về phía sau lưng Lam Ảnh Nguyệt, nhưng mà dường như Lam Ảnh Nguyệt không cảm giác được có nguy hiểm, bình tĩnh đi về phía trước.

Bị ý chí muốn giết người che mờ Thương trưởng lão không cảm giác được có gì đó không đúng, ngay sau khi bàn tay hắn sắp chạm được vào lưng Lam Ảnh Nguyệt, hắn cảm giác được có người bắt được cổ tay hắn.

Giây tiếp theo, trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Thương trưởng lão bị bay ra ngoài với một tư thế cực kì quái dị, hung hăng nện xuống mặt đất.

Người khác không biết, nhưng Thương trưởng lão hắn biết rõ cảm giác kia đại biểu cái gì, là có người ném hắn ra.

Du Hồn khinh bỉ nhìn Thương trưởng lão, thanh âm lạnh lùng nói: "Phế vật."

Thương trưởng lão hoảng sợ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt mỉm cười của Lam Ảnh Nguyệt: "Lớn tuổi như vậy rồi không cần học đòi người ta đi chém chém giết giết, về nhà dưỡng lão cho tốt đi."

Nói xong, liền tiêu sái ly khai khỏi Diễn Luyện Tràng.

Sau khi Lam Ảnh Nguyệt rời đi, An Nghiêm bắt đầu hoảng hốt, quay đầu lại nhìn thấy Thương trưởng lão đang nằm trên mặt đất, vì thế khẩn trương chạy lại nói: "Thương trưởng lão, sao ngươi lại nằm trên mặt đất vậy, mau đứng lên."

Mọi người thấy một màn quái dị này, không thể lí giải, không phải vừa mới rồi nhị cung chủ vẫn còn đối đầu với viện trưởng lão hay sao, sao hiện tại lại có bộ dáng chân chó như vậy.

Không đợi An Nghiêm đi đến bên người Thương trưởng lão, Vân trưởng lão đã đi tới nâng Thương trưởng lão dậy nhìn An Nghiêm nói: "Thu hồi nụ cười dối trá của ngươi đi, hi vọng ngươi không hối hận vì quyết định ngày hôm nay."

An Nghiêm nghe Vân trưởng lão nói, không hiểu ra làm sao, sắc mặt hắn trắng bệch hướng Vân trưởng lão nói: "Trưởng lão, ngươi rốt cuộc có ý gì?"

"Có ý gì?" Thương trưởng lão hừ lạnh một tiếng nói: "Trong lòng ngươi phải rõ hơn ai hết mới phải."

An Nghiêm mê mang, hắn hiểu rõ cái gì? Hắn không biết bất cứ một cái gì, vì sao thái độ của hai trưởng lão đối với hắn lại thay đổi, hắn nhớ được hắn không làm cái gì mà.

Sau khi Vân trưởng lão cùng Thương trưởng lão rời đi, An Nghiêm gọi mấy đệ tử cùng hắn đến thư phòng.

Thời điểm hắn biết được chân tướng từ miệng các đệ tử, hắn không thể tin nhìn nhìn hai tay của mình, hắn sao có thể ra tay với Thương trưởng lão được? Làm sao hắn dám đối địch với viện trưởng lão? Hắn sao có thể che chở cho tiểu nha đầu Lam Ảnh Nguyệt chết tiệt kia?

Nhưng tất cả những điều đó lại xảy ra một cách chân thực, một người nói dối, nhưng không có khả năng tất cả mọi người cùng nói dối.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?Trong lòng An Nghiêm dâng lên một tia sợ hãi, nhớ tới ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt kia, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Thời điểm Lam Ảnh Nguyệt quay lại sân viện của mình, Tần Ngọc cùng mấy người đã trở lại nhưng nhìn sắc mặt họ lại không tốt.

Lam Ảnh Nguyệt đến bên cạnh họ ngồi xuống nhẹ giọng nói: "Như thế nào?"

An Nhã cúi đầu, Lam Ảnh Nguyệt thấy không rõ biểu cảm biểu cảm của nàng.

"Tiểu Dật, buổi tối ngươi theo chúng ta đến địa phương kia đi." Tần Ngọc nhàn nhạt mở miệng nói.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn biểu cảm của mấy người, chỉ biết sự tình khẳng định không đơn giản, nàng chuyển ánh mắt về phía Dạ Lan.

Sắc mặt Dạ Lan không thay đổi mở miệng nói: "Chúng ta phát hiện mật thất của Vô Tâm Cung, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều thi thể cao thủ tinh nhuệ của tam đại gia tộc."

"Tam đại gia tộc?" Lam Ảnh Nguyệt nói.

" Đúng, khác biệt duy nhất là không có tộc nhân của Thanh Long thế gia." Dạ Lan nói.

Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi nheo mắt, Thanh Long thế gia chẳng những cấu kết với Thị Huyết điện, mà còn có quan hệ với Vô Tâm cung, rốt cuộc Lam Chấn muốn làm cái gì.

"Mấy năm nay. Tam đại gia tộc luôn có người mất tích, có lục tung toàn bộ đại lục cũng không tìm được, lại không nghĩ rằng phát hiện được tại Vô Tâm cung." Tần Ngọc vừa nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, ánh mắt lạnh dần đi.

"Ta nhìn thấy nữ nhân kia, còn nhìn thấy thi thể Trương tẩu." Luôn luôn đứng ở bên cạnh trầm mặc không nói An Nhã đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia hận ý.

Lâm Khiêm nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, hắn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảm xúc này trong mắt An Nhã, Tiểu Nhã của bọn họ, nên sống trong thế giới đơn thuần.

"Không lâu nữa, tin tưởng ta." Lam Ảnh Nguyệt giữ lấy tay An Nhã, truyền một chút ấm áp đến cho An Nhã.

Sắc trời dần dần tối lại, mấy người nhân lúc đêm xuống bay vụt đi.

Trên núi tối đen như mực, cực kì yên tĩnh, chỉ nghe thấy thanh âm lá cây bị gió thổi, sau khi tiến vào một mảnh đất trống, Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy có nguy hiểm đang tiến đến, theo bản năng hô: "Nằm xuống."

Nhân tiện bắt lấy tay An Nhã kéo nằm xuống đất, phản ứng của mấy người còn lại cũng rất nhanh, nghe được thanh âm của nàng cũng nằm xuống, chỉ trong thời gian điện quang hỏa thạch, chi chít Biên Bức hấp huyết bay qua đầu bọn họ.

Tiếng kếu của Biên Bức trong đêm tối càng thêm phần khủng bố, Thao Thiết lạnh giọng nói: "Nó là Biên Bức Hấp Huyết biến dị, dùng thi thể con người để nuôi, chúng nó hấp thu nhân khí, cho nên so với ma thú bình thường thì khủng bố hơn nhiều."

Du Hồn không nhanh không chậm mở miệng nói: "Vô Tâm Cung này chỉ là một bang phái nhỏ, xem ra mấy năm nay làm không ít chuyện sau lưng."

Du Hồn giơ tay lên, sương mù màu đen dần dần hiện lên, chậm rãi bao phủ trên thân mấy người, Du Hồn nhàn nhạt mở miệng nói: "Tiểu thư, có muốn nếm thử thịt Biên Bức hay không?."

Nghe được lời nói của Du Hồn, mấy người cùng Tần Ngọc chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, không phải vừa mới nói Biên Bức nuôi bằng thi thể của con người sao? Còn ăn Biên Bức, khẩu vị có cần nặng vậy không.

Ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt đảo qua, Du Hồn yên lặng đi về phía trước, nơi đi qua cỏ xanh trên mặt đất lập tức hóa thành tro tàn, Biên Bức có ý đồ muốn đánh Du Hồn, nhưng còn chưa đụng tới hắn, cũng đã hóa thành hắc vụ.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, chẳng qua hàng ngàn con Biên Bức kia đã hoàn toàn biến mất, nhưng mà ánh mắt của Du Hồn lại cực kì âm trầm, hắn lạnh lùng nói: "Chúng ta phải chạy nhanh rời khỏi nơi này."

Dọc theo lộ tuyến ban ngày, mấy người đến một cái hồ.

Xem mặt hồ yên tĩnh kia, Lam Ảnh Nguyệt nói: "Ở bên dưới."

"Đúng vậy, chúng ta đi theo người của Tung trưởng lão, mới phát hiện ra nơi này." Lâm Khiêm nói.

"Chúng ta thừa lúc hắn không chú ý theo vào cùng, lại phát hiện bên trong có rất ít thủ vệ, quả thật bình thường không ai nghĩ sẽ giấu người dưới nước." Tần Ngọc lạnh lùng nói.

"Tránh ra, ta đến." Cũng không chờ Lam Ảnh Nguyệt mở miệng, Du Hồn bắt đầu thi pháp, nồng liệt hắc vụ tụ tập trên mặt hồ, sau đó dần dần mở ra một thông đạo cho mọi người tiến vào: "Đi mau."

Mấy người cũng không do dự, nhanh chóng tiến vào, Du Hồn nhìn mấy người đã đi vào hết, pháp thuật vừa thu lại, mặt hồ lại yên tĩnh.

"Ngươi cho là, hiện tại ngươi có thể ngăn cản a sao?" Chỉ nghe thấy một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Vốn thân hình Du Hồn vẫn còn đứng bên mặt hồ chỉ trong nháy mắt bị đánh tan, rất nhanh tụ lại ở phía xa xa: "Nam Cung, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?."

"Ta nghĩ ngươi đã biết." Trong bóng đêm, một bóng người dần dần hiển hiện ra, Nam Cung cực kì tao nhã đạp không mà đến: "Vốn ta muốn mượn tay Thị Huyết điện, giết nàng, nhưng mà tên Phượng Diệc kia lại đến, cố tình phá hỏng chuyện tốt của ta."

"Ngươi giết tiểu thư, không sợ vị kia giết ngươi sao?." Du Hồn lạnh lùng nói.

"Giết ta? Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi, hắn có thể giết ta, nhưng không cách nào giết La Sát, La Sát vẫn phục hồi lại ta." Nam Cung cười đến cực kì tàn nhẫn: "Các ngươi, vĩnh viễn đấu không lại chúng ta." (Amen 3098 từ cóng hết tay rồi)