Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 77: Bí mật động trời

Ngay tại thời điểm hai người đang giằng co, trong rừng cây truyền ra thanh âm của Thương trưởng lão: "Là người phương nào đến cấm địa của Vô Tâm Cung chúng ta!"

Còn không chờ người vừa nói từ trong rừng đi ra, Nam Cung đã khoát tay, thân thể người lập tức bay từ ra khỏi rừng cây, hung hăng nện=) trên đất.

Người đó không phải ai khác, chính là Thương trưởng lão.

Thương trưởng lão hoảng loạn ngẩng đầu lên, nhìn Du Hồn trong làn khói đen trên không trung, lại run run nhìn về phía nam tử đứng trên ngọn cây, tại sao trong cấm địa Vô Tâm Cung lại xuất hiện hai người mạnh mẽ như vậy.

"Bản tôn xuất hiện ở nơi này, ngươi có ý kiến?" Nam Cung vừa mới nói xong, gương mặt mang theo mặt nạ chợt xuất hiện trước hiện trước mặt Thương trưởng lão.

Thương trưởng lão hoảng sợ thân mình không ngừng lùi về phía sau, hắn sống trăm tuổi, lần đầu tiên cảm thấy tử vong cách bản thân gần như vậy.

"Không dám không dám." Thương trưởng lão run run, bộ dáng hèn mọn kia còn đâu kiêu ngạo thường ngày, hiện tại hắn vô cùng hối hận tại sao hôm nay lại đến sau núi, hai người trước mắt này chỉ cần động một ngón tay cũng có thể kết thúc tính mạng của hắn.

"Vậy ngươi nói cho bản tôn, rốt cuộc các ngươi làm chuyện gì bên dưới hồ này?" Nam Cung vung tay lên, thân thể Thương trưởng lão bị văng đi rất xa.

Thương trưởng lão không nghĩ tới Nam Cung sẽ nói tới sự kiện kia, trong lòng hoảng sợ vạn phần, bọn họ giấu kín như vậy, dược đã chế tạo gần xong chuẩn bị được đưa ra ngoài, nếu lúc mấu chốt như vậy mà bị hủy, đó không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.

Nhìn Thương trưởng lão nằm trên mặt đất giả chết, Nam Cung không vui nhăn mày lại, giơ tay lên,thân thể Thương trưởng lão chợt bay lên không trung, bay về phía tay hắn.

"Ngươi nói, các ngươi đưa Lam Dật đến Vô Tâm Cung rốt cuộc muốn làm cái gì?" Nam Cung dùng một tay nắm chặt cổ Thương trưởng lão, trong giọng nói mang theo nhàn nhạt ý cười.

Thương trưởng lão bị hắn chế trụ yết hầu, sắc mặt đỏ lên, căn bản không thể mở miệng nói chuyện, hắn muốn lấy tay nắm lấy tay Nam Cung, nhưng thân thể hắn không cách nào nhúc nhích.

Chỉ có thể cảm giác được không khí ngày một ít, tử vong đang tới gần, trong giây lát này, hắn mới biết được bản thân vẫn kiêu ngạo giậm chân ở bát giai, trong mắt người trước mặt, chẳng là cái thá gì.

Du Hồn nhìn động tác của Nam Cung, trong mắt không có một tia biểu cảm.

"Các ngươi muốn giết nàng thật không?" Nam Cung lại nói.

Thân mình Thương trưởng lão không thể động, tinh thần cũng đã có chút hoảng hốt, chỉ có thể liều mạng nháy mắt.

"Ha ha, thực khéo, ta cũng muốn giết nàng." Lời nói của Nam Cung giống như cọng lông rơi vào mặt hồ yên tĩnh vậy, khiến Thương trưởng lão có một tia hi vọng.

Nói xong, Nam Cung buông Thương trưởng lão ra, Thương trưởng lão há to miệng ít lấy không khí, cho rằng mình tránh được một kiếp, nhưng không đợi thân thể hắn rơi trên đất, một trận đau nhức kéo hắn về hiện thực.

Hắn ngơ ngác nhìn trái tim đỏ tươi trong tay nam nhân kia, gian nan muốn cúi đầu, lại không còn khí lực, ngực trái đau nhức nói cho hắn biết, đó là tim hắn.

Nam Cung nhìm trái tim vẫn còn đập trong tay mình, cực kì ghét bỏ nói: "Chỉ có ta mới có thể động đến nàng, các ngươi chỉ là một đám bỏ đi."

Thương trưởng lão trợn tròn mắt ngã trên mặt đất, Nam Cung chán ghét ném trái tim của hắn ra ngoài, một đầu hắc báo bỗng chốc nhảy ra, một ngụm nuốt trọn trái tim kia.

"Ngươi muốn kết cục giống như hắn sao?" Nam Cung cẩn thận lau tay mình, ngữ khí lạnh lẽo.

"Chỉ sợ không thể như ngươi mong muốn." Theo Du Hồn phát ra thanh âm nhàn nhạt, thân thể hắn tán thành hắc vụ, nhập vào trong hồ.

Hắc báo tao nhã tiêu sái bước đến bên hồ, dùng móng vuốt dính nước lau chùi miệng mình, động tác kia tao nhã như một nữ tử.

Nó cảm thụ được trên người Nam Cung phát ra lãnh ý, không dám nhìn tới khuôn mặt tối đen như mực của Nam Cung, Du Hồn cũng rất thông minh, biết chủ nhân sợ nước, bằng không hôm nay chỉ sợ cô nương kia lành ít dữ nhiều.

Lại nói đến sau khi Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người tiến vào mật thất, phát hiện phía dưới sau một cánh cổng là một cái sân thật lớn, kết giới ngăn cách hoàn toàn nước tiến vào, phía dưới giống như một không gian hoàn toàn độc lập, hoàn toàn so với bên ngoài giống nhau, chỉ là mùi máu tươi lại bại lộ tất cả.

"Ta thật bội phục những người này, cư nhiên có thể kiến tạo phòng ốc ở dưới nước." Tần Ngọc nói.

Đúng lúc Du Hồn vừa đến nơi phát ra thanh âm lạnh lùng nói: "Là kiến tạo trước, sau đó mới có hồ."

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày, thì ra là thế.

Mấy người mới đi được một lát, trước mặt xuất hiện rất nhiều ngã rẽ khác nhau, Tần Ngọc vỗ trán: "Ta còn đang thắc mắc tại sao không có ai phòng thủ, thì ra là có trận pháp."

Ngay tại thời điểm Dạ Lan chuẩn bị phá trận, phía trước lại truyền đến một tiếng vang, Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người nhanh chóng trốn vào một bên.

Nhìn thấy người xuất hiện ở phía trước, mấy người đồng thời thở một hơi, đó là An Nhiên.

Lam Ảnh Nguyệt lắc mình tiến lên, chắn ngay trước mặt An Nhiên, An Nhiên nhìn thấy nàng đang muốn hô to lên kêu cứu, lời đến bên miệng lại biến thành: "Có gì phân phó?"

Tần Ngọc cùng mấy người đã luyện thành thói quen, nhưng Dạ Lan thì không bình tĩnh được như họ, thấp giọng hỏi An Nhã: "Cô nương này cũng là người của chúng ta sao?"

An Nhã bĩu môi nói: "Trước là không, nhưng hiện tại là có."

Nhìn An Nhiên đột nhiên biến thành tùy tùng nghe lời như vậy, Dạ Lan mờ mịt.

"Mang bọn ta đi vào." Lam Ảnh Nguyệt nói.

An Nhiên cực kì nghe lời tiến về phía trước, còn cẩn thận dặn dò đến nơi nào thì có ám khí, nơi nào thì có trận pháp, nói cực kì kỹ càng.

Hiện tại Tần Ngọc cực kì bội phục Tiểu Dật, nếu An Nhiên biết bản thân cứ như vậy bán đứng Vô Tâm Cung, không biết sẽ có cảm xúc thế nào.

Một đường đi tới, gặp được không ít người, có người thì kéo thi thể ra ngoài, còn có người lại đứng ở cửa hang, Lam Ảnh Nguyệt quay đầu, bên trong hang còn có người, toàn thân người nọ thối rữa, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước.

Đi qua một hành lang dài âm u, hai bên phòng cạnh hành lang thi thoảng còn truyền ra tiếng rên đau đớn, nghe qua cực kì dọa người.

Bên trong sân thường thường có người qua lại đi lại, mà những người đó, nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt chỉ là sửng sốt một chút, sau đó lập tức dời ánh mắt, cũng không có phản ứng gì, giống như bọn họ cũng là người trong này vậy.

Điều này làm cho mấy người hoài nghi bọn họ có phải đi nhầm địa phương rồi không, bởi vì không ai là người sau khi biết bí mật của bản thân mình bị phát hiện còn có biểu cảm bình tĩnh như vậy.

Này quả thực rất quỷ dị.

Nhìn thấy cảnh tượng trong viện, tâm Lam Ảnh Nguyệt lạnh dần, những người này đều bị ép làm dược nhân, sau khi chết thi thể lại bị mang đi nuôi Hấp Huyết Biên Bức, người Vô Tâm Cung tàn nhẫn như vậy khiến người ta giận sôi.

Một đường đi tới, bọn họ thấy được rất nhiều người, có lão nhân, cũng có hài đồng mấy tuổi, không có ngoại lệ, bọn họ đều bị Vô Tâm Cung dùng để thử thuốc mới điều chế, sống không bằng chết.

"Xin hỏi còn có cái gì phân phó?" An Nhiên đặt hai tay lên người, cực kì nhu thuận.

"Mục đích các ngươi bắt nhiều người như vậy để luyện chế loại dược gì?" Lam Ảnh Nguyệt nhìn ánh mắt của An Nhiên, ngữ khí cực kì mềm nhẹ.

An Nhiên nghe vậy trong mắt hiện lên một tia mê mang, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta không biết."

"Gạt người, làm sao ngươi có thể không biết." An Nhã lạnh lùng nói: "Ngay từ đầu ngươi đã biết Vô Tâm Cung bí mật luyện chế đan dược, sao lại không biết luyện chế dược gì."

Nghe lời An Nhã nói, An Nhiên vẫn mang bộ dáng mê man như cũ, Lam Ảnh Nguyệt tiến lên giữ chặt An Nhã nói: "Tiểu Nhã, ngươi không cần gấp, nàng thật sự không biết."

Một khi Nhiếp Hồn thuật của nàng đã hạ ra, không ai có thể nói dối.

An Nhiên chỉ là tham dự vào trong đó, nhưng không ai nói cho nàng bộ phận quan trọng nhất.

Nhưng nơi này nhiều người như vậy, muốn dời đitoàn bộ, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Lam Ảnh Nguyệt quay người lại hỏi An Nhiên: "Nương ngươi đang ở đâu?"

An Nhiên nghe vậy sau thấp giọng nói: "Thỉnh đi theo ta."

Sau khi đi lòng vòng một lúc, mấy người cũng tới được bên ngoài một phòng khép chặt cửa, phòng này so với phòng khác không giống nhau, bởi vì các cửa sổ này đều bị đóng đinh, chỉ còn một cái cửa chính.

Mấy người liếc nhìn nhau một cái, lấy vũ khí của mình ra.

An Nhiên tiến lên, có tiết tấu gõ vài cái lên cửa, nhẹ giọng nói: "Nương, là ta."

Một lát sau, bên trong truyền ra giọng nữ nhân khàn khàn: "Ngươi không phải đi ra ngoài sao? Sao còn quay lại quấy rầy ta?"

"Vân trưởng lão giống như nhận ra có điểm phiền toái, cần người xử lý một chút." An Nhiên nói.

Lời nói của An Nhiên khiến Lam Ảnh Nguyệt hơi nhướng mày, ý của nàng chính là bảo An Nhiên lừa nương của nàng ra ngoài, không nghĩ tới An Nhiên ngay cả lấy cớ cũng khéo đưa đẩy như vậy.

Nghe xong An Nhiên nói, bên trong truyền đến một ít tiếng vang vụn vặt, sau đó An Nhiên nhẹ giọng nói: "Lui về phía sau."

Mấy người lập tức lui về sau mấy bước, một thân hắc y nữ tử đi ra, trên mặt cũng mang theo mạng che mặt màu đen, không đợi nàng nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người, Du Hồn khoát tay, nàng kia cùng An Nhiên lập tức mềm nhũn ngã trên mặt đất.

"Trên người nữ nhân này, toàn là độc trí mạng." Thao Thiết nhàn nhạt nói.

Khó trách An Nhiên lại bảo bọn họ lui về phía sau, với khoảng cách gần như vậy mà nữ nhân kia đột ngột ra tay, quả thực rất nguy hiểm.

Mấy người vòng qua các nàng đi vào phòng, trong phòng trên mặt đất bày la liệt các dược liệu, còn có các loại công cụ luyện dược, ánh sáng trong phòng thì ảm đạm, ngoại trừ những vật liên quan đến dược ra, chỉ có một chiếc giường ở trong góc, mà trên giường kia giống như còn có một người đang nằm.

Càng đi vào bên trong, mùi máu tươi cùng mùi dược liệu trong không khí ngày càng nồng, An Nhã không cẩn thận làm đổ một cái bình trên bàn, bình kia rơi xuống đất lập tức bể nát, bên trong phiêu tán hương vị thối khiến người ta hít thở không thông, khiến người ta suýt chút nữa phun ra.

Lam Ảnh Nguyệt cố nén hương vị quái dị kia, đi tới bên giường, thời điểm nàng đến bên giường, không khỏi ngây ngẩn cả người, nàng quay nói với Tần Ngọc cùng mấy người: "Các ngươi mau tới đây."

Mấy người theo ánh mắt nàng xem qua đi, không khỏi khiếp sợ trừng lớn hai mắt, tại sao có thể như vậy?!

Bởi vì người nằm trên giường, có bệnh trạng giống hệt gia chủ của tam đại thế gia, Lam Ảnh Nguyệt đang muốn kiểm tra mạch đập của người nọ, Du Hồn lại mở miệng nói: "Đã chết."

Ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt trầm xuống, chẳng lẽ Vô Tâm Cung chính là muốn bí mật luyện dược này sao?

Người đã chết, chứng tỏ bọn họ chưa thành công, nhất định là thiếu cái gì đấy.

Huân hương trong phòng khiến mọi người không chịu nổi, bọn họ lập tức lui ra ngoài, vốn bọn họ đến đây muốn cấp tốc hủy đi Vô Tâm Cung, nhưng xem ra hiện tại là không thể, bởi vì Vô Tâm Cung cùng với sự tình tám năm trước tựa hồ có liên quan, bọn họ phải tra rõ ràng chuyện này mới được.

Mấy người mang theo tâm tư ngưng trọng đi ra ngoài, thời điểm đi qua hành lang dài kia lại nghe thấy một âm thanh cực kì suy yếu, phát ra từ căn phòng cạnh chỗ bọn họ vừa tới: "Cứu, cứu ta."

Lam Ảnh Nguyệt dừng lại, thanh âm này có chút quen thuộc, nàng thuận tay đẩy cửa phòng bên cạnh ra, lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, An Nhã kinh hô: "Vũ Văn Diệp."

Lúc này toàn thân Vũ Văn Diệp ngâm trong một cái bể, chỉ chừa cái đầu ở bên ngoài, sắc mặt hắn biến thành màu đen, vừa thấy đã biết bị trúng độc, hơn nữa không phải chỉ trúng một loại độc.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lam Ảnh Nguyệt, Vũ Văn Diệp kích động muốn khóc, hắn biết, chỉ cần một câu nói của thiếu nữ trước mắt này thôi, hắn có thể rời khỏi chỗ này.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Vũ Văn Diệp, Lam Ảnh Nguyệt cũng không quên lúc đó chính hắn muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Lam Ảnh Nguyệt không nhìn ánh mắt của Vũ Văn Diệp, giống như lập tức phải đi, Vũ Văn Diệp khẩn trương nói: "Nếu ngươi cứu ta ra ngoài, Ly Quốc ta phong ngươi làm vương."(chắc vậy "vì vương" mị không rõ ý lắm)

Hắn vừa nói xong, trong cơ thể giống như có vô số độc trùng đang cắn nuốt, nói thêm một câu, đau đớn lại gia tăng thêm một phần, hắn cắn răng nói: "Nếu ta nói không giữ lời, tùy ngươi sử trí."

Lam Ảnh Nguyệt khoang tay, suy tư về lời nói của hắn, tùy cơ nở một nụ cười: "Thành giao."

Không cần nói nhiều, Du Hồn tự nhiên là biết dụng ý của Lam Ảnh Nguyệt, tay vừa nâng lên sương mù màu đen bao quanh người Vũ Văn Diệp, thân mình Vũ Văn Diệp lập tức dần dần nâng lên.

Thân thể Vũ Văn Diệp cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, hắn cảm thấy đây là quyết định sáng suốt nhất của hắn từ trước đến nay.

Đợi cho nhiều năm về sau, thời điểm hắn theo nàng bước đến vị trí kia, hắn mới biết được bản thân có bao nhiêu may mắn.

Thời điểm mấy người đi ra khỏi hồ, Nam Cung không còn ở đây, Du Hồn cuối cùng cũng thả lỏng được tâm.

Thời điểm mấy người về đến Vô Tâm Cung, Vô Tâm Cung lại thắp đèn đuốc sáng trưng, giống như xảy ra đại sự gì đó, Tần Ngọc nhíu mày nói: "Để ta đi tìm hiểu, các ngươi về trước đi."

"Ân, cẩn thận." Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người trở về đến sân viện, trời đã bắt đầu hửng sáng, một đêm không ngủ nhưng mấy người lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Chỉ chốc lát sau, Tần Ngọc đã trở lại, trên mặt lộ ra ý cười tà ác nói: "Thương trưởng lão đã chết."

"Đã chết?" An Nhã nhíu mày nói: "Trong Vô Tâm cung này người có thể giết hắn không nhiều lắm."

"Chẳng những đã chết, hơn nữa còn bị lấy mất tim, tử trạng cực kì thảm thiết." Tần Ngọc nghĩ nghĩ, nở nụ cười lạnh lùng lại nói: "Ngày hôm qua không phải An Nghiêm ở trước mặt chúng đệ tử trở mặt với viện trưởng lão hay sao? Hiện tại mọi người trong viện trưởng lão đều nghĩ là người ra tay."

"Quả thật là một nhóm người không có đầu óc, An Nghiêm có lá gan kia sao?" Lâm Khiêm nở nụ cười, nhưng trong nụ cười kia lại không có một chút độ ấm.

"Dù sao, bọn họ lục đục nội bộ, không phải thuận lợi cho chúng ta ra tay hay sao?" Tần Ngọc vừa nghĩ đến độc mà phụ thân mình chúng phải có liên quan đến Vô Tâm Cung, dù thế nào hắn cũng cười không nổi.

"Các ngươi đã bỏ qua một điểm." Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi nhấp một ngụm trà nói: "An Nghiêm chính là nhị cung chủ, cung chủ Vô Tâm cung này hình như chưa từng lộ diện."

Lam Ảnh Nguyệt dừng một chút, tiếp tục nói: "Cung chủ chắc chắn có nhiệm vụ gì đó quan trọng, bằng không lấy thực lực hiện tại của viện trưởng lão, xảy ra chuyện như vậy đã sớm gọi An Nghiêm đến tra hỏi rồi, nhưng mà, hiện tại bọn họ còn chưa động đến hắn."